Hoàng Nguyệt Ly nhìn Bạch Nhược Kỳ khóc lóc kêu gào như một mụ điên, chỉ khẽ lắc đầu.
“Nhị tỷ, tỷ đừng có như vậy nữa, dù sao đây cũng là trước mặt hoàng gia!”
“Ngươi còn ở đây giả bộ làm người tốt sao! Ta như vậy cũng đều là do ngươi hại! Đều do ngươi, đều do tên tiện nhân nhà ngươi! Rõ ràng ta mới chính là thiếu nữ thiên tài đệ nhất của Nam Việt quốc, ta mới chính là thái tử phi! Ngươi dựa cái gì mà cướp chỗ của ta!”
Bạch Nhược Kỳ dường như phẫn nộ đến cao độ, nhảy chồm lên không chút nể mặt!
Mọi thứ của cô đều bị Hoàng Nguyệt Ly hủy hoại, đến ngày hôm nay không chỉ danh tiếng mất hết mà người thân cận cũng dần giữ khoảng cách, mà ngay cả thái tử người đã từng thề non hẹn biển với cô cũng thay lòng đổi dạ.
Ngay cả gương mặt từng được coi là thứ khiến cô tự hào nhất cũng đã bị Hoàng Nguyệt Ly phá hoại.
Bạch Nhược Kỳ đã bất chấp những thứ khác rồi, chỉ muốn dìm ả Hoàng Nguyệt Ly xuống dưới nước, ít nhất là làm cô ta mất mặt trước mặt dân chúng.
Nhưng làm sao Hoàng Nguyệt Ly có thể cho cô cơ hội đó?
Nàng chỉ cần lùi về sau một bước nhỏ, ngầm dùng trí thông minh của mình, nhẹ nhàng một chút là đã khiến Bạch Nhược Kỳ mất thăng bằng.
“Oạch” một tiếng, Bạch Nhược Kỳ ngã gục mạnh xuống.
“Đủ rồi! Bạch Nhược Kỳ ngươi điên rồi!” Thái tử lao tới, đứng chắn trước mặt Hoàng Nguyệt Ly.
“Sao ngươi có thể làm như vậy với muội muội của ngươi chứ? Giá như quả nhân biết được con người thật của nhà ngươi sớm hơn, chắc chắn sẽ không nghĩ đến chuyện cưới ngươi, coi như trước đây quả nhân mù mắt, bị ngươi che mắt rồi, chỉ có Ly nhi mới thực sự là người tốt!”
Thái tử mặt nghiêm nghị nói, dang tay che chắn cho Hoàng Nguyệt Ly, ra dáng một người bảo vệ.
Hắn có vẻ đắc ý nhếch mép, trò anh hùng cứu mỹ nhân là cách để làm động lòng nữ nhân nhất, nghĩ rằng Hoàng Nguyệt Ly sẽ cảm động đến rơi nước mắt.
Đúng thật, Hoàng Nguyệt Ly khóc rồi, cười trong nước mắt.
Ánh mắt nói lên sự thật, thái tử và Bạch Nhược Kỳ đúng thật xứng đôi, cả hai người đều là những kẻ ngốc nghếch!
Sảnh yến hội lại vang lên những tiếng bàn tán, loạn khắp cả phòng.
“Trời ơi, Bạch Nhược Kỳ có phải là điên rồi không! Sao cô ta có thể tấn công đường muội của mình ngay trước mặt hoàng thượng như vậy chứ?”
“Cô ta rõ ràng là điên rồi! Chả trách, cô ta tự xưng là bậc thiên tài, lại thua trong tay một tên phế vật ngày thường không thèm màng tới, còn mất đi báu vị làm thái tử phi, nếu là ta thì ta cũng phát điên!”
“Đã mất mặt như vậy rồi, cô ta còn không mau mà lẩn thoát đi, còn nhảy vào, chẳng phải lại càng mất hình tượng hay sao?”
“Cũng đáng đời, ai khiến cô ta lúc nào cũng tỏ ra đắc ý, thích bắt nạt đường muội như vậy, suy cho cùng cũng là báo ứng!”
Hoàng Nguyệt Ly nghe tiếng bàn tán xôn xao xung quanh cả tiếng gào khóc của Bạch Nhược Kỳ mà lắc đầu ngao ngán.
Cảnh nhốn nháo này, cũng đến lúc nên kết thúc rồi!
Khi Hoàng Nguyệt Ly định tìm lý do đuổi người đi, Bạch Nhược Kỳ bỗng ngước đầu lên, ánh mắt căm hận nhìn chằm chằm nàng, sâu trong ánh nhìn lóe lên một tia sắc lạnh.
Hoàng Nguyệt Ly sững người không kịp phản ứng.
Bạch Nhược Kỳ bỗng quay người, đến trước mặt Hoàng đế.
“Hoàng thượng, khởi bẩm hoàng thượng, Kỳ nhi bản lĩnh không được như người ta, thua kém tam muội, gánh không nổi vị trí thái tử phi, thần nguyện chấp nhận kết quả này, nhưng, Bạch Nhược Ly, cô ta cũng không có tư cách làm thái tử phi!”
Cô ngừng một lúc, nghiến chặt răng nói: “Bởi vì, Bạch Nhược Ly đã “vượt rào” trước hôn nhân, một tháng trước đã lêu lổng với một nam nhân khác, hôm đó còn bắt ngay trên giường, chuyện này nhiều người trông thấy rõ! Thực lực của cô ta rất mạnh, nhưng một nữ nhân đã không còn trong sạch, lại để lên nắm chức thái tử phi, chỉ khiến thái tử không ngẩng đầu lên được!”
/548
|