Rất nhiều người chính đạo đến tụ hội, chính điện Thục Sơn không đủ chỗ ngồi, còn có rất nhiều người xếp hàng ngoài cửa. Ở trong này, dưới Đại Thừa kỳ không có quyền ngồi, mà Hóa Thần kỳ, lại ngay cả cửa cũng không thể vào được, phải đứng bên ngoài. Về phần Kim Đan kỳ, ngay cả anh hùng thiếp cũng không nhận được, chỉ có trên Nguyên Anh kỳ có thể tham gia đại hội chính đạo.
Nhung Giản đứng bên ngoài, chỉ có thể thông qua pháp khí truyền âm mới nghe được người bên trong nói chuyện, hiểu được tình trạng hiện tại của Tu Chân giới, lại không có tư cách nói gì.
Ngược lại là Lệ Tinh Luân, một Kim Đan kỳ, dựa vào uy phong của Trường Không Trác Ngọc, cư nhiên có thể ở bên trong chính điện có một chỗ đứng.
Không ít chưởng môn, trưởng lão các môn phái cũng dẫn theo thân truyền đệ tử của mình, chỉ cần có thể có một chỗ ngồi bên trong chính điện, đệ tử cũng có thể đi theo đứng phía sau.
Trường Không Trác Ngọc ở trong Tu Chân giới chưa có danh tiếng gì, rất nhiều người có ý kiến với vị trí của y. Bất quá đây là phái Thục Sơn, bọn họ là khách không thể ý kiến chủ, vả lại thực lực Trường Không Trác Ngọc không tầm thường, các tu giả Đại Thừa kỳ đều nhìn không thấu tu vi của y, liền đem nghi vấn đặt trong lòng, tính toán chờ sau khi kết thúc thương nghị, tìm Trường Không Trác Ngọc lãnh giáo một chút.
Mà lúc này, Nhất Bần chân nhân đang nói với mọi người chuyện của một ngàn năm trước, Huyết Thiên Kiếp tự nguyện nhảy vào Ma giới, vì Tu Chân giới đổi lấy một ngàn năm yên bình.
Cuối cùng, Nhất Bần chân nhân nói: “Lúc này thiên chân vạn xác (vô cùng xác thực), hiện tại trên Thục Sơn kiếm trủng, vẫn còn lưu lại hình ảnh Huyết tông chủ một ngàn năm trước, đối với nghi vấn của các đạo hữu, lát nữa có thể dẫn đệ tử đến kiếm trủng xem xét. Bần đạo đem việc này công khai ra là vì muốn nói cho chư vị, kiếp nạn nhân gian lúc này đây không phải là trận chiến của chính ma bình thường, mà là kiếp nạn toàn bộ Tu Chân giới. Từ nay về sau cho dù Tu Chân giới gặp phải chuyện gì, mong mọi người bình tĩnh phân tích, không cần đem tất cả mọi chuyện đổ lên người Ma tu, đây nói không chừng chính là biện pháp Ma giới dùng để nhiễu loạn nhân tâm Tu Chân giới. Thảm án ở Lệ gia, bần đạo và một vài chấp pháp trưởng lão các môn phái khác có thăm dò qua, cho rằng đó không phải là chuyện đơn giản mà Ma tu có thể làm, vô cùng có khả năng là cửa vào Ma giới rò rỉ ma khí, sau khi ảnh hưởng đến nhân tâm gây nên.”
“Nhất Bần chưởng giáo nói lời ấy là có ý gì, như thế nào ma khí ảnh hưởng nhân tâm?” Chưởng giáo Thiên Nhất môn hỏi.
Nhất Bần chân nhân cười khổ một tiếng rồi nói: “Tin rằng mọi người đều từng nghe đồn qua đệ tử Thục Sơn dễ dàng nhập ma là bởi vì bị phong ấn Ma giới ảnh hưởng, đây là sự thật. Không phải tất cả các đệ tử nhập ma đều bị ma khí xâm lấn, nhưng quả thật có một phần đệ tử đúng là vì vậy mà nhập ma. Bất quá phong ấn Ma giới ngay bên dưới kiếm trủng, Thục Sơn đệ tử nhập ma là bởi vì có kiếm làm trung gian, mà bần đạo xem tình huống Lệ gia, đều không phải là Kiếm tu làm.
“Chuyện này để ta giải thích đi.” Chấp pháp trưởng lão Côn Lôn phái vẫn luôn im lặng nói: “Tuy rằng việc xấu trong nhà không nên nói ra ngoài, nhưng đây là chuyện trọng đại, không thể che giấu. Cấm địa Côn Lôn phái cũng phong ấn một cửa vào của Ma giới, lần này Côn Lôn thần trận bị phá, Côn Lôn phái tuy rằng dùng hết khả năng để phục hồi phong ấn, nhưng vẫn có chút ma khí thoát ra ngoài, chỉ sợ chuyện Lệ gia lần này, có quan hệ với ma khí.”
Lệ Tinh Luân đứng phía sau Trường Không Trác Ngọc, thoạt nhìn mặt không đổi sắc, nắm tay lại siết chặt. Trường Không Trác Ngọc cảm giác được tâm tình của hắn, ống tay áo vung lên, bên dưới ống tay áo, cầm lấy tay Lệ Tinh Luân.
Y phục của y không biết là pháp bảo gì, không chỉ có thể ngăn trở tầm mắt, còn có thể phòng ngừa thần thức điều tra, vì thế hai người cứ nắm tay như vậy dưới mắt công chúng, vẫn biểu tình nghiêm túc, làm người khác không nhìn ra manh mối.
“Nếu thực sự Ma giới là nguyên nhân, bọn họ vì cái gì không động thủ với đại môn phái, ngược lại muốn diệt trừ một tiểu thế gia?” chưởng môn phái Nga Mi Thanh Uyển sư thái nghi hoặc nói: “Ma vật sinh ra đã âm u, thích nhất máu tươi, chết chóc cùng oán khí nhân gian, chúng nó nếu thực sự muốn nhân gian gặp kiếp nạn, việc trước hết phải làm chính là châm ngòi quan hệ giữa chính – ma, khiến cho chính tà đại chiến. Dưới tình huống này, chúng nó ngụy trang Ma tu ám sát đệ tử đại môn phái sẽ tốt hơn, vì sao phải diệt một tiểu thế gia, ngược lại đánh rắn động cỏ, khiến cho chúng ta cảnh giác?”
Vấn đề mà Thanh Uyển sư thái nói ra là nghi vấn trong lòng tất cả mọi người, thậm chí Lệ Tinh Luân cũng không hiểu tại sao lại xảy ra chuyện này.
“Có lẽ là thất phu vô tội, hoài bích có tội đi.” Vô Nhân đại sư nói.
*Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội: Người không biết không có tội, chỉ vì có bảo ngọc mà mang tội – nguyên chỉ người vốn không có tội,nhưng người có vật quý bên mình sẽ mang lại tai hoạ, sau cũng có ý so sánh người có tài hoa hay ý tưởng,nhan sắc,…cũng có thể mang đến tai hoạ.
“Mặc kệ là nguyên nhân gì, chúng ta hiện tại cần phải tìm ra những người đã bị ma khí ăn mòn, hút ma khí ra. Có hai biện pháp để tinh lọc ma khí, một là đưa đến Thiên Âm tự dùng phật pháp thanh lọc, hai là dùng đan hỏa đốt hủy.” Nhất Bần chân nhân nói, “Dùng đan hỏa đốt cháy ma khí cần phải cẩn thận, để tránh bị ma khí ăn mòn, ngược lại nhập ma.”
*Đan: 丹 chu sa, đơn sa, màu đỏ.
Đến đây, mục đích của chính đạo đại hội cũng đã đạt thành.
Chủ yếu là không cần thiết phát sinh xung đột với Ma tu, đúng ý của ma vật; sau đó là kêu gọi những cao thủ đi tìm kiếm ma khí đã thoát ra bên ngoài, diệt trừ tai họa ngầm.
Lệ Tinh Luân lại siết chặt nhẫn ngọc trên ngón cái, hoàn toàn không rõ, một Lệ gia nho nhỏ, thế nhưng lại trở thành nơi Ma giới khai đao, đến tột cùng là vì cái gì!
Cảm nhận được cảm xúc của Lệ Tinh Luân, Trường Không Trác Ngọc lập tức truyền âm nói: “Đồ nhi chớ nghĩ nhiều như vậy, chờ chúng ta sau khi xuống núi sẽ đi tìm những người bị nhập ma, đến lúc đó hỏi sẽ biết. Vi sư nhất định sẽ diệt trừ toàn bộ ma vật trong thiên hạ, báo thù cho đồ nhi.”
Trong giọng nói của y tràn ngập tự tin, vẫn là tính cách của Trường Không Trác Ngọc. Tự tin như vậy làm cho Lệ Tinh Luân không lo lắng, ngược lại tràn ngập cảm động.
Sư phụ hắn là người nói được làm được, nhất định sẽ đòi lại công đạo cho đồ nhi.
Bi phẫn trong lòng Lệ Tinh Luân đã giảm bớt một chút, biết Trường Không Trác Ngọc lo lắng cho hắn, liền vươn ngón tay gãi gãi lòng bàn tay sư phụ.
Trường Không Trác Ngọc lộ ra một nụ cười thản nhiên.
Lúc này trong điện các tu giả đề nghị đi đến kiếm trủng chứng thực chuyện Huyết Thiên Kiếp lưu lại tàn ảnh, cho dù kiếm trủng là trọng địa (nơi quan trọng) của Thục Sơn, bất quá vì để thuyết phục mọi người, Nhất Bần chân nhân liền tự mình mang mọi người theo xem.
Bất quá trước khi mọi người đi, đệ tử Thục Sơn đã lập trận bảo vệ kiếm trủng, mọi người chỉ có thể ở chân núi nhìn, lại không thể lên núi.
Sau khi biết chuyện này, Trường Không Trác Ngọc hơi hơi nhướng mày, lúc ấy Nhất Bần chân nhân chính là dẫn y lên núi, y còn thử đi rút kiếm, hiện tại lại hoàn toàn khác. Nghĩ đến Nhất Bần chân nhân hẳn là cũng kỳ vọng y là Huyết Thiên Kiếp, hi vọng y là người tuyệt thế đã vì Tu Chân giới mà cam nguyện chết, có thể từ Ma giới thoát ra, chuyển thế làm người.
Đáng tiếc, Trường Không Trác Ngọc không phải là Huyết Thiên Kiếp.
Hai sư đồ hơi hơi buồn bã mà đi về phía bên dưới kiếm trủng, giống như mọi người, nhìn ngọn núi nguy nga.
Một đệ tử Thục Sơn trong tay cầm kiếm đi lên núi, định giống như Nhất Bần chân nhân, thức tỉnh vạn kiếm.
Nhưng mà trong nháy mắt hắn lên núi, Nhất Bần chân nhân đột nhiên cảnh giác, lập tức cất cao giọng nói: “Ngăn hắn lại, thức tỉnh vạn kiếm không cần lên núi, chỉ cần kiếm trong tay đệ tử Thục Sơn đồng thời ngân vang là có thể!”
Lập tức có người đi ngăn chặn đệ tử kia, nhưng đã quá muộn.
Chỉ thấy kiếm trong tay đệ tử kia lờ mờ mang hắc khí, nhảy lên đỉnh núi, xé toạc y phục trên người, một kiếm chém vào ngực, đem một thân máu vẩy vào thân kiếm trên kiếm trủng.
Tên đệ tử kia một kiếm lại một kiếm chém lên người mình, ngoại trừ tay phải của hắn, tay chân hắn đều bị chém xuống, máu chảy vô cùng vô tận nhiễm đỏ cả mảnh đất trên kiếm trủng.
“Ha ha ha ha ha ha!” Hắn ngửa mặt lên trời cười điên cuồng, một kiếm đâm vào đan điền, phá khí hải, cộng thêm mất máu quá nhiều, lập tức tắt thở.
Mà khi máu của hắn thấm vào đất, toàn bộ ngọn núi bắt đầu kịch liệt lay động, gần như không ngăn được ma khí đang tràn ra từ phía dưới kiếm trủng, toàn bộ kiếm trủng giống như ma vực, bị hắc khí bao phủ.
“Bày trận!” Nhất Bần chân nhân lập tức quát, “Công lực thấp hơn Hóa Thần kỳ mau chóng rời khỏi, tu vi thấp vô pháp ngăn cản ma khí xâm lấn, chúng nó muốn mượn chính đạo đại hội đem chính đạo nhân sĩ một lưới bắt hết!”
Lão hoàn toàn không ngờ, lần này Thục Sơn tụ hội, thế nhưng lại bị những ma vật bụng dạ khó lường lợi dụng. Mà đệ tử Thục Sơn lão trọng dụng, cư nhiên nhập ma vào thời điểm này.
Vô Nhân đại sư lấy ** lực bày ra khu ma trận, lão ngồi bên trong trận niệm kinh phật, mà những người còn lại thì lấy lão làm chủ, không ngừng áp chế ma khí, ý đồ muốn đem ma khí tràn ra áp chế trở về.
*Hai dấu “**” là bản qt và bản raw để vậy, chứ không phải t để đâu nha.[t nghĩ ** là “tinh” nên bị cua đồng?!]
*Khu (驱) ở đây là xua đuổi, khu ma trận là trận pháp dùng để đuổi ma vật, nhưng cụm này dài quá, ở chương này và chương sau gặp cụm khu ma trận t sẽ để tắt là trận pháp (in nghiêng), mọi người tự hiểu nha.
Ít nhất, phải bày trận pháp bên ngoài kiếm trủng, không cho ma khí thoát ra ngoài!
Nhưng ma khí thật sự quá cường đại, vốn dĩ theo phật âm(tiếng niệm phật)phía bên trên ngọn núi đã xuất hiện một ấn ký chữ vạn kim sắc, thế nhưng trong nháy mắt biến thành nghịch ấn màu đỏ tươi, mắt thấy phật ấn biến thành ma ấn, trong lòng mọi người đều một mảnh tuyệt vọng.
Chẳng lẽ, kiếp nạn nhân gian mở ra như vậy sao? Một khi để những ma khí này thoát ra ngoài, nhân gian sẽ biến thành bộ dáng gì?
Ở đây đều là cao thủ các môn phái, bọn họ không phải không có cách tiêu trừ ma khí, mà là không có cách nào trong một khoảng thời gian ngắn đem lượng lớn ma khí áp chế trở về. Bọn họ không sợ ma khí xâm lấn, chính là những tu giả bình thường và phàm nhân sợ!
Phật ấn ngày càng đỏ, vốn dĩ có một nửa kim sắc nay càng lúc càng ít đi, lập tức cũng bị huyết khí cắn nuốt. Vào thời khắc này, một đạo bóng trắng lướt qua mọi người trực tiếp phá trận xông vào, đứng ở trên núi cầm trong tay một thanh mộc kiếm bình thường, đem mộc kiếm đánh vào trong ma ấn.
Trong nháy mắt mộc kiếm đánh vào ma ấn, kim quang lại trở nên mạnh hơn, dần dần khôi phục bộ dáng của phật ấn.
Ma khí không cách nào thay đổi ấn ký, liền điên cuồng tấn công trận pháp, chúng nó rất thông minh, không lại lợi dụng trận pháp phản phệ đem ma tính khắc sâu vào trong lòng những người ở đây, mà lựa chọn chạy trốn. Trận pháp là lâm thời bày ra, căn bản không chịu nổi lượng ma khí khổng lồ đánh vào, chủ trận Vô Nhân đại sư khóe miệng chảy máu, lập tức liền không chống đỡ nổi.
Mà giờ khắc này, bóng trắng đứng phía trên ngọn núi, hai tay tùy ý bắt lấy hai thanh kiếm, chém chúng bạt ra.
Trong nháy mắt, hai đạo ánh sáng xanh tím phóng lên cao, song long thật lớn quấn quanh một chỗ, phát ra tiếng rồng ngâm rung trời. Theo âm thanh rồng ngâm này, Thục Sơn vạn kiếm đồng thời ngân lên, “Sầm Sầm” không ngừng, mỗi một chuôi kiếm đều kịch liệt run lên, sát khí càng cường đại hơn ma khí bao phủ toàn bộ kiếm trủng.
Sát khí đáng sợ đem ma khí chặt chẽ bao vây trong đó, mà lúc này máu tươi vẩy lên trên kiếm trủng thế nhưng lại tụ lại về hướng một thanh thiết kiếm bình thường, vốn dĩ là một thanh kiếm sắt rỉ lúc này lại biến thành màu đỏ, một thân ảnh xuất hiện bên người nó, quần áo trên người dính đầy máu quan sát vùng đất bao la, nhẹ giọng nói: “Thay ta bảo vệ thế gian này.”
Vừa dứt lời, toàn bộ ma khí đều bị áp chế trở về bên dưới ngọn núi, song long sau khi xoay quanh một vòng trong không trung liền biến mất bên trong kiếm trủng, lại biến thành thanh kiếm bình thường.
Ma khí sát khí đều biến mất, thân ảnh huyết sắc kia cũng bị gió thổi tan.
Bên trên kiếm trủng, chỉ còn một người, một thân bạch y nhẹ nhàng bị gió thổi bay lên, giống như thiên tiên xa đến không thể chạm tới được.
Nhung Giản đứng bên ngoài, chỉ có thể thông qua pháp khí truyền âm mới nghe được người bên trong nói chuyện, hiểu được tình trạng hiện tại của Tu Chân giới, lại không có tư cách nói gì.
Ngược lại là Lệ Tinh Luân, một Kim Đan kỳ, dựa vào uy phong của Trường Không Trác Ngọc, cư nhiên có thể ở bên trong chính điện có một chỗ đứng.
Không ít chưởng môn, trưởng lão các môn phái cũng dẫn theo thân truyền đệ tử của mình, chỉ cần có thể có một chỗ ngồi bên trong chính điện, đệ tử cũng có thể đi theo đứng phía sau.
Trường Không Trác Ngọc ở trong Tu Chân giới chưa có danh tiếng gì, rất nhiều người có ý kiến với vị trí của y. Bất quá đây là phái Thục Sơn, bọn họ là khách không thể ý kiến chủ, vả lại thực lực Trường Không Trác Ngọc không tầm thường, các tu giả Đại Thừa kỳ đều nhìn không thấu tu vi của y, liền đem nghi vấn đặt trong lòng, tính toán chờ sau khi kết thúc thương nghị, tìm Trường Không Trác Ngọc lãnh giáo một chút.
Mà lúc này, Nhất Bần chân nhân đang nói với mọi người chuyện của một ngàn năm trước, Huyết Thiên Kiếp tự nguyện nhảy vào Ma giới, vì Tu Chân giới đổi lấy một ngàn năm yên bình.
Cuối cùng, Nhất Bần chân nhân nói: “Lúc này thiên chân vạn xác (vô cùng xác thực), hiện tại trên Thục Sơn kiếm trủng, vẫn còn lưu lại hình ảnh Huyết tông chủ một ngàn năm trước, đối với nghi vấn của các đạo hữu, lát nữa có thể dẫn đệ tử đến kiếm trủng xem xét. Bần đạo đem việc này công khai ra là vì muốn nói cho chư vị, kiếp nạn nhân gian lúc này đây không phải là trận chiến của chính ma bình thường, mà là kiếp nạn toàn bộ Tu Chân giới. Từ nay về sau cho dù Tu Chân giới gặp phải chuyện gì, mong mọi người bình tĩnh phân tích, không cần đem tất cả mọi chuyện đổ lên người Ma tu, đây nói không chừng chính là biện pháp Ma giới dùng để nhiễu loạn nhân tâm Tu Chân giới. Thảm án ở Lệ gia, bần đạo và một vài chấp pháp trưởng lão các môn phái khác có thăm dò qua, cho rằng đó không phải là chuyện đơn giản mà Ma tu có thể làm, vô cùng có khả năng là cửa vào Ma giới rò rỉ ma khí, sau khi ảnh hưởng đến nhân tâm gây nên.”
“Nhất Bần chưởng giáo nói lời ấy là có ý gì, như thế nào ma khí ảnh hưởng nhân tâm?” Chưởng giáo Thiên Nhất môn hỏi.
Nhất Bần chân nhân cười khổ một tiếng rồi nói: “Tin rằng mọi người đều từng nghe đồn qua đệ tử Thục Sơn dễ dàng nhập ma là bởi vì bị phong ấn Ma giới ảnh hưởng, đây là sự thật. Không phải tất cả các đệ tử nhập ma đều bị ma khí xâm lấn, nhưng quả thật có một phần đệ tử đúng là vì vậy mà nhập ma. Bất quá phong ấn Ma giới ngay bên dưới kiếm trủng, Thục Sơn đệ tử nhập ma là bởi vì có kiếm làm trung gian, mà bần đạo xem tình huống Lệ gia, đều không phải là Kiếm tu làm.
“Chuyện này để ta giải thích đi.” Chấp pháp trưởng lão Côn Lôn phái vẫn luôn im lặng nói: “Tuy rằng việc xấu trong nhà không nên nói ra ngoài, nhưng đây là chuyện trọng đại, không thể che giấu. Cấm địa Côn Lôn phái cũng phong ấn một cửa vào của Ma giới, lần này Côn Lôn thần trận bị phá, Côn Lôn phái tuy rằng dùng hết khả năng để phục hồi phong ấn, nhưng vẫn có chút ma khí thoát ra ngoài, chỉ sợ chuyện Lệ gia lần này, có quan hệ với ma khí.”
Lệ Tinh Luân đứng phía sau Trường Không Trác Ngọc, thoạt nhìn mặt không đổi sắc, nắm tay lại siết chặt. Trường Không Trác Ngọc cảm giác được tâm tình của hắn, ống tay áo vung lên, bên dưới ống tay áo, cầm lấy tay Lệ Tinh Luân.
Y phục của y không biết là pháp bảo gì, không chỉ có thể ngăn trở tầm mắt, còn có thể phòng ngừa thần thức điều tra, vì thế hai người cứ nắm tay như vậy dưới mắt công chúng, vẫn biểu tình nghiêm túc, làm người khác không nhìn ra manh mối.
“Nếu thực sự Ma giới là nguyên nhân, bọn họ vì cái gì không động thủ với đại môn phái, ngược lại muốn diệt trừ một tiểu thế gia?” chưởng môn phái Nga Mi Thanh Uyển sư thái nghi hoặc nói: “Ma vật sinh ra đã âm u, thích nhất máu tươi, chết chóc cùng oán khí nhân gian, chúng nó nếu thực sự muốn nhân gian gặp kiếp nạn, việc trước hết phải làm chính là châm ngòi quan hệ giữa chính – ma, khiến cho chính tà đại chiến. Dưới tình huống này, chúng nó ngụy trang Ma tu ám sát đệ tử đại môn phái sẽ tốt hơn, vì sao phải diệt một tiểu thế gia, ngược lại đánh rắn động cỏ, khiến cho chúng ta cảnh giác?”
Vấn đề mà Thanh Uyển sư thái nói ra là nghi vấn trong lòng tất cả mọi người, thậm chí Lệ Tinh Luân cũng không hiểu tại sao lại xảy ra chuyện này.
“Có lẽ là thất phu vô tội, hoài bích có tội đi.” Vô Nhân đại sư nói.
*Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội: Người không biết không có tội, chỉ vì có bảo ngọc mà mang tội – nguyên chỉ người vốn không có tội,nhưng người có vật quý bên mình sẽ mang lại tai hoạ, sau cũng có ý so sánh người có tài hoa hay ý tưởng,nhan sắc,…cũng có thể mang đến tai hoạ.
“Mặc kệ là nguyên nhân gì, chúng ta hiện tại cần phải tìm ra những người đã bị ma khí ăn mòn, hút ma khí ra. Có hai biện pháp để tinh lọc ma khí, một là đưa đến Thiên Âm tự dùng phật pháp thanh lọc, hai là dùng đan hỏa đốt hủy.” Nhất Bần chân nhân nói, “Dùng đan hỏa đốt cháy ma khí cần phải cẩn thận, để tránh bị ma khí ăn mòn, ngược lại nhập ma.”
*Đan: 丹 chu sa, đơn sa, màu đỏ.
Đến đây, mục đích của chính đạo đại hội cũng đã đạt thành.
Chủ yếu là không cần thiết phát sinh xung đột với Ma tu, đúng ý của ma vật; sau đó là kêu gọi những cao thủ đi tìm kiếm ma khí đã thoát ra bên ngoài, diệt trừ tai họa ngầm.
Lệ Tinh Luân lại siết chặt nhẫn ngọc trên ngón cái, hoàn toàn không rõ, một Lệ gia nho nhỏ, thế nhưng lại trở thành nơi Ma giới khai đao, đến tột cùng là vì cái gì!
Cảm nhận được cảm xúc của Lệ Tinh Luân, Trường Không Trác Ngọc lập tức truyền âm nói: “Đồ nhi chớ nghĩ nhiều như vậy, chờ chúng ta sau khi xuống núi sẽ đi tìm những người bị nhập ma, đến lúc đó hỏi sẽ biết. Vi sư nhất định sẽ diệt trừ toàn bộ ma vật trong thiên hạ, báo thù cho đồ nhi.”
Trong giọng nói của y tràn ngập tự tin, vẫn là tính cách của Trường Không Trác Ngọc. Tự tin như vậy làm cho Lệ Tinh Luân không lo lắng, ngược lại tràn ngập cảm động.
Sư phụ hắn là người nói được làm được, nhất định sẽ đòi lại công đạo cho đồ nhi.
Bi phẫn trong lòng Lệ Tinh Luân đã giảm bớt một chút, biết Trường Không Trác Ngọc lo lắng cho hắn, liền vươn ngón tay gãi gãi lòng bàn tay sư phụ.
Trường Không Trác Ngọc lộ ra một nụ cười thản nhiên.
Lúc này trong điện các tu giả đề nghị đi đến kiếm trủng chứng thực chuyện Huyết Thiên Kiếp lưu lại tàn ảnh, cho dù kiếm trủng là trọng địa (nơi quan trọng) của Thục Sơn, bất quá vì để thuyết phục mọi người, Nhất Bần chân nhân liền tự mình mang mọi người theo xem.
Bất quá trước khi mọi người đi, đệ tử Thục Sơn đã lập trận bảo vệ kiếm trủng, mọi người chỉ có thể ở chân núi nhìn, lại không thể lên núi.
Sau khi biết chuyện này, Trường Không Trác Ngọc hơi hơi nhướng mày, lúc ấy Nhất Bần chân nhân chính là dẫn y lên núi, y còn thử đi rút kiếm, hiện tại lại hoàn toàn khác. Nghĩ đến Nhất Bần chân nhân hẳn là cũng kỳ vọng y là Huyết Thiên Kiếp, hi vọng y là người tuyệt thế đã vì Tu Chân giới mà cam nguyện chết, có thể từ Ma giới thoát ra, chuyển thế làm người.
Đáng tiếc, Trường Không Trác Ngọc không phải là Huyết Thiên Kiếp.
Hai sư đồ hơi hơi buồn bã mà đi về phía bên dưới kiếm trủng, giống như mọi người, nhìn ngọn núi nguy nga.
Một đệ tử Thục Sơn trong tay cầm kiếm đi lên núi, định giống như Nhất Bần chân nhân, thức tỉnh vạn kiếm.
Nhưng mà trong nháy mắt hắn lên núi, Nhất Bần chân nhân đột nhiên cảnh giác, lập tức cất cao giọng nói: “Ngăn hắn lại, thức tỉnh vạn kiếm không cần lên núi, chỉ cần kiếm trong tay đệ tử Thục Sơn đồng thời ngân vang là có thể!”
Lập tức có người đi ngăn chặn đệ tử kia, nhưng đã quá muộn.
Chỉ thấy kiếm trong tay đệ tử kia lờ mờ mang hắc khí, nhảy lên đỉnh núi, xé toạc y phục trên người, một kiếm chém vào ngực, đem một thân máu vẩy vào thân kiếm trên kiếm trủng.
Tên đệ tử kia một kiếm lại một kiếm chém lên người mình, ngoại trừ tay phải của hắn, tay chân hắn đều bị chém xuống, máu chảy vô cùng vô tận nhiễm đỏ cả mảnh đất trên kiếm trủng.
“Ha ha ha ha ha ha!” Hắn ngửa mặt lên trời cười điên cuồng, một kiếm đâm vào đan điền, phá khí hải, cộng thêm mất máu quá nhiều, lập tức tắt thở.
Mà khi máu của hắn thấm vào đất, toàn bộ ngọn núi bắt đầu kịch liệt lay động, gần như không ngăn được ma khí đang tràn ra từ phía dưới kiếm trủng, toàn bộ kiếm trủng giống như ma vực, bị hắc khí bao phủ.
“Bày trận!” Nhất Bần chân nhân lập tức quát, “Công lực thấp hơn Hóa Thần kỳ mau chóng rời khỏi, tu vi thấp vô pháp ngăn cản ma khí xâm lấn, chúng nó muốn mượn chính đạo đại hội đem chính đạo nhân sĩ một lưới bắt hết!”
Lão hoàn toàn không ngờ, lần này Thục Sơn tụ hội, thế nhưng lại bị những ma vật bụng dạ khó lường lợi dụng. Mà đệ tử Thục Sơn lão trọng dụng, cư nhiên nhập ma vào thời điểm này.
Vô Nhân đại sư lấy ** lực bày ra khu ma trận, lão ngồi bên trong trận niệm kinh phật, mà những người còn lại thì lấy lão làm chủ, không ngừng áp chế ma khí, ý đồ muốn đem ma khí tràn ra áp chế trở về.
*Hai dấu “**” là bản qt và bản raw để vậy, chứ không phải t để đâu nha.[t nghĩ ** là “tinh” nên bị cua đồng?!]
*Khu (驱) ở đây là xua đuổi, khu ma trận là trận pháp dùng để đuổi ma vật, nhưng cụm này dài quá, ở chương này và chương sau gặp cụm khu ma trận t sẽ để tắt là trận pháp (in nghiêng), mọi người tự hiểu nha.
Ít nhất, phải bày trận pháp bên ngoài kiếm trủng, không cho ma khí thoát ra ngoài!
Nhưng ma khí thật sự quá cường đại, vốn dĩ theo phật âm(tiếng niệm phật)phía bên trên ngọn núi đã xuất hiện một ấn ký chữ vạn kim sắc, thế nhưng trong nháy mắt biến thành nghịch ấn màu đỏ tươi, mắt thấy phật ấn biến thành ma ấn, trong lòng mọi người đều một mảnh tuyệt vọng.
Chẳng lẽ, kiếp nạn nhân gian mở ra như vậy sao? Một khi để những ma khí này thoát ra ngoài, nhân gian sẽ biến thành bộ dáng gì?
Ở đây đều là cao thủ các môn phái, bọn họ không phải không có cách tiêu trừ ma khí, mà là không có cách nào trong một khoảng thời gian ngắn đem lượng lớn ma khí áp chế trở về. Bọn họ không sợ ma khí xâm lấn, chính là những tu giả bình thường và phàm nhân sợ!
Phật ấn ngày càng đỏ, vốn dĩ có một nửa kim sắc nay càng lúc càng ít đi, lập tức cũng bị huyết khí cắn nuốt. Vào thời khắc này, một đạo bóng trắng lướt qua mọi người trực tiếp phá trận xông vào, đứng ở trên núi cầm trong tay một thanh mộc kiếm bình thường, đem mộc kiếm đánh vào trong ma ấn.
Trong nháy mắt mộc kiếm đánh vào ma ấn, kim quang lại trở nên mạnh hơn, dần dần khôi phục bộ dáng của phật ấn.
Ma khí không cách nào thay đổi ấn ký, liền điên cuồng tấn công trận pháp, chúng nó rất thông minh, không lại lợi dụng trận pháp phản phệ đem ma tính khắc sâu vào trong lòng những người ở đây, mà lựa chọn chạy trốn. Trận pháp là lâm thời bày ra, căn bản không chịu nổi lượng ma khí khổng lồ đánh vào, chủ trận Vô Nhân đại sư khóe miệng chảy máu, lập tức liền không chống đỡ nổi.
Mà giờ khắc này, bóng trắng đứng phía trên ngọn núi, hai tay tùy ý bắt lấy hai thanh kiếm, chém chúng bạt ra.
Trong nháy mắt, hai đạo ánh sáng xanh tím phóng lên cao, song long thật lớn quấn quanh một chỗ, phát ra tiếng rồng ngâm rung trời. Theo âm thanh rồng ngâm này, Thục Sơn vạn kiếm đồng thời ngân lên, “Sầm Sầm” không ngừng, mỗi một chuôi kiếm đều kịch liệt run lên, sát khí càng cường đại hơn ma khí bao phủ toàn bộ kiếm trủng.
Sát khí đáng sợ đem ma khí chặt chẽ bao vây trong đó, mà lúc này máu tươi vẩy lên trên kiếm trủng thế nhưng lại tụ lại về hướng một thanh thiết kiếm bình thường, vốn dĩ là một thanh kiếm sắt rỉ lúc này lại biến thành màu đỏ, một thân ảnh xuất hiện bên người nó, quần áo trên người dính đầy máu quan sát vùng đất bao la, nhẹ giọng nói: “Thay ta bảo vệ thế gian này.”
Vừa dứt lời, toàn bộ ma khí đều bị áp chế trở về bên dưới ngọn núi, song long sau khi xoay quanh một vòng trong không trung liền biến mất bên trong kiếm trủng, lại biến thành thanh kiếm bình thường.
Ma khí sát khí đều biến mất, thân ảnh huyết sắc kia cũng bị gió thổi tan.
Bên trên kiếm trủng, chỉ còn một người, một thân bạch y nhẹ nhàng bị gió thổi bay lên, giống như thiên tiên xa đến không thể chạm tới được.
/70
|