Ban Họa buông miệng ra, nhìn trên mu bàn tay Dung Hà có một loạt dấu răng, khẽ nói: Nếu ta là heo, thì chàng là gì?
Ta chính là một con heo trung thành đi theo sau nàng...
Khụ khụ khụ!
Ban Hằng cảm thấy mình không làm ra chút động tĩnh lộ sự hiện hữu rõ ràng thì hai người trong phòng đều không nhìn thấy hắn.
Hằng đệ. Ban Họa nhìn thấy Ban Hằng, khều Dung Hà ở bên cạnh, miễn cho y cản bên ngoài, che khuất tầm mắt của nàng.
Tỷ, Dung Hầu Gia. Ban Hằng đi vào cửa, chắp tay thi lễ với Dung Hà, mặc dù thái độ không tính qua loa, nhưng tuyệt đối không tính là nhiệt tình. Hắn cúi đầu nhìn Ban Họa nằm trên giường, quay đầu muốn nói vài lời, nhưng nhìn hốc mắt Dung Hà không có máu ứ đọng, lời nói lại bị hắn nuốt trở vào.
Tỷ đỡ hơn chưa? Trong phòng tràn ngập mùi thuốc đắng chát, trên bàn gỗ cạnh bên để một cái chén không, cho thấy đã dùng thuốc.
Ban Hoạ ừ một tiếng, giọng mũi của nàng có chút nặng, khuôn mặt trắng bệch phối thêm hai mắt thật to, bộ dáng ủy khuất, tim Ban Hằng lập tức mềm nhũn ra. Hắn còn không rõ lắm chuyện xảy ra khuya ngày hôm trước, nhưng thấy thái độ hạ nhân Dung gia, tỷ hắn nhất định là giúp Dung Hà một đại ân.
Phụ thân và mẫu thân đều rất lo lắng cho tỷ, nhưng họ cũng biết tính tình ổn trọng của Dung Hầu Gia, cho nên tỷ ở bên này dưỡng bệnh, bọn họ đều yên tâm. Nói đến đây, Ban Hằng quay đầu mắt nhìn Dung Hà, cười đến một mặt khách sáo.
Dung Hà nghe vậy cười khổ, lời này nghe là yên tâm, trên thực tế là đang cảnh cáo y.
Ban Họa cười ngượng ngùng: Ta để nhị lão lo lắng.
Không sao, trước khi ta ra cửa mẫu thân còn cố ý dặn dò, tỷ không cần nghĩ quá nhiều, dưỡng bệnh cho tốt. Gương mặt Ban Hằng tự tại, hiển nhiên đã sớm ngờ tới Dung Hà sẽ có phản ứng này: Dù sao mẫu thân nói, ta với tỷ cũng không có mấy khi bớt lo.
Ban Họa cảm thấy lời này không giống như đang khích lệ.
Dung Hà đứng bên cạnh hai tỷ đệ nhịn không được cười ra tiếng, thấy Ban Họa quay đầu nhìn y, một tay y nắm thành quyền đặt bên miệng ho nhẹ hai tiếng: Thật có lỗi, ta...
Ban Họa rộng lượng tha thứ nói: Chàng muốn cười thì cứ việc cười đi, đừng để mình kìm nén.
Cuồi cùng Dung Hà không cười ra, y để hạ nhân dẫn Ban Hằng đi ăn điểm tâm. Sau khi mấy người Ban Hằng rời đi, y mới lần nữa cười ra tiếng.
Ban Họa một mặt cưng chiều cộng thêm vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn y, ánh mắt kia cứ như đang nói: Thật không còn cách nào với chàng.
Nhìn thấy ánh mắt này của Ban Họa, nụ cười trên mặt Dung Hà càng thêm rõ ràng.
Phủ Trung Bình bá, người Tạ gia đưa tiễn một đợt lại một đợt đại phu, nhưng đáp án mỗi người đều như thế, bọn họ cứu được mạng lớn của nhi tử, lại không cứu được 'của quý' của nhi tử. Tạ Kim Khoa có hai nhi tử, một nữ nhi, tiểu nhi tử hồ đồ lại bị mù một mắt, bây giờ ngoại trừ gặp mặt bằng hữu và vẽ tranh vần thơ bên ngoài, cả người cứ như tu sĩ, đối với bất cứ chút cảm tình nào đều không có hứng thú. Tiểu nữ nhi mặt ngoài gả đi nở mày nở mặt, nhưng tính tình Trữ Vương lại không phải thương người, danh phận nữ nhi dù là Vương Phi, cũng không sống tự tại như gả cho một nam nhân bình thường.
Đại nhi tử hiện tại...
Tạ gia bọn họ đến tột cùng tạo nghiệt gì, những chuyện xúi quẩy này liên tiếp xảy ra?
Thái y trong cung không có cách nào, những đại phu của Ban gia cũng không có cách nào. Tinh thần Tạ phu nhân hoảng hốt ngồi trên ghế: Lão gia, chúng ta nên làm gì?
Bá gia, phu nhân. Một nha hoàn vội vàng chạy tới: Đại công tử và đại nãi nãi cãi nhau, Đại công tử bảo đại nãi nãi cút.
Bỗng nhiên Tạ phu nhân từ trên ghế đứng lên: Đại nãi nãi đâu rồi?
Lúc này Đại nãi nãi đang khóc trong phòng. Nha hoàn sốt ruột nói: Ngài đi xem một chút đi.
Chuyện Tạ Trọng Cẩm bị người ta đả thương của quý, dân bình thường mặc dù không biết, nhưng trong Kinh Thành có bao nhiêu nhân vật có máu mặt đều nghe vài câu, người nói xấu phía sau cũng không ít, nhưng người Tạ gia giả bộ như không biết thôi.
Tạ Kim Khoa và Tạ phu nhân đi vào viện Đại nhi tử và Đại nhi tức, chỉ nghe thấy đại nhi tử ở trong phòng mắng, Đại như tức chỉ khóc, cũng không nói lời nào. Tạ phu nhân lo lắng Đại nhi tử cứ tiếp tục như vậy nữa, sẽ đuổi tức phụ đi, liền vào nói: Trọng Cẩm, ngươi làm cái gì vậy?
Sắc mặt Tạ Trọng Cẩm xích hồng nhìn Tạ phu nhân: Mẫu thân, bắt được kẻ xấu chưa? d.đ.leeee.quyyy.doonn
Tạ phu nhân không dám nhìn hai mắt nhi tử: Kinh Triệu phủ đang tra, bây giờ thân thể ngươi không tốt, không thể nổi giận tổn thương thân thể.
Đang tra? Tạ Trọng Cẩm cười quái dị một tiếng: Ta thấy Kinh Triệu Y hiện tại đang bận quan tâm bản án của Dung Quân Phách, đâu còn thời gian để ý tới nhà chúng ta?
Trong lòng Tạ phu nhân vừa tức vừa khó xử vừa đau lòng: Ngươi đứa nhỏ này, nói mê sảng gì đấy. Trong Kinh Thành nhiều vụ án như vậy, chẳng lẽ Kinh Triệu Y chỉ nhìn chằm chằm một vụ án của Thành An Hầu ư?
Thế đạo bây giờ không như vậy à? Mặt Tạ Trọng Cẩm không biểu tình: Ai càng có quyền thế, những người này liền nịnh bợ kẻ đó.
Bất kể hắn là Hầu Gia hay Quốc Công gia, cũng có gì đặc biệt hơn người, hiện nay làm chủ trên triều là Ninh Vương: Tạ phu nhân lo lắng đại nhi tử để tâm vào chuyện vụn vặt, vịn hắn ngồi xuống giường: Trong lòng ngươi có tức giận, thì cứ nói với mẫu thân, sao có thể trút giận với phu nhân ngươi?
Tạ đại nãi nãi ngồi trong góc gạt lệ, nghe Tạ phu nhân nói những lời này, cũng không có bao nhiêu phản ứng.
Nhưng mà với Tạ Trọng Cẩm mà nói, chỉ cần thấy thê thiếp của mình, thì lại làm hắn đau khổ nhớ tới “oai phong” của mình không còn, cho nên bây giờ hắn không muốn nhìn thấy những nữ nhân này. Mặc kệ Tạ phu nhân khuyên thế nào, hắn cũng không cùng phu nhân mình đắp chung một cái mền.
Phu phụ Tạ Kim Khoa vội vàng đến, lại vội vàng đi, Tạ đại nãi nãi cũng ra khỏi viện, Tạ Trọng
Ta chính là một con heo trung thành đi theo sau nàng...
Khụ khụ khụ!
Ban Hằng cảm thấy mình không làm ra chút động tĩnh lộ sự hiện hữu rõ ràng thì hai người trong phòng đều không nhìn thấy hắn.
Hằng đệ. Ban Họa nhìn thấy Ban Hằng, khều Dung Hà ở bên cạnh, miễn cho y cản bên ngoài, che khuất tầm mắt của nàng.
Tỷ, Dung Hầu Gia. Ban Hằng đi vào cửa, chắp tay thi lễ với Dung Hà, mặc dù thái độ không tính qua loa, nhưng tuyệt đối không tính là nhiệt tình. Hắn cúi đầu nhìn Ban Họa nằm trên giường, quay đầu muốn nói vài lời, nhưng nhìn hốc mắt Dung Hà không có máu ứ đọng, lời nói lại bị hắn nuốt trở vào.
Tỷ đỡ hơn chưa? Trong phòng tràn ngập mùi thuốc đắng chát, trên bàn gỗ cạnh bên để một cái chén không, cho thấy đã dùng thuốc.
Ban Hoạ ừ một tiếng, giọng mũi của nàng có chút nặng, khuôn mặt trắng bệch phối thêm hai mắt thật to, bộ dáng ủy khuất, tim Ban Hằng lập tức mềm nhũn ra. Hắn còn không rõ lắm chuyện xảy ra khuya ngày hôm trước, nhưng thấy thái độ hạ nhân Dung gia, tỷ hắn nhất định là giúp Dung Hà một đại ân.
Phụ thân và mẫu thân đều rất lo lắng cho tỷ, nhưng họ cũng biết tính tình ổn trọng của Dung Hầu Gia, cho nên tỷ ở bên này dưỡng bệnh, bọn họ đều yên tâm. Nói đến đây, Ban Hằng quay đầu mắt nhìn Dung Hà, cười đến một mặt khách sáo.
Dung Hà nghe vậy cười khổ, lời này nghe là yên tâm, trên thực tế là đang cảnh cáo y.
Ban Họa cười ngượng ngùng: Ta để nhị lão lo lắng.
Không sao, trước khi ta ra cửa mẫu thân còn cố ý dặn dò, tỷ không cần nghĩ quá nhiều, dưỡng bệnh cho tốt. Gương mặt Ban Hằng tự tại, hiển nhiên đã sớm ngờ tới Dung Hà sẽ có phản ứng này: Dù sao mẫu thân nói, ta với tỷ cũng không có mấy khi bớt lo.
Ban Họa cảm thấy lời này không giống như đang khích lệ.
Dung Hà đứng bên cạnh hai tỷ đệ nhịn không được cười ra tiếng, thấy Ban Họa quay đầu nhìn y, một tay y nắm thành quyền đặt bên miệng ho nhẹ hai tiếng: Thật có lỗi, ta...
Ban Họa rộng lượng tha thứ nói: Chàng muốn cười thì cứ việc cười đi, đừng để mình kìm nén.
Cuồi cùng Dung Hà không cười ra, y để hạ nhân dẫn Ban Hằng đi ăn điểm tâm. Sau khi mấy người Ban Hằng rời đi, y mới lần nữa cười ra tiếng.
Ban Họa một mặt cưng chiều cộng thêm vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn y, ánh mắt kia cứ như đang nói: Thật không còn cách nào với chàng.
Nhìn thấy ánh mắt này của Ban Họa, nụ cười trên mặt Dung Hà càng thêm rõ ràng.
Phủ Trung Bình bá, người Tạ gia đưa tiễn một đợt lại một đợt đại phu, nhưng đáp án mỗi người đều như thế, bọn họ cứu được mạng lớn của nhi tử, lại không cứu được 'của quý' của nhi tử. Tạ Kim Khoa có hai nhi tử, một nữ nhi, tiểu nhi tử hồ đồ lại bị mù một mắt, bây giờ ngoại trừ gặp mặt bằng hữu và vẽ tranh vần thơ bên ngoài, cả người cứ như tu sĩ, đối với bất cứ chút cảm tình nào đều không có hứng thú. Tiểu nữ nhi mặt ngoài gả đi nở mày nở mặt, nhưng tính tình Trữ Vương lại không phải thương người, danh phận nữ nhi dù là Vương Phi, cũng không sống tự tại như gả cho một nam nhân bình thường.
Đại nhi tử hiện tại...
Tạ gia bọn họ đến tột cùng tạo nghiệt gì, những chuyện xúi quẩy này liên tiếp xảy ra?
Thái y trong cung không có cách nào, những đại phu của Ban gia cũng không có cách nào. Tinh thần Tạ phu nhân hoảng hốt ngồi trên ghế: Lão gia, chúng ta nên làm gì?
Bá gia, phu nhân. Một nha hoàn vội vàng chạy tới: Đại công tử và đại nãi nãi cãi nhau, Đại công tử bảo đại nãi nãi cút.
Bỗng nhiên Tạ phu nhân từ trên ghế đứng lên: Đại nãi nãi đâu rồi?
Lúc này Đại nãi nãi đang khóc trong phòng. Nha hoàn sốt ruột nói: Ngài đi xem một chút đi.
Chuyện Tạ Trọng Cẩm bị người ta đả thương của quý, dân bình thường mặc dù không biết, nhưng trong Kinh Thành có bao nhiêu nhân vật có máu mặt đều nghe vài câu, người nói xấu phía sau cũng không ít, nhưng người Tạ gia giả bộ như không biết thôi.
Tạ Kim Khoa và Tạ phu nhân đi vào viện Đại nhi tử và Đại nhi tức, chỉ nghe thấy đại nhi tử ở trong phòng mắng, Đại như tức chỉ khóc, cũng không nói lời nào. Tạ phu nhân lo lắng Đại nhi tử cứ tiếp tục như vậy nữa, sẽ đuổi tức phụ đi, liền vào nói: Trọng Cẩm, ngươi làm cái gì vậy?
Sắc mặt Tạ Trọng Cẩm xích hồng nhìn Tạ phu nhân: Mẫu thân, bắt được kẻ xấu chưa? d.đ.leeee.quyyy.doonn
Tạ phu nhân không dám nhìn hai mắt nhi tử: Kinh Triệu phủ đang tra, bây giờ thân thể ngươi không tốt, không thể nổi giận tổn thương thân thể.
Đang tra? Tạ Trọng Cẩm cười quái dị một tiếng: Ta thấy Kinh Triệu Y hiện tại đang bận quan tâm bản án của Dung Quân Phách, đâu còn thời gian để ý tới nhà chúng ta?
Trong lòng Tạ phu nhân vừa tức vừa khó xử vừa đau lòng: Ngươi đứa nhỏ này, nói mê sảng gì đấy. Trong Kinh Thành nhiều vụ án như vậy, chẳng lẽ Kinh Triệu Y chỉ nhìn chằm chằm một vụ án của Thành An Hầu ư?
Thế đạo bây giờ không như vậy à? Mặt Tạ Trọng Cẩm không biểu tình: Ai càng có quyền thế, những người này liền nịnh bợ kẻ đó.
Bất kể hắn là Hầu Gia hay Quốc Công gia, cũng có gì đặc biệt hơn người, hiện nay làm chủ trên triều là Ninh Vương: Tạ phu nhân lo lắng đại nhi tử để tâm vào chuyện vụn vặt, vịn hắn ngồi xuống giường: Trong lòng ngươi có tức giận, thì cứ nói với mẫu thân, sao có thể trút giận với phu nhân ngươi?
Tạ đại nãi nãi ngồi trong góc gạt lệ, nghe Tạ phu nhân nói những lời này, cũng không có bao nhiêu phản ứng.
Nhưng mà với Tạ Trọng Cẩm mà nói, chỉ cần thấy thê thiếp của mình, thì lại làm hắn đau khổ nhớ tới “oai phong” của mình không còn, cho nên bây giờ hắn không muốn nhìn thấy những nữ nhân này. Mặc kệ Tạ phu nhân khuyên thế nào, hắn cũng không cùng phu nhân mình đắp chung một cái mền.
Phu phụ Tạ Kim Khoa vội vàng đến, lại vội vàng đi, Tạ đại nãi nãi cũng ra khỏi viện, Tạ Trọng
/172
|