Trường Thanh Vương yêu thích mỹ nhân, không quan tâm triều chính, càng ít có lui tới cùng Trữ Vương.
Lúc này hắn ta là đường huynh đệ với bệ hạ, bối phận trong hoàng thất cũng không thấp, nhưng cảm giác tồn tại của hắn ta trong triều còn không bằng một nửa Dung Hà. Nhưng hắn ta lấy danh phận Quận Vương tới bái phỏng, Dung Hà không thể từ chối người ta ngoài cửa, cho nên y chỉ có thể buông bái thiếp xuống, đứng dậy tự mình đi nghênh đón.
Trường Thanh Vương điện hạ. Dung Hà đi vào đại môn phòng khách, hành lễ nói với Trường Thanh Vương: Quận Vương gia đặt chân đến đây, bỉ phủ bồng tất sinh huy*.
*rồng đến nhà tôm.
Sao Thành An Hầu còn khách sáo như vậy. Trường Thanh Vương buông chén trà xuống, đứng dậy nói: Hai ngày này vẫn muốn tới thăm ngươi, nhưng ta biết gần đây ngươi ắt hẳn vội vàng tra án, cho nên cũng không tới cửa quấy rầy. Bây giờ nghe đã điều tra rõ bản án, sau khi ta thở phào, cũng không lo lắng tới cửa sẽ làm phiền đến ngươi rồi.
Bản án do Trần Thống lĩnh và mấy vị đại nhân Đại Lý Tự phụ trách, bây giờ vết thương cũ của hạ quan chưa lành, lại gặp phải chuyện này, nào có tinh lực quan tâm những thứ khác. Dung Hà cười nói: Chỉ ở trong phòng đọc sách, dưỡng thân thể thôi.
Cuộc sống như thế mới tốt. Trường Thanh Vương khẩy cây quạt: Đúng rồi, biểu chất của ta dưỡng bệnh ở đây đúng không?
Dung Hà cười nhạt: Đúng.
Ừm. Trường Thanh Vương thở dài: Đứa nhỏ này từ nhỏ đã không chịu ngồi yên, năm nàng tám tuổi xảy ra tranh chấp cùng Trữ Vương, vậy mà đánh nhau với Trữ Vương lớn hơn nàng mấy tuổi, ngươi nói trên dưới cả triều, có mấy đứa bé dám đánh như vậy cùng Hoàng Tử? d&đ^l.q.đ
Dung Hà không nói gì, hoặc là nói y không có thói quen nói về chuyện riêng của vị hôn thê mình với người khác.
Nhưng mà hiển nhiên Trường Thanh Vương cũng không thèm để ý y nghĩ như thế nào, hắn ta trực tiếp đi tới cửa nói với Dung Hà: Đi, đúng lúc một thời gian dài ta chưa gặp biểu chất nữ, hôm nay ngươi dẫn ta đi gặp nàng một. Họa nha đầu ở trong viện cạnh viện của ngươi phải không?
Dung Hà thấy Trường Thanh Vương trực tiếp đi lên phía trước, hiển nhiên có chút không coi ai ra gì, bộ dáng không xem mình là người ngoài, bước nhanh đi theo.
Vườn hoa nhà ngươi tu bổ không tệ. Trường Thanh Vương đạp lên cầu cẩm thạch Cửu Khúc ở trung tâm hồ: Nghe nói cầu này là lệnh tôn lúc còn sống, đặc biệt vì lệnh đường làm đúng không?
Dung Hà nhìn cá chép ngoắt ngoắt đuôi trong hồ nhân tạo: Từ khi ta biết chuyện, hồ và cầu đã có.
Trường Thanh Vương cười một tiếng: Tình cảm giữa lệnh tôn và lệnh đường thật tốt, khiến người ta hâm mộ.
Dung Hà cười nhạt nói: Lúc lão Thân Vương và Vương Phi còn sống, tình cảm cũng là cầm sắt hòa minh*, Quận Vương nói đùa.
*phu thê hoà hợp
Lấy trưởng bối đã qua đời của người khác ra mà khen, cho dù là trò đùa thiện ý, cũng là muốn □□ phần đấy, y cảm giác quan hệ cùng Trường Thanh Vương còn không tốt đến có thể đùa kiểu này.
Tính quan trọng hoá vấn đề của ngươi vẫn như cũ. Trường Thanh Vương thấy y không vui, cười thở dài: Thôi thôi thôi, ta không nói là được.
Hai người đi qua cây cầu, Dung Hà không dẫn Trường Thanh Vương đến viện sát vách, mà dẫn hắn ta tới chủ viện của mình. Lúc đi đến cửa sân, y nói với gả sai vặt giữ cửa: Đi mời Phúc Nhạc quận Chúa và Ban Thế Tử, nói Trường Thanh Vương đến thăm.
Trường Thanh Vương nghe vậy gọi gã sai vặt lại: Không cần chú trọng như thế, Họa nha đầu bị bệnh, sao ta nhẫn tâm để nàng chịu khó sang đây, không bằng ta đi qua thăm nàng.
Quận Vương gia, luận theo ngài là trưởng bối của nàng, không có đạo lí người đi thăm nàng. Luận công ngài là Quận Vương, thân phận cao hơn nàng, càng không thể hạ mình. Dung Hà cười nhạt: Đúng lúc tinh thần nàng hôm nay tốt hơn chút, đi một chút đối với thân thể cũng có chỗ tốt.
Thì ra là thế. Trên mặt Trường Thanh Vương cũng không thấy xấu hổ: Là ta nghĩ không đúng rồi.
Dung Hà dẫn Trường Thanh Vương vào chính viện, Trường Thanh Vương ngồi ở tôn vị, y ngồi phó vị.
Có nha hoàn tiến đến dâng trà, Trường Thanh Vương một mặt ý tứ sâu xa nhìn Dung Hà: Tỳ nữ trong phủ Hầu Gia thực sự là...
Hầu Gia, Quận Chúa và Thế Tử đã đến. Tiếng của một gã sai vặt vang lên bên ngoài.
Những này hạ nhân xưng là Quận Chúa và Thế Tử, mà không phải Phúc Nhạc Quận Chúa và Thế Tử phủ Tĩnh Đình Công, sự khác biệt trước đây cũng không phải lần một lần hai. Trường Thanh Vương cúi đầu uống một ngụm trà, bên ngoài đều nói Dung Hà không thích Phúc Nhạc Quận Chúa, do Phúc Nhạc Quận Chúa cứ mãi dây dưa, thêm nữa bây giờ lại có ân cứu mạng với Thành An Hầu, lấy nhân phẩm Thành An Hầu, không để ý ánh mắt người ngoài giữ nàng dưỡng thương trong phủ, không đành lòng cô phụ một lời tình ý của nàng.
Nhưng nếu Thành An Hầu thật không có tình yêu nam nữ với Ban Họa, hạ nhân trong phủ y sao lại thân thiết với Ban Họa như thế?
Bái kiến Trường Thanh Vương điện hạ.
Người một nhà không chú trọng những thứ này. Trường Thanh Vương ngẩng đầu nhìn tỷ đệ dung mạo xuất chúng, cười để hai người ngồi xuống: Hôm nay ta mạo muội đến thăm viếng, không ảnh hưởng đến Họa Họa nghỉ ngơi chứ?
Ban Họa nghe vậy cười trả lời: Điện hạ có thể quan tâm ta, sao mà ảnh hưởng được?
Trường Thanh Vương lập tức liền cười nói: Chất nữ nói lời này rất hay, bây giờ trong triều không có đại sự gì, ta liền ngóng trông có thể uống rượu mừng của chất nữ rồi.
Ban Họa quay mặt: Điện hạ, hôm nay ngài đến, là để trêu ghẹo ta à?
Trong triều không có đại sự?
Chỉ sợ là khắp nơi đều có việc, tất cả mọi người giả bộ như không nhìn thấy mà thôi.
Trường Thanh Vương nghe vậy lập tức nở nụ cười, giống như là trưởng bối ôn hòa nhất, nói qua một số trò đùa, nhưng lại bận tâm tâm tình tiểu bối, thưởng thức khai thác vừa đủ. Nếu Ban Họa không gặp giấc mơ kỳ quái tối hôm
Lúc này hắn ta là đường huynh đệ với bệ hạ, bối phận trong hoàng thất cũng không thấp, nhưng cảm giác tồn tại của hắn ta trong triều còn không bằng một nửa Dung Hà. Nhưng hắn ta lấy danh phận Quận Vương tới bái phỏng, Dung Hà không thể từ chối người ta ngoài cửa, cho nên y chỉ có thể buông bái thiếp xuống, đứng dậy tự mình đi nghênh đón.
Trường Thanh Vương điện hạ. Dung Hà đi vào đại môn phòng khách, hành lễ nói với Trường Thanh Vương: Quận Vương gia đặt chân đến đây, bỉ phủ bồng tất sinh huy*.
*rồng đến nhà tôm.
Sao Thành An Hầu còn khách sáo như vậy. Trường Thanh Vương buông chén trà xuống, đứng dậy nói: Hai ngày này vẫn muốn tới thăm ngươi, nhưng ta biết gần đây ngươi ắt hẳn vội vàng tra án, cho nên cũng không tới cửa quấy rầy. Bây giờ nghe đã điều tra rõ bản án, sau khi ta thở phào, cũng không lo lắng tới cửa sẽ làm phiền đến ngươi rồi.
Bản án do Trần Thống lĩnh và mấy vị đại nhân Đại Lý Tự phụ trách, bây giờ vết thương cũ của hạ quan chưa lành, lại gặp phải chuyện này, nào có tinh lực quan tâm những thứ khác. Dung Hà cười nói: Chỉ ở trong phòng đọc sách, dưỡng thân thể thôi.
Cuộc sống như thế mới tốt. Trường Thanh Vương khẩy cây quạt: Đúng rồi, biểu chất của ta dưỡng bệnh ở đây đúng không?
Dung Hà cười nhạt: Đúng.
Ừm. Trường Thanh Vương thở dài: Đứa nhỏ này từ nhỏ đã không chịu ngồi yên, năm nàng tám tuổi xảy ra tranh chấp cùng Trữ Vương, vậy mà đánh nhau với Trữ Vương lớn hơn nàng mấy tuổi, ngươi nói trên dưới cả triều, có mấy đứa bé dám đánh như vậy cùng Hoàng Tử? d&đ^l.q.đ
Dung Hà không nói gì, hoặc là nói y không có thói quen nói về chuyện riêng của vị hôn thê mình với người khác.
Nhưng mà hiển nhiên Trường Thanh Vương cũng không thèm để ý y nghĩ như thế nào, hắn ta trực tiếp đi tới cửa nói với Dung Hà: Đi, đúng lúc một thời gian dài ta chưa gặp biểu chất nữ, hôm nay ngươi dẫn ta đi gặp nàng một. Họa nha đầu ở trong viện cạnh viện của ngươi phải không?
Dung Hà thấy Trường Thanh Vương trực tiếp đi lên phía trước, hiển nhiên có chút không coi ai ra gì, bộ dáng không xem mình là người ngoài, bước nhanh đi theo.
Vườn hoa nhà ngươi tu bổ không tệ. Trường Thanh Vương đạp lên cầu cẩm thạch Cửu Khúc ở trung tâm hồ: Nghe nói cầu này là lệnh tôn lúc còn sống, đặc biệt vì lệnh đường làm đúng không?
Dung Hà nhìn cá chép ngoắt ngoắt đuôi trong hồ nhân tạo: Từ khi ta biết chuyện, hồ và cầu đã có.
Trường Thanh Vương cười một tiếng: Tình cảm giữa lệnh tôn và lệnh đường thật tốt, khiến người ta hâm mộ.
Dung Hà cười nhạt nói: Lúc lão Thân Vương và Vương Phi còn sống, tình cảm cũng là cầm sắt hòa minh*, Quận Vương nói đùa.
*phu thê hoà hợp
Lấy trưởng bối đã qua đời của người khác ra mà khen, cho dù là trò đùa thiện ý, cũng là muốn □□ phần đấy, y cảm giác quan hệ cùng Trường Thanh Vương còn không tốt đến có thể đùa kiểu này.
Tính quan trọng hoá vấn đề của ngươi vẫn như cũ. Trường Thanh Vương thấy y không vui, cười thở dài: Thôi thôi thôi, ta không nói là được.
Hai người đi qua cây cầu, Dung Hà không dẫn Trường Thanh Vương đến viện sát vách, mà dẫn hắn ta tới chủ viện của mình. Lúc đi đến cửa sân, y nói với gả sai vặt giữ cửa: Đi mời Phúc Nhạc quận Chúa và Ban Thế Tử, nói Trường Thanh Vương đến thăm.
Trường Thanh Vương nghe vậy gọi gã sai vặt lại: Không cần chú trọng như thế, Họa nha đầu bị bệnh, sao ta nhẫn tâm để nàng chịu khó sang đây, không bằng ta đi qua thăm nàng.
Quận Vương gia, luận theo ngài là trưởng bối của nàng, không có đạo lí người đi thăm nàng. Luận công ngài là Quận Vương, thân phận cao hơn nàng, càng không thể hạ mình. Dung Hà cười nhạt: Đúng lúc tinh thần nàng hôm nay tốt hơn chút, đi một chút đối với thân thể cũng có chỗ tốt.
Thì ra là thế. Trên mặt Trường Thanh Vương cũng không thấy xấu hổ: Là ta nghĩ không đúng rồi.
Dung Hà dẫn Trường Thanh Vương vào chính viện, Trường Thanh Vương ngồi ở tôn vị, y ngồi phó vị.
Có nha hoàn tiến đến dâng trà, Trường Thanh Vương một mặt ý tứ sâu xa nhìn Dung Hà: Tỳ nữ trong phủ Hầu Gia thực sự là...
Hầu Gia, Quận Chúa và Thế Tử đã đến. Tiếng của một gã sai vặt vang lên bên ngoài.
Những này hạ nhân xưng là Quận Chúa và Thế Tử, mà không phải Phúc Nhạc Quận Chúa và Thế Tử phủ Tĩnh Đình Công, sự khác biệt trước đây cũng không phải lần một lần hai. Trường Thanh Vương cúi đầu uống một ngụm trà, bên ngoài đều nói Dung Hà không thích Phúc Nhạc Quận Chúa, do Phúc Nhạc Quận Chúa cứ mãi dây dưa, thêm nữa bây giờ lại có ân cứu mạng với Thành An Hầu, lấy nhân phẩm Thành An Hầu, không để ý ánh mắt người ngoài giữ nàng dưỡng thương trong phủ, không đành lòng cô phụ một lời tình ý của nàng.
Nhưng nếu Thành An Hầu thật không có tình yêu nam nữ với Ban Họa, hạ nhân trong phủ y sao lại thân thiết với Ban Họa như thế?
Bái kiến Trường Thanh Vương điện hạ.
Người một nhà không chú trọng những thứ này. Trường Thanh Vương ngẩng đầu nhìn tỷ đệ dung mạo xuất chúng, cười để hai người ngồi xuống: Hôm nay ta mạo muội đến thăm viếng, không ảnh hưởng đến Họa Họa nghỉ ngơi chứ?
Ban Họa nghe vậy cười trả lời: Điện hạ có thể quan tâm ta, sao mà ảnh hưởng được?
Trường Thanh Vương lập tức liền cười nói: Chất nữ nói lời này rất hay, bây giờ trong triều không có đại sự gì, ta liền ngóng trông có thể uống rượu mừng của chất nữ rồi.
Ban Họa quay mặt: Điện hạ, hôm nay ngài đến, là để trêu ghẹo ta à?
Trong triều không có đại sự?
Chỉ sợ là khắp nơi đều có việc, tất cả mọi người giả bộ như không nhìn thấy mà thôi.
Trường Thanh Vương nghe vậy lập tức nở nụ cười, giống như là trưởng bối ôn hòa nhất, nói qua một số trò đùa, nhưng lại bận tâm tâm tình tiểu bối, thưởng thức khai thác vừa đủ. Nếu Ban Họa không gặp giấc mơ kỳ quái tối hôm
/172
|