Edit: Đào Sindy
Nụ cười trên mặt Dung Hà cứng lại, nhưng cũng chỉ trong chớp mắt, y kinh ngạc hỏi: Thì ra những con Khổng Tước xinh đẹp nhất không phải Khổng Tước mái sao? Đây là sai lầm của ta, mỗi lần nhìn thấy nàng, ta đều nhìn thấy bộ dáng nhàn nhã cao ngạo như Khổng Tước.
Không sao, không biết Khổng Tước xinh đẹp nhất đều trống cũng chẳng phải chuyện lớn gì. Ban Họa khéo hiểu lòng người an ủi Dung Hà: Trong biệt uyển nhà chúng ta nuôi mấy con Khổng Tước, lần sau ta dẫn chàng đi xem.
Được. Dung Hà cảm khái nói: Trước có một chữ chi sư, hiện có Họa Họa làm ta hỏi một chút chi sư*.
*Hình như ý của anh là lúc trước đã có 1 thầy, hiện tại thêm Hoạ Hoạ làm thầy cho anh ấy ^^
Y hành lễ đệ tử với Ban Hoạ: Đa tạ Họa Họa tiên sinh.
Ban Họa che miệng cười khẽ, ngay cả đuôi lông mày cũng nhiễm ý cười, ánh nắng chiếu vào tóc nàng, cả người nàng như đang phát sáng. Dung Hà mỉm cười nhìn nàng, ánh mắt dịu dàng hơn.
Phủ Trung Bình Bá, Tạ Khải Lâm vừa đi đến cửa, liền nhìn thấy tổng quản thái giám trong cung Hoàng Hậu dẫn theo mấy tiểu thái giám đi ra. Hắn dừng bước chân lại, vấn an đối phương.
“Chào Tạ nhị công tử Tổng quản thái giám nở nụ cười ôn hòa nói: Tạp gia chạy thay Hoàng Hậu nương nương, đưa chút lễ vật tới cho Tạ tiểu thư.
Đa tạ Hoàng Hậu nương nương, làm phiền công công rồi. Tạ Khải Lâm nói một tiếng cám ơn với thái giám, muốn kín đáo đưa cho thái giám một miếng ngọc bội, nhưng bị hắn từ chối.
Tạ nhị công tử quá khách sáo. Tổng quản thái giám cười nói: Tạp gia vẫn chờ uống rượu mừng quý phủ đấy.
Tạ Khải Lâm và tổng quản thái giám khách sáo vài câu, chờ tổng quản thái giám ngồi trên lưng ngựa rồi, mới quay người vào đại môn Tạ phủ. Đi vào chính viện, muội muội và mẫu thân đang xem lễ Hoàng Hậu đưa tới, nụ cười trên mặt họ cách thật xa hắn ta vẫn có thể trông thấy.
“Khải Lâm, ngươi đã trở về? Tạ mẫu nhìn thấy nhi tử trở về, thả trân châu trong tay xuống, gọi hắn ta ngồi xuống: Hoàng Hậu nương nương thưởng trà mới năm nay, ta bảo hạ nhân pha cho ngươi nếm thử.
Tạ Khải Lâm nhìn thấy mẫu thân và muội muội cao hứng bừng bừng, không nói những lời đàm tiếu mình nghe được bên ngoài, thản nhiên nói: Đã là đồ vật Hoàng Hậu nương nương thưởng, đương nhiên là đồ tốt, nhi tử cũng không phải người không biết đạo lí, không cần cố ý pha cho ta đâu.
Tạ mẫu thấy sắc mặt nhi tử khó coi, nghĩ hắn ta còn không thể tiếp nhận sự thật hỏng một con mắt, nhân tiện nói: Nói bậy, lá trà để người ta uống, gì mà đạo lí hay không đạo lí, uống vui vẻ là được.
Tạ Uyển Dụ thả đồ vật trong tay xuống, đứng dậy đi đến ngồi xuống bên người Tạ Khải Lâm: Nhị ca, ngươi sao vậy?
Ta không sao. Tạ Khải Lâm cười miễn cưỡng, đưa tay vỗ trán Tạ Uyển Dụ: Hôn sự giữa ngươi và Nhị Hoàng Tử điện hạ vào tháng sau, những ngày này đừng đi ra ngoài. Tâm tư người Kinh Thành phức tạp, ta lo lắng có người làm chuyện bất lợi với ngươi.
Yên tâm đi nhị ca, gần đây mỗi ngày ta đều học quy củ ma ma trong cung phái tới, cả ngày loay hoay đầu óc choáng váng, đâu còn có thời gian tụ hội với những người khác bên ngoài. Tạ Uyển Dụ là một ngừơi có tâm tư nhạy cảm, nàng ta thấy sắc mặt Tạ Khải Lâm không đúng, đoán được có thể hắn ta đã nghe được gì đó: Ca, có phải ngươi đã nghe được gì bên ngoài không?
Tạ Khải Lâm cười: Không sao, ngươi suy nghĩ nhiều rồi.
Nhị ca, ngươi đừng gạt ta, nhất định là có chuyện gì. Từ nhỏ tình cảm giữa Tạ Uyển Dụ và Tạ Khải Lâm vô cùng tốt, cho nên đối phương nói láo, nàng ta sẽ nhìn ra được: Có liên quan tới ta, cho nên ngươi mới không muốn nói?
Không liên quan đến ngươi. Tạ Khải Lâm lắc đầu: Hôm nay ta ở bên ngoài gặp được Phúc Nhạc Quận Chúa.
“Nàng ta? Biểu lộ Tạ Uyển Dụ có chút phức tạp, đáng lẽ nàng ta cực kỳ ghét Ban Họa, mặc dù hiện tại vẫn ghét như cũ, nhưng không đến mức có ý nghĩ trừ đi cho sướng.
Nàng ta chân chính không thích Ban Họa, từ lúc nàng đính hôn với Nhị ca. Khi đó có người ám chỉ bên tai nàng ta, Ban Họa không xứng với Nhị ca nàng ta, Nhị ca nàng ta và Ban Họa ở cùng một chỗ, tình cảm giữa nàng ta và Nhị ca nhất định sẽ lạnh nhạt hơn.
Khi đó là ai nói?
Tạ Uyển Dụ lắc đầu, làm sao cũng không nhớ rõ mặt người kia, có lẽ... Không chỉ một người nói qua với nàng ta?
Nghĩ đến
Nụ cười trên mặt Dung Hà cứng lại, nhưng cũng chỉ trong chớp mắt, y kinh ngạc hỏi: Thì ra những con Khổng Tước xinh đẹp nhất không phải Khổng Tước mái sao? Đây là sai lầm của ta, mỗi lần nhìn thấy nàng, ta đều nhìn thấy bộ dáng nhàn nhã cao ngạo như Khổng Tước.
Không sao, không biết Khổng Tước xinh đẹp nhất đều trống cũng chẳng phải chuyện lớn gì. Ban Họa khéo hiểu lòng người an ủi Dung Hà: Trong biệt uyển nhà chúng ta nuôi mấy con Khổng Tước, lần sau ta dẫn chàng đi xem.
Được. Dung Hà cảm khái nói: Trước có một chữ chi sư, hiện có Họa Họa làm ta hỏi một chút chi sư*.
*Hình như ý của anh là lúc trước đã có 1 thầy, hiện tại thêm Hoạ Hoạ làm thầy cho anh ấy ^^
Y hành lễ đệ tử với Ban Hoạ: Đa tạ Họa Họa tiên sinh.
Ban Họa che miệng cười khẽ, ngay cả đuôi lông mày cũng nhiễm ý cười, ánh nắng chiếu vào tóc nàng, cả người nàng như đang phát sáng. Dung Hà mỉm cười nhìn nàng, ánh mắt dịu dàng hơn.
Phủ Trung Bình Bá, Tạ Khải Lâm vừa đi đến cửa, liền nhìn thấy tổng quản thái giám trong cung Hoàng Hậu dẫn theo mấy tiểu thái giám đi ra. Hắn dừng bước chân lại, vấn an đối phương.
“Chào Tạ nhị công tử Tổng quản thái giám nở nụ cười ôn hòa nói: Tạp gia chạy thay Hoàng Hậu nương nương, đưa chút lễ vật tới cho Tạ tiểu thư.
Đa tạ Hoàng Hậu nương nương, làm phiền công công rồi. Tạ Khải Lâm nói một tiếng cám ơn với thái giám, muốn kín đáo đưa cho thái giám một miếng ngọc bội, nhưng bị hắn từ chối.
Tạ nhị công tử quá khách sáo. Tổng quản thái giám cười nói: Tạp gia vẫn chờ uống rượu mừng quý phủ đấy.
Tạ Khải Lâm và tổng quản thái giám khách sáo vài câu, chờ tổng quản thái giám ngồi trên lưng ngựa rồi, mới quay người vào đại môn Tạ phủ. Đi vào chính viện, muội muội và mẫu thân đang xem lễ Hoàng Hậu đưa tới, nụ cười trên mặt họ cách thật xa hắn ta vẫn có thể trông thấy.
“Khải Lâm, ngươi đã trở về? Tạ mẫu nhìn thấy nhi tử trở về, thả trân châu trong tay xuống, gọi hắn ta ngồi xuống: Hoàng Hậu nương nương thưởng trà mới năm nay, ta bảo hạ nhân pha cho ngươi nếm thử.
Tạ Khải Lâm nhìn thấy mẫu thân và muội muội cao hứng bừng bừng, không nói những lời đàm tiếu mình nghe được bên ngoài, thản nhiên nói: Đã là đồ vật Hoàng Hậu nương nương thưởng, đương nhiên là đồ tốt, nhi tử cũng không phải người không biết đạo lí, không cần cố ý pha cho ta đâu.
Tạ mẫu thấy sắc mặt nhi tử khó coi, nghĩ hắn ta còn không thể tiếp nhận sự thật hỏng một con mắt, nhân tiện nói: Nói bậy, lá trà để người ta uống, gì mà đạo lí hay không đạo lí, uống vui vẻ là được.
Tạ Uyển Dụ thả đồ vật trong tay xuống, đứng dậy đi đến ngồi xuống bên người Tạ Khải Lâm: Nhị ca, ngươi sao vậy?
Ta không sao. Tạ Khải Lâm cười miễn cưỡng, đưa tay vỗ trán Tạ Uyển Dụ: Hôn sự giữa ngươi và Nhị Hoàng Tử điện hạ vào tháng sau, những ngày này đừng đi ra ngoài. Tâm tư người Kinh Thành phức tạp, ta lo lắng có người làm chuyện bất lợi với ngươi.
Yên tâm đi nhị ca, gần đây mỗi ngày ta đều học quy củ ma ma trong cung phái tới, cả ngày loay hoay đầu óc choáng váng, đâu còn có thời gian tụ hội với những người khác bên ngoài. Tạ Uyển Dụ là một ngừơi có tâm tư nhạy cảm, nàng ta thấy sắc mặt Tạ Khải Lâm không đúng, đoán được có thể hắn ta đã nghe được gì đó: Ca, có phải ngươi đã nghe được gì bên ngoài không?
Tạ Khải Lâm cười: Không sao, ngươi suy nghĩ nhiều rồi.
Nhị ca, ngươi đừng gạt ta, nhất định là có chuyện gì. Từ nhỏ tình cảm giữa Tạ Uyển Dụ và Tạ Khải Lâm vô cùng tốt, cho nên đối phương nói láo, nàng ta sẽ nhìn ra được: Có liên quan tới ta, cho nên ngươi mới không muốn nói?
Không liên quan đến ngươi. Tạ Khải Lâm lắc đầu: Hôm nay ta ở bên ngoài gặp được Phúc Nhạc Quận Chúa.
“Nàng ta? Biểu lộ Tạ Uyển Dụ có chút phức tạp, đáng lẽ nàng ta cực kỳ ghét Ban Họa, mặc dù hiện tại vẫn ghét như cũ, nhưng không đến mức có ý nghĩ trừ đi cho sướng.
Nàng ta chân chính không thích Ban Họa, từ lúc nàng đính hôn với Nhị ca. Khi đó có người ám chỉ bên tai nàng ta, Ban Họa không xứng với Nhị ca nàng ta, Nhị ca nàng ta và Ban Họa ở cùng một chỗ, tình cảm giữa nàng ta và Nhị ca nhất định sẽ lạnh nhạt hơn.
Khi đó là ai nói?
Tạ Uyển Dụ lắc đầu, làm sao cũng không nhớ rõ mặt người kia, có lẽ... Không chỉ một người nói qua với nàng ta?
Nghĩ đến
/172
|