Ui da, ngươi làm gì vậy hả? Ban Họa đang nằm trên giường êm để nha hoàn xoa bóp đầu cho nàng, Ban Hằng lại gào khóc xông tới, dọa nha hoàn mạnh tay làm đứt mấy sợi tóc của Ban Họa.
Quận Chúa. Tiểu nha hoàn bị dọa đến trắng bệch cả mặt, nàng ta hoảng loạn nhìn Ban Họa, tay chân cũng không biết làm như thế nào cho ổn.
Tất cả các ngươi lui xuống đi. Ban Họa quay đầu nhìn tiểu nha hoàn: Không sao, chuyện này cũng không trách ngươi.
Tạ Quận Chúa. Tiểu nha hoàn đi theo những người khác lui ra ngoài, tay rất run. Nàng ta cúi đầu nhìn thấy trên tay mình còn vài cọng tóc, chỉ cảm thấy Quận Chúa nhà mình đẹp người đẹp nết, không một khuyết điểm.
Ngọc Trúc, ngươi hầu hạ bên người Quận Chúa một hai năm rồi, lá gan sao còn nhỏ như thế? Tiểu nha đầu giao hảo tốt kéo cổ tay của nàng ta, nhỏ giọng cười nói: Xem ra đợi lát nữa Quận Chúa lại phải cùng Thế Tử đấu võ mồm.
Ngươi đừng nói nhảm, chuyện của chủ nhân, sao hạ nhân như chúng ta có thể nói lung tung chứ? Ngọc Trúc bận bịu giật cổ tay của nàng kia: Nếu để quản gia nghe được, chắc chắn trừ bạc tháng này của ngươi.
Tiểu nha đầu vội im miệng, quay đầu nhìn bốn hướng nháy mắt, không nhìn thấy bóng dáng quản gia, mới yên tâm lại.
Trong viện, Ban Họa từ trên giường quý phi ngồi dậy, đem tóc xõa sau lưng: Lần trước bị Dung Bá gia phát hiện, không phải đệ nói sẽ không tiếp tục làm loại chuyện ngu xuẩn này sao?
Cũng không phải mỗi lần đều có thể bị Dung Bá gia phát hiện. Ban Hằng mặt dày nói: Thời điểm ta nói giỡn, tỷ đừng xem là thật. Tỷ, sáng mai chúng ta hãy đi chôn bạc có được hay không?
Tự đệ đi đi. Ban Họa nằm xuống giường quý phi: Buổi sáng lạnh như vậy, ta không muốn rời giường.
Nếu vậy... Ban đêm chúng ta hẳn đi, tối mai chúng ta ở trong biệt trang ngoại ô, không về thành. Ban Hằng suy nghĩ: Ban đêm đi ra ngoài không quá an toàn, chạng vạng tối chúng ta đi, nếu như không kịp lệnh cấm đi lại ban đêm, thì ở biệt trang một đêm, tỷ thấy thế nào?
Ban Họa trầm mặc một lát: Đệ đi gọi nha hoàn giữ cửa của ta vào đây.
Gọi họ làm gì? Ban Hằng không hiểu.
Không gọi bọn họ thì đệ chải đầu cho ta chắc? Ban Họa đứng người lên: Lát nữa ta sẽ đi nói cho mẫu thân một tiếng.
Được! Ban Hằng cao hứng gật đầu, quay người gọi bọn nha hoàn vào: Tỷ, vậy ta đi thu dọn một chút.
Ban Họa không để ý tới hắn, ngồi trên giường mềm, nhìn chiếc vòng bạch ngọc quấn chín vòng trên cổ tay mình, nàng lo lắng với đầu óc đệ đệ mình, năm năm sau sẽ quên mình đã đem bạc chôn ở đâu.
Bọn nha hoàn nối đuôi nhau vào, hầu hạ Ban Họa chải đầu thay y phục. Mỗi một món đều hao phí thời gian hơn một tháng của Tú Nương mới có thể làm ra, người dân bình thường cả đời cũng không mua nổi trâm gài tóc, ngọc bội, vòng tay, trân châu vậy mà lại vứt bỏ cứ như tảng đá tùy ý đặt vào hộp bỏ một góc , chờ đợi chủ nhân ngẫu nhiên sủng hạnh.
Ban Họa dùng bàn tay nhẹ nhàng bôi son lên môi mình, mấp máy môi, bặm môi mình khiến nó diễm lệ lại mọng nước, nàng hài lòng đứng lên, đi đến chủ viện.
Mặc dù việc Thành An Bá bị thương, khiến
Quận Chúa. Tiểu nha hoàn bị dọa đến trắng bệch cả mặt, nàng ta hoảng loạn nhìn Ban Họa, tay chân cũng không biết làm như thế nào cho ổn.
Tất cả các ngươi lui xuống đi. Ban Họa quay đầu nhìn tiểu nha hoàn: Không sao, chuyện này cũng không trách ngươi.
Tạ Quận Chúa. Tiểu nha hoàn đi theo những người khác lui ra ngoài, tay rất run. Nàng ta cúi đầu nhìn thấy trên tay mình còn vài cọng tóc, chỉ cảm thấy Quận Chúa nhà mình đẹp người đẹp nết, không một khuyết điểm.
Ngọc Trúc, ngươi hầu hạ bên người Quận Chúa một hai năm rồi, lá gan sao còn nhỏ như thế? Tiểu nha đầu giao hảo tốt kéo cổ tay của nàng ta, nhỏ giọng cười nói: Xem ra đợi lát nữa Quận Chúa lại phải cùng Thế Tử đấu võ mồm.
Ngươi đừng nói nhảm, chuyện của chủ nhân, sao hạ nhân như chúng ta có thể nói lung tung chứ? Ngọc Trúc bận bịu giật cổ tay của nàng kia: Nếu để quản gia nghe được, chắc chắn trừ bạc tháng này của ngươi.
Tiểu nha đầu vội im miệng, quay đầu nhìn bốn hướng nháy mắt, không nhìn thấy bóng dáng quản gia, mới yên tâm lại.
Trong viện, Ban Họa từ trên giường quý phi ngồi dậy, đem tóc xõa sau lưng: Lần trước bị Dung Bá gia phát hiện, không phải đệ nói sẽ không tiếp tục làm loại chuyện ngu xuẩn này sao?
Cũng không phải mỗi lần đều có thể bị Dung Bá gia phát hiện. Ban Hằng mặt dày nói: Thời điểm ta nói giỡn, tỷ đừng xem là thật. Tỷ, sáng mai chúng ta hãy đi chôn bạc có được hay không?
Tự đệ đi đi. Ban Họa nằm xuống giường quý phi: Buổi sáng lạnh như vậy, ta không muốn rời giường.
Nếu vậy... Ban đêm chúng ta hẳn đi, tối mai chúng ta ở trong biệt trang ngoại ô, không về thành. Ban Hằng suy nghĩ: Ban đêm đi ra ngoài không quá an toàn, chạng vạng tối chúng ta đi, nếu như không kịp lệnh cấm đi lại ban đêm, thì ở biệt trang một đêm, tỷ thấy thế nào?
Ban Họa trầm mặc một lát: Đệ đi gọi nha hoàn giữ cửa của ta vào đây.
Gọi họ làm gì? Ban Hằng không hiểu.
Không gọi bọn họ thì đệ chải đầu cho ta chắc? Ban Họa đứng người lên: Lát nữa ta sẽ đi nói cho mẫu thân một tiếng.
Được! Ban Hằng cao hứng gật đầu, quay người gọi bọn nha hoàn vào: Tỷ, vậy ta đi thu dọn một chút.
Ban Họa không để ý tới hắn, ngồi trên giường mềm, nhìn chiếc vòng bạch ngọc quấn chín vòng trên cổ tay mình, nàng lo lắng với đầu óc đệ đệ mình, năm năm sau sẽ quên mình đã đem bạc chôn ở đâu.
Bọn nha hoàn nối đuôi nhau vào, hầu hạ Ban Họa chải đầu thay y phục. Mỗi một món đều hao phí thời gian hơn một tháng của Tú Nương mới có thể làm ra, người dân bình thường cả đời cũng không mua nổi trâm gài tóc, ngọc bội, vòng tay, trân châu vậy mà lại vứt bỏ cứ như tảng đá tùy ý đặt vào hộp bỏ một góc , chờ đợi chủ nhân ngẫu nhiên sủng hạnh.
Ban Họa dùng bàn tay nhẹ nhàng bôi son lên môi mình, mấp máy môi, bặm môi mình khiến nó diễm lệ lại mọng nước, nàng hài lòng đứng lên, đi đến chủ viện.
Mặc dù việc Thành An Bá bị thương, khiến
/172
|