Edit: Đào Sindy
Ban Họa nghe nói Thạch Tấn chịu năm mươi đại bản, ròng rã một hai tháng không thể vào cung trực, nhưng nhìn hắn bây giờ có thể chạy có thể cưỡi ngựa, hẳn là không sao? Nàng cảm thấy mình có một ưu điểm, đó là lúc đối mặt mỹ nam tử, luôn khoan dung hơn.
Không sao thì tốt. Ban Họa vội ho một tiếng: À... Cáo từ.
Tiểu mỹ nhân mặc dù xinh đẹp, nhưng làm người quá nghiêm túc, nàng vẫn không biết nên nói lời gì mới tốt, bầu không khí sẽ trở nên rất lúng túng.
Quận Chúa, xin chờ một chút. Thạch Tấn đi đến trước mặt Ban Họa, xá dài đến cùng với nàng: Trước đó trong cung, mạo phạm Quận Chúa, mong Quận Chúa thứ lỗi.
Mạo phạm? Ban Họa không hiểu nhìn Thạch Tấn: Ngươi mạo phạm ta lúc nào?
Tại hạ không cẩn thận khiến Quận Chúa trượt chân từ trên ngựa xuống, làm hại Quận Chúa bị thương, trải qua mấy ngày nay, trong lòng tại hạ vẫn rất áy náy, nhưng không có duyên nhìn thấy Quận Chúa, cho nên không thể tự mình tạ lỗi với người. Thạch Tấn hành một đại lễ lần nữa: Mong Quận Chúa tha thứ cho tại hạ.
Nụ cười trên mặt Ban Họa phai nhạt đi, ngày tổ mẫu gặp chuyện, quả thật nàng bị người ta làm ngã xuống lưng ngựa, chỉ là khi đó nàng căn bản không để ý tới nguời làm mình ngã là ai: Thạch đại nhân cớ sao nói ra lời ấy, ngươi chính là thống lĩnh cấm vệ quân hậu cung, phụ trách an toàn cho bệ hạ, ta phóng ngựa trong cung vốn không đúng, ngươi làm ta ngã xuống ngựa cũng là làm theo chức trách, làm sai chỗ nào?
Quận Chúa... Thạch Tấn còn muốn giải thích, nhưng một người xuất hiện ngắt lời hắn.
Họa Họa. Một chiếc xe ngựa đứng trước cửa phủ Công Chúa, một bàn tay như ngọc vén rèm xe lên, lộ ra mặt Dung Hà tuấn mỹ không tì vết: Sao nàng lại ở đây?
Thạch Tấn kinh ngạc nhìn Dung Hà, y gọi Phúc Nhạc Quận Chúa là gì?
Ta tới xem phủ đệ tổ mẫu một chút. Ban Họa không hiểu nhìn Dung Hà: Sao chàng cũng ở đây?
Mới từ phủ Diêu đại nhân đi ra, không nghĩ tới trùng hợp gặp được nàng. Hộ vệ để ghế trước xe ngựa, Dung Hà giẫm lên ghế dưới xe ngựa, đi đến trước mặt Ban Họa: Sắc trời có chút tối, sợ là sắp mưa, ta đưa nàng trở về.
Thấy Ban Họa gật đầu rồi, Dung Hà cứ như vừa nhìn thấy Thạch Tấn, nhíu mày lại, lộ ra mấy phần kinh ngạc: Thạch đại nhân cũng ở đây à?
Đúng vậy, không khéo kẻ hèn này cũng ở đây. Thạch Tấn nhàn nhạt nhìn cử chỉ thân mật giữa Dung Hà và Ban Hoạ: Nghe nói Dung Bá gia đính hôn rồi? Còn chưa kịp nói với Bá gia một tiếng chúc mừng.
Thạch đại nhân không cần phải khách sáo, trong khoảng thời gian này ngươi ở nhà dưỡng thương, không biết những chuyện này cũng bình thường. Dung Hà mỉm cười nói: Dung mỗ cũng không phải người quan tâm những nghi thức xã giao này, nếu Thạch đại nhân còn khách sáo như vậy, ngược lại tại hạ không được tự nhiên rồi.
Hà Tiếng cười Thạch Tấn có chút lạnh: Dung Bá gia là quân tử nhẹ nhàng, tất nhiên không phải người tuân thủ lễ tục.
Lời này của Thạch đại nhân cũng không quá đúng, lễ là gốc con người, nên giữ vẫn phải giữ, nên thoải mái thì hãy thoải mái. Dung Hà cười mắt nhìn Ban Họa bên người, thấy nàng hình như không có hứng thú với chuyện phiếm của bọn họ, nhân tiện nói: Thật có lỗi, Thạch đại nhân, ta nên đưa vị hôn thê của ta về nhà.
Thạch Tấn nghe vậy sắc mặt đại biến: Ngươi nói gì?
Dung Hà kinh ngạc nhìn Thạch Tấn: Thạch đại nhân có ý gì?
Thạch Tấn miễn cưỡng cười một tiếng: Không biết vị hôn thê Dung Bá gia nói tới có phải là...
Tất nhiên là Phúc Nhạc Quận Chúa bên cạnh tại hạ. Dung Hà áy náy nói: Không nói rõ ràng trước, để Thạch đại nhân chê cười.
Thạch Tấn trầm mặc một lát, bỗng nhiên nói: Dung Bá gia luôn khiến người ta cảm thấy ngoài ý muốn.
Dung Hà mỉm cười nhìn Thạch Tấn, không nói một lời.
Lạnh quá. Ban Họa đưa tay che mặt, nói với Dung Hà: Hai người từ từ trò chuyện, ta vào xe ngựa tránh gió một chút.
Được. Cách tay áo Dung Hà đỡ cổ tay Ban Hoạ, chờ nàng lên xe ngựa liền buông tay ra, quay người nói với Thạch Tấn: Thạch đại nhân, cáo từ.
Ánh mắt đảo qua xe ngựa, Thạch Tấn ngẩng đầu nói với Dung Hà: Cáo từ.
Xe ngựa chậm rãi rời
Ban Họa nghe nói Thạch Tấn chịu năm mươi đại bản, ròng rã một hai tháng không thể vào cung trực, nhưng nhìn hắn bây giờ có thể chạy có thể cưỡi ngựa, hẳn là không sao? Nàng cảm thấy mình có một ưu điểm, đó là lúc đối mặt mỹ nam tử, luôn khoan dung hơn.
Không sao thì tốt. Ban Họa vội ho một tiếng: À... Cáo từ.
Tiểu mỹ nhân mặc dù xinh đẹp, nhưng làm người quá nghiêm túc, nàng vẫn không biết nên nói lời gì mới tốt, bầu không khí sẽ trở nên rất lúng túng.
Quận Chúa, xin chờ một chút. Thạch Tấn đi đến trước mặt Ban Họa, xá dài đến cùng với nàng: Trước đó trong cung, mạo phạm Quận Chúa, mong Quận Chúa thứ lỗi.
Mạo phạm? Ban Họa không hiểu nhìn Thạch Tấn: Ngươi mạo phạm ta lúc nào?
Tại hạ không cẩn thận khiến Quận Chúa trượt chân từ trên ngựa xuống, làm hại Quận Chúa bị thương, trải qua mấy ngày nay, trong lòng tại hạ vẫn rất áy náy, nhưng không có duyên nhìn thấy Quận Chúa, cho nên không thể tự mình tạ lỗi với người. Thạch Tấn hành một đại lễ lần nữa: Mong Quận Chúa tha thứ cho tại hạ.
Nụ cười trên mặt Ban Họa phai nhạt đi, ngày tổ mẫu gặp chuyện, quả thật nàng bị người ta làm ngã xuống lưng ngựa, chỉ là khi đó nàng căn bản không để ý tới nguời làm mình ngã là ai: Thạch đại nhân cớ sao nói ra lời ấy, ngươi chính là thống lĩnh cấm vệ quân hậu cung, phụ trách an toàn cho bệ hạ, ta phóng ngựa trong cung vốn không đúng, ngươi làm ta ngã xuống ngựa cũng là làm theo chức trách, làm sai chỗ nào?
Quận Chúa... Thạch Tấn còn muốn giải thích, nhưng một người xuất hiện ngắt lời hắn.
Họa Họa. Một chiếc xe ngựa đứng trước cửa phủ Công Chúa, một bàn tay như ngọc vén rèm xe lên, lộ ra mặt Dung Hà tuấn mỹ không tì vết: Sao nàng lại ở đây?
Thạch Tấn kinh ngạc nhìn Dung Hà, y gọi Phúc Nhạc Quận Chúa là gì?
Ta tới xem phủ đệ tổ mẫu một chút. Ban Họa không hiểu nhìn Dung Hà: Sao chàng cũng ở đây?
Mới từ phủ Diêu đại nhân đi ra, không nghĩ tới trùng hợp gặp được nàng. Hộ vệ để ghế trước xe ngựa, Dung Hà giẫm lên ghế dưới xe ngựa, đi đến trước mặt Ban Họa: Sắc trời có chút tối, sợ là sắp mưa, ta đưa nàng trở về.
Thấy Ban Họa gật đầu rồi, Dung Hà cứ như vừa nhìn thấy Thạch Tấn, nhíu mày lại, lộ ra mấy phần kinh ngạc: Thạch đại nhân cũng ở đây à?
Đúng vậy, không khéo kẻ hèn này cũng ở đây. Thạch Tấn nhàn nhạt nhìn cử chỉ thân mật giữa Dung Hà và Ban Hoạ: Nghe nói Dung Bá gia đính hôn rồi? Còn chưa kịp nói với Bá gia một tiếng chúc mừng.
Thạch đại nhân không cần phải khách sáo, trong khoảng thời gian này ngươi ở nhà dưỡng thương, không biết những chuyện này cũng bình thường. Dung Hà mỉm cười nói: Dung mỗ cũng không phải người quan tâm những nghi thức xã giao này, nếu Thạch đại nhân còn khách sáo như vậy, ngược lại tại hạ không được tự nhiên rồi.
Hà Tiếng cười Thạch Tấn có chút lạnh: Dung Bá gia là quân tử nhẹ nhàng, tất nhiên không phải người tuân thủ lễ tục.
Lời này của Thạch đại nhân cũng không quá đúng, lễ là gốc con người, nên giữ vẫn phải giữ, nên thoải mái thì hãy thoải mái. Dung Hà cười mắt nhìn Ban Họa bên người, thấy nàng hình như không có hứng thú với chuyện phiếm của bọn họ, nhân tiện nói: Thật có lỗi, Thạch đại nhân, ta nên đưa vị hôn thê của ta về nhà.
Thạch Tấn nghe vậy sắc mặt đại biến: Ngươi nói gì?
Dung Hà kinh ngạc nhìn Thạch Tấn: Thạch đại nhân có ý gì?
Thạch Tấn miễn cưỡng cười một tiếng: Không biết vị hôn thê Dung Bá gia nói tới có phải là...
Tất nhiên là Phúc Nhạc Quận Chúa bên cạnh tại hạ. Dung Hà áy náy nói: Không nói rõ ràng trước, để Thạch đại nhân chê cười.
Thạch Tấn trầm mặc một lát, bỗng nhiên nói: Dung Bá gia luôn khiến người ta cảm thấy ngoài ý muốn.
Dung Hà mỉm cười nhìn Thạch Tấn, không nói một lời.
Lạnh quá. Ban Họa đưa tay che mặt, nói với Dung Hà: Hai người từ từ trò chuyện, ta vào xe ngựa tránh gió một chút.
Được. Cách tay áo Dung Hà đỡ cổ tay Ban Hoạ, chờ nàng lên xe ngựa liền buông tay ra, quay người nói với Thạch Tấn: Thạch đại nhân, cáo từ.
Ánh mắt đảo qua xe ngựa, Thạch Tấn ngẩng đầu nói với Dung Hà: Cáo từ.
Xe ngựa chậm rãi rời
/172
|