Quần phong loạn vũ cả đêm, buổi sáng theo thói quen nàng dậy sớm cả người vừa ê ẩm vừa đau nhức, nhấc chân nhấc tay cũng có phần mỏi nhừ, miễn cưỡng chống được tay xuống giường để ngồi dậy dựa vào gối, tay day day đầu có dấu hiệu hơi mơ hồ.
Theo những gì Murad nhớ, nàng ngày hôm qua định ôm ta hỏi mượn Thiên Hồ ít tiền để trang trải cho Helios vài hạng mục đang còn dang dở... Chỉ là chuyện sau đó nàng cũng không nhớ những gì đã xảy đến với mình cả một đêm, bất quá tư thế không mảnh vải che thân, thêm vào đó được chủ nợ cho vay ôm vào ngực hắn như cặp vợ chồng son cũng đủ hiểu chuyện gì đã diễn ra rồi.
Nàng thế quái nào lại giao thứ quý giá nhất của mình cho tên bại hoại vốn đã có rất nhiều thê tử rồi vậy ?? Đây là câu hỏi đầu tiên khi Murad cảm thấy cơ thể mình có chuyển biến không nhỏ sau khi được trải nghiệm qua khóa học sinh lý cấp tốc vào đêm qua, vốn dĩ da nàng đã có phần hơi có màu lúa mì thì nay nhìn kỹ lại đã trắng sáng lạ thường, tinh thần cũng phấn chấn... Có điều những chuyện tên khốn kia đối xử với cơ thể nàng thì không xóa nhòa đi được.
Việc nàng có tình cảm với hắn tất nhiên chính nàng cũng nhận ra được nhưng đâu đạt đến mực độ nhanh chóng như hiện giờ, hai người trước đó vài năm chỉ đơn thuần là bạn thôi, còn chưa phát sinh tình cảm yêu đương hay công khai gì hết, nhiều khi chỉ hôn môi vài cái xem như bằng hữu. Đương nhiên đây là suy nghĩ của riêng Murad chứ cô gái khác còn lâu mới có chuyện để nam nhân khác hôn mình khi cả hai người chưa xác định mối quan hệ thì cái nắm tay cũng đừng hòng.
" Bảo bối, sáng sớm tốt lành...." Mặc kệ Murad đang rối rắm thì một cánh tay hữu lực lại kéo nàng nằm xuống chỗ nàng vừa cố hết sức mới rời khỏi được , ngã vào trong lồng ngực tên nàng đang chửi rủa , hận không thể băm xác hắn thành trăm mảnh cho đỡ hả giận.
" Cút ra... Tên khốn kiếp nhà ngươi sao không bị Ngũ Mã Phanh Thây, Thiên Lôi Oạch Tạc đi chứ ?? Nói mau, có phải ngươi dùng tà thuật để dụ hoặc ta làm chuyện kia với ngươi không hả ?? " Nàng tức giận gạt tay hắn ra, liên tiếp mắng xổi xá bằng giọng điệu rất chi là uy lực, không kém long hống là bao.
" Đúng là ta dùng sắc dụ hoặc ngươi... Haizz, rõ ràng người chịu khổ cũng là ta, bị ngươi đè ra hôn không phản kháng được... " Thiên Hồ mặt vô tội nhìn Murad không chớp mắt đáp, dù gì gạo đã nấu thành cơm rồi, cô nàng cũng chẳng thể phủ nhận được.
" Ngươi !! Hừ ... Cút ra ngoài đi, ta muốn suy nghĩ chút... " Murad chỉ ngón tay vào mặt hắn, không biết nguyên do gì cuối cùng nàng nuốt lời mắng chửi xuống, chỉ đẩy hắn ra rồi chùm chăn đáp.
" Ngươi muốn không chịu trách nhiệm với ta ?? " Con mồi đã chui vào tầm ngắm thì hắn không được để xổng rồi liền chui vào trong chăn ôm nàng ăn vạ.
" Vô liêm sỉ... Ah... Bỏ tay ngươi khỏi ngực ta ... " Cô nàng tức giận vì bàn tay hư hỏng của hắn đang ngang nhiên xoa bóp ngực nàng trong khi đó tang vật cứng rắn đang chĩa vào đùi nàng dường như lại làm bên dưới nàng rỉ ra ít nước khi thức tỉnh lại hồi ức mĩ diệu đêm qua.
Theo Murad trong ánh mắt, Thiên Hồ cũng đoán được nàng đang suy nghĩ gì liền không đợi nàng giãy dụa thêm nói : " Vẫn còn sớm ... Chúng ta luyện công buổi sáng chút đi ".
" Hả ?? Luyện công là cái gì... Ngô.... " Không cho nàng cơ hội nghi ngờ thêm đã dùng miệng ngăn nàng ú ớ thêm lời nào, làm thêm nhiều chuyện để nàng ấn tượng sâu hơn, triệt để cho Murad biết thế nào là nhân sinh diệu kì thêm vào đó minh bạch một điều rằng mình đã thích hắn từ lâu, chỉ là chuyện tối qua bất ngờ phát sinh mới làm nàng minh bạch lòng mình.
Phía sau cung điện Helios, Sinh Mệnh cũng đã trở về sau khi hoàn thành nhiệm vụ hắn giao, bên cạnh có một chiếc bịch màu đen được bưng bít khá cẩn thận, có điều chiếc túi đang không ngừng cựa quậy , phảng phất có sức sống vậy.
" Sinh mệnh muội muội, ta nhớ chủ nhân giao cho ngươi bắt người nào về a ?? Còn cái túi kia ngươi kiếm ở đâu thế ?? " Kokkuri đang nằm phơi nắng để cho da chắc khoẻ, thấy Sinh Mệnh nhanh vậy chưa đến một tuần đã trở về tò mò.
" Nó là thứ chủ nhân muốn, Kokkuri tỷ tỷ... Chẳng qua ta không muốn chạm vào vật phẩm chủ nhân đang cần nên cho vào túi mang cho tiện. Vả lại nắng ở đây khá gắt, tỷ nên bôi thêm kem dưỡng ẩm thì tốt hơn ... " Đối với việc tùy ý chuyển dạng của vị tỷ tỷ kì lạ đang phơi nắng kia, Sinh Mệnh cũng quen với tính cách hay ghen của nàng nên nhàn nhạt đáp lại.
" Ồ ... Ta biết rồi. Ngươi lui trước đi, ta muốn an tĩnh ngủ thêm chút nữa ... Oáp... " Ngoáp một cái thật dài, Kokkuri nháy mắt đã chìm vào giấc ngủ dưới cái nắng dịu nhẹ của Helios, thời tiết đúng là trước đây không tốt như bây giờ nhưng nhờ có Thiên Hồ can thiệp, nhiệt độ lẫn độ ẩm rất phù hợp để phát triển thêm nhiều thứ khác cho Helios, kém theo đó cho chúng nữ không gian dễ chịu hơn để thư giãn hay vui chơi.
Sinh Mệnh cũng bất đắc dĩ bay tới gần trung tâm cung điện, tìm đại một căn phòng rồi ném chiếc túi vào trong đó mới rời đi vì đã hoàn tất được nhiệm vụ được giao phó, còn đâu về người trong chiếc túi kia ?? Sống chết nàng không cần quan tâm...
Theo những gì Murad nhớ, nàng ngày hôm qua định ôm ta hỏi mượn Thiên Hồ ít tiền để trang trải cho Helios vài hạng mục đang còn dang dở... Chỉ là chuyện sau đó nàng cũng không nhớ những gì đã xảy đến với mình cả một đêm, bất quá tư thế không mảnh vải che thân, thêm vào đó được chủ nợ cho vay ôm vào ngực hắn như cặp vợ chồng son cũng đủ hiểu chuyện gì đã diễn ra rồi.
Nàng thế quái nào lại giao thứ quý giá nhất của mình cho tên bại hoại vốn đã có rất nhiều thê tử rồi vậy ?? Đây là câu hỏi đầu tiên khi Murad cảm thấy cơ thể mình có chuyển biến không nhỏ sau khi được trải nghiệm qua khóa học sinh lý cấp tốc vào đêm qua, vốn dĩ da nàng đã có phần hơi có màu lúa mì thì nay nhìn kỹ lại đã trắng sáng lạ thường, tinh thần cũng phấn chấn... Có điều những chuyện tên khốn kia đối xử với cơ thể nàng thì không xóa nhòa đi được.
Việc nàng có tình cảm với hắn tất nhiên chính nàng cũng nhận ra được nhưng đâu đạt đến mực độ nhanh chóng như hiện giờ, hai người trước đó vài năm chỉ đơn thuần là bạn thôi, còn chưa phát sinh tình cảm yêu đương hay công khai gì hết, nhiều khi chỉ hôn môi vài cái xem như bằng hữu. Đương nhiên đây là suy nghĩ của riêng Murad chứ cô gái khác còn lâu mới có chuyện để nam nhân khác hôn mình khi cả hai người chưa xác định mối quan hệ thì cái nắm tay cũng đừng hòng.
" Bảo bối, sáng sớm tốt lành...." Mặc kệ Murad đang rối rắm thì một cánh tay hữu lực lại kéo nàng nằm xuống chỗ nàng vừa cố hết sức mới rời khỏi được , ngã vào trong lồng ngực tên nàng đang chửi rủa , hận không thể băm xác hắn thành trăm mảnh cho đỡ hả giận.
" Cút ra... Tên khốn kiếp nhà ngươi sao không bị Ngũ Mã Phanh Thây, Thiên Lôi Oạch Tạc đi chứ ?? Nói mau, có phải ngươi dùng tà thuật để dụ hoặc ta làm chuyện kia với ngươi không hả ?? " Nàng tức giận gạt tay hắn ra, liên tiếp mắng xổi xá bằng giọng điệu rất chi là uy lực, không kém long hống là bao.
" Đúng là ta dùng sắc dụ hoặc ngươi... Haizz, rõ ràng người chịu khổ cũng là ta, bị ngươi đè ra hôn không phản kháng được... " Thiên Hồ mặt vô tội nhìn Murad không chớp mắt đáp, dù gì gạo đã nấu thành cơm rồi, cô nàng cũng chẳng thể phủ nhận được.
" Ngươi !! Hừ ... Cút ra ngoài đi, ta muốn suy nghĩ chút... " Murad chỉ ngón tay vào mặt hắn, không biết nguyên do gì cuối cùng nàng nuốt lời mắng chửi xuống, chỉ đẩy hắn ra rồi chùm chăn đáp.
" Ngươi muốn không chịu trách nhiệm với ta ?? " Con mồi đã chui vào tầm ngắm thì hắn không được để xổng rồi liền chui vào trong chăn ôm nàng ăn vạ.
" Vô liêm sỉ... Ah... Bỏ tay ngươi khỏi ngực ta ... " Cô nàng tức giận vì bàn tay hư hỏng của hắn đang ngang nhiên xoa bóp ngực nàng trong khi đó tang vật cứng rắn đang chĩa vào đùi nàng dường như lại làm bên dưới nàng rỉ ra ít nước khi thức tỉnh lại hồi ức mĩ diệu đêm qua.
Theo Murad trong ánh mắt, Thiên Hồ cũng đoán được nàng đang suy nghĩ gì liền không đợi nàng giãy dụa thêm nói : " Vẫn còn sớm ... Chúng ta luyện công buổi sáng chút đi ".
" Hả ?? Luyện công là cái gì... Ngô.... " Không cho nàng cơ hội nghi ngờ thêm đã dùng miệng ngăn nàng ú ớ thêm lời nào, làm thêm nhiều chuyện để nàng ấn tượng sâu hơn, triệt để cho Murad biết thế nào là nhân sinh diệu kì thêm vào đó minh bạch một điều rằng mình đã thích hắn từ lâu, chỉ là chuyện tối qua bất ngờ phát sinh mới làm nàng minh bạch lòng mình.
Phía sau cung điện Helios, Sinh Mệnh cũng đã trở về sau khi hoàn thành nhiệm vụ hắn giao, bên cạnh có một chiếc bịch màu đen được bưng bít khá cẩn thận, có điều chiếc túi đang không ngừng cựa quậy , phảng phất có sức sống vậy.
" Sinh mệnh muội muội, ta nhớ chủ nhân giao cho ngươi bắt người nào về a ?? Còn cái túi kia ngươi kiếm ở đâu thế ?? " Kokkuri đang nằm phơi nắng để cho da chắc khoẻ, thấy Sinh Mệnh nhanh vậy chưa đến một tuần đã trở về tò mò.
" Nó là thứ chủ nhân muốn, Kokkuri tỷ tỷ... Chẳng qua ta không muốn chạm vào vật phẩm chủ nhân đang cần nên cho vào túi mang cho tiện. Vả lại nắng ở đây khá gắt, tỷ nên bôi thêm kem dưỡng ẩm thì tốt hơn ... " Đối với việc tùy ý chuyển dạng của vị tỷ tỷ kì lạ đang phơi nắng kia, Sinh Mệnh cũng quen với tính cách hay ghen của nàng nên nhàn nhạt đáp lại.
" Ồ ... Ta biết rồi. Ngươi lui trước đi, ta muốn an tĩnh ngủ thêm chút nữa ... Oáp... " Ngoáp một cái thật dài, Kokkuri nháy mắt đã chìm vào giấc ngủ dưới cái nắng dịu nhẹ của Helios, thời tiết đúng là trước đây không tốt như bây giờ nhưng nhờ có Thiên Hồ can thiệp, nhiệt độ lẫn độ ẩm rất phù hợp để phát triển thêm nhiều thứ khác cho Helios, kém theo đó cho chúng nữ không gian dễ chịu hơn để thư giãn hay vui chơi.
Sinh Mệnh cũng bất đắc dĩ bay tới gần trung tâm cung điện, tìm đại một căn phòng rồi ném chiếc túi vào trong đó mới rời đi vì đã hoàn tất được nhiệm vụ được giao phó, còn đâu về người trong chiếc túi kia ?? Sống chết nàng không cần quan tâm...
/716
|