Chu Tử Dương nói hơi to, Chúc Vũ Hàm nghe rất rõ, đi tới bên cạnh lườm nguýt Chu Tử Dương nói:" Mắng anh thì có làm sao? Anh tưởng anh không đáng bị mắng chắc?"
Thấy Chu Tử Dương có chút khó xử, Dương Phàm vội ngắt lời nói:" Nói việc chính đi thôi."
Chu Tử Dương liên tục gật đầu tỏ vẻ đồng ý, còn nở nụ cười cảm kích với Dương Phàm. Thế nhưng sau khi Dương Phàm đem việc nói đại khái ra, Chu Tử Dương không có đáp ứng ngay, trầm tư một lúc rồi nhìn Ngô Yến sau đó từ từ nói:" Bên cục vệ sinh môi trường anh cũng không quen, nhưng nếu trực tiếp tới đó làm rõ thân phận thì họ cũng phải nể mặt mình. Chỉ là bên chú chỉ cử có một phó chủ nhiệm nhỏ nhoi tới, dường như thành tâm không đủ đó, sao không xin chỉ thị của cấp trên để họ phái ai đó chức cao cao chút tới có hay hơn không?"
Dương Phàm vừa nghe liền cảm thấy kỳ quái, Chu Tử Dương có ý gì vậy? Nghĩ rồi không tự giác nhìn Ngô Yến một cái, không ngờ người đàn bà này không những không cảm thấy xấu hổ mà còn cười tủm tìm nhìn mọi người nói:" Có một việc tôi phải nói rõ, lần này tôi tới là nhận lệnh của lãnh đạo giúp đồng chí Dương Phàm triển khai công tác. Nói trắng ra thì chỉ là chân chạy cho Dương Phàm mà thôi."
Hic, Dương Phàm đã hiểu ý của Chu Tử Dương rồi, đây là mỉa mai Ngô Yến. Ý là việc này tôi giúp ủy ban thành phố Uyển Lăng mấy người mà không đòi hỏi tiền nong gì cả, đều là nể mặt Dương Phàm, biết điều thì quay về chú ý một chút, nếu không thì. Hừ hừ.
Tỉnh ngộ ra Dương Phàm bèn cảm thấy hơi hối hận, sớm biết thế thì cần gì phải tiết lộ thân phận của Chúc Vũ Hàm ra chứ, lãng phì mẹ nó rồi. Kinh nghiệm quan trường chưa đủ, thật chưa đủ mà. Chu Tử Dương thoạt nhìn thì giống người tùy tiện nhưng lúc quan trọng cũng biết mở đường cho Ngô Yến, tránh Ngô Yến lúc về lại tranh đoạt công lao. Mình còn phải rèn luyện nhiều nữa.
So với mấy lời cạnh khóe của Chu Tử Dương, Chúc Vũ Hàm lại tỏ ra thô bạo hơn, vung tay trừng mắt nhìn Chu Tử Dương nói:" Nói lắm thế làm gì, công lao của em tôi ai dám lăng xăng nhảy vào cướp hả? Mau mà đi làm việc đi, làm không được thì chim cút ngay cho tôi. Tôi trực tiếp gọi điện cho bí thư trưởng thị ủy."
Chu Tử Dương trước mặt Chúc Vũ Hàm không hề dám tỏ ra nóng nảy, Dương Phàm cảm thấy Chu Tử Dương quá thê thảm bèn ho khan một tiếng nhìn Chúc Vũ Hàm một cái nói:" Chị à, nói với anh Chu nhẹ nhàng thôi chứ. Đừng có chưa lấy hàng đã giết lừa, việc của em chỉ hi vọng vào anh ấy thôi đấy."
Chúc Vũ Hàm không tức giận, ngược lại cười mắng:" Cái thằng vô lương tâm này, còn lo cho người khác nữa cơ đấy."
Chu Tử Dương thấy vậy không khỏi cười khà khà, khó mà thấy được Chúc Vũ Hàm lại có lúc như vậy. Tâm tình tốt lên, động tác của Chu Tử Dương liền nhanh hơn vài phân, lấy điện thoại ra gọi sau đó lớn giọng nói:" Chú Cố ạ, cháu Chu Tử Dương đây. Bên cục vệ sinh môi trường thuộc quyền quản lý của chú đúng không ạ? À không, cũng không có việc gì to tát cả, chỉ là bên Uyển Lăng xin thành phố ta hỗ trợ kỹ thuật. Phái người tới là em trai của tổng giám đốc Chúc bên ta. Vâng. Được ạ, bọn cháu đang ở khách sạn Lâm Giang. Vâng."
Quá trình Dương Phàm gọi điện cho Dương Phàm một cảm giác anh ta là một người khác hẳn, nói vời người bên kia khách khí lại không tỏ vẻ nịnh nọt, con người cũng trở nên trầm ổn hơn nhiều. Xem ra nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài, phải tiếp xúc nhiều mới có thể nhìn rõ bản chất một con người.
Đặt điện thoại xuống, Chu Tử Dương tỏ vẻ hối lỗi nói nhìn Chúc Vũ Hàm một cái nói:" Cố Danh Hán nghe nói có em ở đây nên quyệt định tự mình tới cục vệ sinh môi trường sau đó dẫn người tới đây."
Chúc Vũ Hàm mặt không biểu tình nói:" Tới thì tới, đừng mang nhiều người là được. Lát nữa mở tiệc cùng đừng làm linh đình quá, tôi không thích chơi tới khuya."
Chu Tử Dương thấy Chúc Vũ Hàm không có vẻ không thích, thở phào một cái rồi quay đầu giải thích với Dương Phàm:" Cố Danh Hán là phó thị trưởng chủ quản bảo vệ môi trường. Ông ấy biết lai lịch của chị chú, cho nên làm việc rất nhanh, ân tình này chú đừng tính vào đầu anh đó."
Chu Tử Dương nói trôi chảy, chiếu cố tới mọi mặt, Dương Phàm trong lòng thầm than, quan trường đâu đâu cũng là học vấn cả. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
Có Cố Danh Hán tự mình ra tay, bên cục vệ sinh môi trường Vu Thành coi như đã xong đâu vào đấy. Cả quá trình thoạt nhìn thì Chu Tử Dương thu xếp, trên thực tế đạo diễn phía sau lại là Chúc Vũ Hàm. Dương Phàm thậm chí hoài nghi, lúc Chúc Vũ Hàm bảo mình gọi điện cho Chu Tử Dương đã tính toán được sẽ có kết quả như vậy rồi. Dương Phàm nghĩ mà trong lòng hơi chấn động, lén lút quay đầu nhìn Chúc Vũ Hàm một cái, kết quả Chúc Vũ Hàm đang tủm tỉm đợi mình, ánh mắt hình như đang nói với Dương Phàm:" Thằng ngốc, trong việc này có nhiều thứ để em học hỏi đó."
Chu Tử Dương lúc này lại nói với Ngô Yến:" Ngô chủ nhiệm, bên Uyển Lăng chắc phải có văn bản gì gì đó chứ, chứ chả nhẽ bên Vu Thành bọn tôi lại phải chủ động đến tận cửa, như vậy không phải là bạc đãi khách sao? Bọn tôi không muốn phí sức mà không được gì đâu!"
Vẻ mặt bình tĩnh của Ngô Yến lộ ra nụ cười sớm đã có chuẩn bị, mở túi công văn bên người ra rồi lấy một phần văn kiện đặt lên bàn:" Đã sớm chuẩn bị rồi, Trầm thư ký và Quý thư ký của thị ủy cùng nhau ký tên trên tờ công văn này, không biết đã đủ chưa vậy?"
Trong lời của Ngô Yến cũng có hàm ý, tôi đại biểu cho hai vị thư ký đó, làm gì có ý thất lễ với bên Vu Thành. Đây ít nhiều cũng coi như một cái đinh không cứng không mềm. Chu Tử Dương ngạc nhiên nhìn Ngô Yến một cái, gật đầu cười.
Lúc này Chúc Vũ Hàm luôn ở một bên bàng quang lại đột nhiên ghé sát vào Dương Phàm nói:" Cái cô Ngô chủ nhiệm này của bọn em không đơn giản à nha, đã chờ Chu Tử Dương nói thế từ sớm rồi."
Vẻ mặt của Dương Phàm hơi cứng lại, lập tức nhớ tới việc Chu Tử Dương mỉa mai Ngô Yến lúc nãy. Trong lời của Chúc Vũ Hàm, ảo diệu chắc là ở điểm này. Vừa rồi không phải anh chê tôi cấp bậc thấp hay sao? Tôi rộng lượng nhịn đó, có tờ công văn của hai vị thư ký, anh nên biết tôi đại diện cho ai mới đúng? Chỉ cần việc này thành công, không cần tranh công cũng chả thể thiếu phần của tôi, không cần anh phải nhắc nhở.
Đàn bà quả thật là có lòng báo thù quá mạnh mà, quan trọng chính là việc này rất đúng lúc đúng chỗ, không nặng không nhẹ táp trúng chỗ có lợi. Khó trách Trầm Ninh nó bảo con mụ Ngô Yến này không đơn giản, xem ra thằng Trầm Ninh bề ngoài thì trông quê mùa thế nhưng con mắt cũng rất tinh tường.
Lúc Dương Phàm đang nghĩ vậy trong đầu, Chu Tử Dương cầm lấy tờ công văn nhìn một cái rồi trả lại Ngô Yến nói:" Ngô chủ nhiệm chuẩn bị rất tốt nha, tí nữa cô cứ trực tiếp đưa cho người bên cục vê sinh môi trường Vu Thành là được."
Chu Tử Dương nói mà mặt không đổi sắc, sắc mặt của Ngô Yến lại hơi thay đổi. Chúc Vũ Hàm nhìn mà hơi nhíu mày, không vui nói:" Chu Tử Dương, rộng lượng một tí đi." Nói xong cười với Ngô Yến:" Cứ đưa đây cho tôi đi, lát nữa tôi đưa cho Cố Danh Hán."
Ngô Yến có chút bất an nhìn Chu Tử Dương, Chúc Vũ Hàm cười nhạt nói:" Không sao đấy, anh ta tính thế đấy, nóng tính cứ như người sao hỏa vậy."
Chu Tử Dương mặt không biểu hiện gì lấy tay cầm lấy tờ công văn, gấp lại rồi nhét vào túi áo bảo:" Thời tiết không tồi nha, hôm nay cùng nhau đi chơi tiết Thanh Minh nào."
Dương Phàm ở bên cạnh nhìn Chu Tử Dương và Chúc Vũ Hàm một xướng một họa, tâm lý thầm nghĩ tới việc có phải hai người cùng nhau mỉa mai Ngô Yến hay không? Ý của Chu Tử Dương rất rõ ràng, sau lưng cô có hai vị thư ký thị ủy thì đã sao? Tại Vu Thành địa bàn của tôi thì phải theo luật của tôi. Chúc Vũ Hàm biểu hiện thì là giúp Ngô Yến nhưng trên thực tế chẳng phải đang nhắc nhở Ngô Yến hay sao. Nếu đã nhịn được qua mùng một sao không nhịn được qua mười lăm chứ? Chơi tiểu kỹ cũng phải nhìn thực lực của mình đi cái đã.
Ngô Yến chắc là đã hiểu ý của hai người họ, cười có điểm miễn cưỡng đứng lên nói:" Tôi đi toilet đây."
Ngô Yến vừa mới biến mất, Chu Tử Dương liền nhíu mày nói:" Cái đồ thích tự làm ra vẻ thông minh cũng không biết xem trường hợp nào. Dương Phàm chú sau này phải coi chừng. Con đàn bà này dã tâm không nhỏ. Đối với loại này có hai cách, một là cho nó chết không cách nào trở mình, hai là để nó biết chú có thực lực bóp chết nó như bóp một con gián, chỉ có một lòng theo chú thì mời mong có tiền đồ."
Chúc Vũ Hàm lúc này không có lên tiếng đả kích Chu Tử Dương, ngược lại lại tán thành gật đầu nói:" Nói là vậy nhưng cô ta ngược lại cũng có chút ngộ tính, nếu thu phục được thì thu còn không thì phải dẫm chết ngay."
Dương Phàm không khỏi cười khổ nói:" Hai anh chị à, Ngô chủ nhiệm là cấp trên của em đó."
Chu Tử Dương khinh thường bĩu môi nói:" Chú cứ giả vờ đi."
Chúc Vũ Hàm lại cười lạnh nói:" Cô ta cũng hợp lắm đó."
Dương Phàm bị hai người liên thủ tấn công, chỉ đành cười lắc đầu, trong lòng lại đang nghĩ, trải qua việc Chu Tử Dương và Chúc Vũ Hàm cùng nhau dạy cho một bài học, Ngô Yến sau này tự nhiên là không dám làm theo ý mình nữa, đây cũng coi như là một chuyện tốt.
"Cậu Chu, tổng giám đốc Chúc." Có người ở cửa gọi, ánh mắt của ba người chuyển sang bên đó, một người đàn ông ngoài năm mươi đang ở phía trước, một người ngoài bốn mươi ở phía sau, hai người đang bước nhanh về bên này. Người dẫn đầu liên tục chắp tay nói:" Xấu hổ quá, xấu hổ quá. Trên đường vì kẹt xe nên đã tới chậm một chút."
Dương Phàm kinh ngạc nghĩ từ lúc Chu Tử Dương gọi điện tới bây giờ cùng lắm mới hơn nửa tiếng. Sao có thể nói là muộn được? Người dẫn đầu chắc là Cố Danh Hán rồi, đường đường là phó thị trưởng một thành phố đó.
Càng bất ngờ chính là việc Chu Tử Dương và Chúc Vũ Hàm cùng cười và đứng lên, tỏ vẻ vô cùng tôn trọng đối phương chủ động đưa tay tới nói:" Làm phiền chú Cố rồi."
Sau khi bắt tay Chu Tử Dương nhìn sang Dương Phàm nói:" Đây là Dương Phàm của ủy ban thành phố Uyển Lăng, em trai của tổng giám đốc Chúc."
"Cố Danh Hán."
"Dư Dũng."
Hai người vô cùng khách sao bắt tay với Dương Phàm, liên tục ngợi khen Dương Phàm tuổi trẻ tài cao vân vân, sau khi khách sáo một phen thì Ngô Yến cũng đã quay lại. Lại sau một lần giới thiệu mọi người mới lại ngồi xuống.
Chu Tử Dương đưa công văn yêu cầu cục vệ sinh môi trường Vu Thành hỗ trợ kỹ thuật cho cục trưởng Dư Dũng. Sau khi Dư Dũng nhận lấy cũng chẳng buồn nhìn một cái đã nói:" Giúp đỡ anh em là việc không thể thoái thác rồi, quay về tôi sẽ chọn những tinh anh trong cục, tự mình lãnh đạo nhất định sẽ không làm mất mặt cục vệ sinh môi trường thành phố ta.
Thấy Chu Tử Dương có chút khó xử, Dương Phàm vội ngắt lời nói:" Nói việc chính đi thôi."
Chu Tử Dương liên tục gật đầu tỏ vẻ đồng ý, còn nở nụ cười cảm kích với Dương Phàm. Thế nhưng sau khi Dương Phàm đem việc nói đại khái ra, Chu Tử Dương không có đáp ứng ngay, trầm tư một lúc rồi nhìn Ngô Yến sau đó từ từ nói:" Bên cục vệ sinh môi trường anh cũng không quen, nhưng nếu trực tiếp tới đó làm rõ thân phận thì họ cũng phải nể mặt mình. Chỉ là bên chú chỉ cử có một phó chủ nhiệm nhỏ nhoi tới, dường như thành tâm không đủ đó, sao không xin chỉ thị của cấp trên để họ phái ai đó chức cao cao chút tới có hay hơn không?"
Dương Phàm vừa nghe liền cảm thấy kỳ quái, Chu Tử Dương có ý gì vậy? Nghĩ rồi không tự giác nhìn Ngô Yến một cái, không ngờ người đàn bà này không những không cảm thấy xấu hổ mà còn cười tủm tìm nhìn mọi người nói:" Có một việc tôi phải nói rõ, lần này tôi tới là nhận lệnh của lãnh đạo giúp đồng chí Dương Phàm triển khai công tác. Nói trắng ra thì chỉ là chân chạy cho Dương Phàm mà thôi."
Hic, Dương Phàm đã hiểu ý của Chu Tử Dương rồi, đây là mỉa mai Ngô Yến. Ý là việc này tôi giúp ủy ban thành phố Uyển Lăng mấy người mà không đòi hỏi tiền nong gì cả, đều là nể mặt Dương Phàm, biết điều thì quay về chú ý một chút, nếu không thì. Hừ hừ.
Tỉnh ngộ ra Dương Phàm bèn cảm thấy hơi hối hận, sớm biết thế thì cần gì phải tiết lộ thân phận của Chúc Vũ Hàm ra chứ, lãng phì mẹ nó rồi. Kinh nghiệm quan trường chưa đủ, thật chưa đủ mà. Chu Tử Dương thoạt nhìn thì giống người tùy tiện nhưng lúc quan trọng cũng biết mở đường cho Ngô Yến, tránh Ngô Yến lúc về lại tranh đoạt công lao. Mình còn phải rèn luyện nhiều nữa.
So với mấy lời cạnh khóe của Chu Tử Dương, Chúc Vũ Hàm lại tỏ ra thô bạo hơn, vung tay trừng mắt nhìn Chu Tử Dương nói:" Nói lắm thế làm gì, công lao của em tôi ai dám lăng xăng nhảy vào cướp hả? Mau mà đi làm việc đi, làm không được thì chim cút ngay cho tôi. Tôi trực tiếp gọi điện cho bí thư trưởng thị ủy."
Chu Tử Dương trước mặt Chúc Vũ Hàm không hề dám tỏ ra nóng nảy, Dương Phàm cảm thấy Chu Tử Dương quá thê thảm bèn ho khan một tiếng nhìn Chúc Vũ Hàm một cái nói:" Chị à, nói với anh Chu nhẹ nhàng thôi chứ. Đừng có chưa lấy hàng đã giết lừa, việc của em chỉ hi vọng vào anh ấy thôi đấy."
Chúc Vũ Hàm không tức giận, ngược lại cười mắng:" Cái thằng vô lương tâm này, còn lo cho người khác nữa cơ đấy."
Chu Tử Dương thấy vậy không khỏi cười khà khà, khó mà thấy được Chúc Vũ Hàm lại có lúc như vậy. Tâm tình tốt lên, động tác của Chu Tử Dương liền nhanh hơn vài phân, lấy điện thoại ra gọi sau đó lớn giọng nói:" Chú Cố ạ, cháu Chu Tử Dương đây. Bên cục vệ sinh môi trường thuộc quyền quản lý của chú đúng không ạ? À không, cũng không có việc gì to tát cả, chỉ là bên Uyển Lăng xin thành phố ta hỗ trợ kỹ thuật. Phái người tới là em trai của tổng giám đốc Chúc bên ta. Vâng. Được ạ, bọn cháu đang ở khách sạn Lâm Giang. Vâng."
Quá trình Dương Phàm gọi điện cho Dương Phàm một cảm giác anh ta là một người khác hẳn, nói vời người bên kia khách khí lại không tỏ vẻ nịnh nọt, con người cũng trở nên trầm ổn hơn nhiều. Xem ra nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài, phải tiếp xúc nhiều mới có thể nhìn rõ bản chất một con người.
Đặt điện thoại xuống, Chu Tử Dương tỏ vẻ hối lỗi nói nhìn Chúc Vũ Hàm một cái nói:" Cố Danh Hán nghe nói có em ở đây nên quyệt định tự mình tới cục vệ sinh môi trường sau đó dẫn người tới đây."
Chúc Vũ Hàm mặt không biểu tình nói:" Tới thì tới, đừng mang nhiều người là được. Lát nữa mở tiệc cùng đừng làm linh đình quá, tôi không thích chơi tới khuya."
Chu Tử Dương thấy Chúc Vũ Hàm không có vẻ không thích, thở phào một cái rồi quay đầu giải thích với Dương Phàm:" Cố Danh Hán là phó thị trưởng chủ quản bảo vệ môi trường. Ông ấy biết lai lịch của chị chú, cho nên làm việc rất nhanh, ân tình này chú đừng tính vào đầu anh đó."
Chu Tử Dương nói trôi chảy, chiếu cố tới mọi mặt, Dương Phàm trong lòng thầm than, quan trường đâu đâu cũng là học vấn cả. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
Có Cố Danh Hán tự mình ra tay, bên cục vệ sinh môi trường Vu Thành coi như đã xong đâu vào đấy. Cả quá trình thoạt nhìn thì Chu Tử Dương thu xếp, trên thực tế đạo diễn phía sau lại là Chúc Vũ Hàm. Dương Phàm thậm chí hoài nghi, lúc Chúc Vũ Hàm bảo mình gọi điện cho Chu Tử Dương đã tính toán được sẽ có kết quả như vậy rồi. Dương Phàm nghĩ mà trong lòng hơi chấn động, lén lút quay đầu nhìn Chúc Vũ Hàm một cái, kết quả Chúc Vũ Hàm đang tủm tỉm đợi mình, ánh mắt hình như đang nói với Dương Phàm:" Thằng ngốc, trong việc này có nhiều thứ để em học hỏi đó."
Chu Tử Dương lúc này lại nói với Ngô Yến:" Ngô chủ nhiệm, bên Uyển Lăng chắc phải có văn bản gì gì đó chứ, chứ chả nhẽ bên Vu Thành bọn tôi lại phải chủ động đến tận cửa, như vậy không phải là bạc đãi khách sao? Bọn tôi không muốn phí sức mà không được gì đâu!"
Vẻ mặt bình tĩnh của Ngô Yến lộ ra nụ cười sớm đã có chuẩn bị, mở túi công văn bên người ra rồi lấy một phần văn kiện đặt lên bàn:" Đã sớm chuẩn bị rồi, Trầm thư ký và Quý thư ký của thị ủy cùng nhau ký tên trên tờ công văn này, không biết đã đủ chưa vậy?"
Trong lời của Ngô Yến cũng có hàm ý, tôi đại biểu cho hai vị thư ký đó, làm gì có ý thất lễ với bên Vu Thành. Đây ít nhiều cũng coi như một cái đinh không cứng không mềm. Chu Tử Dương ngạc nhiên nhìn Ngô Yến một cái, gật đầu cười.
Lúc này Chúc Vũ Hàm luôn ở một bên bàng quang lại đột nhiên ghé sát vào Dương Phàm nói:" Cái cô Ngô chủ nhiệm này của bọn em không đơn giản à nha, đã chờ Chu Tử Dương nói thế từ sớm rồi."
Vẻ mặt của Dương Phàm hơi cứng lại, lập tức nhớ tới việc Chu Tử Dương mỉa mai Ngô Yến lúc nãy. Trong lời của Chúc Vũ Hàm, ảo diệu chắc là ở điểm này. Vừa rồi không phải anh chê tôi cấp bậc thấp hay sao? Tôi rộng lượng nhịn đó, có tờ công văn của hai vị thư ký, anh nên biết tôi đại diện cho ai mới đúng? Chỉ cần việc này thành công, không cần tranh công cũng chả thể thiếu phần của tôi, không cần anh phải nhắc nhở.
Đàn bà quả thật là có lòng báo thù quá mạnh mà, quan trọng chính là việc này rất đúng lúc đúng chỗ, không nặng không nhẹ táp trúng chỗ có lợi. Khó trách Trầm Ninh nó bảo con mụ Ngô Yến này không đơn giản, xem ra thằng Trầm Ninh bề ngoài thì trông quê mùa thế nhưng con mắt cũng rất tinh tường.
Lúc Dương Phàm đang nghĩ vậy trong đầu, Chu Tử Dương cầm lấy tờ công văn nhìn một cái rồi trả lại Ngô Yến nói:" Ngô chủ nhiệm chuẩn bị rất tốt nha, tí nữa cô cứ trực tiếp đưa cho người bên cục vê sinh môi trường Vu Thành là được."
Chu Tử Dương nói mà mặt không đổi sắc, sắc mặt của Ngô Yến lại hơi thay đổi. Chúc Vũ Hàm nhìn mà hơi nhíu mày, không vui nói:" Chu Tử Dương, rộng lượng một tí đi." Nói xong cười với Ngô Yến:" Cứ đưa đây cho tôi đi, lát nữa tôi đưa cho Cố Danh Hán."
Ngô Yến có chút bất an nhìn Chu Tử Dương, Chúc Vũ Hàm cười nhạt nói:" Không sao đấy, anh ta tính thế đấy, nóng tính cứ như người sao hỏa vậy."
Chu Tử Dương mặt không biểu hiện gì lấy tay cầm lấy tờ công văn, gấp lại rồi nhét vào túi áo bảo:" Thời tiết không tồi nha, hôm nay cùng nhau đi chơi tiết Thanh Minh nào."
Dương Phàm ở bên cạnh nhìn Chu Tử Dương và Chúc Vũ Hàm một xướng một họa, tâm lý thầm nghĩ tới việc có phải hai người cùng nhau mỉa mai Ngô Yến hay không? Ý của Chu Tử Dương rất rõ ràng, sau lưng cô có hai vị thư ký thị ủy thì đã sao? Tại Vu Thành địa bàn của tôi thì phải theo luật của tôi. Chúc Vũ Hàm biểu hiện thì là giúp Ngô Yến nhưng trên thực tế chẳng phải đang nhắc nhở Ngô Yến hay sao. Nếu đã nhịn được qua mùng một sao không nhịn được qua mười lăm chứ? Chơi tiểu kỹ cũng phải nhìn thực lực của mình đi cái đã.
Ngô Yến chắc là đã hiểu ý của hai người họ, cười có điểm miễn cưỡng đứng lên nói:" Tôi đi toilet đây."
Ngô Yến vừa mới biến mất, Chu Tử Dương liền nhíu mày nói:" Cái đồ thích tự làm ra vẻ thông minh cũng không biết xem trường hợp nào. Dương Phàm chú sau này phải coi chừng. Con đàn bà này dã tâm không nhỏ. Đối với loại này có hai cách, một là cho nó chết không cách nào trở mình, hai là để nó biết chú có thực lực bóp chết nó như bóp một con gián, chỉ có một lòng theo chú thì mời mong có tiền đồ."
Chúc Vũ Hàm lúc này không có lên tiếng đả kích Chu Tử Dương, ngược lại lại tán thành gật đầu nói:" Nói là vậy nhưng cô ta ngược lại cũng có chút ngộ tính, nếu thu phục được thì thu còn không thì phải dẫm chết ngay."
Dương Phàm không khỏi cười khổ nói:" Hai anh chị à, Ngô chủ nhiệm là cấp trên của em đó."
Chu Tử Dương khinh thường bĩu môi nói:" Chú cứ giả vờ đi."
Chúc Vũ Hàm lại cười lạnh nói:" Cô ta cũng hợp lắm đó."
Dương Phàm bị hai người liên thủ tấn công, chỉ đành cười lắc đầu, trong lòng lại đang nghĩ, trải qua việc Chu Tử Dương và Chúc Vũ Hàm cùng nhau dạy cho một bài học, Ngô Yến sau này tự nhiên là không dám làm theo ý mình nữa, đây cũng coi như là một chuyện tốt.
"Cậu Chu, tổng giám đốc Chúc." Có người ở cửa gọi, ánh mắt của ba người chuyển sang bên đó, một người đàn ông ngoài năm mươi đang ở phía trước, một người ngoài bốn mươi ở phía sau, hai người đang bước nhanh về bên này. Người dẫn đầu liên tục chắp tay nói:" Xấu hổ quá, xấu hổ quá. Trên đường vì kẹt xe nên đã tới chậm một chút."
Dương Phàm kinh ngạc nghĩ từ lúc Chu Tử Dương gọi điện tới bây giờ cùng lắm mới hơn nửa tiếng. Sao có thể nói là muộn được? Người dẫn đầu chắc là Cố Danh Hán rồi, đường đường là phó thị trưởng một thành phố đó.
Càng bất ngờ chính là việc Chu Tử Dương và Chúc Vũ Hàm cùng cười và đứng lên, tỏ vẻ vô cùng tôn trọng đối phương chủ động đưa tay tới nói:" Làm phiền chú Cố rồi."
Sau khi bắt tay Chu Tử Dương nhìn sang Dương Phàm nói:" Đây là Dương Phàm của ủy ban thành phố Uyển Lăng, em trai của tổng giám đốc Chúc."
"Cố Danh Hán."
"Dư Dũng."
Hai người vô cùng khách sao bắt tay với Dương Phàm, liên tục ngợi khen Dương Phàm tuổi trẻ tài cao vân vân, sau khi khách sáo một phen thì Ngô Yến cũng đã quay lại. Lại sau một lần giới thiệu mọi người mới lại ngồi xuống.
Chu Tử Dương đưa công văn yêu cầu cục vệ sinh môi trường Vu Thành hỗ trợ kỹ thuật cho cục trưởng Dư Dũng. Sau khi Dư Dũng nhận lấy cũng chẳng buồn nhìn một cái đã nói:" Giúp đỡ anh em là việc không thể thoái thác rồi, quay về tôi sẽ chọn những tinh anh trong cục, tự mình lãnh đạo nhất định sẽ không làm mất mặt cục vệ sinh môi trường thành phố ta.
/644
|