Trên mặt Hoàng Nguyệt Ly lộ ra một tia ý cười nghiền ngẫm.
"Nguyên lai là Nhị tỷ ta tới...... vừa đúng lúc, ta đỡ phải tự mình đi tìm nàng."
Thải Vi vội la lên: "Tam tiểu thư, đây đã là khi nào rồi! Ngài nhanh chạy từ cửa sau đi thôi, nô tỳ thay ngài chống đỡ, tranh thủ thời gian! Bằng không nhị tiểu thư tiến vào, khẳng định sẽ đánh người! Nhị tiểu thư chính là tiểu thư con vợ cả của Hầu phủ, nổi danh là thiên tài tu luyện, nếu đánh ngài, sẽ không có ai xuất đầu giúp ngài nha!"
Hoàng Nguyệt Ly hơi nhếch môi: "Đánh ta? Ta cầu còn chưa được đâu! Đi, chúng ta đi gặp vị Nhị tỷ này, nhìn xem thiên tài tu luyện của Nam Việt Quốc, rốt cuộc lợi hại bao nhiêu!"
"Tam tiểu thư!"
Hoàng Nguyệt Ly trực tiếp cất bước đi ra ngoài.
Thải Vi một đường chạy chậm đuổi theo nàng, gấp đến độ sắp khóc.
Tam tiểu thư làm sao vậy? Ngày hôm qua sau khi thắt cổ được cứu trở về, làm việc hoàn toàn không giống như bình thường, không tính đến ném đan dược giống như rau cải trắng, hiện tại lại còn dám đi chọc nhị tiểu thư!
Ai không biết, nhị tiểu thư Bạch Nhược Kỳ có thiên phú tu luyện phẩm cấp 4, năm nay mới 16 tuổi, cũng đã đạt tới Huyền Cảnh Khí tầng thứ 7, trong toàn bộ Nam Việt Quốc, đã là thiên tài có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Nguyên nhân chính là vì nàng ta rất đặc biệt, vì thế Bạch Nhược Ly mới càng là phế vật.
Mà Bạch Nhược Kỳ cũng không buông tha bất cứ cơ hội nào để khi dễ Bạch Nhược Ly, nếu không có việc gì lập tức tới châm chọc mỉa mai nàng một phen, nắm lấy cơ hội sẽ tra tấn nàng một cách thảm hại.
Ngày thường, nếu như tam tiểu thư nhìn thấy nhị tiểu thư, trốn còn không kịp, hôm nay thế nhưng còn chủ động đưa tới cửa? Lần này thì xong rồi, không biết sẽ bị tra tấn thảm đến bao nhiêu!
Thải Vi lòng nóng như lửa đốt, nhưng đã không còn kịp ngăn trở.
Cửa biệt viện đã bị nha hoàn và bà tử của Bạch Nhược Kỳ mang đến dùng sức phá ra, đoàn người vênh váo tự đắc vượt qua tiến vào, vừa lúc mặt đối mặt đụng phải Bạch Nhược Ly.
"Bạch Nhược Ly! Ngươi tiểu tiện nhân này, quả nhiên vẫn chưa chết!"
Bạch Nhược Kỳ có dáng người cao gầy, ngũ quan hiện lên vẻ đẹp nữ tính, khí chất vừa lạnh lùng vừa cao ngạo, hơn nữa nàng mang thiên phú cấp 4, có danh xưng là "mỹ nhân lạnh lùng", cũng là nữ thần trong cảm nhận của rất nhiều con em quý tộc.
Chỉ có Bạch Nhược Ly vẫn luôn bị nàng ta khi dễ mới biết được gương mặt thật của nàng ta.
Dưới lớp mặt nạ mỹ nhân lạnh lùng cao quý, chính là cất giấu một trái tim tàn nhẫn, ác độc!
Hoàng Nguyệt Ly hơi mỉm cười: "Mắng ai là tiểu tiện nhân?"
"Mắng ngươi là tiểu tiện nhân......"
Nhìn ý cười trên mặt Hoàng Nguyệt Ly, Bạch Nhược Kỳ bỗng nhiên phản ứng lại, "Phi" một tiếng, nói: "Sau khi treo cổ chết không thành, mồm mép thật ra đã lanh lợi hơn rất nhiều, khó trách ngày hôm qua ngay cả Tứ muội cũng bị ngươi lừa! Còn nói gì mà bị quỷ nháo, rõ ràng chính là tiện nha đầu ngươi hạ độc thủ!"
Hoàng Nguyệt Ly vẻ mặt vô tội nói: "Nhị tỷ, ta thật là bị oan uổng a! Ngày hôm qua Tứ muội vừa nhìn thấy ta, liền thét chói tai bỏ chạy, ta còn đang buồn bực đây, có phải đầu óc nàng không rõ ràng lắm hay không, gặp phải tà?"
"Ngươi còn giả vờ! Nếu không phải ngươi giả thần giả quỷ hù dọa nàng, sao nàng có thể điên điên khùng khùng mà chạy về phủ? Còn cởi hết đồ ở trên đường cái...... trần truồng! Làm mất hết mặt mũi Võ Uy Hầu phủ chúng ta!"
Nghĩ đến tình cảnh sáng sớm hôm nay, một đám người vây quanh trước cửa Võ Uy Hầu phủ chỉ chỉ trỏ trỏ, Bạch Nhược Kỳ liền tái mặt.
Trong loại sự tình này, không chỉ có Bạch Nhược Nghiên mất mặt, nàng thân là đích tỷ, cũng sẽ bị cho rằng không tuân thủ trinh tiết!
Nàng còn đang mong chờ được gả vào hoàng thất, như thế nào có thể nhiễm phải ác danh như vậy?
"Ta giả vờ cái gì?" Hoàng Nguyệt Ly ánh mắt càng vô tội hơn, ngây thơ bao nhiêu, "Tứ muội chính là cao thủ Huyền Cảnh Khí tầng thứ 4, ta có thể làm gì nàng đây?"
Bạch Nhược Kỳ nổi lên hồ nghi.
Tam muội là một phế vật, lại nhát như chuột, nàng sao có thể khiến Bạch Nhược Nghiên ăn mệt như vậy? Chẳng lẽ sự tình thật sự có kỳ lạ nào khác?
"Nguyên lai là Nhị tỷ ta tới...... vừa đúng lúc, ta đỡ phải tự mình đi tìm nàng."
Thải Vi vội la lên: "Tam tiểu thư, đây đã là khi nào rồi! Ngài nhanh chạy từ cửa sau đi thôi, nô tỳ thay ngài chống đỡ, tranh thủ thời gian! Bằng không nhị tiểu thư tiến vào, khẳng định sẽ đánh người! Nhị tiểu thư chính là tiểu thư con vợ cả của Hầu phủ, nổi danh là thiên tài tu luyện, nếu đánh ngài, sẽ không có ai xuất đầu giúp ngài nha!"
Hoàng Nguyệt Ly hơi nhếch môi: "Đánh ta? Ta cầu còn chưa được đâu! Đi, chúng ta đi gặp vị Nhị tỷ này, nhìn xem thiên tài tu luyện của Nam Việt Quốc, rốt cuộc lợi hại bao nhiêu!"
"Tam tiểu thư!"
Hoàng Nguyệt Ly trực tiếp cất bước đi ra ngoài.
Thải Vi một đường chạy chậm đuổi theo nàng, gấp đến độ sắp khóc.
Tam tiểu thư làm sao vậy? Ngày hôm qua sau khi thắt cổ được cứu trở về, làm việc hoàn toàn không giống như bình thường, không tính đến ném đan dược giống như rau cải trắng, hiện tại lại còn dám đi chọc nhị tiểu thư!
Ai không biết, nhị tiểu thư Bạch Nhược Kỳ có thiên phú tu luyện phẩm cấp 4, năm nay mới 16 tuổi, cũng đã đạt tới Huyền Cảnh Khí tầng thứ 7, trong toàn bộ Nam Việt Quốc, đã là thiên tài có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Nguyên nhân chính là vì nàng ta rất đặc biệt, vì thế Bạch Nhược Ly mới càng là phế vật.
Mà Bạch Nhược Kỳ cũng không buông tha bất cứ cơ hội nào để khi dễ Bạch Nhược Ly, nếu không có việc gì lập tức tới châm chọc mỉa mai nàng một phen, nắm lấy cơ hội sẽ tra tấn nàng một cách thảm hại.
Ngày thường, nếu như tam tiểu thư nhìn thấy nhị tiểu thư, trốn còn không kịp, hôm nay thế nhưng còn chủ động đưa tới cửa? Lần này thì xong rồi, không biết sẽ bị tra tấn thảm đến bao nhiêu!
Thải Vi lòng nóng như lửa đốt, nhưng đã không còn kịp ngăn trở.
Cửa biệt viện đã bị nha hoàn và bà tử của Bạch Nhược Kỳ mang đến dùng sức phá ra, đoàn người vênh váo tự đắc vượt qua tiến vào, vừa lúc mặt đối mặt đụng phải Bạch Nhược Ly.
"Bạch Nhược Ly! Ngươi tiểu tiện nhân này, quả nhiên vẫn chưa chết!"
Bạch Nhược Kỳ có dáng người cao gầy, ngũ quan hiện lên vẻ đẹp nữ tính, khí chất vừa lạnh lùng vừa cao ngạo, hơn nữa nàng mang thiên phú cấp 4, có danh xưng là "mỹ nhân lạnh lùng", cũng là nữ thần trong cảm nhận của rất nhiều con em quý tộc.
Chỉ có Bạch Nhược Ly vẫn luôn bị nàng ta khi dễ mới biết được gương mặt thật của nàng ta.
Dưới lớp mặt nạ mỹ nhân lạnh lùng cao quý, chính là cất giấu một trái tim tàn nhẫn, ác độc!
Hoàng Nguyệt Ly hơi mỉm cười: "Mắng ai là tiểu tiện nhân?"
"Mắng ngươi là tiểu tiện nhân......"
Nhìn ý cười trên mặt Hoàng Nguyệt Ly, Bạch Nhược Kỳ bỗng nhiên phản ứng lại, "Phi" một tiếng, nói: "Sau khi treo cổ chết không thành, mồm mép thật ra đã lanh lợi hơn rất nhiều, khó trách ngày hôm qua ngay cả Tứ muội cũng bị ngươi lừa! Còn nói gì mà bị quỷ nháo, rõ ràng chính là tiện nha đầu ngươi hạ độc thủ!"
Hoàng Nguyệt Ly vẻ mặt vô tội nói: "Nhị tỷ, ta thật là bị oan uổng a! Ngày hôm qua Tứ muội vừa nhìn thấy ta, liền thét chói tai bỏ chạy, ta còn đang buồn bực đây, có phải đầu óc nàng không rõ ràng lắm hay không, gặp phải tà?"
"Ngươi còn giả vờ! Nếu không phải ngươi giả thần giả quỷ hù dọa nàng, sao nàng có thể điên điên khùng khùng mà chạy về phủ? Còn cởi hết đồ ở trên đường cái...... trần truồng! Làm mất hết mặt mũi Võ Uy Hầu phủ chúng ta!"
Nghĩ đến tình cảnh sáng sớm hôm nay, một đám người vây quanh trước cửa Võ Uy Hầu phủ chỉ chỉ trỏ trỏ, Bạch Nhược Kỳ liền tái mặt.
Trong loại sự tình này, không chỉ có Bạch Nhược Nghiên mất mặt, nàng thân là đích tỷ, cũng sẽ bị cho rằng không tuân thủ trinh tiết!
Nàng còn đang mong chờ được gả vào hoàng thất, như thế nào có thể nhiễm phải ác danh như vậy?
"Ta giả vờ cái gì?" Hoàng Nguyệt Ly ánh mắt càng vô tội hơn, ngây thơ bao nhiêu, "Tứ muội chính là cao thủ Huyền Cảnh Khí tầng thứ 4, ta có thể làm gì nàng đây?"
Bạch Nhược Kỳ nổi lên hồ nghi.
Tam muội là một phế vật, lại nhát như chuột, nàng sao có thể khiến Bạch Nhược Nghiên ăn mệt như vậy? Chẳng lẽ sự tình thật sự có kỳ lạ nào khác?
/548
|