Bạch Nhược Kỳ khi đó trong lòng rất lấy làm hối hận, nếu biết sớm thì đã cố tìm lấy một nam nhân có tài có sắc một chút đóng giả làm “gian phu” của Hoàng Nguyệt Ly rồi, có điều bây giờ, hối hận cũng không kịp nữa!
Trông thấy hoàng đế và thái hậu đều cau mày, giọng điệu vô cùng hoài nghi, Bạch Nhược Kỳ chỉ có thể mặt dày mà đóng kịch tiếp.
“Khởi bẩm hoàng thượng, thái hậu nương nương, đừng nhìn tướng mạo của hắn có hơi xấu, nhưng hắn thực sự có gian tình với Hoàng Nguyệt Ly, đây là sự thật trăm phần trăm! Là chính mắt thần trông thấy!”
“Thật sao? Ngươi cũng không nên ăn nói hồ đồ, hạ nhục tỷ muội, nếu không… ai gia sẽ không mủi lòng mà tha cho ngươi!”
Thái hậu tuyệt nhiên không tin, ánh mắt ngờ vực nhìn sang phía Hoàng Nguyệt Ly.
Bạch Nhược Kỳ cũng quay đầu nhìn, giọng thảm thiết nói: “Bạch Nhược Ly, nhìn thấy nhị thiếu gia nhà Vương gia rồi, ngươi còn giả bộ thanh cao gì nữa? Ngươi lẽ nào đã quên, cái ngày đúng vào hôm sinh nhật ta, ngươi đã cùng một nam nhân khác lõa lồ ôm nhau âu yếm ngay tại hậu viện Hầu phủ, bộ dạng này cũng chẳng cứu vãn được gì ngươi đâu, làm ra chuyện gì, trong lòng ngươi khắc rõ!”
“Ồ, không mang y phục mà ôm nhau sao?”
“Thật không vậy? Khẩu vị của Bạch tam tiểu thư không ngờ lại lạ đến vậy?”
“Có điều, Bạch Nhược Kỳ cũng nói y như thật đó chứ!”
Những tiếng ba hoa lại nổi lên, các thiên kim tiểu thử lại được dịp ngạc nhiên bàn to bàn nhỏ.
Hoàng Nguyệt Nhi khẽ cau mày, rồi khẽ thốt lên những tiếng lạnh lùng: “Nhị… nhị tỷ, sao tỷ có thể nói muội như vậy? Cái gì mà lõa… lồ chứ, lại còn ôm nhau, tỷ nói những lời này mà không ngượng mồm à! Muội là đường muội thân thiết của tỷ! Cho dù khi nãy đã đánh bại tỷ, hại tỷ không thể trở thành thái tử phi, tỷ cũng không thể hạ nhục muội như vậy!”
Nàng nghiến chặt răng, trông dáng vẻ như phải chịu sự đả kích rất lớn.
Vốn dĩ mọi người đều không tin rằng Hoàng Nguyệt Ly lại ngó ngàng đến loại nam nhân này, hơn nữa lại thêm Bạch Nhược Kỳ thua không phục, kể cả Hoàng Nguyệt Ly không nói, nhiều người vẫn sẽ nghĩ Bạch Nhược Kỳ đang nổi lòng ghen ghét muốn chuốc tội hại nàng.
Thái hậu lại càng đồng tình với nàng, lập tức nói: “Đủ rồi, Bạch Nhược Kỳ, nhà ngươi sáng nay hạ gục đường muội của mình không thành công, bây giờ lại muốn tiếp tục à, tại sao lại có một cô nương ác độc như nhà ngươi chứ? Gia giáo Võ Uy hầu phủ nhà các ngươi… thật khiến ai gia mở rộng tầm mắt! Tại yến hội ai gia đã không thích ngươi rồi, người đâu, mau đưa Bạch nhị tiểu thư lập tức xuất cung!”
Đến hoàng cung dự yến, kết quả lại bị thái hậu đuổi ra ngoài, sau này Bạch Nhược Kỳ cũng chẳng cách nào ngước đầu lên trong chốn quý tộc nữa rồi.
Cô lập tức sợ hãi, vùng ra khỏi những tên Kim Vũ vệ đang kéo tay cô, lớn tiếng kêu cầu.
“Thái hậu nương nương, Kỳ nhi thật sự không hề nói dối, người đừng đề bộ dáng giả tạo của Bạch Nhược Ly lừa gạt! Lúc đó thật sự là cô ta ở cùng với nhị vương, hơn nữa bọn chúng còn làm chuyện động trời, Bạch Nhược Ly đã không còn trong trắng nữa rồi!”
“Cái gì?” Thái hậu kinh ngạc, suýt chút nữa đứng phắt dậy.
“Thật vậy, nếu không tin, người có thể đi hỏi nhị vương! Cũng có thể đi kiểm tra xem màng trinh của Bạch Nhược Ly còn hay không! Cô ta làm ra chuyện đáng xấu hổ như vậy, ngay tối đó đã tại vườn uyển khác mà tự vẫn, cũng may được người ta cứu sống!”
Bạch Nhược Kỳ nói thẳng thắn như vậy lại khiến thái hậu bán tín bán nghi.
Bà quay sang nhìn Hoàng Nguyệt Ly: “Ly nhi, ngươi giải thích sao đây?”
Hoàng Nguyệt Ly nhìn sang người đang quỳ bên dưới mà bị coi là “gian phu” của mình, cau mày suy tư một hồi lâu, liền nhớ ra người này.
Lúc đầu khi nàng vẫn chưa mặc lại y phục, chính Bạch Nhược Kỳ đã cho nàng uống thuốc mê, sau đó hao tâm tốn sức để ra một tên nam nhân xấu xí như vậy, để làm nhục nàng.
Trông thấy hoàng đế và thái hậu đều cau mày, giọng điệu vô cùng hoài nghi, Bạch Nhược Kỳ chỉ có thể mặt dày mà đóng kịch tiếp.
“Khởi bẩm hoàng thượng, thái hậu nương nương, đừng nhìn tướng mạo của hắn có hơi xấu, nhưng hắn thực sự có gian tình với Hoàng Nguyệt Ly, đây là sự thật trăm phần trăm! Là chính mắt thần trông thấy!”
“Thật sao? Ngươi cũng không nên ăn nói hồ đồ, hạ nhục tỷ muội, nếu không… ai gia sẽ không mủi lòng mà tha cho ngươi!”
Thái hậu tuyệt nhiên không tin, ánh mắt ngờ vực nhìn sang phía Hoàng Nguyệt Ly.
Bạch Nhược Kỳ cũng quay đầu nhìn, giọng thảm thiết nói: “Bạch Nhược Ly, nhìn thấy nhị thiếu gia nhà Vương gia rồi, ngươi còn giả bộ thanh cao gì nữa? Ngươi lẽ nào đã quên, cái ngày đúng vào hôm sinh nhật ta, ngươi đã cùng một nam nhân khác lõa lồ ôm nhau âu yếm ngay tại hậu viện Hầu phủ, bộ dạng này cũng chẳng cứu vãn được gì ngươi đâu, làm ra chuyện gì, trong lòng ngươi khắc rõ!”
“Ồ, không mang y phục mà ôm nhau sao?”
“Thật không vậy? Khẩu vị của Bạch tam tiểu thư không ngờ lại lạ đến vậy?”
“Có điều, Bạch Nhược Kỳ cũng nói y như thật đó chứ!”
Những tiếng ba hoa lại nổi lên, các thiên kim tiểu thử lại được dịp ngạc nhiên bàn to bàn nhỏ.
Hoàng Nguyệt Nhi khẽ cau mày, rồi khẽ thốt lên những tiếng lạnh lùng: “Nhị… nhị tỷ, sao tỷ có thể nói muội như vậy? Cái gì mà lõa… lồ chứ, lại còn ôm nhau, tỷ nói những lời này mà không ngượng mồm à! Muội là đường muội thân thiết của tỷ! Cho dù khi nãy đã đánh bại tỷ, hại tỷ không thể trở thành thái tử phi, tỷ cũng không thể hạ nhục muội như vậy!”
Nàng nghiến chặt răng, trông dáng vẻ như phải chịu sự đả kích rất lớn.
Vốn dĩ mọi người đều không tin rằng Hoàng Nguyệt Ly lại ngó ngàng đến loại nam nhân này, hơn nữa lại thêm Bạch Nhược Kỳ thua không phục, kể cả Hoàng Nguyệt Ly không nói, nhiều người vẫn sẽ nghĩ Bạch Nhược Kỳ đang nổi lòng ghen ghét muốn chuốc tội hại nàng.
Thái hậu lại càng đồng tình với nàng, lập tức nói: “Đủ rồi, Bạch Nhược Kỳ, nhà ngươi sáng nay hạ gục đường muội của mình không thành công, bây giờ lại muốn tiếp tục à, tại sao lại có một cô nương ác độc như nhà ngươi chứ? Gia giáo Võ Uy hầu phủ nhà các ngươi… thật khiến ai gia mở rộng tầm mắt! Tại yến hội ai gia đã không thích ngươi rồi, người đâu, mau đưa Bạch nhị tiểu thư lập tức xuất cung!”
Đến hoàng cung dự yến, kết quả lại bị thái hậu đuổi ra ngoài, sau này Bạch Nhược Kỳ cũng chẳng cách nào ngước đầu lên trong chốn quý tộc nữa rồi.
Cô lập tức sợ hãi, vùng ra khỏi những tên Kim Vũ vệ đang kéo tay cô, lớn tiếng kêu cầu.
“Thái hậu nương nương, Kỳ nhi thật sự không hề nói dối, người đừng đề bộ dáng giả tạo của Bạch Nhược Ly lừa gạt! Lúc đó thật sự là cô ta ở cùng với nhị vương, hơn nữa bọn chúng còn làm chuyện động trời, Bạch Nhược Ly đã không còn trong trắng nữa rồi!”
“Cái gì?” Thái hậu kinh ngạc, suýt chút nữa đứng phắt dậy.
“Thật vậy, nếu không tin, người có thể đi hỏi nhị vương! Cũng có thể đi kiểm tra xem màng trinh của Bạch Nhược Ly còn hay không! Cô ta làm ra chuyện đáng xấu hổ như vậy, ngay tối đó đã tại vườn uyển khác mà tự vẫn, cũng may được người ta cứu sống!”
Bạch Nhược Kỳ nói thẳng thắn như vậy lại khiến thái hậu bán tín bán nghi.
Bà quay sang nhìn Hoàng Nguyệt Ly: “Ly nhi, ngươi giải thích sao đây?”
Hoàng Nguyệt Ly nhìn sang người đang quỳ bên dưới mà bị coi là “gian phu” của mình, cau mày suy tư một hồi lâu, liền nhớ ra người này.
Lúc đầu khi nàng vẫn chưa mặc lại y phục, chính Bạch Nhược Kỳ đã cho nàng uống thuốc mê, sau đó hao tâm tốn sức để ra một tên nam nhân xấu xí như vậy, để làm nhục nàng.
/548
|