Bọm họ ba người Lâm Thương thấy Trần Nhược Tư không hề hoảng sợ, nhìn mình chằm chằm không chớp mắt, trong lòng càng thêm cảm giác e ngại. qua một hồi lâu, Lâm Thương nhỏ giọng nói: Hai vị sư huynh, chúng ta bây giờ phải làm sao, công kích lại hay xem thương thế Đỗ Khai sư huynh trước a?
Du Hoa thấy võ công sư huynh lợi hại nhất mà cũng vô phương đánh trả, trong lòng hắn bắt đầu muốn lui, nhưng hắn vẫn không muốn mất mặt nên nói cứng: Ta đã nói tiểu tử này bất hảo, các ngươi không tin. Ta cũng không phải nói trù ẻo, ta nghĩ trước tiên phải cứu chữa Đỗ Khai sư huynh cho thoả đáng, còn việc đối phó tiểu tử này, hãy để chúng ta báo cáo với sư phó, xem hắn nói như thế, các ngươi nghĩ sao?
Trong số bốn người, Mạnh Đà thực lực kém cõi nhất, hắn thấy Lâm Thương và Du Hoa đều có ý bỏ chạy, tự mình cũng muốn vậy, thuận miệng đáp: Chúng ta trước tiên đi xem sư huynh Đỗ Khai ra sao, hắn cùng tiểu tử kia đánh nhau một trận, tiẻu tử kia thực lực thế nào, trong lòng hắn biết rõ nhất, ta nghĩ hẳn là hắn có thể cho chúng ta chút chủ ý.
Lân Thương cùng Du Hoa nhìn thoáng lẫn nhau, ngầm đồng ý theo đề nghị của Mạnh Đà, bọn họ ba người bước nhanh lui ra sau hướng Đỗ Khai đi tới.
Lúc này, Đỗ Khai cũng tỉnh hơn một chút, hắn chịu đau ngực, hai tay chống đất đưng lên mọtt cách khó khăn. Hắn mặc dù đã đứng lên nhưng hắn vẫn còn cảm giác bước lui, dường như không đỡ nỗi sức nặng cảu cơ thể, người lảo đảo ngả về phía trước. Rất may Lâm Thưong phản ứng rất nhanh đỡ lấy Đỗ Khai.
Du Hoa lau sạch vết mấu nơi khoé miệng, quan tâm hỏi: Sư huynh, thế nào, có chịu đựng được không?
Đỗ Khai nhìn thoáng qua Du Hoa, trong lòng mắng: Con mẹ nó không có mắt à, lão tử bộ dạng như vậy ngươi còn hỏi nhảm, không phải ngươi đang nhìn lão tử chê cười sao. Ta tuyệt không thể để bọn họ biết ta vì khinh địch mà bị thương, ta phải khoa trương tiểu tử nọ một chút, để bọn họ không động đến hắn, có vậy thì sau này lảo tử mới có cơ hội van hồi mặt mũi.
Nghĩ tới đây, hắn nở nụ cười khổ nói: Tiieủ tử nọ thực lực thật sự quả là mạnh mẻ, bốn người chúng ta hợp lực lại có lẽ còn có một tia thắng lợi, nhưng bây giờ ta bị nội thương nghiêm trọng, ta xem chúng ta hôm nay dừng tay, đợi khi thương thế ta hoàn toàn khôi phục, lại cùng nhau đối phó hắn, các ngươi nghĩ thế nào?
Bọn họ ba người Lâm Thương thấy Đỗ khai nói Trần Nhược Tư lợi hại như thế, bonhj trong lòng đều nhận thua, cũng đều có ý nghĩ lui lại. Lâm Thương nói: Nếu Đỗ sư huynh cũng tán thành chúng ta lui lại, chúng ta cũng nhanh lui đi. Đừng để cho tiểu tử kia đoán được chúng ta trong lòng khiếp sợ, lại tiên pháy chế nhân, chúng ta lại thua mất.
Đỗ khai nở nụ cười khổ, không nói gì thêm. Du Hoa cùng Manh Đà gật đầu, ý bảo Lâm Thương đỡ Đỗ Khai lui trước, tự hai người cản phía sau. Lâm Thương không chút do dự, đỡ Đỗ Khai chậm rãi lui dần về phía sau.
Trần Nhược Tư thấy thế trong lòng buồn bực: Bọn họ làm sao vậy, xem thực lực bọn hắn tuyệt đối trên ta, xem bộ dạng bọn hắn như thế , dường như sợ ta công kích bọn họ vậy? Quái, thật không có nghĩ đến gan lớn lại có thể có tác dụng uy hiếp địch nhân.
Trần Nhược Tư đang đắc ý, đột nhiên từ bầu trời phía rừng cây truyền đến tiếng xé gió. Trần Nhược Tư ngẩng đầu nhìn, hắn thấy xa xa một người chân đạp mây bay thẳng hướng này mà đến tới. Trần Nhược Tư thấy thế trong lòng bất giác sinh ra chút khiếp đảm và bất an, cũng dự cảm được có điềm xấu.
Lâm Thương, Mạnh Đà, Du Hoa, Đỗ Khai bốn người nghe tiếng, ngẩng đầu nhìn thoáng qua, nhận ra người đến là ai, bọn họ bốn người nhìn thoáng lẫn nhau, trên mặt lộ vẻ tươi cười. Bất quá, Đỗ Khai trên mặt tươi cười làm cho người ta thoạt nhìn có chút miễn cưỡng. Bởi hắn cho rằng, người trên bầu trời đến hắn sẽ có thể mất hết mặt mũi.
Người này không ai khác chính là sư phó Hầu Quang Bình của bốn người bọn hắn. Hầu Quang Bình sau khi phân phó xong nhiệm vụ cho bốn người bọn hắn, sau khi đưa bọn họ ra khỏi miệng huyệt động bí mật, cũng không có lập tức tiến vào trong động, mà lại quan sát một chút tình hình ở ngoài huyệt động một chút, xem có ai để lại dấu vết vào cửa huyệt động không, đây cũng là một biện pháp bảo đảm bí mật. Chính khi hắn đang định vào trang thái nhập thần, hắn nghe được trong rừng có tiếng nổ lớn, cho nên hắn bằng tốc độ nhanh nhất hướng nơi này cấp tốc chạy lại.
Ngay khi Hầu Quang Bình đến trên nhánh cây, Trần Nhược Tư nhẩna hắn, hắn trong lòng kinh hoàng, thầm nghĩ: Cái này thật sự không xong, ta không thể làm rối tung lên, phải tibhx táo, tĩnh táo,…
Trần Nhược Tư trong lóngau khi hô vài tiếng tĩnh táo, tâm tình quả nhiên bình lặng xuống. Trong đầu đột nhiên trí nhớ thoáng hiện ra ngũ linh châu có thần bí lực lượng.
Trần Nhược Tư trong lòng thầm hô: Đúng, mộc linh châu, ta bây giờ có lực lượng của mộc linh châu, có thể làm cho lão đầu ngê tởm này hoảng sợ. Nhưng, nhưng ta chỉ biết là mộc linh châu có thần bí lực lượng, ta lại không biết sử dụng lực lượng của hắn như thế nào, như vậy mộc linh châu trên tay ta cũng chỉ là một phế vật. Thật hồ nghi…
Trần Nhược Tư bất đắc dĩ gãi gãi đầu, có chút tức giận.
Hầu Quang Bình bay xuống đứng trước mặt Đỗ Khai bốn người bọn họ, có chút không dám tin tưởng nhìn Đỗ Khai nói: Đỗ Khai, ngươi làm sao vậy, không phải bị tiểu tử nọ đả thương chứ, ta nghĩ thực lực của ngươi hơn hẳn hắn, sao lại ẻo ẩa như vậy.
“ Sư phó, ta …” Đỗ Khai có chút khó nói đáp.
Hầu Quang Bình thấy sắc mặt hắn khó coi, trong lòng biết đã xảy ra chuyện gì, hắn hừ lạnh một tiếng, lớn tiếng phê bình: Không phải ta thường nhắc nhở ngươi không nên khinh địch sao? Ngươi như thế nào luôn không đổi được tật này a?
Nói xong hắn hướng Lâm Thương phân phó: Lâm Thương, ngươi đưa hắn lại đây, để ta xem giúp hắn.
Lâm Thương lên tiếng, đỡ Đỗ Khai tới trước mặt Hầu Quang Bình.
aHauf Quang Bình vươn tay nắm cổ tay Đỗ Khai, rất nhanh kiểm tra một lúc, mở mệng nói: Không có gì đáng ngại, nghỉ ngơi vài ngày là không sao.
Nói xong hắn thở dài một hơi, tiếp theo nói: Lâm Thương, Mạnh Đà, Du Hoa, các ngươi ba người nhanh chóng đưa Đỗ Khai rời khỏi nơi này, ta có chuyện muốn nói với tiểu tử này. Tốt nhất đừng để ta biết các ngươi nghe lén, biết không?
Lâm Thương bọn họ ba người đồng thanh: Sư phó.
Sau đó ba người rất nhanh dìu Đỗ Khai triệt thoái.
Trần Nhược Tư thấy Hầu Quang Bình để bốn đệ tử đi, hắn thấy khá kỳ quái, nhưng hắn cũng không vì vậy mà buông lỏng cảnh giác, trong đầu hắn còn đang suy nghĩ phương pháp làm thế nào sử dụng lực lượng mộc linh châu.
Hầu Quang Bình xoay người lại, mặt hướng Trần Nhược tư đi tới vài bước, ngừng lại, mỉm cười nói: Tiểu tử, chúng ta xem như là bằng hữu cũ. Ta cũng muốn nhiều lời, nói thẳng ra, ta xem ngươi có tiềm lực phi thường, định htu ngươi làm đồ đệ, nhập phái chúng ta, làm việc cho ta, chúng ta cùng thành nghiệp lớn, bắt đầu từ bây giờ, ta cho ngươi mười phút suy nghĩ.
“ Trời ạ, mau làm cho ta nghĩ ra làm thế nào sử dụng lựclượng mộc linh châu, bằng không, ngày mai ta không còn thấy được mặt trời.” TRần Nhược Tư trong lòng la lên, đầu óc hắn vận động liên tục, trên mặt lại lộ vẻ mỉm cười, hắn mở miệng nói: Điều kiện ngươi đưa ra rất hấp dẫn, chỉ là, ta là người không có chí lớn, ta sợ sẽ làm ngươi thất vọng.
àHauf Quang Bình thấy Trần Nhược Tư nóinhư thế, tưởng rằng hắn đã nghĩ thông suốt, nguyện ý đầu nhập làm môn hạ của mình, tâm tình hắn cũng hiển nhiên cởi mở, vẫn như cũ mỉm cười nói: Đừng lo không có chí lớn, chỉ cần ngươi vâng lời ta phân phó, ta cam đoan ngươi sẽ sớm thành được nghiệp lớn.
Trần Nhược Tư với giọng đùa giỡn, thương lượng tới lui: Có chuyện tốt bực này, vậy là ta không cần lo lắng, bất quá, có thể kéo dài thời gian suy nghĩ thêm một chút có được không a?
Hầu Quang Bình cười lạnh nói: Có thể, nhiều nhất ta cho ngươi hai mươi phút suy nghĩ, tiểu tử, ta khuyên ngươi đừng có giở trò, bằng không, ta sẽ cho ngươi biết hậu quả.
Trần Nhược Tư cau mày, có chút bất đắc dĩ, cười nói: Tốt, 20 phút thì 20 phút, ta tyuệt đối không giở trò, sau 20 phút, ta nhất định cho ngươi một trả lời thoả đáng, vậy thì từ bây giờ, ngươi bắt đầu tính.
Hắn ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng thực sự căng thẳng hết mức: Cái đầu ngốc, nghĩ nhanh lên, mau chuyển biến, ngươi chỉ có 20 phút thời gian, bằng không, 20 phút qua đi,ngươi có muốn nghĩ lại, cũng không có cơ hội suy nghĩ, đến lúc đó, ngươi và ta chỉ có thể đầu lìa khỏi cổ.
Quyển 6: Tình Nhân Lệ(3)
Chương 88: Bất nguyện khuất phục
Dịch giả: lazy
Biên tập: lazy
Nguồn : 4vn
Hầu Quang Bình tuỳ ý nhìn thoáng qua Trần Nhược Tư, cười nói: Tiểu ương ngạnh nhà ngươi, không thể giở trò gì được, lần trước nếu không phải vì ta nhất thời sơ ý, đã để cho ngươi may mắn chạy thoát.
Trần Nhược Tư quỷ dị cười cười đáp: Ngươi yên tâm, ta sẽ không giở trò, năng lực ra có bao nhiêu ngươi rất rõ ràng, năng lực ngươi như thế nào ta cũng phi thường hiểu được. Ngươi muốn giết ta, dễ dàng như giết chết một con kiến, ngươi có cho ta mười lá gan, chính ta cũng không dám đùa giỡn.
“Ngươi biết là tốt rồi” Hầu Quang Bình cười lên tiếng, không nói nữa.
Trần Nhược Tư mắt nhìn chằm chằm Hầu Quang Bình luôn duy trì bộ mặt mỉm cười, trong lòng nổi giận mắng: Ngươi là lão rùa đen chết tiệt, ngươi là đại ma đầu, ngươi đừng tưởng ngươi giả bộ hiền lành ôn hoà như vậy là có thể nắm lấy sự tín nhiệm của ta, đối với các việc làm của ngươi, ta đều nắm được, ta không giống các đại môn phái đi theo ngươi, ta không phải người, …
Trần Nhược Tư trong lòng mắng chửi Hầu Quang Bình, đầu óc lại không ngừng vận động, suy tính phương pháp làm thế nào sử dụng lực lượng mộc linh châu. Hắn nghĩ tới nghĩ lui, chính là một chút đầu mối cũng không có, ngược lại trong đầu trở nên trống rỗng. Khuôn mặt Linh Cơ, Mộng Tuyết, Lâm Hân Ngọc, còn có một ít huynh đệ và sư phó đạo quan yên tĩnh thì thỉnh thoảng lại xuất hiện trong đầu hắn.
Khi trong đầu hắn xuất hiện tình hình này thì trong lòng có chút bất an, thầm nghĩ: Không xong, ta bây giờ tại đây nguy cấp trước mắt, như thế nào lại nhớ tới bọn họ đây? Điều này có ý nghĩa gì, chẳng lẻ ta sẽ rời xa bọn họ, vĩnh viễn không thấy được bọn họ, vì vậy mà đại não vô ý thức làm cho ta hoài niệm một chút bọn họ sao? Không có khả năng, ta …
Nghĩ tới đây, tư tưởng Trần Nhược Tư càng thêm trở nên hỗn loạn, ba chữ mộc linh châu cũng không có trong đầu hắn xuất hiện qua.
Theo thời gian qua đi, cây cối hai bên đuờng, bóng đổ càng lúc càng dài, khuôn mặt Trần Nhược Tư cũng trở nên càng ngày càng khó nhìn, trong lòng cũng không vì sự an nguy của mình mà cảm thấy lo lắng, lòng thầm nghĩ: Ta chẳng lẻ thật sự muốn chết sao? Ta thật sự chỉ còn cách khuất phục trước tên nguỵ quân tử này mới có thể kéo dài m,ạng sống nhục nhã này sao? Ta chỉ cần vừa nghĩ đến chuyện làm việc cho hắn, ta đã cảm thấy khó chịu, ta làm sao có thể khuất phục một tên mặt người dạ thú này được, ……., nếu ta chết, lấy ai bóc trần bộ mặt lão rùa đen độc ác. Uh, không quản được nhiều, ta thà chịu chết cũng không khuất phục hắn.
Nghĩ tới đây, Trần Nhược Tư xuất hiện bộ dạng không sợ chết, ngẩng đầu lên, lãnh nhãn nhìn Hầu Quang Bình nói: Lão rùa đen, ta đã nghĩ kỹ rồi, ta sẽ không cùng lão gian ác nguỵ quân tử nhà ngươi vấy bùn, ta đã lựa chọn xong, ta chọn cái chết. Ngươi ra chiêu đi, ta đang chờ đây.
Trần Nhược Tư nói xong, nhắm mắt lại, lẳng lặng đợi cái chết đến.
Hầu Quang Bình nghe Trần Nhược Tư nói, bất giác trong lòng cảm thấy cả kinh, thầm nghĩ: Chẳng lẻ hắn biết những chuyện trước kia ta không muốn người khác biết, nguy hiểm thật, chuyện này để hắn truyền ra, ta tổn hao tâm huyết nhiều năm như vậy, không phải là uông rphí sao? Mặc dù ời hắn nói bây giờ, người khác nhất định hoàn toàn không tin tưởng, nhưng đối với kế hoạch ta sau này lại nhất định có ảnh hưởng. Cái này xem ra, dù không thể cũng phải trừ khử hắn. Uh, tiểu tử này là một người rất có tiền đồ, giết chết hắn thật đáng tiếc a…
Hầu Quang Bình nhìn Trần Nnược Tư cười nhẹ thở dài một hơi nói: Tiểu tử, tại sao ngươi lại thẳng thắng và ngạo khí như vậy, nếu ngươi khuất phục ta, vậy ngươi sau này có cơ hội to lớn thông báo cho mọi người, nhưng ngươi bây giờ lựa chọn từ bỏ mạng sống của mình, cũng nói cho ta biết bí mật của ngươi. Ngươi phải biết rằng, người biết bí mật của ta sẽ phải là người tuyệt đối trung thành với ta bằng không sẽ chết. Ta xem ngươi là tiểu tử có khí phách, phá lệ cho ngươi một chút, ngươi muốn lưu lại di ngôn cuối cùng gì, ta nhất định sẽ giúp ngươi chuyển cáo, đây cũng là điều cuối cùng ta thoã nguyện cho ngươi.
Trần Nhược Tư nghe Hầu Quang Bình nói như vậy, trong lòng cười nói: Không có nghĩ cái lão hồ ly, lão có lòng muốn ta nhập môn mãnh liệt như vậy. Uh, bây giờ dù sao cũng chết, chọc hắn một hồi, có tới Diêm vương điện, trong lòng cũng cảm thấy chút an tâm.
Nghĩ tới đây, Trần Nhược Tư mở mắt, nhìn chằm chằm Hầu Quang Bình mỉm cười nói: A, a, ngươi lại có sự yêu mến này, làm người truyền lời cho người khác, tốt lắm, ta bây giờ xin nhờ ngươi giúp ta cầu xin Diêm vương gia, đừng quấn lấy ta là tốt rồi.
Khuôn mặt Hầu Quang Bình nghệch ra, trơn mắt nhìn trần Nhược Tư, trong lòng cảm thấy cực kỳ tức giận, qua một hồi lâu, hắn mở miệng nói: Tiểu tử chết tiệt, ta có lòng tốt giúp ngươi truyền lời, nhưng ngươi lại trù ẻo ta chết trước, a a, chẳng lẻ ngươi trù ẻo ta chết, ta lại chết sao? Thật là không biết tốt xấu, chịu chết đi ……
Hầu Quang Bình nói xong, tay phải giận dữ đưa lên, một quang cầu cỡ chừng nắm tay từ lòng bàn tay phải bắn ra thẳng hướng Trần Nhược Tư bay nhanh đến.
Lúc quang cầu do Hầu Quang Bình phát ra vừa rời tay hắn thì Trần Nhược Tư lại cảm giác được không khí xung quanh mình, trong nháy mắt, dường như bị hút mất, khiến cho hắn cơ hồ ngột ngạt khó thở. Trong lòng không khỏi cảm thấy một trận kinh hoảng, trong nháy mắt trán và lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi lạnh.
Tốc độ quang cầu xem ra đối với Trần Nhược Tư cũng không quá nhanh, hắn định di động thân thể để tránh sự công kích của quang cầu. Nhưng hắn giờ phút này mới phát giác tốc độ di chuyển của mình không nhanh hơn tốc độ bay của quang cầu, hắn cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn quang cầu phi hành như động tác chậm, hướng hắn di động đánh tới. Trong lòng hắn bị hiện tượng này cảm thấy khó hiểu, buồn bực nói: Tại sao ta thấy rõ ràng quang cầu di động, nhưng không cách nào thoát ra được, quái dị, cái này thật sự là quái dị. Uh, xem ra lão thiên hôm nay muốn ta chết.
Nghĩ đến đây hắn không ngăn được thở dài một hơi, hắn chỉ có thể hết sức bay lui ra sau.
Nguyên nhân tạo ra hiện tượng này rất đơn giản, đó chính là năng lực quan sát của hắn tăng lên, nhưng động tác thân thể có chút trì trệ. Điều này hắn không biết vì hắn không có người cùng cấp so chiêu, cũng không biết năng lực của mình hiện tại dần dần tăng lên. Giờ phút này, hắn trong lòng cho rằng, năng lực của hắn cũng không có bước tiến dài, thấy hiện tượng trước mắt mình cũng bất quá cho là hiện tượng ngẫu nhiên thôi.
Hầu Quang Bình vốn tưởng rằng quang cầu do mình phát ra chỉ trong nháy mắt giết chết Trần Nhược Tư, khi hắn thấy Trần Nhược Tư bay lui về phía sau thoát khỏi quang cầu do hắn công kích, hắn cũng cẩm giác giật mình, trong lòng thầm nghĩ: Tiểu tử này tiến bộ nhanh thật a, hắn lúc này, so với lần ta gặp lúc trước, tốc độ di chuyển cũng nhanh chóng không ít. Chỉ tiếc hắn không muốn đi theo ta, bằng không hắn nhất định trở thành trợ thủ đắc lực. Nghĩ tới đây hắn dường như không đành lòng nhìn Trần Nhược Tư chết, nhẹ thở dài một hơi, mắt có chút nhắm lại.
Trần Nhược Tư trong thời gian chớp mắt, bay ngược ra sau mấy trượng, nhưng hắn cũng không cảm thấy được, có thể là do hắn quá chuyên chú quan sát quang cầu mà quên quan sát hoàn cảnh chung quanh.
Trần Nhược Tư mắt thấy quang cầu càng ngày càng gần, trong lòng cũng ý thức được thời khắc tử vong ngày càng gần, trong lòng thầm kêu: Các vị bằng hữu thân quen, kiếp sau chúng ta lại gặp nhau.
Ngay khi quang cầu cách hắn chỉ khoảng một thước, hắn cảm giác được một cổ lực lương áp lực cường đại, đang cuồn cuộn không ngừng hướng hắn đánh tới, khiến cho hắn cử động bay ngược về sau, cũng tuơng tự như trì hoãn thời gian, đột nhiên, một đạo thiểm điện bay xẹt qua trường không, chém thẳng xuống.
“Oanh oanh” liên tục hai tiếng nổ lớn.
Nhất thời, Trần Nhược Tư bị quang manh chói mắt sinh ra do tiếng nổ mạnh gần trong gang tấc làm cho nhắm mắt lại, nhưng thân thể hắn cũng bịcỗ năng lượng đánh sâu vào, tiếp tực bay lui về phía sau. Còn không đợi đến khi mở mắt, hắn cảm giác được có một đôi tay cầm lấy quần áo sau lưng hắn, giống như lão ưng bắt gà con, theo hướng trước mặt chạy vội đi.
Giờ phút này, trong lòng hắn sinh ra một ý niệm trong đầu, đó chính là hắn biết mình được cứu.
Hầu Quang Bình nghe tiếng nổ lớn, nhanh chóng mở mắt, thấy ngoài phương xa mấy trượng, quang mang bắn ra bốn phía, lam quang bay múa, quang ba lưu động, trong lòng kinh ngạc: Điều này làm sao có thể, hắn như hế nào có thể phát ra cường đại đích lực lượng, đáhh ta quang cầu do ta phát ra được? Không có khả năng, tuyệt không có khă năng, …..
Hầu Quang Bình trong lòng liên tục nói “Không có khả năng”, nhìn chằm chằm không dám tin vào quang ba không tiêu tán trước mắt.
Qua một hồi lâu, hắn mới định thần, trong lòng bất giác thầm kêu một tiếng: “Không xong” Lúc này đồng thời ngưng thần tụ khí, bay vọt lên hướng phương hướng hắn cảm ứng được Trần Nhược Tư rời đi, đuổi theo.
Du Hoa thấy võ công sư huynh lợi hại nhất mà cũng vô phương đánh trả, trong lòng hắn bắt đầu muốn lui, nhưng hắn vẫn không muốn mất mặt nên nói cứng: Ta đã nói tiểu tử này bất hảo, các ngươi không tin. Ta cũng không phải nói trù ẻo, ta nghĩ trước tiên phải cứu chữa Đỗ Khai sư huynh cho thoả đáng, còn việc đối phó tiểu tử này, hãy để chúng ta báo cáo với sư phó, xem hắn nói như thế, các ngươi nghĩ sao?
Trong số bốn người, Mạnh Đà thực lực kém cõi nhất, hắn thấy Lâm Thương và Du Hoa đều có ý bỏ chạy, tự mình cũng muốn vậy, thuận miệng đáp: Chúng ta trước tiên đi xem sư huynh Đỗ Khai ra sao, hắn cùng tiểu tử kia đánh nhau một trận, tiẻu tử kia thực lực thế nào, trong lòng hắn biết rõ nhất, ta nghĩ hẳn là hắn có thể cho chúng ta chút chủ ý.
Lân Thương cùng Du Hoa nhìn thoáng lẫn nhau, ngầm đồng ý theo đề nghị của Mạnh Đà, bọn họ ba người bước nhanh lui ra sau hướng Đỗ Khai đi tới.
Lúc này, Đỗ Khai cũng tỉnh hơn một chút, hắn chịu đau ngực, hai tay chống đất đưng lên mọtt cách khó khăn. Hắn mặc dù đã đứng lên nhưng hắn vẫn còn cảm giác bước lui, dường như không đỡ nỗi sức nặng cảu cơ thể, người lảo đảo ngả về phía trước. Rất may Lâm Thưong phản ứng rất nhanh đỡ lấy Đỗ Khai.
Du Hoa lau sạch vết mấu nơi khoé miệng, quan tâm hỏi: Sư huynh, thế nào, có chịu đựng được không?
Đỗ Khai nhìn thoáng qua Du Hoa, trong lòng mắng: Con mẹ nó không có mắt à, lão tử bộ dạng như vậy ngươi còn hỏi nhảm, không phải ngươi đang nhìn lão tử chê cười sao. Ta tuyệt không thể để bọn họ biết ta vì khinh địch mà bị thương, ta phải khoa trương tiểu tử nọ một chút, để bọn họ không động đến hắn, có vậy thì sau này lảo tử mới có cơ hội van hồi mặt mũi.
Nghĩ tới đây, hắn nở nụ cười khổ nói: Tiieủ tử nọ thực lực thật sự quả là mạnh mẻ, bốn người chúng ta hợp lực lại có lẽ còn có một tia thắng lợi, nhưng bây giờ ta bị nội thương nghiêm trọng, ta xem chúng ta hôm nay dừng tay, đợi khi thương thế ta hoàn toàn khôi phục, lại cùng nhau đối phó hắn, các ngươi nghĩ thế nào?
Bọn họ ba người Lâm Thương thấy Đỗ khai nói Trần Nhược Tư lợi hại như thế, bonhj trong lòng đều nhận thua, cũng đều có ý nghĩ lui lại. Lâm Thương nói: Nếu Đỗ sư huynh cũng tán thành chúng ta lui lại, chúng ta cũng nhanh lui đi. Đừng để cho tiểu tử kia đoán được chúng ta trong lòng khiếp sợ, lại tiên pháy chế nhân, chúng ta lại thua mất.
Đỗ khai nở nụ cười khổ, không nói gì thêm. Du Hoa cùng Manh Đà gật đầu, ý bảo Lâm Thương đỡ Đỗ Khai lui trước, tự hai người cản phía sau. Lâm Thương không chút do dự, đỡ Đỗ Khai chậm rãi lui dần về phía sau.
Trần Nhược Tư thấy thế trong lòng buồn bực: Bọn họ làm sao vậy, xem thực lực bọn hắn tuyệt đối trên ta, xem bộ dạng bọn hắn như thế , dường như sợ ta công kích bọn họ vậy? Quái, thật không có nghĩ đến gan lớn lại có thể có tác dụng uy hiếp địch nhân.
Trần Nhược Tư đang đắc ý, đột nhiên từ bầu trời phía rừng cây truyền đến tiếng xé gió. Trần Nhược Tư ngẩng đầu nhìn, hắn thấy xa xa một người chân đạp mây bay thẳng hướng này mà đến tới. Trần Nhược Tư thấy thế trong lòng bất giác sinh ra chút khiếp đảm và bất an, cũng dự cảm được có điềm xấu.
Lâm Thương, Mạnh Đà, Du Hoa, Đỗ Khai bốn người nghe tiếng, ngẩng đầu nhìn thoáng qua, nhận ra người đến là ai, bọn họ bốn người nhìn thoáng lẫn nhau, trên mặt lộ vẻ tươi cười. Bất quá, Đỗ Khai trên mặt tươi cười làm cho người ta thoạt nhìn có chút miễn cưỡng. Bởi hắn cho rằng, người trên bầu trời đến hắn sẽ có thể mất hết mặt mũi.
Người này không ai khác chính là sư phó Hầu Quang Bình của bốn người bọn hắn. Hầu Quang Bình sau khi phân phó xong nhiệm vụ cho bốn người bọn hắn, sau khi đưa bọn họ ra khỏi miệng huyệt động bí mật, cũng không có lập tức tiến vào trong động, mà lại quan sát một chút tình hình ở ngoài huyệt động một chút, xem có ai để lại dấu vết vào cửa huyệt động không, đây cũng là một biện pháp bảo đảm bí mật. Chính khi hắn đang định vào trang thái nhập thần, hắn nghe được trong rừng có tiếng nổ lớn, cho nên hắn bằng tốc độ nhanh nhất hướng nơi này cấp tốc chạy lại.
Ngay khi Hầu Quang Bình đến trên nhánh cây, Trần Nhược Tư nhẩna hắn, hắn trong lòng kinh hoàng, thầm nghĩ: Cái này thật sự không xong, ta không thể làm rối tung lên, phải tibhx táo, tĩnh táo,…
Trần Nhược Tư trong lóngau khi hô vài tiếng tĩnh táo, tâm tình quả nhiên bình lặng xuống. Trong đầu đột nhiên trí nhớ thoáng hiện ra ngũ linh châu có thần bí lực lượng.
Trần Nhược Tư trong lòng thầm hô: Đúng, mộc linh châu, ta bây giờ có lực lượng của mộc linh châu, có thể làm cho lão đầu ngê tởm này hoảng sợ. Nhưng, nhưng ta chỉ biết là mộc linh châu có thần bí lực lượng, ta lại không biết sử dụng lực lượng của hắn như thế nào, như vậy mộc linh châu trên tay ta cũng chỉ là một phế vật. Thật hồ nghi…
Trần Nhược Tư bất đắc dĩ gãi gãi đầu, có chút tức giận.
Hầu Quang Bình bay xuống đứng trước mặt Đỗ Khai bốn người bọn họ, có chút không dám tin tưởng nhìn Đỗ Khai nói: Đỗ Khai, ngươi làm sao vậy, không phải bị tiểu tử nọ đả thương chứ, ta nghĩ thực lực của ngươi hơn hẳn hắn, sao lại ẻo ẩa như vậy.
“ Sư phó, ta …” Đỗ Khai có chút khó nói đáp.
Hầu Quang Bình thấy sắc mặt hắn khó coi, trong lòng biết đã xảy ra chuyện gì, hắn hừ lạnh một tiếng, lớn tiếng phê bình: Không phải ta thường nhắc nhở ngươi không nên khinh địch sao? Ngươi như thế nào luôn không đổi được tật này a?
Nói xong hắn hướng Lâm Thương phân phó: Lâm Thương, ngươi đưa hắn lại đây, để ta xem giúp hắn.
Lâm Thương lên tiếng, đỡ Đỗ Khai tới trước mặt Hầu Quang Bình.
aHauf Quang Bình vươn tay nắm cổ tay Đỗ Khai, rất nhanh kiểm tra một lúc, mở mệng nói: Không có gì đáng ngại, nghỉ ngơi vài ngày là không sao.
Nói xong hắn thở dài một hơi, tiếp theo nói: Lâm Thương, Mạnh Đà, Du Hoa, các ngươi ba người nhanh chóng đưa Đỗ Khai rời khỏi nơi này, ta có chuyện muốn nói với tiểu tử này. Tốt nhất đừng để ta biết các ngươi nghe lén, biết không?
Lâm Thương bọn họ ba người đồng thanh: Sư phó.
Sau đó ba người rất nhanh dìu Đỗ Khai triệt thoái.
Trần Nhược Tư thấy Hầu Quang Bình để bốn đệ tử đi, hắn thấy khá kỳ quái, nhưng hắn cũng không vì vậy mà buông lỏng cảnh giác, trong đầu hắn còn đang suy nghĩ phương pháp làm thế nào sử dụng lực lượng mộc linh châu.
Hầu Quang Bình xoay người lại, mặt hướng Trần Nhược tư đi tới vài bước, ngừng lại, mỉm cười nói: Tiểu tử, chúng ta xem như là bằng hữu cũ. Ta cũng muốn nhiều lời, nói thẳng ra, ta xem ngươi có tiềm lực phi thường, định htu ngươi làm đồ đệ, nhập phái chúng ta, làm việc cho ta, chúng ta cùng thành nghiệp lớn, bắt đầu từ bây giờ, ta cho ngươi mười phút suy nghĩ.
“ Trời ạ, mau làm cho ta nghĩ ra làm thế nào sử dụng lựclượng mộc linh châu, bằng không, ngày mai ta không còn thấy được mặt trời.” TRần Nhược Tư trong lòng la lên, đầu óc hắn vận động liên tục, trên mặt lại lộ vẻ mỉm cười, hắn mở miệng nói: Điều kiện ngươi đưa ra rất hấp dẫn, chỉ là, ta là người không có chí lớn, ta sợ sẽ làm ngươi thất vọng.
àHauf Quang Bình thấy Trần Nhược Tư nóinhư thế, tưởng rằng hắn đã nghĩ thông suốt, nguyện ý đầu nhập làm môn hạ của mình, tâm tình hắn cũng hiển nhiên cởi mở, vẫn như cũ mỉm cười nói: Đừng lo không có chí lớn, chỉ cần ngươi vâng lời ta phân phó, ta cam đoan ngươi sẽ sớm thành được nghiệp lớn.
Trần Nhược Tư với giọng đùa giỡn, thương lượng tới lui: Có chuyện tốt bực này, vậy là ta không cần lo lắng, bất quá, có thể kéo dài thời gian suy nghĩ thêm một chút có được không a?
Hầu Quang Bình cười lạnh nói: Có thể, nhiều nhất ta cho ngươi hai mươi phút suy nghĩ, tiểu tử, ta khuyên ngươi đừng có giở trò, bằng không, ta sẽ cho ngươi biết hậu quả.
Trần Nhược Tư cau mày, có chút bất đắc dĩ, cười nói: Tốt, 20 phút thì 20 phút, ta tyuệt đối không giở trò, sau 20 phút, ta nhất định cho ngươi một trả lời thoả đáng, vậy thì từ bây giờ, ngươi bắt đầu tính.
Hắn ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng thực sự căng thẳng hết mức: Cái đầu ngốc, nghĩ nhanh lên, mau chuyển biến, ngươi chỉ có 20 phút thời gian, bằng không, 20 phút qua đi,ngươi có muốn nghĩ lại, cũng không có cơ hội suy nghĩ, đến lúc đó, ngươi và ta chỉ có thể đầu lìa khỏi cổ.
Quyển 6: Tình Nhân Lệ(3)
Chương 88: Bất nguyện khuất phục
Dịch giả: lazy
Biên tập: lazy
Nguồn : 4vn
Hầu Quang Bình tuỳ ý nhìn thoáng qua Trần Nhược Tư, cười nói: Tiểu ương ngạnh nhà ngươi, không thể giở trò gì được, lần trước nếu không phải vì ta nhất thời sơ ý, đã để cho ngươi may mắn chạy thoát.
Trần Nhược Tư quỷ dị cười cười đáp: Ngươi yên tâm, ta sẽ không giở trò, năng lực ra có bao nhiêu ngươi rất rõ ràng, năng lực ngươi như thế nào ta cũng phi thường hiểu được. Ngươi muốn giết ta, dễ dàng như giết chết một con kiến, ngươi có cho ta mười lá gan, chính ta cũng không dám đùa giỡn.
“Ngươi biết là tốt rồi” Hầu Quang Bình cười lên tiếng, không nói nữa.
Trần Nhược Tư mắt nhìn chằm chằm Hầu Quang Bình luôn duy trì bộ mặt mỉm cười, trong lòng nổi giận mắng: Ngươi là lão rùa đen chết tiệt, ngươi là đại ma đầu, ngươi đừng tưởng ngươi giả bộ hiền lành ôn hoà như vậy là có thể nắm lấy sự tín nhiệm của ta, đối với các việc làm của ngươi, ta đều nắm được, ta không giống các đại môn phái đi theo ngươi, ta không phải người, …
Trần Nhược Tư trong lòng mắng chửi Hầu Quang Bình, đầu óc lại không ngừng vận động, suy tính phương pháp làm thế nào sử dụng lực lượng mộc linh châu. Hắn nghĩ tới nghĩ lui, chính là một chút đầu mối cũng không có, ngược lại trong đầu trở nên trống rỗng. Khuôn mặt Linh Cơ, Mộng Tuyết, Lâm Hân Ngọc, còn có một ít huynh đệ và sư phó đạo quan yên tĩnh thì thỉnh thoảng lại xuất hiện trong đầu hắn.
Khi trong đầu hắn xuất hiện tình hình này thì trong lòng có chút bất an, thầm nghĩ: Không xong, ta bây giờ tại đây nguy cấp trước mắt, như thế nào lại nhớ tới bọn họ đây? Điều này có ý nghĩa gì, chẳng lẻ ta sẽ rời xa bọn họ, vĩnh viễn không thấy được bọn họ, vì vậy mà đại não vô ý thức làm cho ta hoài niệm một chút bọn họ sao? Không có khả năng, ta …
Nghĩ tới đây, tư tưởng Trần Nhược Tư càng thêm trở nên hỗn loạn, ba chữ mộc linh châu cũng không có trong đầu hắn xuất hiện qua.
Theo thời gian qua đi, cây cối hai bên đuờng, bóng đổ càng lúc càng dài, khuôn mặt Trần Nhược Tư cũng trở nên càng ngày càng khó nhìn, trong lòng cũng không vì sự an nguy của mình mà cảm thấy lo lắng, lòng thầm nghĩ: Ta chẳng lẻ thật sự muốn chết sao? Ta thật sự chỉ còn cách khuất phục trước tên nguỵ quân tử này mới có thể kéo dài m,ạng sống nhục nhã này sao? Ta chỉ cần vừa nghĩ đến chuyện làm việc cho hắn, ta đã cảm thấy khó chịu, ta làm sao có thể khuất phục một tên mặt người dạ thú này được, ……., nếu ta chết, lấy ai bóc trần bộ mặt lão rùa đen độc ác. Uh, không quản được nhiều, ta thà chịu chết cũng không khuất phục hắn.
Nghĩ tới đây, Trần Nhược Tư xuất hiện bộ dạng không sợ chết, ngẩng đầu lên, lãnh nhãn nhìn Hầu Quang Bình nói: Lão rùa đen, ta đã nghĩ kỹ rồi, ta sẽ không cùng lão gian ác nguỵ quân tử nhà ngươi vấy bùn, ta đã lựa chọn xong, ta chọn cái chết. Ngươi ra chiêu đi, ta đang chờ đây.
Trần Nhược Tư nói xong, nhắm mắt lại, lẳng lặng đợi cái chết đến.
Hầu Quang Bình nghe Trần Nhược Tư nói, bất giác trong lòng cảm thấy cả kinh, thầm nghĩ: Chẳng lẻ hắn biết những chuyện trước kia ta không muốn người khác biết, nguy hiểm thật, chuyện này để hắn truyền ra, ta tổn hao tâm huyết nhiều năm như vậy, không phải là uông rphí sao? Mặc dù ời hắn nói bây giờ, người khác nhất định hoàn toàn không tin tưởng, nhưng đối với kế hoạch ta sau này lại nhất định có ảnh hưởng. Cái này xem ra, dù không thể cũng phải trừ khử hắn. Uh, tiểu tử này là một người rất có tiền đồ, giết chết hắn thật đáng tiếc a…
Hầu Quang Bình nhìn Trần Nnược Tư cười nhẹ thở dài một hơi nói: Tiểu tử, tại sao ngươi lại thẳng thắng và ngạo khí như vậy, nếu ngươi khuất phục ta, vậy ngươi sau này có cơ hội to lớn thông báo cho mọi người, nhưng ngươi bây giờ lựa chọn từ bỏ mạng sống của mình, cũng nói cho ta biết bí mật của ngươi. Ngươi phải biết rằng, người biết bí mật của ta sẽ phải là người tuyệt đối trung thành với ta bằng không sẽ chết. Ta xem ngươi là tiểu tử có khí phách, phá lệ cho ngươi một chút, ngươi muốn lưu lại di ngôn cuối cùng gì, ta nhất định sẽ giúp ngươi chuyển cáo, đây cũng là điều cuối cùng ta thoã nguyện cho ngươi.
Trần Nhược Tư nghe Hầu Quang Bình nói như vậy, trong lòng cười nói: Không có nghĩ cái lão hồ ly, lão có lòng muốn ta nhập môn mãnh liệt như vậy. Uh, bây giờ dù sao cũng chết, chọc hắn một hồi, có tới Diêm vương điện, trong lòng cũng cảm thấy chút an tâm.
Nghĩ tới đây, Trần Nhược Tư mở mắt, nhìn chằm chằm Hầu Quang Bình mỉm cười nói: A, a, ngươi lại có sự yêu mến này, làm người truyền lời cho người khác, tốt lắm, ta bây giờ xin nhờ ngươi giúp ta cầu xin Diêm vương gia, đừng quấn lấy ta là tốt rồi.
Khuôn mặt Hầu Quang Bình nghệch ra, trơn mắt nhìn trần Nhược Tư, trong lòng cảm thấy cực kỳ tức giận, qua một hồi lâu, hắn mở miệng nói: Tiểu tử chết tiệt, ta có lòng tốt giúp ngươi truyền lời, nhưng ngươi lại trù ẻo ta chết trước, a a, chẳng lẻ ngươi trù ẻo ta chết, ta lại chết sao? Thật là không biết tốt xấu, chịu chết đi ……
Hầu Quang Bình nói xong, tay phải giận dữ đưa lên, một quang cầu cỡ chừng nắm tay từ lòng bàn tay phải bắn ra thẳng hướng Trần Nhược Tư bay nhanh đến.
Lúc quang cầu do Hầu Quang Bình phát ra vừa rời tay hắn thì Trần Nhược Tư lại cảm giác được không khí xung quanh mình, trong nháy mắt, dường như bị hút mất, khiến cho hắn cơ hồ ngột ngạt khó thở. Trong lòng không khỏi cảm thấy một trận kinh hoảng, trong nháy mắt trán và lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi lạnh.
Tốc độ quang cầu xem ra đối với Trần Nhược Tư cũng không quá nhanh, hắn định di động thân thể để tránh sự công kích của quang cầu. Nhưng hắn giờ phút này mới phát giác tốc độ di chuyển của mình không nhanh hơn tốc độ bay của quang cầu, hắn cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn quang cầu phi hành như động tác chậm, hướng hắn di động đánh tới. Trong lòng hắn bị hiện tượng này cảm thấy khó hiểu, buồn bực nói: Tại sao ta thấy rõ ràng quang cầu di động, nhưng không cách nào thoát ra được, quái dị, cái này thật sự là quái dị. Uh, xem ra lão thiên hôm nay muốn ta chết.
Nghĩ đến đây hắn không ngăn được thở dài một hơi, hắn chỉ có thể hết sức bay lui ra sau.
Nguyên nhân tạo ra hiện tượng này rất đơn giản, đó chính là năng lực quan sát của hắn tăng lên, nhưng động tác thân thể có chút trì trệ. Điều này hắn không biết vì hắn không có người cùng cấp so chiêu, cũng không biết năng lực của mình hiện tại dần dần tăng lên. Giờ phút này, hắn trong lòng cho rằng, năng lực của hắn cũng không có bước tiến dài, thấy hiện tượng trước mắt mình cũng bất quá cho là hiện tượng ngẫu nhiên thôi.
Hầu Quang Bình vốn tưởng rằng quang cầu do mình phát ra chỉ trong nháy mắt giết chết Trần Nhược Tư, khi hắn thấy Trần Nhược Tư bay lui về phía sau thoát khỏi quang cầu do hắn công kích, hắn cũng cẩm giác giật mình, trong lòng thầm nghĩ: Tiểu tử này tiến bộ nhanh thật a, hắn lúc này, so với lần ta gặp lúc trước, tốc độ di chuyển cũng nhanh chóng không ít. Chỉ tiếc hắn không muốn đi theo ta, bằng không hắn nhất định trở thành trợ thủ đắc lực. Nghĩ tới đây hắn dường như không đành lòng nhìn Trần Nhược Tư chết, nhẹ thở dài một hơi, mắt có chút nhắm lại.
Trần Nhược Tư trong thời gian chớp mắt, bay ngược ra sau mấy trượng, nhưng hắn cũng không cảm thấy được, có thể là do hắn quá chuyên chú quan sát quang cầu mà quên quan sát hoàn cảnh chung quanh.
Trần Nhược Tư mắt thấy quang cầu càng ngày càng gần, trong lòng cũng ý thức được thời khắc tử vong ngày càng gần, trong lòng thầm kêu: Các vị bằng hữu thân quen, kiếp sau chúng ta lại gặp nhau.
Ngay khi quang cầu cách hắn chỉ khoảng một thước, hắn cảm giác được một cổ lực lương áp lực cường đại, đang cuồn cuộn không ngừng hướng hắn đánh tới, khiến cho hắn cử động bay ngược về sau, cũng tuơng tự như trì hoãn thời gian, đột nhiên, một đạo thiểm điện bay xẹt qua trường không, chém thẳng xuống.
“Oanh oanh” liên tục hai tiếng nổ lớn.
Nhất thời, Trần Nhược Tư bị quang manh chói mắt sinh ra do tiếng nổ mạnh gần trong gang tấc làm cho nhắm mắt lại, nhưng thân thể hắn cũng bịcỗ năng lượng đánh sâu vào, tiếp tực bay lui về phía sau. Còn không đợi đến khi mở mắt, hắn cảm giác được có một đôi tay cầm lấy quần áo sau lưng hắn, giống như lão ưng bắt gà con, theo hướng trước mặt chạy vội đi.
Giờ phút này, trong lòng hắn sinh ra một ý niệm trong đầu, đó chính là hắn biết mình được cứu.
Hầu Quang Bình nghe tiếng nổ lớn, nhanh chóng mở mắt, thấy ngoài phương xa mấy trượng, quang mang bắn ra bốn phía, lam quang bay múa, quang ba lưu động, trong lòng kinh ngạc: Điều này làm sao có thể, hắn như hế nào có thể phát ra cường đại đích lực lượng, đáhh ta quang cầu do ta phát ra được? Không có khả năng, tuyệt không có khă năng, …..
Hầu Quang Bình trong lòng liên tục nói “Không có khả năng”, nhìn chằm chằm không dám tin vào quang ba không tiêu tán trước mắt.
Qua một hồi lâu, hắn mới định thần, trong lòng bất giác thầm kêu một tiếng: “Không xong” Lúc này đồng thời ngưng thần tụ khí, bay vọt lên hướng phương hướng hắn cảm ứng được Trần Nhược Tư rời đi, đuổi theo.
/280
|