Phụ thân, mẫu thân. Ban Hằng đưa tiễn thái giám trong cung xong, vẻ mặt mờ mịt nói với người nhà: Mấy ngày gần đây bệ hạ sao thế, tặng đồ nhà chúng ta liên tục, ngại đồ tốt nhiều quá sao?
Có lẽ là xem trọng thái y nhà chúng ta cho Tạ gia mượn? Ban Hoài cũng nghĩ không ra so với nhi tử, ông đưa tấu chương tạ ơn Dung Hà viết cho Vân Khánh Đế, Vân Khánh Đế xem hết sổ mặc dù hơi động dung, nhưng không đến mức lộ ra cảm giác cảm động đến mức ông ấy không đè nén được, làm sao mới qua không đến hai ngày, liền không ngừng nhét đồ cho nhà họ?
Quốc Công Gia, tiểu nhân nghe được. Người hầu bên người Ban Hoài chạy chậm tiến đến: Bệ hạ không chỉ ban thưởng đồ vật cho phủ chúng ta, ở phủ Thành An Hầu, ban thưởng cũng liên tục không ngừng, bên ngoài đều truyền tin rằng người nhà chúng ta lọt vào mắt xanh của bệ hạ đấy.
Lúc nào thì nhà chúng ta được lọt vào mắt xanh vậy? Ban Hoài phất tay để hạ nhân lui ra, trong lòng cảm thấy hơi bất an, khi trước mặc dù bệ hạ hậu đãi Ban gia, nhưng cũng không giống như bây giờ, ngày ngày tặng đồ cho nhà bọn họ, cứ như không kịp chờ đợi chứng minh với thế nhân, ông ấy đối tốt với người Ban gia bao nhiêu.
Bệ hạ không coi trọng Tạ gia như vậy. Ban Hằng có chút do dự nói: Làm sao có thể vì Tạ gia làm ra nhiều chuyện như vậy. Ta nghe nói Tạ gia xảy ra chuyện lớn đến thế, bệ hạ và Hoàng Hậu chỉ phái người hỏi qua hai lần, đến ban thưởng nhà bọn họ, còn không bằng một nửa nhà chúng ta đó.
Tỷ, có phải lần trước tỷ tiến cung đã nói gì với bệ hạ, để ông ấy thêm tốt với Ban gia chúng ta không? Ban Hằng quay đầu nhìn Ban Họa, mấy ngày gần đây tỷ hắn nhàn đến phát chán, nhìn tú nương trong nhà thêu đồ vật xinh đẹp, cũng không biết nghĩ như thế nào, vậy mà muốn học thêu thùa.
Học được vài ngày, miễn cưỡng biết được làm sao cầm châm, làm sao bện dây, nhưng mà thứ thêu ra không thể xem. Nếu không phải hôm nay hắn ngẫu nhiên gặp, còn không biết tỷ hắn nhàm chán như vậy.
Ta cũng không nói gì. Ngón trỏ trái của Ban Họa hơi đau, vốn không có tâm tư nghe Ban Hằng vừa nói gì, bây giờ nghe hắn hỏi, nàng sửng sốt một chút mới nói: Không thì ta phái người sang bên Thành An Hầu hỏi một chút, có lẽ là chàng đã làm gì, bệ hạ mới dùng mắt khác đối đãi với ta.
Cũng có khả năng. Ban Hoài phụ họa gật đầu, quay đầu nhìn Âm thị vẫn không nói gì: Phu nhân, ý của bà thế nào?
Âm thị chậm rãi gật đầu: Ừm, đi hỏi một chút cũng thỏa đáng.
Trong phủ Thành An Hầu, người thăm tặng lễ, thái giám trong cung đưa ban thưởng, lui tới nối liền không dứt, kém chút đạp gãy cánh cửa phủ Thành An Hầu. Những người này lúc Dung Hà bị thương chưa từng thăm viếng, Dung Hà không oán bọn họ, nhưng hiện tại bọn họ tới, Dung Hà cũng sẽ không nhiệt tình chiêu đãi họ. Không ai cảm thấy Dung Hà làm như vậy không tốt, ngược lại đối với phẩm tính của Dung Hà càng thêm thổi phồng, cứ như y chính là Thánh Nhân của hiện tại.
Lúc hộ vệ Ban gia tới cửa, Dung Hà đang nói chuyện cùng môn khách Vương Khúc, nghe hạ nhân truyền báo, thì nói với Vương Khúc: Chờ một lát.
Vương Khúc nhìn thấy bóng lưng Hầu Gia vội vàng rời đi, trong lòng hơi có chút lo nghĩ. Hắn thừa nhận Phúc Nhạc Quận Chúa là một nữ nhân rất tốt, nhưng thái độ Hầu Gia đối với Phúc Nhạc Quận Chúa, thực sự hơi quá. Quân tử thích chưng diện không có gì không đúng, nhưng lại không thể sa vào sắc đẹp.
Ngay cả một hạ nhân Ban gia, liền để Hầu Gia lộ ra vội vàng như vậy, nếu vị Quận Chúa kia của Ban gia tới cửa, Hầu Gia còn sẽ làm ra tư thái thế nào?
Dung Hà nhìn thấy tên hộ vệ này, sắc mặt nhu hòa mấy phần: Quận Chúa nhà các ngươi phái ngươi qua đây, là có chuyện gì cần?
Tại hạ bái kiến Hầu Gia. Hộ vệ thi lễ với Dung Hà, sau đó nói: Quận Chúa phái thuộc hạ đến, là muốn hỏi gần đây xảy ra chuyện gì.
Ồ? Dung Hà nhíu mày: Quận Chúa nhà các ngươi đang lo lắng chuyện bệ hạ ban thưởng à?
Hộ vệ không nghĩ tới hắn còn chưa mở lời, Dung Hà đã đoán được, hắn sửng sốt một chút, rồi cúi đầu nói: Hồi Hầu Gia, chính là việc này.
Hôm nay nếu ngươi không đến, ta cũng phải người đi một chuyến. Dung Hà cười cười: Ngươi trở về bảo Quận Chúa không cần lo lắng, không phải chuyện gì xấu. Đúng rồi, gần đây ta tìm được mấy quyển thoại bản thú vị, ngươi mang về cho Quận Chúa nhà các ngươi đi.
Hộ vệ tiếp nhận một hộp sách, nói cám ơn với Dung Hà.
Thẳng đến đi ra khỏi cửa lớn phủ Thành An Hầu, hắn mới đột nhiên nhớ tới, Dung Hầu Gia hình như cũng không nói gì?
Tự giác hành sự bất lực, hộ vệ rất áy náy, trở lại Ban phủ chuyển giao thoại bản cho Ban Hoạ, còn thỉnh tội với nàng.
Chỉ là việc nhỏ, không cần để trong lòng. Ban Họa cười lắc đầu, nói với hộ vệ: Nếu Dung Hầu Gia nói không phải chuyện xấu, thì lhính là chuyện tốt, ngươi đi xuống đi.
Vâng. Trong lòng hộ vệ bừng tỉnh giật mình, hình như Quận Chúa rất tín nhiệm Dung Hầu Gia.
Quận Chúa. Như Ý bưng một bát canh ướp lạnh tiến đến, Ban Họa chỉ chỉ trên bàn: Đặt lên bàn, lui ra đi.
Vâng. Như Ý phúc thân, dẫn nha hoàn khác trong phòng cùng ra ngoài.
Trong phòng an tĩnh lại. Ban Họa mở hộp sách ra, lấy sách đóng chỉ* bên trong ra, bỗng nhiên một trang giấy từ trang sách rơi ra.
*một cách đóng sách truyền thống của Trung Quốc, sợi chỉ lộ rõ ra ngoài bìa.
<< Họa Họa thêu hầu bao cho bệ hạ thật đẹp, khi nào rảnh thêu cho tại hạ một cái nhé. Quân Phách đặt bút >>
Ngoại trừ hàng chữ này, phía trên còn vẽ một cái hầu bao, hầu bao xiêu xiêu vẹo vẹo, càng chưa nói tới có mỹ cảm gì.
Ban Họa sững sờ,
/172
|