Ban Họa quay đầu nhìn lại, phát hiện Dung Hà mặc trên người y phục vải thô màu xám, dùng dây vải buộc tóc lên, duy nhất không đồng bộ với bộ y phục này là khuôn mặt trắng noãn, còn có cần cổ non mềm chảy nước. Nàng nhịn không được hai mắt nóng lên, nếu Dung Hà thật là người bình thường, lấy hình tượng như vậy xuất hiện trước mặt nàng, đoán chừng nàng thật sự sẽ nhịn không được bắt y nuôi nhốt.
Nàng đứng dậy đi đến bên người Dung Hà, dắt tay của y: Vậy chúng ta đi.
Dung Hà cười như không cười mắt nhìn hay tỳ nữ là Như Ý và Ngọc Trúc: Tình cảm giữa Họa Họa và các nàng thật tốt.
Yên tâm đi, mỹ nhân, người ta yêu nhất vĩnh viễn là chàng.
Ánh mắt Dung Hà cực nóng nhìn Ban Họa: Câu nói này nếu đổi thành ta vĩnh viễn yêu chàng nhất thì ổn hơn.
Ban Họa trừng mắt nhìn, lại bày ra chiêu dùng khuôn mặt vô tội.
Nàng không muốn nói? Dung Hà đưa tay sờ lên mặt nàng: Nhưng ta đã nói với nàng rồi.
Nói gì?
Ta vĩnh viễn yêu nàng.
Bước chân Ban Họa hơi ngừng lại, nàng quay đầu nhìn Dung Hà, nhìn vào hai mắt y sâu không thấy đáy. Mắt của một số người, chính là tồn tại mị hoặc nhất, Ban Họa cảm thấy mình nhìn thấy không phải một đôi mắt, mà là vũ trụ mênh mông loá mắt, cảnh sắc trong đó quá đẹp, cũng quá mông lung, nàng xem không hiểu tất cả cảnh sắc trong này.
Dời cặp mắt của mình, Ban Họa cười, lông mi thon dài đẹp đến mức như sương sớm.
Dung Hà nắm chặt tay nàng, nắm tay nàng ngồi vào xe ngựa.
Dung Hà. Ban Họa vén rèm xe lên nhìn phồn hoa Kinh Thành bên ngoài: Chàng xem bên ngoài.
Dung Hà nghiêng thân tới gần Ban Họa, nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ xe, nhưng trừ người đi đường qua lại, cửa hàng tửu quán ra, bên ngoài không có gì đặc biệt.
Nhìn thấy không?
Dung Hà quay đầu nhìn Ban Họa, biểu lộ trên mặt nàng rất bình tĩnh, trong lúc nhất thời y lại không biết mình nên gật đầu hay lắc đầu. Nghĩ nghĩ, y vẫn thành thật hỏi: Có gì để nhìn đâu?
Kinh Thành phồn hoa thật đẹp.
Bọn họ ngồi trên chiếc xe ngựa rất hoa lệ, cho nên khiến bách tính ngước nhìn, Ban Họa thấy trên mặt bọn họ có hâm mộ, có ghen ghét, càng nhiều hơn là kính sợ. Bởi vì bọn họ biết, dù cho dốc cả một đời, bọn họ cũng sẽ không sống được cuộc sống nở mày nở mặt thế này.
Dung Hà vươn bàn tay ra, đan chặt cùng mười ngón tay của Ban Họa: Ta sẽ cho nàng xem hết phồn hoa cả đời, tin tưởng ta.
Mí mắt Ban Họa run rẩy, nàng chậm rãi quay đầu nhìn Dung Hà: Cả đời?
Đúng, cả đời, cả một đời. Dung Hà cười nhìn nàng: Nàng thích Kinh Thành phồn hoa, vậy chúng ta hãy tận lực giữ nó lại, có được hay không?
Ban Họa không trả lời được hay không được, nàng nhìn cái cằm tinh xảo hoàn
Nàng đứng dậy đi đến bên người Dung Hà, dắt tay của y: Vậy chúng ta đi.
Dung Hà cười như không cười mắt nhìn hay tỳ nữ là Như Ý và Ngọc Trúc: Tình cảm giữa Họa Họa và các nàng thật tốt.
Yên tâm đi, mỹ nhân, người ta yêu nhất vĩnh viễn là chàng.
Ánh mắt Dung Hà cực nóng nhìn Ban Họa: Câu nói này nếu đổi thành ta vĩnh viễn yêu chàng nhất thì ổn hơn.
Ban Họa trừng mắt nhìn, lại bày ra chiêu dùng khuôn mặt vô tội.
Nàng không muốn nói? Dung Hà đưa tay sờ lên mặt nàng: Nhưng ta đã nói với nàng rồi.
Nói gì?
Ta vĩnh viễn yêu nàng.
Bước chân Ban Họa hơi ngừng lại, nàng quay đầu nhìn Dung Hà, nhìn vào hai mắt y sâu không thấy đáy. Mắt của một số người, chính là tồn tại mị hoặc nhất, Ban Họa cảm thấy mình nhìn thấy không phải một đôi mắt, mà là vũ trụ mênh mông loá mắt, cảnh sắc trong đó quá đẹp, cũng quá mông lung, nàng xem không hiểu tất cả cảnh sắc trong này.
Dời cặp mắt của mình, Ban Họa cười, lông mi thon dài đẹp đến mức như sương sớm.
Dung Hà nắm chặt tay nàng, nắm tay nàng ngồi vào xe ngựa.
Dung Hà. Ban Họa vén rèm xe lên nhìn phồn hoa Kinh Thành bên ngoài: Chàng xem bên ngoài.
Dung Hà nghiêng thân tới gần Ban Họa, nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ xe, nhưng trừ người đi đường qua lại, cửa hàng tửu quán ra, bên ngoài không có gì đặc biệt.
Nhìn thấy không?
Dung Hà quay đầu nhìn Ban Họa, biểu lộ trên mặt nàng rất bình tĩnh, trong lúc nhất thời y lại không biết mình nên gật đầu hay lắc đầu. Nghĩ nghĩ, y vẫn thành thật hỏi: Có gì để nhìn đâu?
Kinh Thành phồn hoa thật đẹp.
Bọn họ ngồi trên chiếc xe ngựa rất hoa lệ, cho nên khiến bách tính ngước nhìn, Ban Họa thấy trên mặt bọn họ có hâm mộ, có ghen ghét, càng nhiều hơn là kính sợ. Bởi vì bọn họ biết, dù cho dốc cả một đời, bọn họ cũng sẽ không sống được cuộc sống nở mày nở mặt thế này.
Dung Hà vươn bàn tay ra, đan chặt cùng mười ngón tay của Ban Họa: Ta sẽ cho nàng xem hết phồn hoa cả đời, tin tưởng ta.
Mí mắt Ban Họa run rẩy, nàng chậm rãi quay đầu nhìn Dung Hà: Cả đời?
Đúng, cả đời, cả một đời. Dung Hà cười nhìn nàng: Nàng thích Kinh Thành phồn hoa, vậy chúng ta hãy tận lực giữ nó lại, có được hay không?
Ban Họa không trả lời được hay không được, nàng nhìn cái cằm tinh xảo hoàn
/172
|