Rất nhanh mồ hôi trên người Dung Hà chảy ra làm ướt toàn thân, đại phu đắp dược cao trên vết thương của y: Bá gia, gần đây người phải ở trong phòng, chú ý gió ngoài cửa sổ, không thể quá buồn bực. Ngoài ra chúng ta còn một toa thuốc, hiệu dụng đơn thuốc chủ yếu là cầm máu sinh mủ, đợi vết thương tốt, mới có thể sử dụng thứ bổ huyết. Hiện tại nếu bổ quá mức, đối với vết thương của người có hại không lợi.
Làm phiền hai vị. Khi thuốc trị thương đến lưng y, y cũng cảm giác được cảm giác thoải mái dễ chịu lạnh buốt truyền khắp toàn thân, ngay cả cảm giác đau đều biến mất hơn phân nửa.
Bá gia khách sáo. Đại phu hơi lớn tuổi nói: Lúc trừ độc là khó nhịn nhất, Bá gia lại chưa kêu một tiếng khổ, chúng ta bội phục.
“Kêu hay không kêu đều đau, không bằng trước mặt giai nhân duy trì phong độ. Dung Hà cười nói: Vô luận thế nào, hai vị đã giúp ta rất nhiều.
Vừa đi đến cửa Ban Hằng lại nghe được câu này, nhịn không được nhẹ hừ một tiếng, đã bị thương thành như vậy, không ngoan ngoãn nằm trên giường dưỡng thương, còn có tinh lực nịnh nọt khoe mẽ trước mặt tỷ hắn, đây chính là phong thái quân tử ư?
Không dám nhận tiếng cảm tạ của Bá gia. Đại phu vội vàng hành lễ nói: Bá gia chú ý món ăn gần đây nhất định phải thanh đạm, không thể ăn thức ăn kích thích, mỗi ngày chúng ta đều đến quý phủ thay thuốc cho Bá gia.
Nói xong những này, đại phu thi lễ với Ban Hoạ: Quận Chúa, thuộc hạ cáo từ.
Các ngươi đi về trước đi. Ban Họa gật đầu với đại phu, quay đầu nói với Dung Hà: Thời tiết càng ngày càng nóng, giường này của chàng đã dính máu, cũng không thể nằm. Đợi chút nữa nhịn đau một chút, bảo người đổi phòng khác cho chàng.
Nên như thế. Dung Hà áy náy nói: Hôm nay cực khổ Họa Họa rồi.
Ta chỉ mở miệng, làm việc là đại phu, không có gì cực khổ hay mệt nhọc cả. Ban Họa thở dài, bị Hoàng Đế hạ lệnh phạt trượng, đối với triều thần mà nói cũng không phải chuyện tốt gì, chỉ sợ ngay cả trên sử sách cũng ghi một khoản.
Dung Hà cười, không tiếp tục tranh luận vấn đề này với Ban Họa, y trầm mặc một lát, nhắm mắt lại nói: Hôm nay nàng không nên tới.
Tất cả mọi người biết, tính tình bệ hạ bây giờ bất định, nếu là người bị ông trách phạt qua, thì sẽ không được trọng dụng lại. Y và Diêu đại nhân hiện tại, không biết có bao nhiêu người tránh không kịp? Giống như Ban gia dựa vào hoàng sủng mới sống vui vẻ tự do, thực sự không nên đến nhà y lúc này.
Việc này nếu truyền đến tai bệ hạ, thì khả năng biến thành Ban gia bất mãn với thánh ý, hay là nói Ban gia ngang nhiên đối nghịch cùng bệ hạ. Khi bệ hạ không bị bệnh sẽ không nghĩ như thế, nhưng bệ hạ bây giờ, lại rất khó nói.
Giống nhà Tĩnh Đình Công, không thể mất thánh ý.
Không gì là nên hay không nên cả. Ban Họa bình tĩnh nhìn Dung Hà: Với ta mà nói, chỉ có bằng lòng hay không.
Dung Hà mở mắt ra, nhìn thẳng vào mắt Ban Hoạ, cứ như muốn xuyên qua đôi mắt này nhìn vào linh hồn nàng.
Cuộc sống có nhiều thứ không nắm chắc, coi như hôm nay ta không đến thăm chàng, không có nghĩa là Ban gia chúng ta có thể vĩnh viễn phú quý. Ban Họa tùy ý cười một tiếng: Huống chi không phải ta đã nói với chàng, người Ban gia không để người mình chịu ấm ức. Nếu như chàng cảm thấy ta không nên tới, vậy ý của chàng chính là, chúng ta không nên xem chàng thành người một nhà sao?
Lông mày Dung Hà giật giật, lông mi thon dài giống như bàn chải, trước mắt thâm thúy lướt qua: Họa Họa...
Hả? Ban Họa không rõ vì sao y gọi tên mình mà không nói gì.
Dung Hà cười: Cảm ơn nàng.
Không phải như chàng nói, không cần nói với ta mấy chữ này? Ban Họa từ trên ghế đứng người lên: Thấy tinh thần chàng còn tốt như thế, ta an tâm.
Nàng muốn đi sao? Dung Hà rủ mắt xuống, bộ dáng nằm lỳ trên giường có chút điềm đạm đáng yêu.
Ta ra ngoài dặn dò hạ nhân nhà chàng một lát. Ban Họa muốn nói mình cần phải trở về, nhưng nhìn dáng vẻ thất vọng kia của y, lời đến khóe miệng lại thay đổi: Ta ở với chàng một lúc nữa mới đi.”
Dung Hà lập tức cười, dáng dấp y vốn cực kỳ đẹp đẽ, sắc mặt tái nhợt, tăng thêm nụ cười hư nhược, để Ban Họa nghĩ tới chú chó nhỏ bị ức hiếp, vừa đáng yêu vừa đáng thương.
Bước chân nàng bước ra thu hồi lại, quay đầu nói với Đỗ Cửu: Ngươi đi bảo hạ nhân chuẩn bị một gian phòng ngay lập tức, trong phòng không cần bày hoa hoa thảo thảo, cũng không cần dùng huân hương, chỉ cần rộng rãi thông gió là được.
Vâng. Đỗ Cửu bận bịu lĩnh mệnh lui xuống.
Họa Họa biết thật nhiều. Dung
Làm phiền hai vị. Khi thuốc trị thương đến lưng y, y cũng cảm giác được cảm giác thoải mái dễ chịu lạnh buốt truyền khắp toàn thân, ngay cả cảm giác đau đều biến mất hơn phân nửa.
Bá gia khách sáo. Đại phu hơi lớn tuổi nói: Lúc trừ độc là khó nhịn nhất, Bá gia lại chưa kêu một tiếng khổ, chúng ta bội phục.
“Kêu hay không kêu đều đau, không bằng trước mặt giai nhân duy trì phong độ. Dung Hà cười nói: Vô luận thế nào, hai vị đã giúp ta rất nhiều.
Vừa đi đến cửa Ban Hằng lại nghe được câu này, nhịn không được nhẹ hừ một tiếng, đã bị thương thành như vậy, không ngoan ngoãn nằm trên giường dưỡng thương, còn có tinh lực nịnh nọt khoe mẽ trước mặt tỷ hắn, đây chính là phong thái quân tử ư?
Không dám nhận tiếng cảm tạ của Bá gia. Đại phu vội vàng hành lễ nói: Bá gia chú ý món ăn gần đây nhất định phải thanh đạm, không thể ăn thức ăn kích thích, mỗi ngày chúng ta đều đến quý phủ thay thuốc cho Bá gia.
Nói xong những này, đại phu thi lễ với Ban Hoạ: Quận Chúa, thuộc hạ cáo từ.
Các ngươi đi về trước đi. Ban Họa gật đầu với đại phu, quay đầu nói với Dung Hà: Thời tiết càng ngày càng nóng, giường này của chàng đã dính máu, cũng không thể nằm. Đợi chút nữa nhịn đau một chút, bảo người đổi phòng khác cho chàng.
Nên như thế. Dung Hà áy náy nói: Hôm nay cực khổ Họa Họa rồi.
Ta chỉ mở miệng, làm việc là đại phu, không có gì cực khổ hay mệt nhọc cả. Ban Họa thở dài, bị Hoàng Đế hạ lệnh phạt trượng, đối với triều thần mà nói cũng không phải chuyện tốt gì, chỉ sợ ngay cả trên sử sách cũng ghi một khoản.
Dung Hà cười, không tiếp tục tranh luận vấn đề này với Ban Họa, y trầm mặc một lát, nhắm mắt lại nói: Hôm nay nàng không nên tới.
Tất cả mọi người biết, tính tình bệ hạ bây giờ bất định, nếu là người bị ông trách phạt qua, thì sẽ không được trọng dụng lại. Y và Diêu đại nhân hiện tại, không biết có bao nhiêu người tránh không kịp? Giống như Ban gia dựa vào hoàng sủng mới sống vui vẻ tự do, thực sự không nên đến nhà y lúc này.
Việc này nếu truyền đến tai bệ hạ, thì khả năng biến thành Ban gia bất mãn với thánh ý, hay là nói Ban gia ngang nhiên đối nghịch cùng bệ hạ. Khi bệ hạ không bị bệnh sẽ không nghĩ như thế, nhưng bệ hạ bây giờ, lại rất khó nói.
Giống nhà Tĩnh Đình Công, không thể mất thánh ý.
Không gì là nên hay không nên cả. Ban Họa bình tĩnh nhìn Dung Hà: Với ta mà nói, chỉ có bằng lòng hay không.
Dung Hà mở mắt ra, nhìn thẳng vào mắt Ban Hoạ, cứ như muốn xuyên qua đôi mắt này nhìn vào linh hồn nàng.
Cuộc sống có nhiều thứ không nắm chắc, coi như hôm nay ta không đến thăm chàng, không có nghĩa là Ban gia chúng ta có thể vĩnh viễn phú quý. Ban Họa tùy ý cười một tiếng: Huống chi không phải ta đã nói với chàng, người Ban gia không để người mình chịu ấm ức. Nếu như chàng cảm thấy ta không nên tới, vậy ý của chàng chính là, chúng ta không nên xem chàng thành người một nhà sao?
Lông mày Dung Hà giật giật, lông mi thon dài giống như bàn chải, trước mắt thâm thúy lướt qua: Họa Họa...
Hả? Ban Họa không rõ vì sao y gọi tên mình mà không nói gì.
Dung Hà cười: Cảm ơn nàng.
Không phải như chàng nói, không cần nói với ta mấy chữ này? Ban Họa từ trên ghế đứng người lên: Thấy tinh thần chàng còn tốt như thế, ta an tâm.
Nàng muốn đi sao? Dung Hà rủ mắt xuống, bộ dáng nằm lỳ trên giường có chút điềm đạm đáng yêu.
Ta ra ngoài dặn dò hạ nhân nhà chàng một lát. Ban Họa muốn nói mình cần phải trở về, nhưng nhìn dáng vẻ thất vọng kia của y, lời đến khóe miệng lại thay đổi: Ta ở với chàng một lúc nữa mới đi.”
Dung Hà lập tức cười, dáng dấp y vốn cực kỳ đẹp đẽ, sắc mặt tái nhợt, tăng thêm nụ cười hư nhược, để Ban Họa nghĩ tới chú chó nhỏ bị ức hiếp, vừa đáng yêu vừa đáng thương.
Bước chân nàng bước ra thu hồi lại, quay đầu nói với Đỗ Cửu: Ngươi đi bảo hạ nhân chuẩn bị một gian phòng ngay lập tức, trong phòng không cần bày hoa hoa thảo thảo, cũng không cần dùng huân hương, chỉ cần rộng rãi thông gió là được.
Vâng. Đỗ Cửu bận bịu lĩnh mệnh lui xuống.
Họa Họa biết thật nhiều. Dung
/172
|