Sỹ Đồ Phong Lưu

Chương 258: Tham vọng của Liễu Chín Dương

/644


Trưởng ban Chu nói như vậy gần như gãi đúng chỗ ngứa của Hác Nam. Kéo Dương Phàm từ Bắc Kinh về chính là điều mà Hác Nam đang rất đắc ý. Chẳng qua Hác Nam không tiện để lộ ra mặt, mà hơi trầm giọng nói:
- Đồng chí này đúng là không sai, chẳng qua còn hơi trẻ tuổi.
Trưởng ban Chu mỉm cười nói:
- Còn trẻ có gì là không tốt? Trung ương không phải nhiều lần nhấn mạnh phải trẻ hóa cán bộ sao? Tôi thấy Dương Phàm tiếp nhận chức phó bí thư không có vấn đề gì, từ cấp bậc mà xem, cũng là cấp phó mà.
Hác Nam nói:
- Có nên hỏi ý kiến của thị ủy Uyển Lăng không?
Trưởng ban Chu nói:
- Tôi thấy không cần, tỉnh ủy có quyền quyết định. Ngoài ra bộ máy ở Uyển Lăng, anh cũng biết rõ đó, rất khó hình thành ý kiến thống nhất.
Hác Nam khẽ gõ tay vào bàn, do dự một chút rồi nói:
- Chuyện này có được thông qua trong hội nghị thường ủy tỉnh ủy hay không, cũng là một vấn đề.
Từ những lời này đã lộ ra ý đồ thật sự của Hác Nam. Trưởng ban Chu cười nói:
- Cá nhân tôi kiên quyết ủng hộ quyết định của tỉnh ủy.
Hác Nam đang thầm tính toán, ban Tổ chức cán bộ, Ủy ban kỷ luật, trưởng ban thư ký tỉnh ủy, mới có bốn phiếu. Chuyện này người khác khó mà nói. Hà Thiếu Hoa nhất định sẽ ngăn cản. Thái độ của Lý Thụ Đường rất quan trọng. Lúc trước Lý Thụ Đường có thể lên giữ chức phó chủ tịch thường trực tỉnh, chủ yếu là làm rất tốt ở Uyển Lăng. Chúc Đông Phong cũng mạnh mẽ ủng hộ, người này hình như không nghe mình nói.
Cái nhìn của các lãnh đạo trên tỉnh, nói một cách chuyên nghiệp đó là nhìn toàn cục vấn đề. Cái gì là toàn cục, có lẽ không mấy người cao thủ hiểu. Triệu Đức Minh xảy ra chuyện, các thường vụ thị ủy Uyển Lăng cuối tuần này coi như đều bận rộn.
Vấn đề xảy ra với Triệu Đức Minh, đối với Dương Phàm mà nói tốt và xấu cũng không biết. Đều có thể phát triển theo hai hướng. Chỗ tốt đó là Dương Phàm có thể tiếp nhận chức phó bí thư, hơn nữa theo quan hệ với ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy mà nói, Dương Phàm có khả năng tương đối cao. Về phần xấu, Triệu Đức Minh mặc dù đáng ghét, nhưng khi hắn còn tại vị, cục diện vẫn giữa thăng bằng, điều này có lợi cho quá trình quá độ của Dương Phàm. Dương Phàm thật sự thay thế vị trí của Triệu Đức Minh, địa vị thay đổi sẽ trở thành mối uy hiếp lớn đối với Đổng Trung Hoa và Nguyên Chấn, mâu thuẫn hiển nhiên không thể tránh khỏi, sẽ lớn lên.
Chuyện hoàn mỹ rất hiếm khi diễn ra. Sau khi hội nghị thường ủy kết thúc, Dương Phàm về phòng làm việc có chút mệt mỏi. Đêm qua Hiểu Nguyệt ngủ bên phòng Dương Phàm cả đêm, sáng sớm hai ông bà già nhìn Dương Phàm với ánh mắt cổ quái.
Kế hoạch cùng bà xã đi sửa chữa căn hộ của Lâm Đốn cũng bốc hơi. Dương Phàm gọi điện một cái, Lâm Đốn liền chạy đến phòng làm việc. Thu dọn một chút, Dương Phàm xuống lầu, muốn đến đầu cao tốc đón đoàn công tác Ủy ban kỷ luật tỉnh.
Đổng Trung Hoa dẫn đội, một đám người tập hợp trong trụ sở thị ủy. Dương Phàm là người đầu tiên đến nơi, đợi khoảng một phút, Nguyên Chấn, La Đại Cương, Hầu Đại Dũng, Vương Thần đã đến.
Đám người đợi khoảng mười phút, cũng không thấy Đổng Trung Hoa chưa xuống. Lúc này Đổng Trung Hoa đang ở trong phòng làm việc gọi điện. Trưởng ban thư ký thị ủy Liễu Chính Dương muốn vào gọi, nhưng bị thư ký ngăn cản.
- Bí thư Đổng có chút việc gấp cần xử lý, một lát nữa là ra.
Liễu Chính Dương mỉm cười đi xuống trước, đi trên đường, trong lòng không khỏi thầm chửi, có việc mẹ gì chứ? Bây giờ còn ra vẻ lãnh đạo để mọi người đợi sao?
Hà Thiếu Hoa đã nói rất rõ ràng trong điện thoại, vì thuận tiện cho công tác của Đổng Trung Hoa sau này, vị trí phó bí thư này nhất định phải bắt được. Cũng điện thoại như vậy, Nguyên Chấn sáng sớm đã gọi cho Lý Thụ Đường. Lý Thụ Đường là người thích dậy sớm, điểm này khác hẳn Hà Thiếu Hoa.
Lý Thụ Đường nghe Nguyên Chấn báo cáo xong, một lúc không nói gì, cuối cùng mới nói một câu:
- Ngồi im quan sát.
Ý này rất rõ ràng. Lý Thụ Đường mặc dù là phó chủ tịch thường trực, nhưng tiếng nói không có trọng lượng mấy trong tỉnh ủy Giang Nam. Hà Thiếu Hoa lúc trước là phó bí thư, bây giờ là chủ tịch tỉnh, đã làm ở tỉnh Giang Nam mười lăm năm, có thể nói tay chân đông đảo. Chúc Đông Phong khi xưa vẫn không thể đè chết hắn, huống hồ là Hác Nam mới xuống? Lý Thụ Đường càng không phải nói, bây giờ vẫn chưa có thực lực để đối đầu với Hà Thiếu Hoa.
Đợi khoảng nửa tiếng, Đổng Trung Hoa vui vẻ đi xuống, thấy mọi người đang chờ, cười cười nói:
- Mọi người đợi lâu rồi nhỉ, xuất phát thôi.
Gần như trong lòng ai cũng đang mắng một câu:
- MLGBD, mày ra vẻ với ai chứ?
Dương Phàm không mắng thầm trong lòng, cũng không có tâm trạng đâu mà tức Đổng Trung Hoa. Chuyện Triệu Đức Minh, lúc ấy cảm thấy rất vui vẻ, sau này nghĩ đến một chuyện có thể xảy ra, mình và người khác là giống nhau, đều không chuẩn bị tốt cho việc tranh đoạt vị trí phó bí thư này. Theo ý của Dương Phàm, ít nhất phải đợi một thời gian, bồi dưỡng một nhóm người có thể sử dụng, khi đó mới có thể nghĩ đến việc tiến thêm một bước. Bây giờ đột nhiên bị đẩy lên đài, nên cũng bị động như những người khác.
Xe Dương Phàm đỗ ở phía sau, người phía trước khi đi qua Dương Phàm đều nhìn hắn. Trưởng ban Tổ chức cán bộ Lý Quân nhìn ánh mắt trêu đùa, ánh mắt Vương Thần có chút nghiêm trọng, Hầu Đại Dũng lại có vẻ hưng phấn. Ba vị này bây giờ coi như đã đứng chung phía với Dương Phàm, đều có tâm trạng khác nhau.
Lưu Truyền dáng người không cao, tóc ngắn, quần áo chỉnh tề, ánh mắt có thần, bước chân rất trầm ổn.
Đây là lần đầu tiên Dương Phàm và Lưu Truyền gặp mặt, lúc bắt tay Lưu Truyền hơi dùng sức một chút, thời gian hình như dài hơn người khác một chút. Chi tiết này có bị mọi người nhìn thấy hay không, Dương Phàm không biết, nhưng hắn lại có cảm giác bị mọi người chú ý. La Đại Cương đứng thứ ba trong ủy ban, lúc này lơ đãng nhìn Dương Phàm một cái.
Tên La Đại Cương này, Dương Phàm không hiểu gì mấy, là người rất kín tiếng. Chẳng qua ánh mắt này làm trong lòng Dương Phàm run lên, ánh mắt có sức xuyên thấu.
Vội vã nói chuyện mấy câu, đội ngũ tiếp tục lên đường. Xe cảnh sát mở đường đi trước rú còi inh ỏi. Dương Phàm ngồi trên ghế nhắm mắt lại. Nếu muốn làm chuyện này, như vậy phải đấu với người, đấu thắng mày có thể làm mọi chuyện, đây là quy luật từ xưa đến nay, không bao giờ thay đổi.
Bởi vì Dương Phàm là người trong cuộc, nên Lưu Truyền đến thị ủy liền hẹn gặp Dương Phàm đầu tiên, hỏi một phen câu chuyện đã diễn ra. Dương Phàm cũng không giấu sự tồn tại của Hắc Tử, trực tiếp nói rõ cả câu chuyện ra. Lưu Truyền lúc ấy không tỏ thái độ gì, chỉ khẽ gật đầu. Sau đó mời Dương Phàm đi ra ngoài, mời Hầu Đại Dũng vào.
Sau khi Hầu Đại Dũng vào, Đổng Trung Hoa và Nguyên Chấn cùng nhau vào. Khi hai người này vào, Lưu Truyền không ra vẻ lãnh đạo tỉnh ủy, mà đứng ở cửa chờ.
- Bí thư Đổng, thị trưởng Nguyên, chuyện của Triệu Đức Minh diễn ra quá đột ngột. Bí thư tinh ủy Hác yêu cầu nhất định phải duy trì ổn định, trước mắt tạm thời phong tỏa tin tức. Hai vị có ý kiến gì có thể nói rõ. Tỉnh ủy rất chú trọng cái nhìn của các đồng chí.
Lưu Truyền nói không phải là khách khí. Trong cuộc hội nghị thường ủy đột xuất nhằm vào chuyện xảy ra ở Uyển Lăng. Chủ tịch tỉnh Hà Thiếu Hoa một lần nữa nhấn mạnh phải coi trọng ý kiến các đồng chí bên dưới, mặc dù có ý đồ mọi người đều hiểu, nhưng lại nói đầy chính nghĩa.
Đổng Trung Hoa qua cuộc điện thoại đã hiểu được ý của Hà Thiếu Hoa. Đây là một cơ hội, một cơ hội có được viện trợ.
- Đồng chí Triệu Đức Minh làm ra chuyện như vậy, tôi là một bí thư thị ủy không thể không có trách nhiệm. Sau khi nhận chức, bởi vì công việc quá nhiều, sơ sót công tác giáo dục tư tưởng. Cá nhân tôi sẽ làm bản kiểm điểm trình lên tỉnh ủy.
Đổng Trung Hoa há mồm ngươi nói ra những câu sáo rỗng, không thèm soạn trước. Chuyện này đối với hắn mà nói cũng không ảnh hưởng gì mấy, hiển nhiên cũng có thể đứng nói chuyện mà thắt lưng không đau. Đương nhiên nói không có ảnh hưởng là không đúng. Xảy ra chuyện này, Đổng Trung Hoa có lẽ phải ngồi tám năm, mười năm ở vị trí bí thư thị ủy này. Chẳng qua Đổng Trung Hoa đã 50 tuổi, làm hai khóa là đến tuổi về hưu. Cho nên hắn chỉ cần yên ổn ngồi ở vị trí bí thư thị ủy đến lúc về hưu là được.
Lưu Truyền vẫn cười cười như trước, trầm giọng nói:
- Bí thư Đổng không nên tự trách mình. Vấn đề của Triệu Đức Minh đó là sinh hoạt cá nhân, kéo dài đã lâu. Chuyện này không có bao nhiêu quan hệ với đồng chí.
Nguyên Chấn trẻ tuổi hơn Đổng Trung Hoa, còn chưa đến 50 tuổi, về tiền đồ chính trị mà nói, chỉ cần không có bệnh tật gì, làm thật tốt rất có khả năng tăng thêm một bậc. Đối với việc Đổng Trung Hoa muốn kiểm điểm, Nguyên Chấn trong lòng không cho là đúng. Thầm nói lão lúc này có lẽ đang thầm cao hứng. Triệu Đức Minh là do phó chủ tịch Lý đề bạt, có người trên tỉnh đang cao hứng về chuyện này hả? Nghĩ như vậy, Nguyên Chấn hình như đã rõ tâm trạng của Lý Thụ Đường lúc này.
- Cá nhân tôi kiên quyết phục tùng bất cứ quyết định gì của tỉnh ủy.
Nguyên Chấn nói một câu, sau đó ngậm miệng lại.
Dương Phàm đang buồn chán ngồi trong phòng làm việc hút thuốc, cửa nhẹ nhàng bị mở ra, Liễu Chính Dương cười cười đi vào. Dương Phàm lập tức đứng lên nhìn ra ngoài cửa, cười cười mời Liễu Chính Dương ngồi xuống.
Mời một điếu thuốc, Dương Phàm lúc này mới cười nói:
- Trưởng ban thư ký Liễu, cơn gió nào thổi anh đến đây? Lúc này, chỗ tôi hình như là chỗ thị phi mà.
Sau khi nghe Triệu Đức Minh gặp được chuyện không may, Liễu Chính Dương như mùa xuân phơi phới, cỏ đang điên cuồng trỗi dậy. Suy nghĩ của hắn đương nhiên là muốn lên chức. Liễu Chính Dương tự nhận sau khi Đổng Trung Hoa đến, mình coi như vẫn tận tâm tận lực giúp hắn. Mình cũng là người coi trọng Đổng Trung Hoa. Theo lẽ bình thường, chọn phó bí thư, bí thư thị ủy có quyền rất lớn. Nếu bí thư thị ủy đề cử, 100% Đổng Trung Hoa sẽ đề cử mình.
Nhưng Liễu Chính Dương cũng có một lo lắng, đó chính là bản thân Dương Phàm. Phó thị trưởng trẻ tuổi này mặc dù khá kín tiếng nhưng tốc độ thăng quan không hề thấp chút nào. Chỉ trong vòng mấy năm, từ trên xuống dưới đi dạo một vòng. Lúc đầu là một trưởng phòng, hôm nay đã cùng cấp với mình. Điều này ai có thể thăng bằng chứ.
Không thể nghi ngờ, Dương Phàm là mối uy hiếp lớn nhất để Liễu Chính Dương lên chức. Có suy nghĩ này, Liễu Chính Dương liền chạy đến dò xét giọng điệu của Dương Phàm.
- Cơn gió gì? Phó thị trưởng Dương, anh đúng là có thể nhịn được đó. Vị trí phó bí thư lại không thể để trống.
Liễu Chính Dương ra vẻ không cần, nhưng trên thực tế mắt đang đảo đảo đã bán đứng tâm lý trong lòng hắn.
Liễu Chính Dương tự nhận là tay lão luyện trong chốn quan trường, cảm thấy Dương Phàm là một thằng thanh niên sao có thể giữ ý được chứ? Những chuyện Dương Phàm làm ở Uyển Lăng và Vĩ Huyền, không phải sinh ra rất nhiều hiệu quả sao? Đừng nhìn Dương Phàm lần này trở về có vẻ trưởng thành hơn trước rất nhiều. Nhưng Liễu Chính Dương vẫn cho rằng Dương Phàm thực ra vẫn còn non, bề ngoài chỉ là giả vờ mà thôi.
Dương Phàm mặt không đổi sắc, trong lòng thầm nghĩ ý đồ đến đây của Liễu Chính Dương. Lựa chọn phó bí thư, quyền chủ yếu vẫn là trên tỉnh. Liễu Chính Dương nếu muốn vị trí này, ý đồ của hắn đến đây có thể đoán ra.
"Phì" Dương Phàm cười một tiếng, ra vẻ không thèm để ý nói:
- Điều này có quan hệ gì với tôi? Tôi còn không biết có thể làm ở Uyển Lăng bao lâu. Mấy hôm trước vợ chưa cưới của tôi từ Bắc Kinh xuống, nói đến chuyện kết hôn. Ý ông nội nàng đó là chờ xử lý xong chuyện ở tỉnh Xuyên rồi nhắc đến chuyện đó. Ai, vốn định năm nay sẽ kết hôn.
Dương Phàm không ngờ lại nói chuyện riêng tư của mình ra.
Liễu Chính Dương ra vẻ tỉnh ngộ, nói:
- Ồ. Đúng rồi, phó thị trưởng Dương, nghe nói anh là do bí thư Hác kéo từ trường Đảng ra, có chuyện này không?
Dương Phàm cười thầm trong lòng, cảm thấy Liễu Chính Dương này đúng là quá gấp, ý đồ để lộ hết ra trong lời nói. Xem ra con người khi có một miếng bánh lớn rơi xuống đầu cũng không thể nào bình tĩnh được. Mặc dù Liễu Chính Dương đã lăn lộn ở thị ủy này nhiều năm, nhưng đối mặt với vị trí phó bí thư cũng bắt đầu nôn nóng.
- Nhắc đến chuyện này, tôi bây giờ vẫn còn rất mơ hồ. Tôi đang ở Bắc Kinh rất vui vẻ, kết quả bí thư Hác đến trường Đảng thăm các học viên tỉnh Giang Nam ở đây. Một đồng chí ở phòng bên cạnh của tôi, nói tôi cũng là người ở tỉnh Giang Nam. Lúc gặp bình tĩnh Hác, tôi còn tưởng rằng chuyện chỉ thế là thôi. Ai ngờ khi tốt nghiệp lại nhận được lệnh phân công tác về Uyển Lăng. Trời mới biết bí thư Hác làm như thế nào. Tôi có quan hệ ở Viện khoa học xã hội Bắc Kinh, đều bị bí thư Hác cho qua.
Dương Phàm nói nửa thật nửa giả. Liễu Chính Dương nghe mà choáng váng đầu óc. Chẳng qua chuyện này đã truyền thật lâu, có lẽ là thật. Chuyện trên tỉnh và trung ương, Liễu Chính Dương không để ý mấy. Hắn chỉ nhìn chằm chằm vào vị trí phó bí thư này mà thôi.
Phân tích lời nói của Dương Phàm, Liễu Chính Dương coi như đã có một kết luận, thanh niên này muốn về Bắc Kinh. Nếu muốn vền Bắc Kinh, vậy sẽ không động tâm với vị trí phó bí thư này.
Liễu Chính Dương biết tiếp tục ở lại cũng không nghe ra gì được nữa, mang theo nghi vấn rời đi. Nói tóm lại Liễu Chính Dương càng tin tưởng vào việc Dương Phàm không có ý nhằm vào vị trí phó bí thư thường trực này. Hắn muốn điều về Bắc Kinh với cô bạn gái xinh đẹp kia. Nghĩ đến cô bạn gái xinh đẹp kia của Dương Phàm, Liễu Chính Dương không khỏi nuốt nước miếng thầm nhủ:
- Con mẹ nó, rau sạch ngon như vậy mà cũng để lợn ủi ủi.
Lời này nếu Trương Tư Tề nghe được, nhất định sẽ tát tai một cái, sau đó chỉ vào mũi Liễu Chính Dương, nói:
- Mày mới là lợn.
Bị Chu Dĩnh biết, đầu tiên nhất định là đánh gãy một chân, sau đó mới nói tiếp.
Có rất nhiều chuyện muốn giấu cũng không giấu được. Chuyện của Triệu Đức Minh chính là như vậy. Người trong thị ủy không thấy Triệu Đức Minh đi làm, chiếc xe Audi của phó bí thư Triệu vẫn đỗ ở đó, nghĩ đến cuộc họp đột xuất hôm thứ bảy của thường vụ thị ủy, đừng nhìn đám thường vụ thị ủy và đám thư ký của bọn họ đều ngậm chặt miệng, người bên dưới cũng không dám hỏi thăm. Kết hợp với chuyện người trong tỉnh xuống Uyển Lăng, tất cả mọi người đều có thể đoán ra Triệu Đức Minh đã xảy ra chuyện.
Vụ án của Triệu Đức Minh rất nhanh được chuyển sang cho Ủy ban kỷ luật tỉnh. Hồ Lam Lam được giao cho công an Uyển Lăng điều tra. Câu lạc bộ đêm mà Hồ Lam Lam mở cũng bị niêm phong, tra ra rất nhiều chuyện từ đẩu từ đâu, nói chung có gì tra ra hết.
Lưu thẩm đang quét dọn nhà cửa gặp một chuyện đáng kinh ngạc nhất. Mới sáng sớm ngày ra, cục trưởng cục Dân chính Khổng Tốc đã mang theo một túi hoa quả đến thăm. Nhà Lưu thẩm là nhà được cơ quan phân cho từ những năm 80 thế kỷ trước, nhà có hai phòng ngủ một phòng khách nhỏ. Khổng Tốc béo ú ngồi trong phòng khách không ngờ đã chiếm gần nửa diện tích.
Lưu thẩm không nhận ra Khổng Tốc. Khổng Tốc tự báo danh rồi vào nhà. Lưu thẩm luống cuống tay chân chào Khổng Tốc. Định rót nước thì phát hiện nước nóng trong nhà đã hết, vội vàng đi đặt nước. Vừa xuống lầu thì thấy con gái Kha Nghiên đi ra ngoài mua đồ ăn. Kha Nghiên thấy mẹ đang vội vàng vàng vàng, Kha Nghiên cũng hoảng sợ, ngăn Lưu thẩm lại hỏi:
- Mẹ, mẹ làm gì vậy? Hoảng hốt như vậy, trong nhà có trộm sao?
Lưu thẩm vội vàng nói:
- Mau, cục trưởng Khổng cục Dân chính đến nhà.
Kha Nghiên cảm thấy mẹ đang nói đùa, tức tối chỉnh lại bộ quân phục, nhỏ giọng nói:
- Mẹ, mẹ nói đùa gì vậy. Cục trưởng Khổng cục Dân chính mới sáng sớm đã đến nhà. Mẹ nghĩ mình là bí thư thị ủy hay thị trưởng vậy chứ?
Lưu thẩm tức giận dậm chân, nói:
- Con bé này, chuyện này có thể nói đùa với con sao? Công việc của con toàn bộ đều trông chờ vào cục trưởng Khổng, mau ra bắt chuyện, khách khí một chút.
Kha Nghiên lúc này mới tin, vội vàng đi lên lầu. Đi được nửa đường, Kha Nghiên không khỏi đi chậm lại. Nhớ đến khuôn mặt háo sắc của một tên phó trưởng phòng cục Dân chính lúc mình đến, cục trưởng Khổng này mới sáng sớm đã đến, không phải có ý đồ gì khác chứ? Đàn ông, nhất là đàn ông làm quan đều không phải thứ tốt đẹp gì.
Thầm mắng một câu trong lòng, Kha Nghiên cười cười, mở cửa đi vào nhà mình.
Khổng Tốc ngồi trong phòng khách, trước khi đến đã sớm suy nghĩ về cuộc điện của Dương Phàm vô số lần. Có thể làm cho một phó thị trưởng thường trực gọi điện nói giúp với một cục trưởng, chỉ có hai khả năng. Thứ nhất là họ hàng thân thích, thứ hai là Dương Phàm coi trọng con gái xinh đẹp nhà người ta. Hừ hừ, khả năng thứ hai lớn hơn cả. Khổng Tốc cố ý xem hồ sơ của Kha Nghiên, liền cho rằng như vậy. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Cô em trẻ tuổi xinh đẹp, có ai là không thích. Chẳng qua phó thị trưởng Dương người ta còn trẻ lại đẹp trai, như ngọc thụ lâm phong, chỉ cần khẽ vẫy vẫy ngón tay, còn sợ không có người tự đưa lên cửa sao?
Khổng Tốc đã hỏi thăm qua, Dương Phàm sau khi đến trụ sở ủy ban làm, mấy người có con gái đều bàn tán xôn xao. Đều nói mình mà có con gái đều sẽ muốn gả cho Dương Phàm. Điều kiện quan trọng là người ta để ý đến.
Nhìn thấy ảnh Kha Nghiên trong phòng văn công, Khổng Tốc lập tức hiểu ra ngay. Khó trách, cô em này quả thật rất được. Vùng đất Uyển Lăng này, mặc dù hơi nhỏ, nhưng lại có người đẹp. Kha Nghiên coi như là hiếm có.
- Cô chính là Kha Nghiên?
Khổng Tốc cười hì hì hỏi một câu, không dám có ý đồ háo sắc gì. Đang có một cơn gió độc ngay sau gáy, lực sát thương mạnh hơn bão cấp 12.
Kha Nghiên ngẩn ra, gật đầu, không cảm thấy cục trưởng Khổng này có vẻ gì dâm dê cả, khách khí đến quái lạ.
Khổng Tốc thấy Kha Nghiên không nói gì, còn tưởng rằng cô ả ra vẻ, trong lòng hơi tức giận, đồng thời hắn cũng cảm thấy may mắn vì mình đã đến đây thăm. Khổng Tốc là người rất thận trọng, nên lấy một tờ giấy trong cặp ra, đặt lên bàn, mỉm cười nói:
- Chuyện của cô, lãnh đạo rất quan tâm. Các đồng chí bên dưới không biết chuyện. Cô điền thông tin vào tờ giấy này, sau đó chọn đơn vị. Các thủ tục khác, tôi sẽ bảo các đồng chí bên dưới làm.
Kha Nghiên còn tưởng rằng mình nằm mơ chưa tỉnh, mặt cứng ngắc, đây là do nàng giật mình, hoảng sợ. Kha Nghiên khẽ dùng răng cắn lưỡi, phát hiện không phải đang nằm mơ. Kha Nghiên dù thông minh cũng không khỏi hồi hộp, mặt thay đổi liên tục, điền thông tin vào tờ giấy.
Khổng Tốc cầm lấy tờ giấy nhìn một chút, gật đầu nói:
- Ừ ừ, có thể, cục Tài chính và cục Thuế, cô chọn một đơn vị.
Cũng may lúc còn trong quân đã được huấn luyện nghiêm khắc, Kha Nghiên không bị lời này đánh ngã. Chẳng qua trong lòng rất kích động, cơ mặt hơi co quắp lại, quai hàm co giật.
Thấy vẻ mặt này, Khổng Tốc không khỏi run lên, thầm nói đám chó chết bên dưới đúng là hại người không ít. Hôm nay nếu tao không tự mình đến thăm, không biết chừng sẽ đi vào vết xe đổ của Hạ Hiểu Đông. Xem ra con gái nhà người ta đã ghi hận trong lòng.

/644

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status