Editor: Đào Sindy
"Nương nương, Thạch thị mất rồi."
Tay Ban Họa đang vẽ lông mày dừng lại, nàng bút vẽ buông xuống thở dài nói: "Mất bao lâu rồi?" Nàng cực kỳ ghét Thạch thị, nữ nhân vì quyền thế, không bận tâm gì cả, thậm chí muốn mạng nam nhân của nàng. Nhưng nàng lại cảm thấy nữ nhân này có chút đáng thương, từ nhỏ tính tình đã được nuôi dưỡng, cũng không biết sống vì mình, hay là vì hư vinh phụ mẫu bồi dưỡng ra mà sống.
Nàng biết Thạch thị không sống nổi, coi như nàng để Thạch Tấn lĩnh Thạch thị về, Thạch thị cũng chỉ có một con đường chết.
Nàng ta không chết, mãi mãi cũng là một cây gai trong lòng hoàng gia, mà coi như nàng ta sống, cũng chỉ có thể sống tẻ nhạt hết đời, thậm chí còn có thể ảnh hưởng đường làm quan của Thạch Tấn. Thạch gia chỉ còn mỗi Thạch Tấn, nàng ta là loại nữ tử coi trọng quyền thế địa vị, không nỡ để Thạch Tấn bị liên lụy.
"Vừa qua canh ba nửa đêm, uống thuốc mà chết." Như Ý cầm lược qua, thay Ban Họa chải tóc: "Nghe nói lúc phát hiện vào sáng hôm nay, đã không còn hơi thở."
"Ta đã biết." Ban Họa mở hộp son, bôi một ít son vào lòng bàn tay, sau đó chấm tô lên môi, nhắm mắt lại: "Kêu bọn họ chuẩn bị ngựa, ta muốn xuất cung.
Hoàng gia cho Thạch thị một ân điển, coi như ân điển này là tự sát, Thạch thị cũng chỉ có chút cảm kích.
Ban Họa đứng lên trước gương, cung nữ hầu hạ nàng thay kỵ trang xong, nhìn căn phòng hoa lệ rộng rãi này, hít sâu một hơi: "Đi."
Phủ Tĩnh Đình Công.
Ban Hằng vừa luyện qua một bộ công phu quyền cước, đang ghé vào bên cạnh bàn lẩm bẩm để gã sai vặt đấm bóp vai cho hắn, nghe hạ nhân nói công tử nhà Thượng Thư Lệnh Chu Thường Tiêu tới, nhân tiện nói: "Để hắn trực tiếp vào là được."
Chu Thường Tiêu vào cửa gặp Ban Hằng mồ hôi đầm đìa ghé vào bàn uống trà, đi đến ngồi xuống bên cạnh hắn: "Mấy ngày gần đây ngươi bị gì thế, không ra khỏi cửa chơi cùng chúng ta, không phải thật sự muốn đọc sách tiến bộ chứ?" Hắn vốn còn muốn hỏi một chút Hoàng hậu nương nương có bị thương hay không, nhưng thấy dáng vẻ Ban Hằng nhẹ nhàng như vậy, có thể xác định Hoàng hậu hẳn không bị thương.
Không thì lấy tính cách Ban Hằng, đã sớm trên nhảy dưới tránh, kéo bọn họ cùng nhau nghĩ cách bắt hung thủ.
"Tiến bộ gì chứ. " Ban Hằng ưu sầu nghiêm mặt nói: " Ngươi không hiểu nỗi khổ của ta."
"Đã làm quốc cữu gia rồi, còn khổ gì?" Chu Thường Tiêu trợn mắt trừng một cái: "Đây chính là ôm búp bê bằng vàng con nói bản thân nghèo, để người khác nghe thấy không đánh ngươi không được."
"Ngươi cho rằng..."
"Thế tử, Hoàng hậu nương nương đến rồi!"
Nghe nói như thế, Ban Hằng từ trên ghế nhảy dựng lên, quay đầu nắm tay nam nhân trung niên nói: "Tưởng sư phụ, mấy ngày nay ta đều cố gắng luyện công, chờ tỷ ta tới, ông phải nói rõ sự thật, không thì tỷ ta sẽ đánh ta."
"Mong Thế tử yên tâm, tại hạ nhất định sẽ nói rõ sự thật."
Chu Thường Tiêu còn khiếp sợ hơn so với Ban Hằng, Hoàng hậu nương nương... Xuất cung rồi?
Hôm qua toàn bộ Kinh Thành đều bị bệ hạ lật lên trời, toàn thành cũng bắt đầu bỏ lệnh giới nghiêm, làm sao Hoàng Thượng lại để Hoàng hậu nương nương ra, chẳng lẽ hung thủ đã bị bắt?
Trong đầu suy nghĩ một đống linh tinh, lúc Chu Thường Tiêu nhìn thấy Ban Họa tiến vào, vẫn quy củ làm một đại lễ.
"Dạo này trông Thường Tiêu mập ra thì phải?" Ban Họa nhìn kỹ hắn vài lần, ngồi xuống ghế, mắt phượng xinh đẹp đảo qua Ban Hằng, Ban Hằng cười theo đến trước gót chân nàng: "Tỷ, hắn vui chơi giải trí cả ngày, có thể nào không mập."
Ban Họa đưa tay sờ bắp tay Ban Hằng, hài lòng gật đầu: "Xem ra mấy ngày nay quả thực đệ có luyện quyền cước mấy lần." Nàng đứng dậy ôm quyền với nam nhân trung niên: "Tưởng sư phụ, khổ cực."
"Nương nương gãy sát* tại hạ." Tưởng sư phụ cười trả cho Ban Họa một đại lễ, quay người lui ra ngoài.
*ý là làm cho không thể chịu đựng nổi.
Chu Thường Tiêu và Ban Họa cũng coi là quen biết, nhưng trước kia Ban Họa chỉ là nữ tử quý tộc xuất thân cao quý, tính là một người tương đối có uy vọng trong đoàn thể hoàn khố bọn họ, lúc bọn họ nói chuyện cùng nàng, cũng không có cố kỵ bao nhiêu, bây giờ đối phương thành Hoàng hậu, ngược lại hắn có chút không tự nhiên rồi.
Hắn nhất thời đứng cũng không được, ngồi cũng không xong, Ban Họa trêu chọc hắn mập, hắn cũng chỉ cười ha hả đáp lời, trong lòng âm thầm hối hận hôm nay tới Ban gia tham gia náo nhiệt.
"Thường Tiêu, còn đứng đấy làm gì. " Ban Họa thấy bộ dáng Chu Thường Tiêu không được tự nhiên, nhịn không được cười ra tiếng: "Ngươi đừng giả vờ giả vịt trước mặt ta, ngươi là dạng gì, ta còn không biết sao?"
"Ha ha." Chu Thường Tiêu ngồi xuống sát bên Ban Hằng: "Hôm qua nghe nói nương nương gặp chuyện, chúng ta cũng không dám tùy ý thảo luận, tiến cung càng không tiện, cho nên hôm nay ta tới, muốn tới hỏi A Hằng, người có bị thương hay không?"
Tốt xấu cũng là một kẻ hố như nhau, bằng hữu cùng nhau nghe hát khúc, mặc dù đối phương hiện tại phát đạt, những hoàn khố bọn họ vẫn còn có chút lo lắng.
"Yên tâm đi, nếu ta có chuyện, lúc này đâu có thể xuất cung. " Ban Họa uống một ngụm trà: "Ta ở trong cung có chút buồn bực, nên ra ngoài thôi."
Chu Thường Tiêu lập tức lộ ra nụ cười xán lạn: "Nương nương người có mệnh cách Phượng Hoàng, được ông trời phù hộ, nhất định hóa nguy thành an, chuyện tốt không ngừng."
"Một khoảng thời gian không gặp, ngươi còn có thể xem tướng à. " Ban Họa đặt chén trà xuống: " Sao phụ thân và mẫu thân không có trong phủ?"
"Sáng sớm hôm nay họ đã đến quan cầu phúc rồi. " Ban Hằng nghĩ nghĩ: "Chỉ sợ chạng vạng tối mới có thể trở về."
Hôm qua nàng xảy ra chuyện, hôm nay phụ thân và mẫu thân liền đi đạo quan cầu phúc, đây là cầu phúc cho ai, không cần phải nói cũng biết. Nàng có chút áy náy đặt chén trà xuống: "Ta để nhị lão lo lắng."
"Chuyện này đâu thể trách tỷ, tất cả đều là thích khách không tốt. " Ban Hằng vỗ bàn một cái, giận mắng: " Thân vệ của tỷ có đủ hay không, không đủ thì điều một số thân vệ trong phủ chúng ta đi đi."
Chu Thường Tiêu giật giật khóe miệng, lấy thân vệ nhà mình bồi dưỡng mang vào cung, đây là ngại bệ hạ đối với Ban gia quá tốt, tìm phiền toái cho mình sao? Trên thực tế, hắn nghe nói bệ hạ lại chủ động triệu thân vệ của Hoàng hậu vào cung, lúc đi bảo hộ Hoàng hậu, cảm thấy hết sức ngoài ý muốn. Hậu cung là nơi nào, đó là tẩm cung Đế Vương, sao tùy ý để người ngoài mang võ tướng vào, chẳng lẽ không sợ gây nên cung biến?
Phải biết Vân Khánh Đế là chết trên tay thân nhi tử, đã có vết xe đổ, bệ hạ còn hậu đãi nương nương như thế, thủ đoạn dạy dỗ nam nhân của nương nương, thật đúng là tuyệt nhất. Khó trách đám tỷ tỷ muội muội nhà hắn đều nói, muốn hắn nghe ngóng một số hứng thú và yêu thích của Hoàng hậu nương nương, muốn học thủ đoạn nương nương ngự phu.
Lúc trước bao nhiêu người nói bệ hạ cầu hôn nương nương là xuất phát từ bất đắc dĩ?
Kết quả hiện tại lại khiến mọi người chịu nhiều cú tát, sau khi hai người thành thân, hai ngày sau truyền ra Thành An hầu mua gì cho Phúc Nhạc Quận chúa, Thành An hầu cùng Phúc Nhạc Quận chúa đến nhà mẹ đẻ ở. Nhất là Ban gia bị xét nhà, Thành An hầu không sợ bị liên lụy, công khau nuôi người Ban gia không nói, còn càng thêm cẩn thận với Phúc Nhạc Quận chúa, khiến vô số nữ tử Kinh Thành cực kỳ hâm mộ.
Hắn là một nam nhân, muốn đối với một nữ nhân như thế, chỉ sợ hắn không làm được, cũng không bằng lòng làm như thế.
"Nếu phụ mẫu đều không ở nhà, hai người cưỡi ngựa cùng ta ra ngoài đi." Ban Họa cầm khăn lau mồ hôi rịn trên trán Ban Hằng: "Đi thay y phục khác."
"Được rồi."
Ban Hằng hí ha hí hửng chạy về phòng.
Sau khi Ban Hằng rời đi, Chu Thường Tiêu thành thành thật thật cúi đầu, không dám nhìn mặt Ban Họa.
"Văn Bích có khỏe không?" Ban Họa hỏi là thân muội của Chu Thường Tiêu Chu Văn Bích, giao tình giữa nàng và Chu Văn Bích cũng không tệ lắm, cho nên muốn hỏi thêm vài câu.
"Xá muội mọi chuyện đều tốt, vài ngày trước đó đã đính hôn với người ta, hôn kỳ định vào tháng ba sang năm, đến lúc đó mời..." Chu Thường Tiêu muốn nói mời Ban Họa đến uống rượu mừng, nhớ tới thân phận Ban Họa, tới tham gia hôn lễ của muội muội hắn không thích hợp, liền nuốt câu kế tiếp xuống: "Đến lúc đó còn mong nương nương ban thưởng mấy thứ đồ tốt, cho xá muội thêm thêm trang, cũng để phu gia nàng có thể nhiều chút mặt mũi."
"Ngươi yên tâm, đồ tốt không thể thiếu muội muội của ngươi. " Ban Họa cười cười, xem ra lần hỗn loạn này, thật khiến hoàn khố thay đổi không ít. Nếu ngày trước, lấy tính cách Chu Thường Tiêu, muốn nói gì sẽ nói ra, nào giống bây giờ, còn biết nuốt lời không đúng xuống.
Con người luôn phải trưởng thành, xem như hoàn khố, cũng phải từ một hoàn khố ngông cuồng trưởng thành trầm ổn hơn.
Không bao lâu Ban Hằng chạy ra: "Tỷ, ta thay xong rồi."
Ban Họa thay hắn vuốt một chỗ nhăn trên vạt áo, cười gật đầu.
Trong trà phường tửu quán, người kể chuyện kể anh hùng giai nhân ân oán tình cừu, yêu hận ly biệt. Ban Họa ngồi bên cạnh bàn, nghe người kể chuyện dùng giọng điệu dõng dạc để hình dung mỹ mạo của nàng, còn nói nàng lợi hại như thế nào, một đao trảm mười tên địch, cũng không nhịn được bưng chén trà bật cười.
Ban Hằng nhỏ giọng hỏi nàng: "Tỷ, một đao trảm mười tên địch, cây đao này phải dài bao nhiêu?"
"Ba bốn mươi thước chăng?" Ban Họa buồn cười: "Ta không cầm nổi cây đao dài như vậy."
"Những người kể chuyện này thích nhất là khoa trương. " Chu Thường Tiêu cắt một tiếng: "Chỗ chân thật duy nhất, chính là hình dung mỹ mạo của người và uy vọng trong quân đội."
Ban Hằng khinh thường lườm Chu Thường Tiêu, tài năng vuốt mông ngựa, còn không bằng một nửa của hắn, cũng không cảm thấy ngại khoe khoang trước mặt hắn.
"Ông lão này nói hay nhưng không có đạo lý, Hoàng hậu và bệ hạ chính là phu thê mới cưới, làm bạn trên chiến trường là điều đương nhiên. " Một nam nhân trông có chút keo kiệt nói: " Gì mà nữ anh hùng, gì mà anh minh thần võ, nếu nàng thật sự lợi hại như vậy, lúc trước còn bị nhiều nam nhân vứt bỏ như vậy sao?"
Nam nhân này uống mấy ngụm rượu, lá gan lớn lên, hắn ta thấy sau khi mình nói xong, những người khác không dám nói nữa, thế là lộ ra càng thêm đắc ý: "Muốn ta nói, đây là vì bệ hạ chúng ta là người phúc hậu tâm tính thiện lương, để một nữ nhân như nàng có cơ hội lên chiến trường, còn để nàng làm chính cung Hoàng hậu. Nếu ta cưới một nữ nhân bị từ hôn mấy lần, tuyệt sẽ không để nàng làm Hoàng hậu."
"Cho nên loại người như ngươi chỉ có thể đây của chúng ta uống nợ rượu. " Hầu bàn trào phúng nói: " Ngay cả nàng dâu cũng không lấy được, không cảm thấy ngại khi nói mấy lời kia với Hoàng hậu nương nương chúng ta sao, không bằng dùng nước tiểu từ chỗ hai tấc kia của ngươi ra soi xem, ngươi là cái quái gì?"
Hầu bàn này vừa nói, trên người đại sảnh đều bật cười, có người chế giễu hắn nghèo, có người chế giễu hắn một không lấy nổi một tức phụ, ngược lại không ai nói Hoàng hậu nương nương bị từ hôn mấy lần có gì không đúng.
"Nương nương chúng ta bị từ hôn mấy lần thì thế nào,
"Nương nương, Thạch thị mất rồi."
Tay Ban Họa đang vẽ lông mày dừng lại, nàng bút vẽ buông xuống thở dài nói: "Mất bao lâu rồi?" Nàng cực kỳ ghét Thạch thị, nữ nhân vì quyền thế, không bận tâm gì cả, thậm chí muốn mạng nam nhân của nàng. Nhưng nàng lại cảm thấy nữ nhân này có chút đáng thương, từ nhỏ tính tình đã được nuôi dưỡng, cũng không biết sống vì mình, hay là vì hư vinh phụ mẫu bồi dưỡng ra mà sống.
Nàng biết Thạch thị không sống nổi, coi như nàng để Thạch Tấn lĩnh Thạch thị về, Thạch thị cũng chỉ có một con đường chết.
Nàng ta không chết, mãi mãi cũng là một cây gai trong lòng hoàng gia, mà coi như nàng ta sống, cũng chỉ có thể sống tẻ nhạt hết đời, thậm chí còn có thể ảnh hưởng đường làm quan của Thạch Tấn. Thạch gia chỉ còn mỗi Thạch Tấn, nàng ta là loại nữ tử coi trọng quyền thế địa vị, không nỡ để Thạch Tấn bị liên lụy.
"Vừa qua canh ba nửa đêm, uống thuốc mà chết." Như Ý cầm lược qua, thay Ban Họa chải tóc: "Nghe nói lúc phát hiện vào sáng hôm nay, đã không còn hơi thở."
"Ta đã biết." Ban Họa mở hộp son, bôi một ít son vào lòng bàn tay, sau đó chấm tô lên môi, nhắm mắt lại: "Kêu bọn họ chuẩn bị ngựa, ta muốn xuất cung.
Hoàng gia cho Thạch thị một ân điển, coi như ân điển này là tự sát, Thạch thị cũng chỉ có chút cảm kích.
Ban Họa đứng lên trước gương, cung nữ hầu hạ nàng thay kỵ trang xong, nhìn căn phòng hoa lệ rộng rãi này, hít sâu một hơi: "Đi."
Phủ Tĩnh Đình Công.
Ban Hằng vừa luyện qua một bộ công phu quyền cước, đang ghé vào bên cạnh bàn lẩm bẩm để gã sai vặt đấm bóp vai cho hắn, nghe hạ nhân nói công tử nhà Thượng Thư Lệnh Chu Thường Tiêu tới, nhân tiện nói: "Để hắn trực tiếp vào là được."
Chu Thường Tiêu vào cửa gặp Ban Hằng mồ hôi đầm đìa ghé vào bàn uống trà, đi đến ngồi xuống bên cạnh hắn: "Mấy ngày gần đây ngươi bị gì thế, không ra khỏi cửa chơi cùng chúng ta, không phải thật sự muốn đọc sách tiến bộ chứ?" Hắn vốn còn muốn hỏi một chút Hoàng hậu nương nương có bị thương hay không, nhưng thấy dáng vẻ Ban Hằng nhẹ nhàng như vậy, có thể xác định Hoàng hậu hẳn không bị thương.
Không thì lấy tính cách Ban Hằng, đã sớm trên nhảy dưới tránh, kéo bọn họ cùng nhau nghĩ cách bắt hung thủ.
"Tiến bộ gì chứ. " Ban Hằng ưu sầu nghiêm mặt nói: " Ngươi không hiểu nỗi khổ của ta."
"Đã làm quốc cữu gia rồi, còn khổ gì?" Chu Thường Tiêu trợn mắt trừng một cái: "Đây chính là ôm búp bê bằng vàng con nói bản thân nghèo, để người khác nghe thấy không đánh ngươi không được."
"Ngươi cho rằng..."
"Thế tử, Hoàng hậu nương nương đến rồi!"
Nghe nói như thế, Ban Hằng từ trên ghế nhảy dựng lên, quay đầu nắm tay nam nhân trung niên nói: "Tưởng sư phụ, mấy ngày nay ta đều cố gắng luyện công, chờ tỷ ta tới, ông phải nói rõ sự thật, không thì tỷ ta sẽ đánh ta."
"Mong Thế tử yên tâm, tại hạ nhất định sẽ nói rõ sự thật."
Chu Thường Tiêu còn khiếp sợ hơn so với Ban Hằng, Hoàng hậu nương nương... Xuất cung rồi?
Hôm qua toàn bộ Kinh Thành đều bị bệ hạ lật lên trời, toàn thành cũng bắt đầu bỏ lệnh giới nghiêm, làm sao Hoàng Thượng lại để Hoàng hậu nương nương ra, chẳng lẽ hung thủ đã bị bắt?
Trong đầu suy nghĩ một đống linh tinh, lúc Chu Thường Tiêu nhìn thấy Ban Họa tiến vào, vẫn quy củ làm một đại lễ.
"Dạo này trông Thường Tiêu mập ra thì phải?" Ban Họa nhìn kỹ hắn vài lần, ngồi xuống ghế, mắt phượng xinh đẹp đảo qua Ban Hằng, Ban Hằng cười theo đến trước gót chân nàng: "Tỷ, hắn vui chơi giải trí cả ngày, có thể nào không mập."
Ban Họa đưa tay sờ bắp tay Ban Hằng, hài lòng gật đầu: "Xem ra mấy ngày nay quả thực đệ có luyện quyền cước mấy lần." Nàng đứng dậy ôm quyền với nam nhân trung niên: "Tưởng sư phụ, khổ cực."
"Nương nương gãy sát* tại hạ." Tưởng sư phụ cười trả cho Ban Họa một đại lễ, quay người lui ra ngoài.
*ý là làm cho không thể chịu đựng nổi.
Chu Thường Tiêu và Ban Họa cũng coi là quen biết, nhưng trước kia Ban Họa chỉ là nữ tử quý tộc xuất thân cao quý, tính là một người tương đối có uy vọng trong đoàn thể hoàn khố bọn họ, lúc bọn họ nói chuyện cùng nàng, cũng không có cố kỵ bao nhiêu, bây giờ đối phương thành Hoàng hậu, ngược lại hắn có chút không tự nhiên rồi.
Hắn nhất thời đứng cũng không được, ngồi cũng không xong, Ban Họa trêu chọc hắn mập, hắn cũng chỉ cười ha hả đáp lời, trong lòng âm thầm hối hận hôm nay tới Ban gia tham gia náo nhiệt.
"Thường Tiêu, còn đứng đấy làm gì. " Ban Họa thấy bộ dáng Chu Thường Tiêu không được tự nhiên, nhịn không được cười ra tiếng: "Ngươi đừng giả vờ giả vịt trước mặt ta, ngươi là dạng gì, ta còn không biết sao?"
"Ha ha." Chu Thường Tiêu ngồi xuống sát bên Ban Hằng: "Hôm qua nghe nói nương nương gặp chuyện, chúng ta cũng không dám tùy ý thảo luận, tiến cung càng không tiện, cho nên hôm nay ta tới, muốn tới hỏi A Hằng, người có bị thương hay không?"
Tốt xấu cũng là một kẻ hố như nhau, bằng hữu cùng nhau nghe hát khúc, mặc dù đối phương hiện tại phát đạt, những hoàn khố bọn họ vẫn còn có chút lo lắng.
"Yên tâm đi, nếu ta có chuyện, lúc này đâu có thể xuất cung. " Ban Họa uống một ngụm trà: "Ta ở trong cung có chút buồn bực, nên ra ngoài thôi."
Chu Thường Tiêu lập tức lộ ra nụ cười xán lạn: "Nương nương người có mệnh cách Phượng Hoàng, được ông trời phù hộ, nhất định hóa nguy thành an, chuyện tốt không ngừng."
"Một khoảng thời gian không gặp, ngươi còn có thể xem tướng à. " Ban Họa đặt chén trà xuống: " Sao phụ thân và mẫu thân không có trong phủ?"
"Sáng sớm hôm nay họ đã đến quan cầu phúc rồi. " Ban Hằng nghĩ nghĩ: "Chỉ sợ chạng vạng tối mới có thể trở về."
Hôm qua nàng xảy ra chuyện, hôm nay phụ thân và mẫu thân liền đi đạo quan cầu phúc, đây là cầu phúc cho ai, không cần phải nói cũng biết. Nàng có chút áy náy đặt chén trà xuống: "Ta để nhị lão lo lắng."
"Chuyện này đâu thể trách tỷ, tất cả đều là thích khách không tốt. " Ban Hằng vỗ bàn một cái, giận mắng: " Thân vệ của tỷ có đủ hay không, không đủ thì điều một số thân vệ trong phủ chúng ta đi đi."
Chu Thường Tiêu giật giật khóe miệng, lấy thân vệ nhà mình bồi dưỡng mang vào cung, đây là ngại bệ hạ đối với Ban gia quá tốt, tìm phiền toái cho mình sao? Trên thực tế, hắn nghe nói bệ hạ lại chủ động triệu thân vệ của Hoàng hậu vào cung, lúc đi bảo hộ Hoàng hậu, cảm thấy hết sức ngoài ý muốn. Hậu cung là nơi nào, đó là tẩm cung Đế Vương, sao tùy ý để người ngoài mang võ tướng vào, chẳng lẽ không sợ gây nên cung biến?
Phải biết Vân Khánh Đế là chết trên tay thân nhi tử, đã có vết xe đổ, bệ hạ còn hậu đãi nương nương như thế, thủ đoạn dạy dỗ nam nhân của nương nương, thật đúng là tuyệt nhất. Khó trách đám tỷ tỷ muội muội nhà hắn đều nói, muốn hắn nghe ngóng một số hứng thú và yêu thích của Hoàng hậu nương nương, muốn học thủ đoạn nương nương ngự phu.
Lúc trước bao nhiêu người nói bệ hạ cầu hôn nương nương là xuất phát từ bất đắc dĩ?
Kết quả hiện tại lại khiến mọi người chịu nhiều cú tát, sau khi hai người thành thân, hai ngày sau truyền ra Thành An hầu mua gì cho Phúc Nhạc Quận chúa, Thành An hầu cùng Phúc Nhạc Quận chúa đến nhà mẹ đẻ ở. Nhất là Ban gia bị xét nhà, Thành An hầu không sợ bị liên lụy, công khau nuôi người Ban gia không nói, còn càng thêm cẩn thận với Phúc Nhạc Quận chúa, khiến vô số nữ tử Kinh Thành cực kỳ hâm mộ.
Hắn là một nam nhân, muốn đối với một nữ nhân như thế, chỉ sợ hắn không làm được, cũng không bằng lòng làm như thế.
"Nếu phụ mẫu đều không ở nhà, hai người cưỡi ngựa cùng ta ra ngoài đi." Ban Họa cầm khăn lau mồ hôi rịn trên trán Ban Hằng: "Đi thay y phục khác."
"Được rồi."
Ban Hằng hí ha hí hửng chạy về phòng.
Sau khi Ban Hằng rời đi, Chu Thường Tiêu thành thành thật thật cúi đầu, không dám nhìn mặt Ban Họa.
"Văn Bích có khỏe không?" Ban Họa hỏi là thân muội của Chu Thường Tiêu Chu Văn Bích, giao tình giữa nàng và Chu Văn Bích cũng không tệ lắm, cho nên muốn hỏi thêm vài câu.
"Xá muội mọi chuyện đều tốt, vài ngày trước đó đã đính hôn với người ta, hôn kỳ định vào tháng ba sang năm, đến lúc đó mời..." Chu Thường Tiêu muốn nói mời Ban Họa đến uống rượu mừng, nhớ tới thân phận Ban Họa, tới tham gia hôn lễ của muội muội hắn không thích hợp, liền nuốt câu kế tiếp xuống: "Đến lúc đó còn mong nương nương ban thưởng mấy thứ đồ tốt, cho xá muội thêm thêm trang, cũng để phu gia nàng có thể nhiều chút mặt mũi."
"Ngươi yên tâm, đồ tốt không thể thiếu muội muội của ngươi. " Ban Họa cười cười, xem ra lần hỗn loạn này, thật khiến hoàn khố thay đổi không ít. Nếu ngày trước, lấy tính cách Chu Thường Tiêu, muốn nói gì sẽ nói ra, nào giống bây giờ, còn biết nuốt lời không đúng xuống.
Con người luôn phải trưởng thành, xem như hoàn khố, cũng phải từ một hoàn khố ngông cuồng trưởng thành trầm ổn hơn.
Không bao lâu Ban Hằng chạy ra: "Tỷ, ta thay xong rồi."
Ban Họa thay hắn vuốt một chỗ nhăn trên vạt áo, cười gật đầu.
Trong trà phường tửu quán, người kể chuyện kể anh hùng giai nhân ân oán tình cừu, yêu hận ly biệt. Ban Họa ngồi bên cạnh bàn, nghe người kể chuyện dùng giọng điệu dõng dạc để hình dung mỹ mạo của nàng, còn nói nàng lợi hại như thế nào, một đao trảm mười tên địch, cũng không nhịn được bưng chén trà bật cười.
Ban Hằng nhỏ giọng hỏi nàng: "Tỷ, một đao trảm mười tên địch, cây đao này phải dài bao nhiêu?"
"Ba bốn mươi thước chăng?" Ban Họa buồn cười: "Ta không cầm nổi cây đao dài như vậy."
"Những người kể chuyện này thích nhất là khoa trương. " Chu Thường Tiêu cắt một tiếng: "Chỗ chân thật duy nhất, chính là hình dung mỹ mạo của người và uy vọng trong quân đội."
Ban Hằng khinh thường lườm Chu Thường Tiêu, tài năng vuốt mông ngựa, còn không bằng một nửa của hắn, cũng không cảm thấy ngại khoe khoang trước mặt hắn.
"Ông lão này nói hay nhưng không có đạo lý, Hoàng hậu và bệ hạ chính là phu thê mới cưới, làm bạn trên chiến trường là điều đương nhiên. " Một nam nhân trông có chút keo kiệt nói: " Gì mà nữ anh hùng, gì mà anh minh thần võ, nếu nàng thật sự lợi hại như vậy, lúc trước còn bị nhiều nam nhân vứt bỏ như vậy sao?"
Nam nhân này uống mấy ngụm rượu, lá gan lớn lên, hắn ta thấy sau khi mình nói xong, những người khác không dám nói nữa, thế là lộ ra càng thêm đắc ý: "Muốn ta nói, đây là vì bệ hạ chúng ta là người phúc hậu tâm tính thiện lương, để một nữ nhân như nàng có cơ hội lên chiến trường, còn để nàng làm chính cung Hoàng hậu. Nếu ta cưới một nữ nhân bị từ hôn mấy lần, tuyệt sẽ không để nàng làm Hoàng hậu."
"Cho nên loại người như ngươi chỉ có thể đây của chúng ta uống nợ rượu. " Hầu bàn trào phúng nói: " Ngay cả nàng dâu cũng không lấy được, không cảm thấy ngại khi nói mấy lời kia với Hoàng hậu nương nương chúng ta sao, không bằng dùng nước tiểu từ chỗ hai tấc kia của ngươi ra soi xem, ngươi là cái quái gì?"
Hầu bàn này vừa nói, trên người đại sảnh đều bật cười, có người chế giễu hắn nghèo, có người chế giễu hắn một không lấy nổi một tức phụ, ngược lại không ai nói Hoàng hậu nương nương bị từ hôn mấy lần có gì không đúng.
"Nương nương chúng ta bị từ hôn mấy lần thì thế nào,
/172
|