Edit: Đào Sindy
Mặt trời vừa lên ở hướng Đông, lúc sương mù dần dần tan, có thể đến gặp người trong lòng mình là một việc khiến người ta vui sướng, điều kiện tiên quyết là bên cạnh người trong lòng không có người mình ghét.
Thạch Phi Tiên cảm thấy mình chưa bao giờ ghét Ban Họa như lúc này, hai người bọn họ vốn ít khi gặp nhau, thế nhưng vì sao Ban Họa hết lần này đến lần khác ở bên Dung Bá gia? Dung Bá gia vì mẫu thân giữ đạo hiếu ba năm, lại vì phụ thân giữ đạo hiếu ba năm, sau này huynh trưởng duy nhất cũng bị bệnh qua đời, phủ Thành An Bá lớn như vậy chỉ còn lại một mình y.
Bệ hạ vui vì tài hoa của y , lại thương y vì quá trẻ đã mất hết người nhà, cho nên không để y kế thừa tước vị, vẫn để cho y tước vị bá tước.
Thạch Phi Tiên đau lòng thay Thành An Bá, mặc dù y ngày thường luôn luôn phong độ nhẹ nhàng, nói chuyện làm việc khiến người ta như tắm gió xuân, nhưng gặp nhiều chuyện thương tâm như vậy, làm sao có thể không chút khổ sở nào, Dung Bá gia... Dùng nụ cười để che dấu mà thôi.
Nàng ta thường hay nghĩ, nếu có thể sống chung với Dung Bá gia, đó là một việc tốt đẹp đến nhường nào.
Nhưng lúc này không đẹp như vậy rồi, mặt nàng ta không thay đổi nhìn đôi nam nữ cưỡi ngựa cách đó không xa, hai người cứ việc duy trì khoảng cách nửa thân ngựa, nhưng Thạch Phi Tiên lại cảm thấy khoảng cách này đủ để nàng ta bất an.
Dừng xe. Nàng ta vén rèm lên, vịn tay nha hoàn đi xuống. Nàng ta không tin, nàng ta đứng ở chỗ này, Dung Bá gia còn không nhìn thấy mình.
Mỹ nhân nhìn trong mông lung, mỹ nhân sẽ càng đẹp, Ban Họa nhìn dáng đứng kiều kiều yếu ớt của Thạch Phi Tiên đằng xa, nhịn không được khiến con ngựa ngừng lại, để mình thưởng thức mỹ nhân một hồi.
Thấy nàng dừng lại, Dung Hà cười hỏi: Quận Chúa, tại sao bỗng nhiên ngươi lại ngừng?
Ta đang ngắm cảnh. Ban họa trừng mắt nhìn: Nhanh như cầu vồng, tựa như tiên nhân.
Dung Hà thuận theo mắt nàng nhìn sang, thấy Thạch Phi Tiên đứng dưới tàng cây, đối phương mặc một bộ váy màu xanh lam nhạt, khoác trên người áo choàng ngân sắc, nhìn có loại cảm giác người không thắng y phục đẹp.
Một mảnh sương mù trắng xóa, cảnh đẹp ở đâu? Dung Hà thu tầm mắt lại, cười nhạt nói: Quận Chúa đang trêu đùa Dung mỗ sao?
Ban Họa kinh ngạc nhìn Dung Hà, đây là thật không để Thạch Phi Tiên vào mắt?
Thế nhưng người nam nhân trước mắt này nụ cười ôn hòa, dù bảo nữ nhi kén chọn nhất ra nhìn, cũng không nhìn ra trên người y có bất kỳ khuyết điểm nào, nàng cười: Bá gia thật có ý tứ.
Thạch Phi Tiên khiến Nhị Hoàng Tử mê đến thần hồn điên đảo, ở trong mắt Dung Hà, vậy mà cùng một mảnh sương mù trắng xóa không có gì khác biệt, cái này thật sự thú vị, quá thú vị rồi.
Hai người đang nói chuyện, Thạch Phi Tiên đã mang theo nha hoàn đi đến bên này: Dung Bá gia, Ban Quận Chúa, thật là khéo.
Ban Họa cảm thấy, ánh mắt Thạch Phi Tiên nhìn mình không hề giống dáng vẻ Thật đúng dịp , càng giống như Ngươi là chướng ngại không nên ở đây , nhưng từ trước đến nay nàng là người không quan tâm những chuyện này, cho nên đối với Thạch Phi Tiên hơi gật đầu một cái liền không nói gì.
Lời không hợp ý không hơn nửa câu, nàng không hứng thú ở trước mặt mỹ nam tử cùng một nữ nhân khác biểu diễn tỷ muội tình thâm, có thời gian còn không bằng nhìn mỹ nam thêm vài
Mặt trời vừa lên ở hướng Đông, lúc sương mù dần dần tan, có thể đến gặp người trong lòng mình là một việc khiến người ta vui sướng, điều kiện tiên quyết là bên cạnh người trong lòng không có người mình ghét.
Thạch Phi Tiên cảm thấy mình chưa bao giờ ghét Ban Họa như lúc này, hai người bọn họ vốn ít khi gặp nhau, thế nhưng vì sao Ban Họa hết lần này đến lần khác ở bên Dung Bá gia? Dung Bá gia vì mẫu thân giữ đạo hiếu ba năm, lại vì phụ thân giữ đạo hiếu ba năm, sau này huynh trưởng duy nhất cũng bị bệnh qua đời, phủ Thành An Bá lớn như vậy chỉ còn lại một mình y.
Bệ hạ vui vì tài hoa của y , lại thương y vì quá trẻ đã mất hết người nhà, cho nên không để y kế thừa tước vị, vẫn để cho y tước vị bá tước.
Thạch Phi Tiên đau lòng thay Thành An Bá, mặc dù y ngày thường luôn luôn phong độ nhẹ nhàng, nói chuyện làm việc khiến người ta như tắm gió xuân, nhưng gặp nhiều chuyện thương tâm như vậy, làm sao có thể không chút khổ sở nào, Dung Bá gia... Dùng nụ cười để che dấu mà thôi.
Nàng ta thường hay nghĩ, nếu có thể sống chung với Dung Bá gia, đó là một việc tốt đẹp đến nhường nào.
Nhưng lúc này không đẹp như vậy rồi, mặt nàng ta không thay đổi nhìn đôi nam nữ cưỡi ngựa cách đó không xa, hai người cứ việc duy trì khoảng cách nửa thân ngựa, nhưng Thạch Phi Tiên lại cảm thấy khoảng cách này đủ để nàng ta bất an.
Dừng xe. Nàng ta vén rèm lên, vịn tay nha hoàn đi xuống. Nàng ta không tin, nàng ta đứng ở chỗ này, Dung Bá gia còn không nhìn thấy mình.
Mỹ nhân nhìn trong mông lung, mỹ nhân sẽ càng đẹp, Ban Họa nhìn dáng đứng kiều kiều yếu ớt của Thạch Phi Tiên đằng xa, nhịn không được khiến con ngựa ngừng lại, để mình thưởng thức mỹ nhân một hồi.
Thấy nàng dừng lại, Dung Hà cười hỏi: Quận Chúa, tại sao bỗng nhiên ngươi lại ngừng?
Ta đang ngắm cảnh. Ban họa trừng mắt nhìn: Nhanh như cầu vồng, tựa như tiên nhân.
Dung Hà thuận theo mắt nàng nhìn sang, thấy Thạch Phi Tiên đứng dưới tàng cây, đối phương mặc một bộ váy màu xanh lam nhạt, khoác trên người áo choàng ngân sắc, nhìn có loại cảm giác người không thắng y phục đẹp.
Một mảnh sương mù trắng xóa, cảnh đẹp ở đâu? Dung Hà thu tầm mắt lại, cười nhạt nói: Quận Chúa đang trêu đùa Dung mỗ sao?
Ban Họa kinh ngạc nhìn Dung Hà, đây là thật không để Thạch Phi Tiên vào mắt?
Thế nhưng người nam nhân trước mắt này nụ cười ôn hòa, dù bảo nữ nhi kén chọn nhất ra nhìn, cũng không nhìn ra trên người y có bất kỳ khuyết điểm nào, nàng cười: Bá gia thật có ý tứ.
Thạch Phi Tiên khiến Nhị Hoàng Tử mê đến thần hồn điên đảo, ở trong mắt Dung Hà, vậy mà cùng một mảnh sương mù trắng xóa không có gì khác biệt, cái này thật sự thú vị, quá thú vị rồi.
Hai người đang nói chuyện, Thạch Phi Tiên đã mang theo nha hoàn đi đến bên này: Dung Bá gia, Ban Quận Chúa, thật là khéo.
Ban Họa cảm thấy, ánh mắt Thạch Phi Tiên nhìn mình không hề giống dáng vẻ Thật đúng dịp , càng giống như Ngươi là chướng ngại không nên ở đây , nhưng từ trước đến nay nàng là người không quan tâm những chuyện này, cho nên đối với Thạch Phi Tiên hơi gật đầu một cái liền không nói gì.
Lời không hợp ý không hơn nửa câu, nàng không hứng thú ở trước mặt mỹ nam tử cùng một nữ nhân khác biểu diễn tỷ muội tình thâm, có thời gian còn không bằng nhìn mỹ nam thêm vài
/172
|