Edit: Đào Sindy
Ban Họa kinh ngạc quay đầu, nhìn về phía nam nhân đứng ở hành lang gấp khúc.
Hữu phỉ quân tử, như thiết như tha, như trác như ma.
Hữu phỉ quân tử, sung nhĩ tú oánh, hội biện như tinh.
Hữu phỉ quân tử, như kim như tích, như khuê như bích.. (Tra không ra mấy câu thơ này, thứ lỗi ^^)
Ban Họa từ trước đến nay không thích đọc sách, trong đầu dần hiện ra ba câu nói này, xuất xứ, người sáng tác là ai nàng không nhớ ra, chỉ có ba câu nói này khi nhìn Dung Hà, đột nhiên từ trong đầu xông ra.
Nàng mỉm cười nghiêng đầu, xem ra nàng cũng có thể đọc một số câu thơ đấy, chỉ do không có hoàn cảnh thích hợp để nàng đọc thôi.
Sắc đẹp trước mắt, bất kỳ người nào cũng có thể trở thành người có tài kiến thức đọc nhiều sách vở uyên bác, nói thí dụ như... Nàng.
Thấy Ban Họa để ý tới mình, Dung Hà đứng thẳng người, sửa sang lại áo bào, đi đến trước mặt Ban Họa và Nghiêm Chân: Hai vị đang định về sao?
Nghiêm Chân không nghĩ tới mình đã cố ý chọn lúc những người khác đi ngâm thơ vẽ tranh, cưỡi ngựa đánh banh để tìm Ban Quận Chúa nói chuyện, vẫn có người đến quấy rầy bọn họ. Hắn nhìn Dung Hà trực tiếp đi về chỗ này, sửng sốt nửa ngày mới phản ứng được mà chào Dung Hà.
Dung Bá gia. Nội tâm Nghiêm Chân rất muốn Dung Hà ra chỗ khác, nhưng mà lời này hắn không mở miệng được, cũng không cách nào mở miệng.
Nghiêm công tử. Dung Hà đáp lễ lại, quay đầu nói với Ban Họa: Quận Chúa, không ở lại chơi thêm tý nữa sao?
Ban Họa lắc đầu: Sắc trời không còn sớm, ta cần phải trở về.
Mắt Nghiêm Chân nhìn sắc trời, buổi trưa còn qua chưa tới một canh giờ, thời điểm ánh nắng ấm áp nhất, thế nào lại là sắc trời không còn sớm thế? Hắn giật mình hiểu được, chỉ sợ Phúc Nhạc Quận Chúa cảm thấy có chút nhàm chán, vội mở miệng nói: Gần đây có một nơi cảnh trí rất tốt, nếu Quận Chúa không ghét bỏ, tại hạ cùng ngươi đến đó.
Dung Hà cảm thấy mặt trời hôm nay phơi người có chút không thoải mái, khiến trong lòng của y khô đến hoảng. Y vắt chéo tay áo sau lưng, ánh mắt rơi trên váy Ban Họa. Váy thêu hình đuôi Khổng Tước, dưới ánh mặt trời phản xạ ra hào quang hoa lệ, nàng đứng dưới ánh mặt trời, thật sự biến thành một con Khổng Tước kiêu ngạo mỹ lệ, toàn thân đều đang phát sáng.
Ta cảm thấy không cần. Ban Họa sửa lại quần sam trên người một chút, mỉm cười nói: Hôm nay ta mặc y phục thế này, không đi được quá xa.
Nghiêm Chân nhìn chằm chằm Ban Họa mỉm cười, cả người đều ngây dại: Ngươi, ngươi thế này rất đẹp.
Cảm ơn. Ban Họa đỡ trâm cài đầu bên tóc mai, không khiêm chút nào tốn tiếp nhận câu ca ngợi này.
Ta, cái kia... Mặt Nghiêm Chân lập tức đỏ như sắp nhỏ máu: Ta không có nói láo.
Ừm. Không có nữ nhân nào ghét người khác khen mình đẹp, Ban Họa cười nói với Nghiêm Chân: Nghiêm công tử, ngươi còn có lời gì muốn nói với ta sao?
Ta... Nghiêm Chân quay đầu nhìn về phía Dung Hà, thở dài nói với y: Dung Bá gia, tại hạ có mấy lời muốn nói với Quận Chúa.
Ngươi có thể cách xa một chút hay không?
Thật có lỗi. Dung Hà cười với Nghiêm Chân, nói với Ban Họa: Quận Chúa, tại hạ đứng cách đây không xa.
Ban Họa nhận lấy khuôn mặt tươi cười của y, Dung Hà đang lo lắng nàng và Nghiêm Chân ở chung một chỗ xảy ra chuyện, cho nên cố ý nói rõ sao?
Bên ngoài nói quả nhiên không sai, Dung công tử là một quân tử hiếm thấy.
Ban Họa không để tỳ thân phục vụ lui ra, đợi Dung Hà đi ra xa, nàng liền mở miệng hỏi: Nghiêm công tử mời nói.
Quận Chúa, từ cuộc đi săn mùa thu kết thúc, dung mạo xinh đẹp của Quận Chúa khiến tại hạ không thể quên. Nghiêm công tử thở dài nói với Ban Họa: Không biết mấy ngày trước đây, Chu phu nhân tới nói chuyện, ý Quận Chúa như thế nào?
Ban Họa bước sang bên cạnh một bước, tránh đi lễ của Nghiêm Chân: Nghiêm công tử, lời này của ngài có chút đường đột. Đây thật là một tên đọc sách đến choáng váng, ai mà tự nhiên chạy đến trước mặt một người khác phái nói lần trước ta nhìn thấy ngươi liền muốn cưới ngươi rồi, ngươi có nguyện ý gả cho ta hay không?
Tại hạ cũng biết lời ấy là mạo phạm.” Nghiêm Chân cười khổ: Tình huống đột nhiên xảy ra, ghi tạc vào đáy lòng liền không quên được.
Nếu có thể cầu hôn Quận Chúa, ta nhất định sẽ đợi Quận Chúa, không nạp tiểu thiếp động phòng, chờ đợi Quận Chúa trọn đời trọn kiếp. Nghiêm công tử kiên trì với việc hai người ở bên nhau trọn đời trọn kiếp: Mong Quận Chúa cân nhắc về tại hạ.
Đoạn tỏ tình này, đã to gan
Ban Họa kinh ngạc quay đầu, nhìn về phía nam nhân đứng ở hành lang gấp khúc.
Hữu phỉ quân tử, như thiết như tha, như trác như ma.
Hữu phỉ quân tử, sung nhĩ tú oánh, hội biện như tinh.
Hữu phỉ quân tử, như kim như tích, như khuê như bích.. (Tra không ra mấy câu thơ này, thứ lỗi ^^)
Ban Họa từ trước đến nay không thích đọc sách, trong đầu dần hiện ra ba câu nói này, xuất xứ, người sáng tác là ai nàng không nhớ ra, chỉ có ba câu nói này khi nhìn Dung Hà, đột nhiên từ trong đầu xông ra.
Nàng mỉm cười nghiêng đầu, xem ra nàng cũng có thể đọc một số câu thơ đấy, chỉ do không có hoàn cảnh thích hợp để nàng đọc thôi.
Sắc đẹp trước mắt, bất kỳ người nào cũng có thể trở thành người có tài kiến thức đọc nhiều sách vở uyên bác, nói thí dụ như... Nàng.
Thấy Ban Họa để ý tới mình, Dung Hà đứng thẳng người, sửa sang lại áo bào, đi đến trước mặt Ban Họa và Nghiêm Chân: Hai vị đang định về sao?
Nghiêm Chân không nghĩ tới mình đã cố ý chọn lúc những người khác đi ngâm thơ vẽ tranh, cưỡi ngựa đánh banh để tìm Ban Quận Chúa nói chuyện, vẫn có người đến quấy rầy bọn họ. Hắn nhìn Dung Hà trực tiếp đi về chỗ này, sửng sốt nửa ngày mới phản ứng được mà chào Dung Hà.
Dung Bá gia. Nội tâm Nghiêm Chân rất muốn Dung Hà ra chỗ khác, nhưng mà lời này hắn không mở miệng được, cũng không cách nào mở miệng.
Nghiêm công tử. Dung Hà đáp lễ lại, quay đầu nói với Ban Họa: Quận Chúa, không ở lại chơi thêm tý nữa sao?
Ban Họa lắc đầu: Sắc trời không còn sớm, ta cần phải trở về.
Mắt Nghiêm Chân nhìn sắc trời, buổi trưa còn qua chưa tới một canh giờ, thời điểm ánh nắng ấm áp nhất, thế nào lại là sắc trời không còn sớm thế? Hắn giật mình hiểu được, chỉ sợ Phúc Nhạc Quận Chúa cảm thấy có chút nhàm chán, vội mở miệng nói: Gần đây có một nơi cảnh trí rất tốt, nếu Quận Chúa không ghét bỏ, tại hạ cùng ngươi đến đó.
Dung Hà cảm thấy mặt trời hôm nay phơi người có chút không thoải mái, khiến trong lòng của y khô đến hoảng. Y vắt chéo tay áo sau lưng, ánh mắt rơi trên váy Ban Họa. Váy thêu hình đuôi Khổng Tước, dưới ánh mặt trời phản xạ ra hào quang hoa lệ, nàng đứng dưới ánh mặt trời, thật sự biến thành một con Khổng Tước kiêu ngạo mỹ lệ, toàn thân đều đang phát sáng.
Ta cảm thấy không cần. Ban Họa sửa lại quần sam trên người một chút, mỉm cười nói: Hôm nay ta mặc y phục thế này, không đi được quá xa.
Nghiêm Chân nhìn chằm chằm Ban Họa mỉm cười, cả người đều ngây dại: Ngươi, ngươi thế này rất đẹp.
Cảm ơn. Ban Họa đỡ trâm cài đầu bên tóc mai, không khiêm chút nào tốn tiếp nhận câu ca ngợi này.
Ta, cái kia... Mặt Nghiêm Chân lập tức đỏ như sắp nhỏ máu: Ta không có nói láo.
Ừm. Không có nữ nhân nào ghét người khác khen mình đẹp, Ban Họa cười nói với Nghiêm Chân: Nghiêm công tử, ngươi còn có lời gì muốn nói với ta sao?
Ta... Nghiêm Chân quay đầu nhìn về phía Dung Hà, thở dài nói với y: Dung Bá gia, tại hạ có mấy lời muốn nói với Quận Chúa.
Ngươi có thể cách xa một chút hay không?
Thật có lỗi. Dung Hà cười với Nghiêm Chân, nói với Ban Họa: Quận Chúa, tại hạ đứng cách đây không xa.
Ban Họa nhận lấy khuôn mặt tươi cười của y, Dung Hà đang lo lắng nàng và Nghiêm Chân ở chung một chỗ xảy ra chuyện, cho nên cố ý nói rõ sao?
Bên ngoài nói quả nhiên không sai, Dung công tử là một quân tử hiếm thấy.
Ban Họa không để tỳ thân phục vụ lui ra, đợi Dung Hà đi ra xa, nàng liền mở miệng hỏi: Nghiêm công tử mời nói.
Quận Chúa, từ cuộc đi săn mùa thu kết thúc, dung mạo xinh đẹp của Quận Chúa khiến tại hạ không thể quên. Nghiêm công tử thở dài nói với Ban Họa: Không biết mấy ngày trước đây, Chu phu nhân tới nói chuyện, ý Quận Chúa như thế nào?
Ban Họa bước sang bên cạnh một bước, tránh đi lễ của Nghiêm Chân: Nghiêm công tử, lời này của ngài có chút đường đột. Đây thật là một tên đọc sách đến choáng váng, ai mà tự nhiên chạy đến trước mặt một người khác phái nói lần trước ta nhìn thấy ngươi liền muốn cưới ngươi rồi, ngươi có nguyện ý gả cho ta hay không?
Tại hạ cũng biết lời ấy là mạo phạm.” Nghiêm Chân cười khổ: Tình huống đột nhiên xảy ra, ghi tạc vào đáy lòng liền không quên được.
Nếu có thể cầu hôn Quận Chúa, ta nhất định sẽ đợi Quận Chúa, không nạp tiểu thiếp động phòng, chờ đợi Quận Chúa trọn đời trọn kiếp. Nghiêm công tử kiên trì với việc hai người ở bên nhau trọn đời trọn kiếp: Mong Quận Chúa cân nhắc về tại hạ.
Đoạn tỏ tình này, đã to gan
/172
|