Xe ngựa ở trong tuyết thật dày gian nan tiến lên, cấm vệ quân đánh xe có lòng để con ngựa chạy nhanh một chút, nào biết móng ngựa trơn trượt, xe ngựa trên đường lúc ẩn lúc hiện.
Cẩn thận chút. Thạch Tấn cưỡi ngựa đi bên cạnh xa phu, trầm mặt nói: Nếu làm Phúc Nhạc Quận Chúa bị thương, các ngươi ai có thể bồi thường nổi?
Vâng. Cấm vệ quân phụng sự làm mã phu bị dọa đến trán đổ mồ hôi, trong lòng lại hơi nghi ngờ, không phải Thạch gia và Ban gia có mâu thuẫn sao, vì sao Phó thống lĩnh đối với Phúc Nhạc Quận Chúa không có quá nhiều cảm xúc phản cảm?
Nhưng ân ân oán oán giữa quý tộc, cũng không phải người có thân phận như họ có thể thấy rõ, nếu Phó thống lĩnh không muốn nhân cơ hội này thu thập Phúc Nhạc Quận Chúa, hắn cũng sẽ không đi đắc tội quý nhân.
Ban Họa nâng trâm nhung thỏ tuyết bên tóc mai, giả bộ như mình không nghe thấy đối thoại phía ngoài, vén rèm xe lên nhìn thoáng qua bên ngoài, đã sắp đến Hoàng Cung rồi.
Thạch Phó thống lĩnh. Cửa cung sớm có thái giám chờ, gã thấy Thạch Phó thống lĩnh, vội vàng nói: Bệ hạ có lệnh, để Quận Chúa trực tiếp ngồi xe ngựa đến Đại Nguyệt cung, không cần xuống ngựa.
Thạch Tấn quay đầu mắt nhìn xe ngựa sau lưng, khẽ gật đầu nói: Ta đã biết.
Bọn hộ vệ thủ tại cửa ra vào ngay cả đầu cũng không dám nhấc, dù cho xe ngựa hào hoa vội vàng đi qua, bọn họ ngay cả một ánh mắt dư thừa cũng không có. Càng xe quét tuyết ở cửa cung thành một vệt lớn, cho đến khi không nhìn thấy nữa, mấy tên hộ vệ mới dám trao đổi ánh mắt.
Thành An Hầu và Phúc Nhạc Quận Chúa tiến cung thời gian một nén nhang, bệ hạ vội vã triệu bọn họ làm gì? d.đ,l/q//đ
Thạch Phó thống lĩnh. Ban Họa ngồi trong xe ngựa mở miệng nói: Ngồi xe ngựa trong cấm cung, có phải có chút không ổn?
Thạch Tấn nắm chặt dây cương, lui qua một bên chắp tay nói: Quận Chúa, đây là mệnh lệnh của bệ hạ.
Ban Họa ý vị không rõ khẽ cười một tiếng: Lần này, hẳn sẽ không cho người kéo ta từ trong xe ngựa ra ngoài chứ?
Sắc mặt Thạch Tấn nghiêm lại, thần sắc cung kính nói: Quận Chúa nói quá lời, hạ quan không dám mạo phạm.
Lúc trước làm trượt chân ngựa của Phúc Nhạc Quận Chúa ở cấm cung, gần như sắp trở thành chuyện không cách nào tiêu tan trong lòng của hắn, bây giờ nghe Ban Họa nhấc đến nó, trong lòng hắn như thẹn, như hối hận, lại có chua xót và tiếc nuối không nói rõ.
Nếu ngày đó hắn không làm trượt chân con ngựa của Ban Họa, mà làm bạn cùng nàng đi gặp bệ hạ, có lẽ. . .
Hắn cười khổ, lại cảm thấy mình có chút ý nghĩ hão huyền rồi.
Ban Họa cười một tiếng, cho đến khi xe ngựa đứng trước cửa chính Đại Nguyệt cung, nàng cũng không nói thêm câu nào.
Quận Chúa, đã đến Đại Nguyệt cung.
Ban Họa đi ra xe ngựa, cấm vệ quân bốn phía nhao nhao gục đầu xuống, lui về sau một bước, ngay cả Thạch Tấn thân làm thống lĩnh cũng xuống ngựa, duy trì tư thế cung kính. Hắn cúi đầu, có thể thấy cũng chỉ là áo lông dày màu trắng và mấy hạt bảo thạch màu lam được thêu lên, vô cùng tướng xướng với áo lông chồn màu trắng váy xoè thêu hoa sen màu lam của nàng.
Nô tỳ bái kiến quận chúa. Mấy nữ quan tiến lên đón, có người bung dù cho Ban Họa, có người dâng lên lò sưởi cầm tay cho Ban Họa, vừa cung kính vừa kính sợ.
Mắt thấy Ban Họa bị các cung nữ vây quanh tiến vào Nội Điện, Thạch Tấn đứng nguyên chỗ trong chốc lát, cho đến khi cấp dưới bên người gọi hắn, hắn mới hoàn hồn nói: Trước tiên thủ ở chỗ này một hồi, nếu bệ hạ có cần, chúng ta cũng có thể kịp phản ứng.
Nghĩ đến tính tình bệ hạ bây giờ, mấy cấm vệ quân trong lòng còn sợ hãi, liền nghe Thạch Tấn, đứng thủ ở bên ngoài.
Ban Họa đi vào ngoài điện, thấy Dung Hà đã đến. Y mặc một bộ cẩm bào màu lam, trên mặt còn mang bệnh.
Trong điện để một chậu than, vô cùng ấm áp, Ban Họa cởi áo lông chồn đi đến bên người Dung Hà: Thế mà chàng còn đến trước ta?
Không phải bị bệnh sao, thế mà đi vội như vậy?
Dung Hà lấy khăn tay che miệng ho khan vài tiếng: Bệ hạ triệu gấp, phải nhanh một chút.
Y buông khăn xuống, kéo tay Ban Họa qua nâng trong lòng bàn tay mình, bàn tay Ban Họa còn có chút lạnh, lập tức bị một mảnh ấm áp bọc lại. Nàng lo lắng mà liếc nhìn hướng Nội Điện, muốn nói gì đó, cuối cùng không mở miệng.
Vừa lúc này Vương Đức đi ra, ông nhìn thấy hai người đang nắm tay nhau, đi về phía trước hành lễ: Quận Chúa, Hầu Gia, bệ hạ tuyên hai vị vào.
Mắt Ban Họa nhìn Vương Đức, Vương Đức nở nụ cười, thối lui bên cạnh.
Đi thôi. Dung Hà nhéo nhéo ngón tay non mịn của Ban Họa, không nỡ buông tay nàng ra.
Khi Ban Họa đi vào Nội Điện, kém chút bị hương vị kỳ quái bên trong hun đến nôn ra. Mùi nến và thuốc hỗn trộn lại cùng nhau, làm nàng kém chút buồn bực đến không thở nổi. Thế nhưng nàng biết trên mặt mình không thể lộ ra chút cảm xúc nào, không thì Vân Khánh Đế nhất định sẽ cảm xúc bạo phát.
Như dự liệu của Ban Họa, từ khi hai người bọn họ vào điện, ánh mắt Vân Khánh Đế liền rơi trên người bọn họ. Cho đến khi hai người đến gần rồi, Vân Khánh Đế mới nhắm mắt lại.
Bệ hạ. Ban Họa đứng cách long sàng mấy bước, ánh mắt vừa lo lắng vừa khờ dại nhìn nam nhân già yếu này: Ngài lại nhớ ta à?
Đúng vậy. Vân Khánh Đế mở mắt ra, nhìn Ban Họa nói: Trẫm nhớ tới ngươi rồi.
“ Ngồi xuống cả đi.
Ban Họa lôi kéo Dung Hà ngồi xuống ghế dựa, thuận tiện lấy một quả quýt da mỏng màu đẹp từ mâm cá lá sen ra lột, lột xong mới phát hiện hai tay đều dính dầu vỏ quýt, nàng muốn lấy khăn tay bên người ra lau cũng không tiện.
Dung Hà âm thầm móc ra khăn của bản thân, kéo tay qua Ban Họa lau sạch sẽ cho nàng, Ban Họa hào phóng chia cho y gần nửa quả quýt.
Nha đầu này, có vị hôn phu, ăn liền không chia cho trẫm rồi? Giọng Vân Khánh Đế có chút mập mờ, trong lòng Ban Họa hơi nghi hoặc một chút, không phải nói bệ hạ đã tốt đẹp rồi, sao nói chuyện còn không lưu loát bằng lần trước nàng đến.
Thứ này quá mát, ta không dám ăn nhiều, lại không muốn lãng phí, đành phải để chàng ăn phần dư. Ban Họa cười híp mắt lấy quýt đã lột trên tay đút tới miệng Vân Khánh Đế: Chúng ta ăn cái này là được rồi.
Nàng gọi mình Khánh Đế là Chúng ta , ám hiệu trong lòng nàng, Vân Khánh Đế là người nhà của nàng, mặc dù Dung Hà là vị hôn phu của nàng, nhưng trong lòng nàng, địa vị vẫn không sánh bằng Vân Khánh Đế.
Quả thật Vân Khánh Đế bị nàng chọc cho vui vẻ, không ăn miếng quýt: Thôi thôi thôi, thứ này mát cực kì, trẫm không thích ăn.
Thần nữ biết đây là bệ hạ cố ý cho người chuẩn bị vì thần nữ. Ban Họa vui vẻ nói: Đa tạ bệ hạ hậu ái.
Thứ này thật ra cũng không phải cố ý chuẩn bị đâu, nhưng Vân Khánh Đế thấy bộ dáng Ban Họa vui vẻ, cuối cùng không nói gì thêm. Ông nhìn Dung Hà im lặng ngồi một bên, một đoạn thời gian không thấy, Dung Hà gầy đi không ít, trên mặt bị bệnh chưa tiêu, sắc mặt tái nhợt đến một chút máu cũng không có.
Quân Phách, hôm nay trẫm bảo ngươi và Họa nha đầu đến, là muốn các ngươi thay trẫm làm một chuyện. Vân Khánh Đế nói: Lần trước ngươi thay trẫm vẽ môn thần, trẫm rất thích, hôm nay ngươi lại vẽ một bức.
Vâng, Dung Hà nhìn Vân Khánh Đế muốn nói lại thôi: Bệ hạ, ngài cũng phải chú ý thân thể.
Vân Khánh Đế biết y quan tâm thân thể của mình, khẽ thở dài một: Trẫm đã biết.
Hai tên thái giám nhấc một bàn đến, bút mực giấy nghiên và thuốc màu đều chuẩn bị tốt, nhìn điệu bộ này, là Vân Khánh Đế muốn xem Dung Hà trực tiếp vẽ tranh rồi.
Bệ hạ, Thành An Hầu có thể vẽ tranh, ta có thể làm cái gì? Ban Họa quay đầu nhìn Vân Khánh Đế, một mặt buồn rầu: Ngài đừng bảo để ta đến đây viết chữ.
Vân Khánh Đế cười cười: Ngươi tùy tiện thêu mấy châm lên hầu bao cho trẫm đi.
Lúc này Ban Họa mới nhìn đến, trên mặt bàn thái giám nâng, ngoại trừ công cụ vẽ tranh ra, còn có một hầu bao thanh lịch, bên trên hoa gì văn cũng không có.
Bệ hạ, nữ công của thần nữ thế nào, không phải ngài không biết. Ban Họa cầm hầu bao qua, lấy châm ngồi trên ghế vào cách Vân Khánh Đế gần nhất: Thêu có xấu thì ngài cũng đừng giễu cợt.
Trong phòng an tĩnh lại, Ban Họa nắm vuốt châm thêu lên hai chữ xiêu Phúc Thọ xiêu vẹo vẹo, chỉ có thể nghe được tiếng ho khan của Dung Hà thỉnh thoảng vang lên. Thêu tốt chữ Phúc rồi, Ban Họa ngẩng đầu nhìn bóng lưng Dung Hà, Dung Hà ho nhẹ một tiếng, quay đầu nhìn lại nàng.
Bốn mắt nhìn nhau, Ban Họa trừng mắt nhìn, cúi đầu tiếp tục đấu tranh cùng chữ Thọ.
Vân Khánh Đế nhìn thần thái nam nữ giữa hai người, giật mình nhớ tới, ông từng trải qua thời trẻ tuổi, đã từng luyến mộ nữ tử kiều diễm. Chỉ là ông đã sớm quên nữ tử kiều diễm kia có bộ dạng dài ngắn thế nào, chỉ nhớ có lẽ bà ấy đã gả cho người ta.
Bệ hạ. Dung Hà gác lại bút: Vi thần vẽ xong rồi.
Vân Khánh Đế nhìn cũng không nhìn môn thần, trực tiếp bảo thái giám đến, để họ dán trên cửa cung.
Đuôi lông mày Dung Hà khẽ nhúc nhích, nhìn hai con ngươi Vân Khánh Đế có chút cuồng loạn, đi tới bên người Ban Họa. Hầu bao Ban Họa thêu cũng gần xong rồi, nhưng thêu xác thực quá kém, y cũng không đành lòng nói một chữ Đẹp .
Nhưng Vân Khánh Đế rất ưa thích, hầu bao làm xong, liền không kịp chờ đợi nhét dưới gối.
Ban Họa cảm thấy Vân Khánh Đế có chút không đúng, lời nói và hành động của ông không giống như Đế Vương quyết đoán, càng giống một tiểu hài bảy tám tuổi không thể khống chế tâm tình của mình.
Ông cố ý bảo họ lội tuyết tới, vì để bọn họ vẽ tranh thêu hầu bao, có gì khác với hôn quân cơ chứ?
Bệ hạ, bệ hạ ơi? Ban Họa phát hiện Vân Khánh Đế nhắm mắt lại, nàng và Dung Hà trao đổi một ánh mắt, nhẹ chân nhẹ tay lui ra ngoài.
Ra Nội Điện, hô hấp hít vào mát mẻ, Ban Họa cảm giác thâm tâm của mình đều trở nên thoải mái dễ chịu, nàng nhìn cung nữ thái giám bên ngoài điện đứng trang nghiêm, vẫy tay với Vương Đức đứng cách nàng gần nhất: Vương tổng quản, bệ hạ đã ngủ.
Vương Đức nghe vậy cười, dẫn hai người ra Đại Nguyệt cung, sau đó làm một đại lễ với hai người: Hôm nay làm phiền Hầu Gia và Quận Chúa rồi.
Ban Họa cười nói: Có thể tới gặp bệ hạ một lần, là chuyện bao nhiêu người đều trông mong không nổi. Nhưng lúc nói lời này, nàng nghiêng đầu mắt nhìn Dung Hà bên người mặc áo lông xanh đen, nàng lo lắng thân thể của y chịu không được, liền trực tiếp nói: Công công, nếu bệ hạ đã nghỉ ngơi, chúng ta cũng không dám quấy rầy nhiều hơn, cáo từ.
Đi thong thả.
Mắt Vương Đức nhìn Dung Hà, thi lễ với y, mới quay người trở về Đại Nguyệt cung.
Cấm vệ quân canh giữ ở bên ngoài cửa cung gặp Dung Hà và Ban Họa đi ra, còn do Vương Đức tự mình đưa ra, đều buông lỏng tâm tình, xem ra hôm nay tâm tình bệ hạ còn tốt.
Bọn họ đưa người đến, tất nhiên cũng phải tiễn người đi, Ban Họa vịn Dung Hà lên xe ngựa, quay đầu nói với hộ vệ: Làm phiền các vị, ta và Dung Hầu Gia về cùng là được.
Theo quy củ, nam nữ cùng ngồi một chiếc xe ngựa không phù hợp, thế nhưng hai người này không bao lâu liền thành thân rồi, nghĩ kĩ lại, cũng không chú trọng bao nhiêu, bọn họ còn có thể bớt một số chuyện, cho nên không ai đưa ra dị nghị.
Phó thống lĩnh, không bằng thuộc hạ. . .
Không cần, cứ để ta chạy chuyến này. Mặt Thạch
Cẩn thận chút. Thạch Tấn cưỡi ngựa đi bên cạnh xa phu, trầm mặt nói: Nếu làm Phúc Nhạc Quận Chúa bị thương, các ngươi ai có thể bồi thường nổi?
Vâng. Cấm vệ quân phụng sự làm mã phu bị dọa đến trán đổ mồ hôi, trong lòng lại hơi nghi ngờ, không phải Thạch gia và Ban gia có mâu thuẫn sao, vì sao Phó thống lĩnh đối với Phúc Nhạc Quận Chúa không có quá nhiều cảm xúc phản cảm?
Nhưng ân ân oán oán giữa quý tộc, cũng không phải người có thân phận như họ có thể thấy rõ, nếu Phó thống lĩnh không muốn nhân cơ hội này thu thập Phúc Nhạc Quận Chúa, hắn cũng sẽ không đi đắc tội quý nhân.
Ban Họa nâng trâm nhung thỏ tuyết bên tóc mai, giả bộ như mình không nghe thấy đối thoại phía ngoài, vén rèm xe lên nhìn thoáng qua bên ngoài, đã sắp đến Hoàng Cung rồi.
Thạch Phó thống lĩnh. Cửa cung sớm có thái giám chờ, gã thấy Thạch Phó thống lĩnh, vội vàng nói: Bệ hạ có lệnh, để Quận Chúa trực tiếp ngồi xe ngựa đến Đại Nguyệt cung, không cần xuống ngựa.
Thạch Tấn quay đầu mắt nhìn xe ngựa sau lưng, khẽ gật đầu nói: Ta đã biết.
Bọn hộ vệ thủ tại cửa ra vào ngay cả đầu cũng không dám nhấc, dù cho xe ngựa hào hoa vội vàng đi qua, bọn họ ngay cả một ánh mắt dư thừa cũng không có. Càng xe quét tuyết ở cửa cung thành một vệt lớn, cho đến khi không nhìn thấy nữa, mấy tên hộ vệ mới dám trao đổi ánh mắt.
Thành An Hầu và Phúc Nhạc Quận Chúa tiến cung thời gian một nén nhang, bệ hạ vội vã triệu bọn họ làm gì? d.đ,l/q//đ
Thạch Phó thống lĩnh. Ban Họa ngồi trong xe ngựa mở miệng nói: Ngồi xe ngựa trong cấm cung, có phải có chút không ổn?
Thạch Tấn nắm chặt dây cương, lui qua một bên chắp tay nói: Quận Chúa, đây là mệnh lệnh của bệ hạ.
Ban Họa ý vị không rõ khẽ cười một tiếng: Lần này, hẳn sẽ không cho người kéo ta từ trong xe ngựa ra ngoài chứ?
Sắc mặt Thạch Tấn nghiêm lại, thần sắc cung kính nói: Quận Chúa nói quá lời, hạ quan không dám mạo phạm.
Lúc trước làm trượt chân ngựa của Phúc Nhạc Quận Chúa ở cấm cung, gần như sắp trở thành chuyện không cách nào tiêu tan trong lòng của hắn, bây giờ nghe Ban Họa nhấc đến nó, trong lòng hắn như thẹn, như hối hận, lại có chua xót và tiếc nuối không nói rõ.
Nếu ngày đó hắn không làm trượt chân con ngựa của Ban Họa, mà làm bạn cùng nàng đi gặp bệ hạ, có lẽ. . .
Hắn cười khổ, lại cảm thấy mình có chút ý nghĩ hão huyền rồi.
Ban Họa cười một tiếng, cho đến khi xe ngựa đứng trước cửa chính Đại Nguyệt cung, nàng cũng không nói thêm câu nào.
Quận Chúa, đã đến Đại Nguyệt cung.
Ban Họa đi ra xe ngựa, cấm vệ quân bốn phía nhao nhao gục đầu xuống, lui về sau một bước, ngay cả Thạch Tấn thân làm thống lĩnh cũng xuống ngựa, duy trì tư thế cung kính. Hắn cúi đầu, có thể thấy cũng chỉ là áo lông dày màu trắng và mấy hạt bảo thạch màu lam được thêu lên, vô cùng tướng xướng với áo lông chồn màu trắng váy xoè thêu hoa sen màu lam của nàng.
Nô tỳ bái kiến quận chúa. Mấy nữ quan tiến lên đón, có người bung dù cho Ban Họa, có người dâng lên lò sưởi cầm tay cho Ban Họa, vừa cung kính vừa kính sợ.
Mắt thấy Ban Họa bị các cung nữ vây quanh tiến vào Nội Điện, Thạch Tấn đứng nguyên chỗ trong chốc lát, cho đến khi cấp dưới bên người gọi hắn, hắn mới hoàn hồn nói: Trước tiên thủ ở chỗ này một hồi, nếu bệ hạ có cần, chúng ta cũng có thể kịp phản ứng.
Nghĩ đến tính tình bệ hạ bây giờ, mấy cấm vệ quân trong lòng còn sợ hãi, liền nghe Thạch Tấn, đứng thủ ở bên ngoài.
Ban Họa đi vào ngoài điện, thấy Dung Hà đã đến. Y mặc một bộ cẩm bào màu lam, trên mặt còn mang bệnh.
Trong điện để một chậu than, vô cùng ấm áp, Ban Họa cởi áo lông chồn đi đến bên người Dung Hà: Thế mà chàng còn đến trước ta?
Không phải bị bệnh sao, thế mà đi vội như vậy?
Dung Hà lấy khăn tay che miệng ho khan vài tiếng: Bệ hạ triệu gấp, phải nhanh một chút.
Y buông khăn xuống, kéo tay Ban Họa qua nâng trong lòng bàn tay mình, bàn tay Ban Họa còn có chút lạnh, lập tức bị một mảnh ấm áp bọc lại. Nàng lo lắng mà liếc nhìn hướng Nội Điện, muốn nói gì đó, cuối cùng không mở miệng.
Vừa lúc này Vương Đức đi ra, ông nhìn thấy hai người đang nắm tay nhau, đi về phía trước hành lễ: Quận Chúa, Hầu Gia, bệ hạ tuyên hai vị vào.
Mắt Ban Họa nhìn Vương Đức, Vương Đức nở nụ cười, thối lui bên cạnh.
Đi thôi. Dung Hà nhéo nhéo ngón tay non mịn của Ban Họa, không nỡ buông tay nàng ra.
Khi Ban Họa đi vào Nội Điện, kém chút bị hương vị kỳ quái bên trong hun đến nôn ra. Mùi nến và thuốc hỗn trộn lại cùng nhau, làm nàng kém chút buồn bực đến không thở nổi. Thế nhưng nàng biết trên mặt mình không thể lộ ra chút cảm xúc nào, không thì Vân Khánh Đế nhất định sẽ cảm xúc bạo phát.
Như dự liệu của Ban Họa, từ khi hai người bọn họ vào điện, ánh mắt Vân Khánh Đế liền rơi trên người bọn họ. Cho đến khi hai người đến gần rồi, Vân Khánh Đế mới nhắm mắt lại.
Bệ hạ. Ban Họa đứng cách long sàng mấy bước, ánh mắt vừa lo lắng vừa khờ dại nhìn nam nhân già yếu này: Ngài lại nhớ ta à?
Đúng vậy. Vân Khánh Đế mở mắt ra, nhìn Ban Họa nói: Trẫm nhớ tới ngươi rồi.
“ Ngồi xuống cả đi.
Ban Họa lôi kéo Dung Hà ngồi xuống ghế dựa, thuận tiện lấy một quả quýt da mỏng màu đẹp từ mâm cá lá sen ra lột, lột xong mới phát hiện hai tay đều dính dầu vỏ quýt, nàng muốn lấy khăn tay bên người ra lau cũng không tiện.
Dung Hà âm thầm móc ra khăn của bản thân, kéo tay qua Ban Họa lau sạch sẽ cho nàng, Ban Họa hào phóng chia cho y gần nửa quả quýt.
Nha đầu này, có vị hôn phu, ăn liền không chia cho trẫm rồi? Giọng Vân Khánh Đế có chút mập mờ, trong lòng Ban Họa hơi nghi hoặc một chút, không phải nói bệ hạ đã tốt đẹp rồi, sao nói chuyện còn không lưu loát bằng lần trước nàng đến.
Thứ này quá mát, ta không dám ăn nhiều, lại không muốn lãng phí, đành phải để chàng ăn phần dư. Ban Họa cười híp mắt lấy quýt đã lột trên tay đút tới miệng Vân Khánh Đế: Chúng ta ăn cái này là được rồi.
Nàng gọi mình Khánh Đế là Chúng ta , ám hiệu trong lòng nàng, Vân Khánh Đế là người nhà của nàng, mặc dù Dung Hà là vị hôn phu của nàng, nhưng trong lòng nàng, địa vị vẫn không sánh bằng Vân Khánh Đế.
Quả thật Vân Khánh Đế bị nàng chọc cho vui vẻ, không ăn miếng quýt: Thôi thôi thôi, thứ này mát cực kì, trẫm không thích ăn.
Thần nữ biết đây là bệ hạ cố ý cho người chuẩn bị vì thần nữ. Ban Họa vui vẻ nói: Đa tạ bệ hạ hậu ái.
Thứ này thật ra cũng không phải cố ý chuẩn bị đâu, nhưng Vân Khánh Đế thấy bộ dáng Ban Họa vui vẻ, cuối cùng không nói gì thêm. Ông nhìn Dung Hà im lặng ngồi một bên, một đoạn thời gian không thấy, Dung Hà gầy đi không ít, trên mặt bị bệnh chưa tiêu, sắc mặt tái nhợt đến một chút máu cũng không có.
Quân Phách, hôm nay trẫm bảo ngươi và Họa nha đầu đến, là muốn các ngươi thay trẫm làm một chuyện. Vân Khánh Đế nói: Lần trước ngươi thay trẫm vẽ môn thần, trẫm rất thích, hôm nay ngươi lại vẽ một bức.
Vâng, Dung Hà nhìn Vân Khánh Đế muốn nói lại thôi: Bệ hạ, ngài cũng phải chú ý thân thể.
Vân Khánh Đế biết y quan tâm thân thể của mình, khẽ thở dài một: Trẫm đã biết.
Hai tên thái giám nhấc một bàn đến, bút mực giấy nghiên và thuốc màu đều chuẩn bị tốt, nhìn điệu bộ này, là Vân Khánh Đế muốn xem Dung Hà trực tiếp vẽ tranh rồi.
Bệ hạ, Thành An Hầu có thể vẽ tranh, ta có thể làm cái gì? Ban Họa quay đầu nhìn Vân Khánh Đế, một mặt buồn rầu: Ngài đừng bảo để ta đến đây viết chữ.
Vân Khánh Đế cười cười: Ngươi tùy tiện thêu mấy châm lên hầu bao cho trẫm đi.
Lúc này Ban Họa mới nhìn đến, trên mặt bàn thái giám nâng, ngoại trừ công cụ vẽ tranh ra, còn có một hầu bao thanh lịch, bên trên hoa gì văn cũng không có.
Bệ hạ, nữ công của thần nữ thế nào, không phải ngài không biết. Ban Họa cầm hầu bao qua, lấy châm ngồi trên ghế vào cách Vân Khánh Đế gần nhất: Thêu có xấu thì ngài cũng đừng giễu cợt.
Trong phòng an tĩnh lại, Ban Họa nắm vuốt châm thêu lên hai chữ xiêu Phúc Thọ xiêu vẹo vẹo, chỉ có thể nghe được tiếng ho khan của Dung Hà thỉnh thoảng vang lên. Thêu tốt chữ Phúc rồi, Ban Họa ngẩng đầu nhìn bóng lưng Dung Hà, Dung Hà ho nhẹ một tiếng, quay đầu nhìn lại nàng.
Bốn mắt nhìn nhau, Ban Họa trừng mắt nhìn, cúi đầu tiếp tục đấu tranh cùng chữ Thọ.
Vân Khánh Đế nhìn thần thái nam nữ giữa hai người, giật mình nhớ tới, ông từng trải qua thời trẻ tuổi, đã từng luyến mộ nữ tử kiều diễm. Chỉ là ông đã sớm quên nữ tử kiều diễm kia có bộ dạng dài ngắn thế nào, chỉ nhớ có lẽ bà ấy đã gả cho người ta.
Bệ hạ. Dung Hà gác lại bút: Vi thần vẽ xong rồi.
Vân Khánh Đế nhìn cũng không nhìn môn thần, trực tiếp bảo thái giám đến, để họ dán trên cửa cung.
Đuôi lông mày Dung Hà khẽ nhúc nhích, nhìn hai con ngươi Vân Khánh Đế có chút cuồng loạn, đi tới bên người Ban Họa. Hầu bao Ban Họa thêu cũng gần xong rồi, nhưng thêu xác thực quá kém, y cũng không đành lòng nói một chữ Đẹp .
Nhưng Vân Khánh Đế rất ưa thích, hầu bao làm xong, liền không kịp chờ đợi nhét dưới gối.
Ban Họa cảm thấy Vân Khánh Đế có chút không đúng, lời nói và hành động của ông không giống như Đế Vương quyết đoán, càng giống một tiểu hài bảy tám tuổi không thể khống chế tâm tình của mình.
Ông cố ý bảo họ lội tuyết tới, vì để bọn họ vẽ tranh thêu hầu bao, có gì khác với hôn quân cơ chứ?
Bệ hạ, bệ hạ ơi? Ban Họa phát hiện Vân Khánh Đế nhắm mắt lại, nàng và Dung Hà trao đổi một ánh mắt, nhẹ chân nhẹ tay lui ra ngoài.
Ra Nội Điện, hô hấp hít vào mát mẻ, Ban Họa cảm giác thâm tâm của mình đều trở nên thoải mái dễ chịu, nàng nhìn cung nữ thái giám bên ngoài điện đứng trang nghiêm, vẫy tay với Vương Đức đứng cách nàng gần nhất: Vương tổng quản, bệ hạ đã ngủ.
Vương Đức nghe vậy cười, dẫn hai người ra Đại Nguyệt cung, sau đó làm một đại lễ với hai người: Hôm nay làm phiền Hầu Gia và Quận Chúa rồi.
Ban Họa cười nói: Có thể tới gặp bệ hạ một lần, là chuyện bao nhiêu người đều trông mong không nổi. Nhưng lúc nói lời này, nàng nghiêng đầu mắt nhìn Dung Hà bên người mặc áo lông xanh đen, nàng lo lắng thân thể của y chịu không được, liền trực tiếp nói: Công công, nếu bệ hạ đã nghỉ ngơi, chúng ta cũng không dám quấy rầy nhiều hơn, cáo từ.
Đi thong thả.
Mắt Vương Đức nhìn Dung Hà, thi lễ với y, mới quay người trở về Đại Nguyệt cung.
Cấm vệ quân canh giữ ở bên ngoài cửa cung gặp Dung Hà và Ban Họa đi ra, còn do Vương Đức tự mình đưa ra, đều buông lỏng tâm tình, xem ra hôm nay tâm tình bệ hạ còn tốt.
Bọn họ đưa người đến, tất nhiên cũng phải tiễn người đi, Ban Họa vịn Dung Hà lên xe ngựa, quay đầu nói với hộ vệ: Làm phiền các vị, ta và Dung Hầu Gia về cùng là được.
Theo quy củ, nam nữ cùng ngồi một chiếc xe ngựa không phù hợp, thế nhưng hai người này không bao lâu liền thành thân rồi, nghĩ kĩ lại, cũng không chú trọng bao nhiêu, bọn họ còn có thể bớt một số chuyện, cho nên không ai đưa ra dị nghị.
Phó thống lĩnh, không bằng thuộc hạ. . .
Không cần, cứ để ta chạy chuyến này. Mặt Thạch
/172
|