Vương Khúc và Đỗ Cửu khác nhau, Đỗ Cửu chỉ là hộ vệ cận thân của Dung Hà, nhưng hắn là mưu sĩ, còn là một người được trọng dụng trong số đó.
Hắn luôn không quá ưa thích Ban Họa, có lẽ là vì vị Quận Chúa này quá đẹp, quá yêu kiều, quá mức tự phụ, nữ nhân như vậy làm nữ chủ nhân không tốt. Nàng không biết giúp Hầu Gia trấn an thuộc hạ thế nào, tâm trí mưu lược không đủ, thậm chí ngay cả hai chữ hiền lành cũng không có, cũng không thể để Hầu Gia quan tâm chuyện bên ngoài, về đến nhà, còn phải dỗ một nữ nhân giỏi về sống phóng túng?
Ngươi quá tự cho là đúng rồi. Mặt Đỗ Cửu không chút thay đổi nói: Nếu không phải có Phúc Nhạc Quận Chúa, ta và Hầu Gia đã sớm mất mạng. Ngươi cũng không có cơ hội nói những lời này với ta, nếu như hôm nay ngươi đến, là vì nói những lời này, thì mời trở về đi.
Đỗ Cửu, ngươi bị nàng ta mê hoặc rồi.
Bị mê hoặc bởi ân nhân cứu mạng mình rất bình thường. Đỗ Cửu đẩy một giỏ quýt trở về: Ngươi đem đồ về đi, ta ăn mát răng rồi.
Vương Khúc muốn khuyên nữa, nhưng nhìn Đỗ Cửu một mặt không nguyện ý mở miệng, liền biết nói nhiều cũng vô ích, đứng dậy chắp tay nói với Đỗ Cửu: Cáo từ.
Đi thong thả không tiễn.
Đi ra viện, Vương Khúc ngẩng đầu nhìn sắc trời ảm đạm một chút, kéo căng áo choàng dày trên người, quay người chuẩn bị trở về viện của mình. Bọn họ là những môn khách, đều ở bên ngoài chính viện, tam môn bình thường là không thể tuỳ tiện đến.
Lúc đi ngang qua vườn hoa trong phủ, hắn nghe được trong vườn có tiếng cười của nữ tử truyền tới, nhịn không được dừng bước lại nhìn sang.
Bông tuyết bay múa, Hầu Gia ổn trọng nhà bọn họ, vậy mà cùng chơi trò đắp người tuyết của trẻ nhỏ với nữ tử kia. Trên mặt y còn mang theo nụ cười nhẹ nhõm, cứ như trò chơi này tràn đầy niềm vui thú, so với một bản cổ tịch độc nhất còn có thể làm y vui vẻ tiêu tán toàn bộ u sầu.
Vương Khúc nhịn không được dừng bước, lặng yên nhìn một màn này.
Trên đầu người tuyết không thể cắm lá xanh. Dung Hà gỡ xuống nhánh bách thụ trên đầu người tuyết Ban Họa đắp lên: Màu này không hợp.
Tại sao lại không hợp? Ban Họa đắp mặt người tuyết càng thêm tròn: Trong trắng có xanh, màu như thế rất đẹp.
Màu gì cũng được, chỉ không thể dùng màu xanh lá. Dung Hà thấy tay Ban Họa đỏ bừng, đưa tay nàng lên miệng thổi mấy cái, thấy thổi khí nóng không được việc, dứt khoát nhét tay nàng vào trong ngực mình.
Nha hoàn lấy lò sưởi đi ra nhìn thấy một màn này, yên lặng giấu lò sưởi cầm tay ra sau lưng, bảo một nha hoàn khác lấy lò sưởi cầm tay đi. Luôn cảm thấy, lúc này đưa lò sưởi cầm tay đến trước mặt Hầu gia, chỉ sợ không thể gọi là có ánh mắt.
Tuyết càng rơi càng lớn rồi, chúng ta đi vào. Dung Hà duỗi ra tay còn lại nhẹ nhàng phủi tuyết đọng trên đỉnh đầu Ban Họa, động tác của y rất cẩn thận, cũng rất dịu dàng.
Ban Họa nhìn người tuyết trên mặt đất, nhẹ gật đầu, cười nói: Ừ, màu xanh lá quả thực không phù hợp.
Dung Hà khẽ cười một tiếng, đưa tay nắm vai nàng, cẩn thận vịn nàng trở về hành lang.
Ban Họa cười quay đầu, thấy Vương Khúc đứng ngoài nhị môn. Đối phương ăn mặc nho sam, bên ngoài phủ áo khoác thật dày, tướng mạo mặc dù không xuất chúng, nhưng cặp mắt kia của đối phương, làm Ban Họa nghĩ tới mèo trong đêm.
Sao vậy? Dung Hà thấy Ban Họa đột nhiên dừng bước, lo âu cúi đầu nhìn nàng.
Đó là môn khách của chàng, hình như họ Vương? Tay Ban Họa không rút ra từ trong ngực Dung Hà, chỉ hất cằm về phía nhị môn, trông vừa lười biếng vừa yếu ớt.
Ánh mắt Dung Hà rơi xuống trên người Vương Khúc, ánh mắt đảo qua đỉnh đầu và đầu vai của đối phương, ý cười trên mặt không thay đổi: Vương tiên sinh?
Hầu Gia, Quận Chúa. Vương Khúc thấy Dung Hà phát hiện ra hắn, thoải mái đi ra, thi lễ với hai người.
Vương tiên sinh sao lại ở chỗ này? Dung Hà tung áo choàng trên người ra, cũng quấn Ban Họa trong áo choàng.
Vương Khúc chú ý tới động tác này của y, mí mắt cụp xuống, để tầm mắt của mình rơi vào trên mặt tuyết, biết lễ lại khiêm tốn. Nhưng Ban Hoạ ở bên cạnh Dung Hà lại cảm thấy, người này hình như không quá ưa thích nàng. Đại khái là bởi vì người không thích nàng quá nhiều, cho nên khi có người bất mãn với nàng, dù cho đối phương che giấu rất tốt, nàng đều có thể phát giác được cảm xúc vi diệu này.
Cũng lạ, nàng và Vương tiên sinh này biết nhau duy nhất là lần liếc mắt trước, ngay cả lời cũng không nói mấy câu, tại sao người này lại không thích nàng?
Cũng không thể là ghen ghét mỹ mạo của nàng?
Ngón trỏ của Ban Họa quấn quanh dây lưng trước ngực áo choàng Dung Hà, không biết sao lại cởi nút thắt ra, làm áo choàng rơi trên mặt tuyết.
Ý.... Ban Họa vô tội nhìn Dung Hà, hai mắt thật to nháy nháy: Ta không cố ý.
Nghịch ngợm. Dung Hà đưa tay chỉ chóp mũi Ban Họa, nha hoàn đứng ở một bên nhặt áo choàng lên, đưa cho Dung Hà rồi liền vội vàng lui qua một bên.
Dung Hà phẩy tuyết trên áo choàng, mắt nhìn áo choàng mấy lần, không khoác áo choàng lên nữa, y lôi kéo Ban Họa đi đến hành lang gấp khúc, nói với Vương Khúc đang đứng trên nền tuyết: Vương tiên sinh, vào đây rồi nói.
Tạ Hầu Gia. Vương Khúc đi vào hành lang: Khi tại
Hắn luôn không quá ưa thích Ban Họa, có lẽ là vì vị Quận Chúa này quá đẹp, quá yêu kiều, quá mức tự phụ, nữ nhân như vậy làm nữ chủ nhân không tốt. Nàng không biết giúp Hầu Gia trấn an thuộc hạ thế nào, tâm trí mưu lược không đủ, thậm chí ngay cả hai chữ hiền lành cũng không có, cũng không thể để Hầu Gia quan tâm chuyện bên ngoài, về đến nhà, còn phải dỗ một nữ nhân giỏi về sống phóng túng?
Ngươi quá tự cho là đúng rồi. Mặt Đỗ Cửu không chút thay đổi nói: Nếu không phải có Phúc Nhạc Quận Chúa, ta và Hầu Gia đã sớm mất mạng. Ngươi cũng không có cơ hội nói những lời này với ta, nếu như hôm nay ngươi đến, là vì nói những lời này, thì mời trở về đi.
Đỗ Cửu, ngươi bị nàng ta mê hoặc rồi.
Bị mê hoặc bởi ân nhân cứu mạng mình rất bình thường. Đỗ Cửu đẩy một giỏ quýt trở về: Ngươi đem đồ về đi, ta ăn mát răng rồi.
Vương Khúc muốn khuyên nữa, nhưng nhìn Đỗ Cửu một mặt không nguyện ý mở miệng, liền biết nói nhiều cũng vô ích, đứng dậy chắp tay nói với Đỗ Cửu: Cáo từ.
Đi thong thả không tiễn.
Đi ra viện, Vương Khúc ngẩng đầu nhìn sắc trời ảm đạm một chút, kéo căng áo choàng dày trên người, quay người chuẩn bị trở về viện của mình. Bọn họ là những môn khách, đều ở bên ngoài chính viện, tam môn bình thường là không thể tuỳ tiện đến.
Lúc đi ngang qua vườn hoa trong phủ, hắn nghe được trong vườn có tiếng cười của nữ tử truyền tới, nhịn không được dừng bước lại nhìn sang.
Bông tuyết bay múa, Hầu Gia ổn trọng nhà bọn họ, vậy mà cùng chơi trò đắp người tuyết của trẻ nhỏ với nữ tử kia. Trên mặt y còn mang theo nụ cười nhẹ nhõm, cứ như trò chơi này tràn đầy niềm vui thú, so với một bản cổ tịch độc nhất còn có thể làm y vui vẻ tiêu tán toàn bộ u sầu.
Vương Khúc nhịn không được dừng bước, lặng yên nhìn một màn này.
Trên đầu người tuyết không thể cắm lá xanh. Dung Hà gỡ xuống nhánh bách thụ trên đầu người tuyết Ban Họa đắp lên: Màu này không hợp.
Tại sao lại không hợp? Ban Họa đắp mặt người tuyết càng thêm tròn: Trong trắng có xanh, màu như thế rất đẹp.
Màu gì cũng được, chỉ không thể dùng màu xanh lá. Dung Hà thấy tay Ban Họa đỏ bừng, đưa tay nàng lên miệng thổi mấy cái, thấy thổi khí nóng không được việc, dứt khoát nhét tay nàng vào trong ngực mình.
Nha hoàn lấy lò sưởi đi ra nhìn thấy một màn này, yên lặng giấu lò sưởi cầm tay ra sau lưng, bảo một nha hoàn khác lấy lò sưởi cầm tay đi. Luôn cảm thấy, lúc này đưa lò sưởi cầm tay đến trước mặt Hầu gia, chỉ sợ không thể gọi là có ánh mắt.
Tuyết càng rơi càng lớn rồi, chúng ta đi vào. Dung Hà duỗi ra tay còn lại nhẹ nhàng phủi tuyết đọng trên đỉnh đầu Ban Họa, động tác của y rất cẩn thận, cũng rất dịu dàng.
Ban Họa nhìn người tuyết trên mặt đất, nhẹ gật đầu, cười nói: Ừ, màu xanh lá quả thực không phù hợp.
Dung Hà khẽ cười một tiếng, đưa tay nắm vai nàng, cẩn thận vịn nàng trở về hành lang.
Ban Họa cười quay đầu, thấy Vương Khúc đứng ngoài nhị môn. Đối phương ăn mặc nho sam, bên ngoài phủ áo khoác thật dày, tướng mạo mặc dù không xuất chúng, nhưng cặp mắt kia của đối phương, làm Ban Họa nghĩ tới mèo trong đêm.
Sao vậy? Dung Hà thấy Ban Họa đột nhiên dừng bước, lo âu cúi đầu nhìn nàng.
Đó là môn khách của chàng, hình như họ Vương? Tay Ban Họa không rút ra từ trong ngực Dung Hà, chỉ hất cằm về phía nhị môn, trông vừa lười biếng vừa yếu ớt.
Ánh mắt Dung Hà rơi xuống trên người Vương Khúc, ánh mắt đảo qua đỉnh đầu và đầu vai của đối phương, ý cười trên mặt không thay đổi: Vương tiên sinh?
Hầu Gia, Quận Chúa. Vương Khúc thấy Dung Hà phát hiện ra hắn, thoải mái đi ra, thi lễ với hai người.
Vương tiên sinh sao lại ở chỗ này? Dung Hà tung áo choàng trên người ra, cũng quấn Ban Họa trong áo choàng.
Vương Khúc chú ý tới động tác này của y, mí mắt cụp xuống, để tầm mắt của mình rơi vào trên mặt tuyết, biết lễ lại khiêm tốn. Nhưng Ban Hoạ ở bên cạnh Dung Hà lại cảm thấy, người này hình như không quá ưa thích nàng. Đại khái là bởi vì người không thích nàng quá nhiều, cho nên khi có người bất mãn với nàng, dù cho đối phương che giấu rất tốt, nàng đều có thể phát giác được cảm xúc vi diệu này.
Cũng lạ, nàng và Vương tiên sinh này biết nhau duy nhất là lần liếc mắt trước, ngay cả lời cũng không nói mấy câu, tại sao người này lại không thích nàng?
Cũng không thể là ghen ghét mỹ mạo của nàng?
Ngón trỏ của Ban Họa quấn quanh dây lưng trước ngực áo choàng Dung Hà, không biết sao lại cởi nút thắt ra, làm áo choàng rơi trên mặt tuyết.
Ý.... Ban Họa vô tội nhìn Dung Hà, hai mắt thật to nháy nháy: Ta không cố ý.
Nghịch ngợm. Dung Hà đưa tay chỉ chóp mũi Ban Họa, nha hoàn đứng ở một bên nhặt áo choàng lên, đưa cho Dung Hà rồi liền vội vàng lui qua một bên.
Dung Hà phẩy tuyết trên áo choàng, mắt nhìn áo choàng mấy lần, không khoác áo choàng lên nữa, y lôi kéo Ban Họa đi đến hành lang gấp khúc, nói với Vương Khúc đang đứng trên nền tuyết: Vương tiên sinh, vào đây rồi nói.
Tạ Hầu Gia. Vương Khúc đi vào hành lang: Khi tại
/172
|