Dương Phàm chưa bao giờ nghi ngờ tình cảm Tào Ny Ny dành cho mình. Nhưng tính cách của cô gái này đã quyết định tất cả. Dù Dương Phàm không có địa vị và thân phận như ngày hôm nay, thì giữa hai người cũng không thể đi đến cùng...
Tính cách Tào Ny Ny nói như thế nào nhỉ? Nàng sẽ không phải người phụ nữ vì một người đàn ông mà bỏ đi tất cả. Mặc dù Tào Ny Ny cho rằng mình toàn tâm toàn ý với Dương Phàm, nhưng khi có quyết định cuối cùng vẫn đặt lợi ích bản thân lên trước.
Dương Phàm là một người rất muốn khống chế mọi chuyện, đối với cô gái như Tào Ny Ny, luôn lựa chọn thái độ giữ khoảng cách, giữ bình thường.
Dương Phàm một mình ra đến cửa, một chiếc xe Pasate màu xám đã đứng ở bãi đỗ xe, một người thanh niên vẻ mặt tái nhợt đang hung tợn nhìn Dương Phàm đi ra.
- Chính là hắn.
Người thanh niên mặt âm trầm nói, trên khuôn mặt khá đẹp trai bởi vì vặn vẹo mà trở nên dữ tợn.
Tên ngồi ở vị trí lái xe và mấy tên phía sau có tổng cộng bốn người, trong đó có một thằng ngồi phía trước nói:
- Hà Cường, đây là địa bàn của Lưu Thiết, ra tay ở đây không tốt lắm thì phải?
- Hừ hừ, vậy chờ lúc xe hắn đến ven đường thì ra tay. Dám động vào đứa con gái của tao. Mẹ kiếp.
Hà Cường nghiến răng nghiến lợi nói, tiểu tử đang lái xe thở dài một hơi, nhỏ giọng nói:
- Làm thế nào? Gậy hay dao?
Hà Cường lạnh lùng nói:
- Chém, chém vào mặt.
Bốn người nghe thấy đều rút dao cán inox ra. Dùng thứ này rất tốt, lúc chém người bởi vì nó nhẹ nên không dễ xảy ra án mạng.
Dương Phàm đi tới cửa, lúc này mới nhớ đến mình không đi xe, do dự một chút đang chuẩn bị ra ngoài bắt taxi, một bảo vệ khỏe mạnh đi tới, mỉm cười gật đầu nói:
- Lão Đại, cần xe?
Cách xưng hô này làm Dương Phàm hơi sửng sốt, bảo vệ nhỏ giọng nói:
- Tôi là chiến hữu của Trần Thái Trung, tạm thời đến đây hỗ trợ. Ở bãi đỗ xe có chút vấn đề, anh chờ chút.
Dương Phàm nghe xong lại ngẩn ra một chút, chẳng qua không hề hoài nghi. Những người này đều là chuyên nghiệp, bọn họ nói có chuyện, vậy nhất định có vấn đề. Dương Phàm đứng im không nhúc nhích, chờ không đến một phút, một chiếc xe xuất hiện, bên trong lộ ra khuôn mặt ngăm đen khá đôn hậu.
Bảo vệ đứng bên cạnh Dương Phàm lúc này mới nói:
- Lão Đại, lên xe thôi.
Hà Cường bên trong xe Pasate thấy cảnh này, không khỏi sốt ruột, lửa ghen ghét trong lòng làm hắn không thể nhịn được, gầm lên:
- Có xe đến đón hắn, lên, tiền công tăng thêm.
Bốn thằng tiểu tử xuống xe, giấu đao được bọc giấy báo ở sau lưng, bước nhanh về phía Dương Phàm. Bảo vệ bên cạnh Dương Phàm liếc mắt một cái là mấy người này, không hề do dự kéo Dương Phàm ra sau.
Dương Phàm rất kinh ngạc, vừa quay đầu lại thì thấy Tào Ny Ny đang rất lo lắng đi xuống lầu.
Bảo vệ không hề do dự đi về phía bốn tên tiểu tử. Đại hán mặt ngăm đen trong xe cũng thấy cảnh này, mở cửa xe đi xuống.
- Bọn mày muốn làm gì?
Bảo vệ mặt không đổi sắc chỉ vào đối phương. Kết quả đối phương chưa nói một lời đã vung đao lên. Theo phản ứng bình thường, bảo vệ bình thường nhất định sẽ né tránh, sau đó bọn chúng sẽ đánh về phía Dương Phàm. Nhưng tên bảo vệ này sớm đã có chuẩn bị, tay phải vẫn đặt bên hông khẽ rung lên, dây lưng trên đó đã xuất hiện trong tay.
Dương Phàm thấy thế liền quay đầu lại ngăn Tào Ny Ny:
- Đừng ra ngoài.
Tào Ny Ny ngẩn ra, Dương Phàm đã như cơn gió lốc cầm lấy một chiếc ghế trên đường, lập tức xông ra. Đánh nhau, ai sợ ai.
Lúc Dương Phàm lao ra ngoài, phát hiện không còn chuyện của mình. Bảo vệ vung thắt lưng lên quất ngã một người, một cước đã ngã thằng còn lại, gần như cùng lúc hoàn thành cả hai việc. Đại hán từ trên xe chạy xuống cũng không chậm, nhanh đến dọa người. Từ bên cạnh vung chân lên đá ngã một thằng, thằng còn lại chưa kịp có phản ứng đã bị đại hán mặt đen đá vào mông, ngã xuống bậc thềm, mặt đập vào đó đến chảy máu.
Dương Phàm đi ra, vừa lúc thấy thằng ngã trên bậc thềm định đứng lên, xem mình có chuyện gì không. Dương Phàm đã vung ghế đập hắn.
- A.
Một tiếng kêu thảm, tên đen đủi này lại ngã xuống.
Không đến hai phút, bốn người đã ngã xuống. Hà Cường trong xe Pasate sợ đến choáng váng, lấy lại tinh thần muốn lái xe bỏ chạy thì người bảo vệ đã lao vọt tới bên cạnh, túm tóc Hà Cường, lôi ra ngoài.
- Mẹ ơi.
Hà Cường hét thảm một tiếng, bị túm tóc lôi ra.
Những người khác trong quán lúc này đã lao ra, một đám cầm dao làm bếp, vừa nhìn thấy cảnh này, người ta còn tưởng là quán xã hội đen chứ.
Dương Phàm dở khóc dở cười xua tay nói:
- Về làm hết cho tôi, khách sợ bỏ chạy hết thì sao?
Mọi người vừa thấy đại hán da đen đang đi đến bên cạnh mấy người ngã xuống đất, đá một cú rất mạnh, đảm bảo đám người này trong vòng năm phút không thể đứng dậy, không có năng lực phản kháng.
Dương Phàm đã quen với thủ đoạn thu thập người rất lanh lợi và thành thục của đám chiến hữu Trần Thái Trung, người trong quán lại khác, đều trợn mắt há mồm.
Lúc này nữ quản lý đi ra, vội vàng kêu lên:
- Nhìn gì? Về làm ngay.
Dương Phàm nhìn lướt qua nữ quản lý, nhìn cũng được, có lẽ là *** của Lưu Thiết.
- Vừa nãy ai ra hỗ trợ, mỗi người phát một trăm.
Dương Phàm cười cười với nữ quản lý. Nữ quản lý hơi ngẩn ra. Chẳng qua nàng biết Dương Phàm, lập tức gật đầu. Mọi người liền hoan hô.
Lúc này người bảo vệ số một đã kéo Hà Cường đi tới. Hà Cường vẫn còn cứng miệng, hừ một tiếng nói:
- Con mẹ mày, mày biết tao là ai không? Mày dám đánh tao...
Bốp một tiếng, Dương Phàm đi tới, tát mạnh một cái.
- Ngậm cái miệng thối tha của mày lại.
Hà Cường đúng là không sợ đánh, mặt đầy máu mà vẫn còn ngoan cố hét:
- ****..... A
Dương Phàm đá một cái vào bụng dưới hắn. Hà Cường ngồi sụm xuống. Dương Phàm đi lên, túm tóc hắn, sau đó ấn xuống, đầu gối giơ lên.
Sự khác nhau của chuyên nghiệp và không chuyên nghiệp, nhìn cái là ra. Cú lên gối này mặc dù đánh mạnh làm Hà Cường ngửa đầu ra sau, nhưng cằm hắn cũng đánh mạnh vào chân Dương Phàm, đau đến độ chân Dương Phàm tê đi, thiếu chút nữa không đứng được. Su khi đứng im, còn không ngừng lấy tay day day. Day day mấy cái, Dương Phàm còn muốn đánh tiếp.
- Dương Phàm, đừng đánh.
Lúc này Tào Ny Ny lao tới, giữ Dương Phàm.
Dương Phàm vừa quay đầu lại nhìn Tào Ny Ny, liền biết thằng này là ai, không khỏi cười lạnh nói:
- Đây là con trai của phó đội trưởng Hà sao?
Tào Ny Ny hơi bối rối gật đầu. Dương Phàm cười lạnh một tiếng:
- Anh không cần biết tại sao hắn muốn tìm người chém anh. Nhưng nể mặt em, anh bây giờ không đánh nó.
Vừa nói Dương Phàm hét lên với nữ quản lý:
- Con mẹ nó, sao còn không báo cảnh sát? Lưu Thiết quản lý kiểu mẹ gì thế?
Lửa giận trong lòng Dương Phàm chưa tan hết. Lúc đi ra trời đã tối đen, nếu không phải bảo vệ kia kịp thời phát hiện, Dương Phàm nhất định đã bị chém vài cái. Tào Ny Ny lúc này còn khuyên Dương Phàm đừng đánh, cơn tức trong lòng mới nhịn đi chút. Dương Phàm hận nhất là có người tính kế mình.
Nữ quản lý vội vàng tìm người báo cảnh sát, sau đó lặng lẽ đi đến bên cạnh Dương Phàm, nhỏ giọng nói:
- Đại ca, có thể không làm loạn trước cửa quán được không? Ảnh hưởng đến kinh doanh.
Dương Phàm rất tức, chẳng qua vẫn còn khắc chế được mình. Hung tợn nhìn nữ quản lý một cái, sau đó nhỏ giọng nói:
- Kéo bọn chúng vào phòng bảo vệ.
Mấy bảo vệ khác của quán lúc này đi lên, một người đỡ một thằng, kéo vào phòng bảo vệ. Tào Ny Ny nhìn Hà Cường mặt đầy máu, lại nhìn Dương Phàm đang xám xanh mặt mày vì giận, muốn nói lại không dám. Dương Phàm đứng bên cạnh bãi đỗ xe của quán, Tào Ny Ny đứng bên cạnh vân vê tà áo không dám nói gì.
- Dương Phàm, em và hắn thực sự không có gì.
Tào Ny Ny dồn hết dũng khí nhỏ giọng nói. Nàng còn nghĩ vì chuyện mình và Hà Cường mà tức như vậy.
Dương Phàm cười lạnh một tiếng:
- Chuyện giữa hai người, anh không quan tâm. Dù hai người có lên giường, cũng không phải chuyện của anh.
Mặt Tào Ny Ny trắng bệch lại, hai tay ôm mặt, chạy đến cạnh xe, mở xe muốn rời đi.
Dương Phàm nhìn thấy thế, lập tức chặn cửa xe lại:
- Em tốt nhất vào trong quán đợi bình tĩnh lại thì lái xe rời đi, nếu không bắt taxi. Ở tình trạng này mà lái xe, rất dễ xảy ra chuyện.
Tào Ny Ny ngẩn ra, quay đầu chạy vào quán.
Lúc này cảnh sát rất nhanh đã đến, người của phường Thành Nam chưa đầy năm phút đã đến. Lúc này Lưu Thiết và Trầm Ninh cũng nhận được tin chạy tới, người liên quan đều đến phường Thành Nam. Liễu Chánh Khôn đang là phó công an phường thấy Trầm Ninh cũng xuất hiện cùng, liền mời ba người vào trong phòng làm việc. Sau khi hỏi rõ tình hình, Liễu Chánh Khôn lộ ra vẻ do dự, nháy mắt với Trầm Ninh.
Trầm Ninh hiểu ý đi theo ra ngoài. Dương Phàm ngồi ở bên trong, không lâu nghe thấy Trầm Ninh đang hét lên:
- Không được, tuyệt đối không được. Tôi không cần biết thằng chó đó là con ai. Chém Dương Phàm không khác gì chém tôi, không thể nào bỏ qua.
Vừa nói Trầm Ninh hầm hầm đi vào, nói với Dương Phàm và Lưu Thiết:
- Con mẹ nó, phó đồn Liễu Chánh Khôn không ngờ khuyên bỏ qua.
Dương Phàm từ lúc vào đây vẫn không nói gì, lúc này hắn vỗ bàn đứng dậy, nghiêm giọng nói:
- Theo trình tự bình thường, để bọn họ vào làm biên bản. Làm xong chúng ta đi.
Dương Phàm kiên trì như vậy, biên bản đã xong, ba người ra khỏi phòng làm việc. Bảo an ở phòng bên cạnh cũng đã đi ra, mặt đầy vẻ tức giận. Hắn thấy Dương Phàm liền nhỏ giọng nói:
- Lão Đại, anh đoán xem bọn chúng hỏi tôi như thế nào?
Dương Phàm xua tay nói:
- Chẳng có gì kỳ quái. Chẳng qua nếu bọn chúng lần này mà dám, vậy thì đen đủi rồi.
Liễu Chánh Khôn ở phía sau tiễn bọn họ ra ngoài rất xấu hổ. Lúc này một cảnh sát đi đến nói nhỏ, Liễu Chánh Khôn nghe xong biến sắc nói:
- Con mẹ, đây là phường Thành Nam, không phải đội cảnh sát giao thông. Nó nói bỏ qua là bỏ qua sao.
Giọng nói có hơi lớn, đây rõ ràng là cố ý cho bọn Dương Phàm nghe.
Trầm Ninh vẻ mặt vẫn âm trầm, lúc này lạnh nhạt nói:
- Anh Liễu, bảo trọng.
Mấy người ra khỏi đồn công an, lúc Trầm Ninh lái xe đi, xe Tào Ny Ny dừng trước cửa đồn, hình như đang quyết định có nên vào hay không.
Trầm Ninh thở dài một tiếng, dưng xe, quay đầu lại nhìn Dương Phàm. Dương Phàm cười khổ một tiếng, từ từ xuống xe.
Tào Ny Ny đang cô đơn đứng cạnh xe, có chút bất lực. Lúc này một xe cảnh sát rú còi chạy tới. Đột nhiên có ba cảnh sát nhảy xuống, thấy Dương Phàm liền hét:
- Chính là hắn.
Dương Phàm còn chưa hiểu có chuyện gì, hai cảnh sát trong ba tên đã ấn đầu Dương Phàm xuống, Tào Ny Ny ở cách đó không đến năm bước.
Bịch một tiếng, Dương Phàm cảm thấy trên lưng mình trúng đòn tàn nhẫn, đau đến độ nhướng mày, mồ hôi trào ra. Thì ra là Hà Tiến Tài, phó đội trưởng đội cảnh sát giao thông, giẫm mạnh vào lưng Dương Phàm, trong miệng còn mắng:
- *** mẹ mày, dám đánh con ông.
- Đánh chết chúng.
Trầm Ninh đẩy cửa đi xuống, trong tay cầm theo cà lê, thân hình mập mạp lao ra như cơn gió. Lưu Thiết và người bảo vệ kia cũng mở cửa xe chạy tới.
Hà Tiến Tài nhấc chân lên định giẫm cái nữa, Trầm Ninh đã vung cà lê đánh xuống. Hà Tiến Tài coi như nhanh nhạy, vừa quay đầu lại vừa vung tay lên cản. Chẳng qua lần nay Trầm Ninh ra tay rất mạnh, đánh cho xương tay Hà Tiến Tài kêu lên "rắc" một tiếng, đau đến độ tay phải không giơ lên được nữa. Mặc dù trước cửa đồn công an, nhưng Dương Phàm bị đánh, Trầm Ninh ra tay, Lưu Thiết không hề do dự, tất cả mọi người cùng trên một con thuyền mà.
Lưu Thiết cũng là một người chuyên đánh nhau, xông lên đánh tới một quyền, móc vào bụng dưới một thằng cảnh sát. Thằng này đang đè Dương Phàm xuống, không kịp đề phòng nên trúng một đấm. Cảnh sát kia bị người bảo vệ đá mạnh vào mắt cá chân, kêu thảm một tiếng quỵ xuống.
Dương Phàm đã thoát thân, chống tay xuống đất, chịu đựng cơn đau trên lưng, thấy có một viên gạch ở ngay phía trước, liền cầm lên.
Bốp. Đập mạnh vào mặt Hà Tiến Tài, mặt nở hoa. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Cảnh sát đánh người ngay trước đồn công an không phải tin tức gì mới, nhưng là có người dám đánh lại rất mới. Hết lần này đến lần khác Trầm Ninh lại mặc quần áo dân sự, bốn người đánh hội đồng ba người cảnh sát. Nhất là Hà Tiến Tài, nằm trên đất lăn lộn. Toàn bộ cơn lửa giận trong lòng Dương Phàm được phát tiết trên người hắn. Một hơi đá hai mấy cú, đá đến độ người đầy mồ hôi, thở hổn hển mới thôi. Hai tên cảnh sát còn lại cũng không tốt hơn là bao, bị ba người còn lại hầu hạ, quyền cước không ngừng, luôn miệng kêu thảm.
Mọi người vây xem có người kêu to:
- Đánh hay quá.
Rất nhanh khiến cả đám người đều kêu to:
- Đánh hay.
Cảnh sát trong trụ sở công an phường chạy ra ngăn cản, bên ngoài coi như đã đánh xong. Mọi người vây xem nói:
- Là cảnh sát ra tay trước, chúng tôi cũng thấy.
Sau đó một đám người hét lên:
- Đúng, cảnh sát ra tay trước. Các người muốn bao che, chúng tôi có thể làm chứng.
Dương Phàm vừa ra khỏi đồn công an lại một lần nữa đi vào. Tào Ny Ny lúc này không vào, rút điện thoại khóc lóc kể. Lúc Dương Phàm đi vào, liếc nhìn nàng một cái, thấy nàng đang rất sợ.
Hà Tiến Tài sao lại đến đây? Thì ra là một tên cảnh sát của công an Thành Nam trực tiếp báo tin. Hà Tiến Tài nghe con trai bị đánh liền gọi cho Liễu Chánh Khôn giữ Dương Phàm lại. Kết quả Liễu Chánh Khôn không nể mặt. Hà Tiến Tài uống hơi nhiều liền gọi điện bảo tên cảnh sát Thành Nam kia đến đón bọn họ, đến để chỉ điểm người.
Đến nơi, Hà Tiến Tài thấy Dương Phàm được thả ra, máu nóng bốc lên, lại có tác dụng của hơi men, lại thấy đây là trước cửa công an Thành Nam, dựa vào quan hệ với Tào Dĩnh Nguyên, ít nhiều có chút không hề e ngại, đi đến liền đánh người. Hơn nữa cảnh sát đánh người cũng không có gì lạ. Hà Tiến Tài không coi việc này vào đâu, càng chủ yếu chính là Hà Tiến Tài đã nhận ra Dương Phàm, chính là thằng đánh mình buổi chiều.
Tào Dĩnh Nguyên vẻ mặt tức giận chạy đến nơi, thấy con gái đứng trước cửa khóc, cơn giận bốc lên tận trời.
- Bọn họ đâu? Không ngờ lại đánh nhau trước cửa trụ sở công an, còn biết nguyên tắc không?
Tào Ny Ny lúc này đã thôi khóc, run run chỉ vào bên trong. Tào Dĩnh Nguyên đang định đi vào, thấy vẻ mặt con gái, không khỏi thở dài một tiếng:
- Con về trước đi.
Tào Ny Ny lúc này không nghe, bướng bỉnh lắc đầu nói:
- Con ở đây chờ Dương Phàm đi ra.
Tào Dĩnh Nguyên do dự một chút:
- Cùng vào đi.
Dương Phàm một lần nữa đi vào đồn công an. Liễu Chánh Khôn sắp khóc đến nơi, nhìn Dương Phàm và Trầm Ninh liền nói:
- Hai vị đại ca, cho em một đường sống có được không?
Dương Phàm cười lạnh một tiếng:
- Công bằng chấp pháp, anh một chút chuyện cũng không sao cả.
Vừa nói Dương Phàm liền suy nghĩ một chút, rút điện thoại gọi cho Vương Thần trưởng ban kỷ luật thị ủy. Chuyện này thông qua Vương Thần là hợp lý nhất. Bởi vì Vương Thần nhận được tin nhất định sẽ báo lên cho Lý Thụ Đường.
Vương Thần sắp ngủ, nhận được điện thoại liền không còn chút cơn buồn ngủ, ừ ừ hỏi rõ tình huống, liền suy nghĩ một chút, nhỏ giọng nói:
- Chuyện này, tôi lập tức báo cáo lên bí thư Lý, đừng lo lắng.
Dương Phàm vừa cúp máy, Trầm Ninh ở bên cạnh liền đến gần, cười nói:
- Gọi điện cho ai thế?
Dương Phàm nhìn lướt qua Liễu Chánh Khôn:
- Gọi cho trưởng ban Vương Thần ban kỷ luật đảng. Anh ta lập tức báo cho bí thư Lý.
Liễu Chánh Khôn nghe thấy chuyện này đã báo lên trên, hắn lấy lại bình tĩnh thở dài một tiếng nói:
- Tự làm bậy. Được rồi, lấy lời khai một lần nữa.
Càng đáng chết chính là một đám phóng viên chạy đến trước cửa đồn công an. Vừa lúc Tào Dĩnh Nguyên mới đi đến tước cửa phòng làm việc, quay đầu lại nhìn phóng viên, rất tức giận, rút điện thoại di động ra hét lên với bên trong:
- Các người làm cái gì đó. Tin tức ở công an Thành Nam một khi phát ra ngoài, không phải là tát vào mặt ủy ban sao?
Dập máy, Tào Dĩnh Nguyên trực tiếp chạy vào trưởng công an, thấy cửa khóa, không khỏi tức giận nói:
- Sao lại thế này? Xảy ra chuyện lớn như vậy mà người cũng chưa đến?
Liễu Chánh Khôn vừa lúc nghe thấy âm thanh quen thuộc này, thò đầu ra, vẻ mặt tươi cười nói:
- Phó bí thư Tào.
Tào Dĩnh Nguyên hừ một tiếng:
- Lê Khắc làm cái gì mà đến bây giờ vẫn chưa tới?
Lê Khắc đang là trưởng công an, là lãnh đạo trực tiếp của Liễu Chánh Khôn. Cho nên Liễu Chánh Khôn vội vàng giải thích:
- Anh Lê đang mệt, tối đi nghỉ sớm, tôi không tiện quấy rầy.
Vẻ mặt Tào Dĩnh Nguyên lúc này mới tốt hơn một chút, nói:
- Có tình huống gì, vào phòng làm việc của anh rồi nói.
Lý Thụ Đường lúc này mới tắm rửa xong định đi ngủ. Vương Thần vội vàng gọi điện tới, Lý Thụ Đường nghe xong sợ đến độ nhăn nhó mặt mày, nghe xong Vương Thần kể lại vụ án, Lý Thụ Đường tức giận nói:
- Đây là thời đại gì? Trong mắt những người đó còn có quốc pháp và kỷ luật đảng không, không ngờ dám tập kích một lãnh đạo huyện ngay trên đường. Anh lập tức xuống công an Thành Nam hiểu rõ tình hình. Tôi lập tức gọi điện cho đồng chí Tào Dĩnh Nguyên.
Tào Dĩnh Nguyên ở bên này nghe Liễu Chánh Khôn kể sơ qua, vẻ mặt càng lúc càng khó coi. Liễu Chánh Khôn nhìn thấy mưa bão sắp tới, bảo đi rót nước, trốn ra ngoài. Tào Ny Ny lúc này mới có thể tiến vào, kể lại chuyện lúc chiều và ý của Dương Phàm.
Mặt Tào Dĩnh Nguyên lúc đen lúc đỏ. Trong lòng lão đang suy nghĩ gì, Tào Ny Ny cũng không rõ, vừa lúc điện thoại di động của Tào Dĩnh Nguyên reo lên. Tào Dĩnh Nguyên rút ra, mặt biến sắc.
- Vâng vâng, tôi biết, tôi đã chạy đến công an Thành Nam, chuyện này tôi chờ đồng chí Vương Thần xuống sẽ cùng nhau xử lý. Vâng vâng, tôi lập tức gọi điện cho bên cục công an.
Tào Dĩnh Nguyên dập máy, nói với Tào Ny Ny:
- Con ở trong này chờ chút.
Vừa nói Tào Dĩnh Nguyên đi ra khỏi phòng làm việc, đi đến trước cửa một phòng thẩm vấn, nhìn lướt qua bên trong thấy Hà Tiến Tài đang ngồi bên trong, đang không ngừng kêu đau.
Tào Dĩnh Nguyên đẩy cửa đi vào, Hà Tiến Tài thấy liền kêu lên:
- Phó bí thư Tào, anh làm chủ giúp em.
Tính cách Tào Ny Ny nói như thế nào nhỉ? Nàng sẽ không phải người phụ nữ vì một người đàn ông mà bỏ đi tất cả. Mặc dù Tào Ny Ny cho rằng mình toàn tâm toàn ý với Dương Phàm, nhưng khi có quyết định cuối cùng vẫn đặt lợi ích bản thân lên trước.
Dương Phàm là một người rất muốn khống chế mọi chuyện, đối với cô gái như Tào Ny Ny, luôn lựa chọn thái độ giữ khoảng cách, giữ bình thường.
Dương Phàm một mình ra đến cửa, một chiếc xe Pasate màu xám đã đứng ở bãi đỗ xe, một người thanh niên vẻ mặt tái nhợt đang hung tợn nhìn Dương Phàm đi ra.
- Chính là hắn.
Người thanh niên mặt âm trầm nói, trên khuôn mặt khá đẹp trai bởi vì vặn vẹo mà trở nên dữ tợn.
Tên ngồi ở vị trí lái xe và mấy tên phía sau có tổng cộng bốn người, trong đó có một thằng ngồi phía trước nói:
- Hà Cường, đây là địa bàn của Lưu Thiết, ra tay ở đây không tốt lắm thì phải?
- Hừ hừ, vậy chờ lúc xe hắn đến ven đường thì ra tay. Dám động vào đứa con gái của tao. Mẹ kiếp.
Hà Cường nghiến răng nghiến lợi nói, tiểu tử đang lái xe thở dài một hơi, nhỏ giọng nói:
- Làm thế nào? Gậy hay dao?
Hà Cường lạnh lùng nói:
- Chém, chém vào mặt.
Bốn người nghe thấy đều rút dao cán inox ra. Dùng thứ này rất tốt, lúc chém người bởi vì nó nhẹ nên không dễ xảy ra án mạng.
Dương Phàm đi tới cửa, lúc này mới nhớ đến mình không đi xe, do dự một chút đang chuẩn bị ra ngoài bắt taxi, một bảo vệ khỏe mạnh đi tới, mỉm cười gật đầu nói:
- Lão Đại, cần xe?
Cách xưng hô này làm Dương Phàm hơi sửng sốt, bảo vệ nhỏ giọng nói:
- Tôi là chiến hữu của Trần Thái Trung, tạm thời đến đây hỗ trợ. Ở bãi đỗ xe có chút vấn đề, anh chờ chút.
Dương Phàm nghe xong lại ngẩn ra một chút, chẳng qua không hề hoài nghi. Những người này đều là chuyên nghiệp, bọn họ nói có chuyện, vậy nhất định có vấn đề. Dương Phàm đứng im không nhúc nhích, chờ không đến một phút, một chiếc xe xuất hiện, bên trong lộ ra khuôn mặt ngăm đen khá đôn hậu.
Bảo vệ đứng bên cạnh Dương Phàm lúc này mới nói:
- Lão Đại, lên xe thôi.
Hà Cường bên trong xe Pasate thấy cảnh này, không khỏi sốt ruột, lửa ghen ghét trong lòng làm hắn không thể nhịn được, gầm lên:
- Có xe đến đón hắn, lên, tiền công tăng thêm.
Bốn thằng tiểu tử xuống xe, giấu đao được bọc giấy báo ở sau lưng, bước nhanh về phía Dương Phàm. Bảo vệ bên cạnh Dương Phàm liếc mắt một cái là mấy người này, không hề do dự kéo Dương Phàm ra sau.
Dương Phàm rất kinh ngạc, vừa quay đầu lại thì thấy Tào Ny Ny đang rất lo lắng đi xuống lầu.
Bảo vệ không hề do dự đi về phía bốn tên tiểu tử. Đại hán mặt ngăm đen trong xe cũng thấy cảnh này, mở cửa xe đi xuống.
- Bọn mày muốn làm gì?
Bảo vệ mặt không đổi sắc chỉ vào đối phương. Kết quả đối phương chưa nói một lời đã vung đao lên. Theo phản ứng bình thường, bảo vệ bình thường nhất định sẽ né tránh, sau đó bọn chúng sẽ đánh về phía Dương Phàm. Nhưng tên bảo vệ này sớm đã có chuẩn bị, tay phải vẫn đặt bên hông khẽ rung lên, dây lưng trên đó đã xuất hiện trong tay.
Dương Phàm thấy thế liền quay đầu lại ngăn Tào Ny Ny:
- Đừng ra ngoài.
Tào Ny Ny ngẩn ra, Dương Phàm đã như cơn gió lốc cầm lấy một chiếc ghế trên đường, lập tức xông ra. Đánh nhau, ai sợ ai.
Lúc Dương Phàm lao ra ngoài, phát hiện không còn chuyện của mình. Bảo vệ vung thắt lưng lên quất ngã một người, một cước đã ngã thằng còn lại, gần như cùng lúc hoàn thành cả hai việc. Đại hán từ trên xe chạy xuống cũng không chậm, nhanh đến dọa người. Từ bên cạnh vung chân lên đá ngã một thằng, thằng còn lại chưa kịp có phản ứng đã bị đại hán mặt đen đá vào mông, ngã xuống bậc thềm, mặt đập vào đó đến chảy máu.
Dương Phàm đi ra, vừa lúc thấy thằng ngã trên bậc thềm định đứng lên, xem mình có chuyện gì không. Dương Phàm đã vung ghế đập hắn.
- A.
Một tiếng kêu thảm, tên đen đủi này lại ngã xuống.
Không đến hai phút, bốn người đã ngã xuống. Hà Cường trong xe Pasate sợ đến choáng váng, lấy lại tinh thần muốn lái xe bỏ chạy thì người bảo vệ đã lao vọt tới bên cạnh, túm tóc Hà Cường, lôi ra ngoài.
- Mẹ ơi.
Hà Cường hét thảm một tiếng, bị túm tóc lôi ra.
Những người khác trong quán lúc này đã lao ra, một đám cầm dao làm bếp, vừa nhìn thấy cảnh này, người ta còn tưởng là quán xã hội đen chứ.
Dương Phàm dở khóc dở cười xua tay nói:
- Về làm hết cho tôi, khách sợ bỏ chạy hết thì sao?
Mọi người vừa thấy đại hán da đen đang đi đến bên cạnh mấy người ngã xuống đất, đá một cú rất mạnh, đảm bảo đám người này trong vòng năm phút không thể đứng dậy, không có năng lực phản kháng.
Dương Phàm đã quen với thủ đoạn thu thập người rất lanh lợi và thành thục của đám chiến hữu Trần Thái Trung, người trong quán lại khác, đều trợn mắt há mồm.
Lúc này nữ quản lý đi ra, vội vàng kêu lên:
- Nhìn gì? Về làm ngay.
Dương Phàm nhìn lướt qua nữ quản lý, nhìn cũng được, có lẽ là *** của Lưu Thiết.
- Vừa nãy ai ra hỗ trợ, mỗi người phát một trăm.
Dương Phàm cười cười với nữ quản lý. Nữ quản lý hơi ngẩn ra. Chẳng qua nàng biết Dương Phàm, lập tức gật đầu. Mọi người liền hoan hô.
Lúc này người bảo vệ số một đã kéo Hà Cường đi tới. Hà Cường vẫn còn cứng miệng, hừ một tiếng nói:
- Con mẹ mày, mày biết tao là ai không? Mày dám đánh tao...
Bốp một tiếng, Dương Phàm đi tới, tát mạnh một cái.
- Ngậm cái miệng thối tha của mày lại.
Hà Cường đúng là không sợ đánh, mặt đầy máu mà vẫn còn ngoan cố hét:
- ****..... A
Dương Phàm đá một cái vào bụng dưới hắn. Hà Cường ngồi sụm xuống. Dương Phàm đi lên, túm tóc hắn, sau đó ấn xuống, đầu gối giơ lên.
Sự khác nhau của chuyên nghiệp và không chuyên nghiệp, nhìn cái là ra. Cú lên gối này mặc dù đánh mạnh làm Hà Cường ngửa đầu ra sau, nhưng cằm hắn cũng đánh mạnh vào chân Dương Phàm, đau đến độ chân Dương Phàm tê đi, thiếu chút nữa không đứng được. Su khi đứng im, còn không ngừng lấy tay day day. Day day mấy cái, Dương Phàm còn muốn đánh tiếp.
- Dương Phàm, đừng đánh.
Lúc này Tào Ny Ny lao tới, giữ Dương Phàm.
Dương Phàm vừa quay đầu lại nhìn Tào Ny Ny, liền biết thằng này là ai, không khỏi cười lạnh nói:
- Đây là con trai của phó đội trưởng Hà sao?
Tào Ny Ny hơi bối rối gật đầu. Dương Phàm cười lạnh một tiếng:
- Anh không cần biết tại sao hắn muốn tìm người chém anh. Nhưng nể mặt em, anh bây giờ không đánh nó.
Vừa nói Dương Phàm hét lên với nữ quản lý:
- Con mẹ nó, sao còn không báo cảnh sát? Lưu Thiết quản lý kiểu mẹ gì thế?
Lửa giận trong lòng Dương Phàm chưa tan hết. Lúc đi ra trời đã tối đen, nếu không phải bảo vệ kia kịp thời phát hiện, Dương Phàm nhất định đã bị chém vài cái. Tào Ny Ny lúc này còn khuyên Dương Phàm đừng đánh, cơn tức trong lòng mới nhịn đi chút. Dương Phàm hận nhất là có người tính kế mình.
Nữ quản lý vội vàng tìm người báo cảnh sát, sau đó lặng lẽ đi đến bên cạnh Dương Phàm, nhỏ giọng nói:
- Đại ca, có thể không làm loạn trước cửa quán được không? Ảnh hưởng đến kinh doanh.
Dương Phàm rất tức, chẳng qua vẫn còn khắc chế được mình. Hung tợn nhìn nữ quản lý một cái, sau đó nhỏ giọng nói:
- Kéo bọn chúng vào phòng bảo vệ.
Mấy bảo vệ khác của quán lúc này đi lên, một người đỡ một thằng, kéo vào phòng bảo vệ. Tào Ny Ny nhìn Hà Cường mặt đầy máu, lại nhìn Dương Phàm đang xám xanh mặt mày vì giận, muốn nói lại không dám. Dương Phàm đứng bên cạnh bãi đỗ xe của quán, Tào Ny Ny đứng bên cạnh vân vê tà áo không dám nói gì.
- Dương Phàm, em và hắn thực sự không có gì.
Tào Ny Ny dồn hết dũng khí nhỏ giọng nói. Nàng còn nghĩ vì chuyện mình và Hà Cường mà tức như vậy.
Dương Phàm cười lạnh một tiếng:
- Chuyện giữa hai người, anh không quan tâm. Dù hai người có lên giường, cũng không phải chuyện của anh.
Mặt Tào Ny Ny trắng bệch lại, hai tay ôm mặt, chạy đến cạnh xe, mở xe muốn rời đi.
Dương Phàm nhìn thấy thế, lập tức chặn cửa xe lại:
- Em tốt nhất vào trong quán đợi bình tĩnh lại thì lái xe rời đi, nếu không bắt taxi. Ở tình trạng này mà lái xe, rất dễ xảy ra chuyện.
Tào Ny Ny ngẩn ra, quay đầu chạy vào quán.
Lúc này cảnh sát rất nhanh đã đến, người của phường Thành Nam chưa đầy năm phút đã đến. Lúc này Lưu Thiết và Trầm Ninh cũng nhận được tin chạy tới, người liên quan đều đến phường Thành Nam. Liễu Chánh Khôn đang là phó công an phường thấy Trầm Ninh cũng xuất hiện cùng, liền mời ba người vào trong phòng làm việc. Sau khi hỏi rõ tình hình, Liễu Chánh Khôn lộ ra vẻ do dự, nháy mắt với Trầm Ninh.
Trầm Ninh hiểu ý đi theo ra ngoài. Dương Phàm ngồi ở bên trong, không lâu nghe thấy Trầm Ninh đang hét lên:
- Không được, tuyệt đối không được. Tôi không cần biết thằng chó đó là con ai. Chém Dương Phàm không khác gì chém tôi, không thể nào bỏ qua.
Vừa nói Trầm Ninh hầm hầm đi vào, nói với Dương Phàm và Lưu Thiết:
- Con mẹ nó, phó đồn Liễu Chánh Khôn không ngờ khuyên bỏ qua.
Dương Phàm từ lúc vào đây vẫn không nói gì, lúc này hắn vỗ bàn đứng dậy, nghiêm giọng nói:
- Theo trình tự bình thường, để bọn họ vào làm biên bản. Làm xong chúng ta đi.
Dương Phàm kiên trì như vậy, biên bản đã xong, ba người ra khỏi phòng làm việc. Bảo an ở phòng bên cạnh cũng đã đi ra, mặt đầy vẻ tức giận. Hắn thấy Dương Phàm liền nhỏ giọng nói:
- Lão Đại, anh đoán xem bọn chúng hỏi tôi như thế nào?
Dương Phàm xua tay nói:
- Chẳng có gì kỳ quái. Chẳng qua nếu bọn chúng lần này mà dám, vậy thì đen đủi rồi.
Liễu Chánh Khôn ở phía sau tiễn bọn họ ra ngoài rất xấu hổ. Lúc này một cảnh sát đi đến nói nhỏ, Liễu Chánh Khôn nghe xong biến sắc nói:
- Con mẹ, đây là phường Thành Nam, không phải đội cảnh sát giao thông. Nó nói bỏ qua là bỏ qua sao.
Giọng nói có hơi lớn, đây rõ ràng là cố ý cho bọn Dương Phàm nghe.
Trầm Ninh vẻ mặt vẫn âm trầm, lúc này lạnh nhạt nói:
- Anh Liễu, bảo trọng.
Mấy người ra khỏi đồn công an, lúc Trầm Ninh lái xe đi, xe Tào Ny Ny dừng trước cửa đồn, hình như đang quyết định có nên vào hay không.
Trầm Ninh thở dài một tiếng, dưng xe, quay đầu lại nhìn Dương Phàm. Dương Phàm cười khổ một tiếng, từ từ xuống xe.
Tào Ny Ny đang cô đơn đứng cạnh xe, có chút bất lực. Lúc này một xe cảnh sát rú còi chạy tới. Đột nhiên có ba cảnh sát nhảy xuống, thấy Dương Phàm liền hét:
- Chính là hắn.
Dương Phàm còn chưa hiểu có chuyện gì, hai cảnh sát trong ba tên đã ấn đầu Dương Phàm xuống, Tào Ny Ny ở cách đó không đến năm bước.
Bịch một tiếng, Dương Phàm cảm thấy trên lưng mình trúng đòn tàn nhẫn, đau đến độ nhướng mày, mồ hôi trào ra. Thì ra là Hà Tiến Tài, phó đội trưởng đội cảnh sát giao thông, giẫm mạnh vào lưng Dương Phàm, trong miệng còn mắng:
- *** mẹ mày, dám đánh con ông.
- Đánh chết chúng.
Trầm Ninh đẩy cửa đi xuống, trong tay cầm theo cà lê, thân hình mập mạp lao ra như cơn gió. Lưu Thiết và người bảo vệ kia cũng mở cửa xe chạy tới.
Hà Tiến Tài nhấc chân lên định giẫm cái nữa, Trầm Ninh đã vung cà lê đánh xuống. Hà Tiến Tài coi như nhanh nhạy, vừa quay đầu lại vừa vung tay lên cản. Chẳng qua lần nay Trầm Ninh ra tay rất mạnh, đánh cho xương tay Hà Tiến Tài kêu lên "rắc" một tiếng, đau đến độ tay phải không giơ lên được nữa. Mặc dù trước cửa đồn công an, nhưng Dương Phàm bị đánh, Trầm Ninh ra tay, Lưu Thiết không hề do dự, tất cả mọi người cùng trên một con thuyền mà.
Lưu Thiết cũng là một người chuyên đánh nhau, xông lên đánh tới một quyền, móc vào bụng dưới một thằng cảnh sát. Thằng này đang đè Dương Phàm xuống, không kịp đề phòng nên trúng một đấm. Cảnh sát kia bị người bảo vệ đá mạnh vào mắt cá chân, kêu thảm một tiếng quỵ xuống.
Dương Phàm đã thoát thân, chống tay xuống đất, chịu đựng cơn đau trên lưng, thấy có một viên gạch ở ngay phía trước, liền cầm lên.
Bốp. Đập mạnh vào mặt Hà Tiến Tài, mặt nở hoa. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Cảnh sát đánh người ngay trước đồn công an không phải tin tức gì mới, nhưng là có người dám đánh lại rất mới. Hết lần này đến lần khác Trầm Ninh lại mặc quần áo dân sự, bốn người đánh hội đồng ba người cảnh sát. Nhất là Hà Tiến Tài, nằm trên đất lăn lộn. Toàn bộ cơn lửa giận trong lòng Dương Phàm được phát tiết trên người hắn. Một hơi đá hai mấy cú, đá đến độ người đầy mồ hôi, thở hổn hển mới thôi. Hai tên cảnh sát còn lại cũng không tốt hơn là bao, bị ba người còn lại hầu hạ, quyền cước không ngừng, luôn miệng kêu thảm.
Mọi người vây xem có người kêu to:
- Đánh hay quá.
Rất nhanh khiến cả đám người đều kêu to:
- Đánh hay.
Cảnh sát trong trụ sở công an phường chạy ra ngăn cản, bên ngoài coi như đã đánh xong. Mọi người vây xem nói:
- Là cảnh sát ra tay trước, chúng tôi cũng thấy.
Sau đó một đám người hét lên:
- Đúng, cảnh sát ra tay trước. Các người muốn bao che, chúng tôi có thể làm chứng.
Dương Phàm vừa ra khỏi đồn công an lại một lần nữa đi vào. Tào Ny Ny lúc này không vào, rút điện thoại khóc lóc kể. Lúc Dương Phàm đi vào, liếc nhìn nàng một cái, thấy nàng đang rất sợ.
Hà Tiến Tài sao lại đến đây? Thì ra là một tên cảnh sát của công an Thành Nam trực tiếp báo tin. Hà Tiến Tài nghe con trai bị đánh liền gọi cho Liễu Chánh Khôn giữ Dương Phàm lại. Kết quả Liễu Chánh Khôn không nể mặt. Hà Tiến Tài uống hơi nhiều liền gọi điện bảo tên cảnh sát Thành Nam kia đến đón bọn họ, đến để chỉ điểm người.
Đến nơi, Hà Tiến Tài thấy Dương Phàm được thả ra, máu nóng bốc lên, lại có tác dụng của hơi men, lại thấy đây là trước cửa công an Thành Nam, dựa vào quan hệ với Tào Dĩnh Nguyên, ít nhiều có chút không hề e ngại, đi đến liền đánh người. Hơn nữa cảnh sát đánh người cũng không có gì lạ. Hà Tiến Tài không coi việc này vào đâu, càng chủ yếu chính là Hà Tiến Tài đã nhận ra Dương Phàm, chính là thằng đánh mình buổi chiều.
Tào Dĩnh Nguyên vẻ mặt tức giận chạy đến nơi, thấy con gái đứng trước cửa khóc, cơn giận bốc lên tận trời.
- Bọn họ đâu? Không ngờ lại đánh nhau trước cửa trụ sở công an, còn biết nguyên tắc không?
Tào Ny Ny lúc này đã thôi khóc, run run chỉ vào bên trong. Tào Dĩnh Nguyên đang định đi vào, thấy vẻ mặt con gái, không khỏi thở dài một tiếng:
- Con về trước đi.
Tào Ny Ny lúc này không nghe, bướng bỉnh lắc đầu nói:
- Con ở đây chờ Dương Phàm đi ra.
Tào Dĩnh Nguyên do dự một chút:
- Cùng vào đi.
Dương Phàm một lần nữa đi vào đồn công an. Liễu Chánh Khôn sắp khóc đến nơi, nhìn Dương Phàm và Trầm Ninh liền nói:
- Hai vị đại ca, cho em một đường sống có được không?
Dương Phàm cười lạnh một tiếng:
- Công bằng chấp pháp, anh một chút chuyện cũng không sao cả.
Vừa nói Dương Phàm liền suy nghĩ một chút, rút điện thoại gọi cho Vương Thần trưởng ban kỷ luật thị ủy. Chuyện này thông qua Vương Thần là hợp lý nhất. Bởi vì Vương Thần nhận được tin nhất định sẽ báo lên cho Lý Thụ Đường.
Vương Thần sắp ngủ, nhận được điện thoại liền không còn chút cơn buồn ngủ, ừ ừ hỏi rõ tình huống, liền suy nghĩ một chút, nhỏ giọng nói:
- Chuyện này, tôi lập tức báo cáo lên bí thư Lý, đừng lo lắng.
Dương Phàm vừa cúp máy, Trầm Ninh ở bên cạnh liền đến gần, cười nói:
- Gọi điện cho ai thế?
Dương Phàm nhìn lướt qua Liễu Chánh Khôn:
- Gọi cho trưởng ban Vương Thần ban kỷ luật đảng. Anh ta lập tức báo cho bí thư Lý.
Liễu Chánh Khôn nghe thấy chuyện này đã báo lên trên, hắn lấy lại bình tĩnh thở dài một tiếng nói:
- Tự làm bậy. Được rồi, lấy lời khai một lần nữa.
Càng đáng chết chính là một đám phóng viên chạy đến trước cửa đồn công an. Vừa lúc Tào Dĩnh Nguyên mới đi đến tước cửa phòng làm việc, quay đầu lại nhìn phóng viên, rất tức giận, rút điện thoại di động ra hét lên với bên trong:
- Các người làm cái gì đó. Tin tức ở công an Thành Nam một khi phát ra ngoài, không phải là tát vào mặt ủy ban sao?
Dập máy, Tào Dĩnh Nguyên trực tiếp chạy vào trưởng công an, thấy cửa khóa, không khỏi tức giận nói:
- Sao lại thế này? Xảy ra chuyện lớn như vậy mà người cũng chưa đến?
Liễu Chánh Khôn vừa lúc nghe thấy âm thanh quen thuộc này, thò đầu ra, vẻ mặt tươi cười nói:
- Phó bí thư Tào.
Tào Dĩnh Nguyên hừ một tiếng:
- Lê Khắc làm cái gì mà đến bây giờ vẫn chưa tới?
Lê Khắc đang là trưởng công an, là lãnh đạo trực tiếp của Liễu Chánh Khôn. Cho nên Liễu Chánh Khôn vội vàng giải thích:
- Anh Lê đang mệt, tối đi nghỉ sớm, tôi không tiện quấy rầy.
Vẻ mặt Tào Dĩnh Nguyên lúc này mới tốt hơn một chút, nói:
- Có tình huống gì, vào phòng làm việc của anh rồi nói.
Lý Thụ Đường lúc này mới tắm rửa xong định đi ngủ. Vương Thần vội vàng gọi điện tới, Lý Thụ Đường nghe xong sợ đến độ nhăn nhó mặt mày, nghe xong Vương Thần kể lại vụ án, Lý Thụ Đường tức giận nói:
- Đây là thời đại gì? Trong mắt những người đó còn có quốc pháp và kỷ luật đảng không, không ngờ dám tập kích một lãnh đạo huyện ngay trên đường. Anh lập tức xuống công an Thành Nam hiểu rõ tình hình. Tôi lập tức gọi điện cho đồng chí Tào Dĩnh Nguyên.
Tào Dĩnh Nguyên ở bên này nghe Liễu Chánh Khôn kể sơ qua, vẻ mặt càng lúc càng khó coi. Liễu Chánh Khôn nhìn thấy mưa bão sắp tới, bảo đi rót nước, trốn ra ngoài. Tào Ny Ny lúc này mới có thể tiến vào, kể lại chuyện lúc chiều và ý của Dương Phàm.
Mặt Tào Dĩnh Nguyên lúc đen lúc đỏ. Trong lòng lão đang suy nghĩ gì, Tào Ny Ny cũng không rõ, vừa lúc điện thoại di động của Tào Dĩnh Nguyên reo lên. Tào Dĩnh Nguyên rút ra, mặt biến sắc.
- Vâng vâng, tôi biết, tôi đã chạy đến công an Thành Nam, chuyện này tôi chờ đồng chí Vương Thần xuống sẽ cùng nhau xử lý. Vâng vâng, tôi lập tức gọi điện cho bên cục công an.
Tào Dĩnh Nguyên dập máy, nói với Tào Ny Ny:
- Con ở trong này chờ chút.
Vừa nói Tào Dĩnh Nguyên đi ra khỏi phòng làm việc, đi đến trước cửa một phòng thẩm vấn, nhìn lướt qua bên trong thấy Hà Tiến Tài đang ngồi bên trong, đang không ngừng kêu đau.
Tào Dĩnh Nguyên đẩy cửa đi vào, Hà Tiến Tài thấy liền kêu lên:
- Phó bí thư Tào, anh làm chủ giúp em.
/644
|