Trên người Chúc Vũ Hàm có một thứ mùi mà Dương Phàm không thể kháng cự, thứ mùi này làm Dương Phàm si mê. Hơi thò đầu ra, râu mép cứng cứng lướt trên cái mông trắng nõn, một cảm giác tê dại phát ra từ vị trí mẫn cảm nhất.
Chúc Vũ Hàm không khỏi quay đầu lại, hoảng loạn kêu:
- Đừng, chưa rửa, có mùi.
Dương Phàm nói một câu làm cả đời Chúc Vũ Hàm không thể quên:
- Em thích, ngửi là say.
Một tiếng sau, Chúc Vũ Hàm cả người mềm nhũn ôm lấy Dương Phàm, dựa vào ghế, hai mắt vẫn chưa khôi phục lại từ trong si mê.
*** lúc trước, Chúc Vũ Hàm đạt đến trạng thái điên cuồng, đỉnh điểm, sức lực cả người đã biến mất trong gần tiếng đó, bây giờ chỉ có thể từ từ khôi phục thể lực.
Xe lên cao tốc, vẻ hồng hào trên mặt Chúc Vũ Hàm mới dần tan đi. Ánh hoàng hôn chiểu thẳng tới, Chúc Vũ Hàm híp mắt nhìn Dương Phàm đang chăm chú lái xe, trong lòng không khỏi có chút đau xót, thầm nói: "Có lẽ mình đã sai"
Đột nhiên, Chúc Vũ Hàm ngồi dậy, chỉnh sửa tư thế. Dương Phàm liếc nhìn, thấy nàng có chút là lạ, không khỏi cười nói:
- Làm gì thế? Tận dụng thời gian nghỉ ngơi đi.
Chúc Vũ Hàm lắc đầu, nhỏ giọng nói:
- Chị muốn bóng chúng ta nằm lên nhau.
Dương Phàm xúc động trong lòng, chân hắn đạp vào phanh đột ngột, xe phía sau rú còi inh ỏi.
Bảo vệ cổng ngăn xe Dương Phàm lại, Chúc Vũ Hàm thò đầu ra, bảo vệ nhận ra nàng, khoát tay cho qua.
- Mai chị bảo người làm giấy thông hành cho em.
Chúc Vũ Hàm đột nhiên nói, Dương Phàm ngẩn ra một chút, khẽ gật đầu.
Đứng trước cửa nhà Chúc Đông Phong, Dương Phàm không khỏi chần chờ, chủ nhân bên trong có địa vị rất cao. Mặc dù Trần Chính Hòa cũng như vậy, chẳng qua áp lực không nặng nề như bây giờ.
Chúc Đông Phong đang ngồi trong phòng khách xem thời sự, thấy cửa mở ra, không khỏi nở nụ cười. Chúc Vũ Hàm vào trước, lập tức quay đầu lại nói với bên ngoài: - Vào đi, bố chị có nhà.
Chúc Đông Phong tinh thông sự đời nhìn vẻ mặt và ánh mắt của con gái, trong lòng không khỏi run lên, giống như có vấn đề. Chúc Đông Phong vội vàng nghiêng người, liếc nhìn ra ngoài một chút, rất nhanh ngồi ngay ngắn lại.
Lúc Dương Phàm xuất hiện, Chúc Đông Phong không khỏi sợ hãi run lên. Bởi vì thằng bé này rất trẻ à nghe? Dù nhìn thế nào cũng trẻ hơn Vũ Hàm.
Chúc Vũ Hàm cười hì hì đi đến cạnh Chúc Đông Phong, nhỏ giọng nói:
- Bố, hắn chính là Dương Phàm, xem như con nuôi của bố.
Mặc dù là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng Chúc Đông Phong vẫn có chút hoang mang. Bởi vì nhìn Dương Phàm thấy rất quen mắt. Nghĩ đến chức vụ bây giờ của Dương Phàm, Chúc Đông Phong không khỏi vỗ đùi nói:
- Phó chủ tịch huyện trẻ nhất tỉnh Giang Nam, tên được nêu trên nhật báo YM, đấu sĩ chống tham nhũng điển hình của Uyển Lăng.
Dương Phàm có chút rụt rè, bị Chúc Đông Phong khen như vậy, hắn cảm thấy không quen.
- Bí thư Chúc quá khen.
Chúc Đông Phong ngẩn ra một phút. Bởi vì trực giác lão nghĩ Dương Phàm sẽ dựa vào Chúc Vũ Hàm tới gần mình, gọi mình một tiếng bố nuôi. Nói thật nếu Dương Phàm gọi như vậy, trong lòng Chúc Đông Phong rất không thoải mái. Bây giờ trên mặt Dương Phàm chỉ hiện ra chút rụt rè, nhưng rất nhanh đã khôi phục bình tĩnh, vẻ mặt lễ phép nhưng không nịnh bợ, giọng nói bình tĩnh, ánh mắt trấn định, lộ ra vẻ trầm ổn không tương xứng với tuổi.
- Ha ha, không hổ là do Chu lão dạy dỗ, có khí độ, ngồi xuống nào.
Chúc Đông Phong ra vẻ rất thân thiện, quay đầu lại xem thời sự tiếp.
Dương Phàm ngồi trên ghế cách lão năm bước. Khóe mắt Chúc Đông Phong nhận thấy tiểu tử này sau khi ngồi xuống không ngờ làm cho người ta cảm giác vững như núi. Trong lòng không khỏi cảm thấy kỳ quái, Chúc Đông Phong vẫn không nói gì, tiếp tục giả vờ xem Tv.
Chúc Vũ Hàm chuồn vào trong nhà, rất nhanh từ bên trong truyền ra tiếng nói chuyện của hai mẹ con, không biết hai người nói cái gì. Không lâu sau nữ chủ nhân cười cười đi ra. Người phụ nữ năm mươi tuổi thoạt nhìn trẻ hơn bốn năm tuổi, thấy Chúc Đông Phong ngồi như núi, không nhịn được oán giận nói:
- Lão Chúc, đây là thái độ đãi khách của ông sao? Không nói một câu.
Chúc Đông Phong uy nghiêm ừ một tiếng: - Sắp hết thời sự rồi.
Thượng Hi cười cười với Dương Phàm, sau đó nói thầm:
- Hừ hừ, trà cũng không rót mời?
Chúc Vũ Hàm ở bên cạnh thấy cảnh này, không khỏi mỉm cười nói:
- Là con quên mất, con đi rót.
Là Chúc Vũ Hàm quên? Hay là Chúc Đông Phong không gọi? Thực ra ba người của Chúc gia, kể cả osin ở trong bếp cũng biết một quy tắc của Chúc gia. Khi có khách đến, Chúc Đông Phong đứng dậy nói chuyện, có nghĩa là muốn mang trà lên, muốn lưu người lại nói chuyện. Nếu vẫn ngồi im bất động tức là có ý không muốn giữ khách lại. Chúc Đông Phong lần này không phải không muốn lưu khách, chỉ muốn thử người thanh niên trẻ tuổi trước mặt mà thôi.
Lúc này Dương Phàm khẽ đứng lên, cười cười thi lễ với Thượng Hi, lễ phép nói:
- Cháu chào chánh văn phòng Thượng.
Dương Phàm gọi như vậy là bởi vì Thượng Hi là chánh văn phòng tỉnh. Dương Phàm một lần nữa nằm ngoài suy đoán của Chúc Đông Phong. Gọi chức vụ của Thượng Hi, nói rõ Dương Phàm một lần nữa nhấn mạnh một việc đó là hôm nay đến đây vì việc công, không phải nhận thân thích. Điều này làm Chúc Đông Phong càng thêm ngạc nhiên. Tốt xấu tiểu tử này cũng là em trai nuôi mà con gái nhận, sao lại không có ý muốn làm thân chứ? Chúc Đông Phong là lão giang hồ, hơi suy nghĩ một chút, cười thầm, thầm nghĩ tiểu tử này thật thông minh.
Dương Phàm không làm như vậy là bởi vì không cần. Dương Phàm là do Chúc Vũ Hàm mang về, điểm này đã đủ rồi.
Thượng Hi oán giận nhìn Chúc Đông Phong một cái, cười cười ngồi xuống bên cạnh Dương Phàm, thân thiện nhỏ giọng nói:
- Cháu là em trai mà Tiểu Vũ nhận?
Dương Phàm cảm nhận được sự thân thiết của bà là thật, rất cung kính cúi người, cười đáp:
- Chánh văn phòng Thượng, đó là câu nói vui đùa của cháu và chị Vũ Hàm lúc ở Bắc Kinh, không dám coi là thật.
Thượng Hi không khỏi cau mày:
- Thằng bé này, chẳng lẽ cô không xứng làm mẹ nuôi cháu sao?
Dương Phàm gãi gãi đầu nói:
- Cháu đương nhiên muốn còn không được. Chẳng qua hôm nay cháu đến nói chuyện công, nói điều này không tốt lắm.
Lúc này Chúc Vũ Hàm đã bưng trà lên, nghe thấy hai người nói chuyện liền cười nói:
- Được rồi ạ, muốn nhận con nuôi, đợi Dương Phàm nói xong rồi lại nói.
Những lời này của nàng khéo léo giải vây cho Dương Phàm. Đồng thời chẳng khác gì mặc nhiên nhận định thân phận của Dương Phàm. Cái này... Dương Phàm chính là em trai con nhận, bố mẹ biết ý mà làm.
Chương trình thời sự kết thúc, Chúc Đông Phong ho khan một tiếng, tắt Tv, xoay người ngồi đối diện với Dương Phàm. Hai mẹ con vừa thấy động tác này, lập tức biết ý cười cười với Dương Phàm. Thượng Hi nói:
- Hai người nói chuyện, chúng tôi vào trong nói chuyện.
- Bài viết trên nhật báo YM, tôi đã xem, văn bản quy hoạch đó là cậu làm?
Chúc Đông Phong đúng là gừng già, một lời nói trúng mục đích mà Dương Phàm đến đây.
Dương Phàm cũng sớm có chuẩn bị. Một huyện xuất hiện trên nhật báo YM, đến nhà bí thư tỉnh ủy, nếu không chuẩn bị gì, thì đúng là thằng ngu. Dương Phàm không hề hoang mang lấy một tập văn kiện trong túi máy tính ra, nhẹ nhàng đặt lên bàn, sau đó bật máy tính xách tay.
- Bí thư Chúc, tài liệu rất nhiều, tôi có tài liệu điện tử, ngài xem một chút tiện hơn.
Chúc Đông Phong ừm một tiếng, kiên nhẫn chờ đợi. Chỉ lát sau Dương Phàm đã mở tài liệu điện tử lên, xoay màn hình ra trước mặt Chúc Đông Phong, sau đó ngồi im mà chờ.
Đoạn phim không quá dài, năm phút là kết thúc. Chúc Đông Phong sau khi xem xong, đột nhiên phát hiện một hiện tượng, trong cả đoạn phim, hiếm khi Dương Phàm xuất hiện một mình. Chẳng qua chỉ là giải thích một chút, ngẫu nhiên nói ra một chút, chủ yếu là nhấn mạnh ba vị thường ủy Vĩ Huyền cấp trên.
- Quan chức Vĩ Huyền rất đoàn kết.
Chúc Đông Phong cảm khái nói một câu. Mục đích của Dương Phàm lại một lần nữa đạt được, không khỏi hơi nghiêng người tới trước, nhỏ giọng nói:
- Hệ thống quan chức tiền nhiệm của Vĩ Huyền lưu lại một tình hình rối ren, vì thay đổi hiện trạng kinh tế rất xấu nay, bí thư Hồng, chủ tịch Hạ, phó bí thư Tô đều dồn hết tâm tư suy nghĩ, hy vọng trong vòng ba năm sẽ khiến kinh tế Vĩ Huyền tăng vọt về chất. Bây giờ Vĩ Huyền coi như đồng tâm hiệp lực.
Chúc Đông Phong có chút kinh ngạc, suy nghĩ một chút là hiểu được ý trong lời nói của Dương Phàm. Lão không khỏi ngưng thần nhìn Dương Phàm, trong lòng bắt đầu thích tiểu tử này.
- Nói chút đi, các người chuẩn bị làm như thế nào.
Chúc Đông Phong ra vẻ đang nghe báo cáo. Dương Phàm lấy giọng, há mồm nói:
- Sáng hôm nay, mấy thường ủy chúng tôi mở một cuộc họp...
Dương Phàm không giống một cấp dưới đang báo cáo, lấy ra một quyển sổ nhỏ ghi chép, lúc nói rất lễ phép nhưng không mất vẻ chăm chú, cả quá trình đọc lại rất rõ ràng rành mạch, giống như đọc trên máy tính vậy.
- Khoản nợ mặc dù do tiền nhiệm lưu lại, nhưng chúng tôi không định xin trừ nợ, đã hứa với phía ngân hàng, trong vòng ba năm sẽ trả cả vốn lẫn lãi. Cả huyện Vĩ Huyền vẫn còn có chút danh dự, phải không ạ?
Chúc Đông Phong thấy được sự tự tin trên mặt Dương Phàm, còn có vẻ thong dong và trầm ổn. Một phó chủ tịch huyện, đối mặt với Lão Đại toàn tỉnh mà từ đầu đến cuối luôn trấn định như vậy. Mặc dù có quan hệ với Chúc Vũ Hàm, nhưng cũng hiếm có.
Theo Dương Phàm nói ra, Chúc Đông Phong dần dần nghe vào. Dương Phàm kể rất rõ ràng, kết hợp một cách hoàn hảo các công tác lại với nhau. Chúc Đông Phong bị cuốn hút, thi thoảng nói vào một hai câu.
Lúc nói chuyện với Chúc Đông Phong, Dương Phàm có một cảm giác lớn nhất đó là bí thư tỉnh ủy rất lợi hại, mỗi lần hỏi đều trúng trọng tâm. Dương Phàm nói, mấy lần bị các câu hỏi chút nữa làm cho rối loạn.
Chúc Vũ Hàm và Thượng Hi ở trong phòng, nói chuyện một lát, bắt đầu chuyển đề tài sang Dương Phàm. Chúc Vũ Hàm giấu giấu diếm diếm nói cho qua, hai ba lần lại chuyển sang chuyện khác.
Mẹ con đang nói chuyện đến việc chăm sóc da dẻ, giữ gìn sắc đẹp thì đột nhiên nghe thấy Chúc Đông Phong vỗ bàn nói:
- Luôn đặt lợi ích của nông dân lên hàng đầu, công tác này rất tốt. Có thể nói các người đi đầu trong cả tỉnh. Chiến lược xây dựng thương hiệu nông sản đúng là biết nhìn xa trông rộng. Chỉ riêng lá trà Vĩ Huyền các người, hai chuyên gia tặng tôi một cân, tôi nếm thấy mùi vị rất được, không thua kém Long Tỉnh Tây Hồ bao nhiêu. Chuyên gia còn nói điều kiện thổ nhưỡng Vĩ Huyền các người, dưa lê trồng ở đây có thêm ba bốn loại nguyên tố so với các nơi khác. Cái này đáng giá đầu tư.
Dương Phàm nghe đến đây, trong lòng không khỏi cảm thấy vui vẻ. Hai lão chuyên gia này đúng là trợn tròn mắt mà nói dối. Cái gì mà có thêm ba bốn loại nguyên tố vi lượng, vậy mà cũng dám nói càn trước mặt Chúc Đông Phong. Chẳng qua nếu là chuyên gia thì có cái quyền này, giống như bọn họ nói có tức là có.
Thượng Hi ở trong phòng cười cười, nói với Chúc Vũ Hàm:
- Một già một trẻ này nói chuyện cũng nhập tâm ghê. Mới đầu bố con còn ra vẻ *** với Dương Phàm, mẹ nhìn mà không đành lòng.
Chúc Vũ Hàm có chút đắc ý, người đàn ông của nàng nếu không xuất sắc mới là lạ. Chẳng qua đắc ý đó chỉ có thể giấu ở trong lòng. Trong lòng nàng đang rất thoải mái.
Dương Phàm ở bên ngoài đã chuyển đề tài đến đường.
- Mấy lãnh đạo chủ yếu của huyện đều nhận thấy đường đại biểu cho bộ mặt của huyện. Vì vậy quyết định đấu giá xe hơi và các các thiết bị có tác dụng trang trí, còn có mười triệu vay được từ ngân hàng đều đưa vào để sửa đường. Mặc dù như vậy, chúng tôi vẫn thiếu tiền. Nguồn: http://truyenyy.com
Chúc Đông Phong đang nhập tâm, không nhịn được thuận miệng hỏi:
- Các người còn thiếu bao nhiêu tiền?
Vừa thốt ra câu này, Chúc Đông Phong lập tức có phản ứng, không khỏi cười khổ nói với Dương Phàm:
- Cậu đúng là tiểu hồ ly, cái đuôi đang vẫy vẫy kìa.
Dương Phàm có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu:
- Tôi đây là không có biện pháp. Bí thư Hồng và chủ tịch Hạ đều mong đợi tôi có thể lấy được tiền về. Nếu không tôi đã không mặt dày nhờ chị mang mình tới đây.
Chúc Đông Phong xem như bị lừa, lúc này muốn nói sang chuyện khác cũng không thể. Chẳng qua lão giang hồ hiển nhiên có biện pháp.
- Lo lắng đến chiến lượng nông lâm nghiệp của các người, tỉnh không thể buông tay. Chẳng qua tỉnh cũng không giàu có gì. Nếu không, tạo chính sách với huyện Vĩ Huyền?
Chúc Vũ Hàm vừa cười vừa nói đầy vẻ cao thâm khó lường. Trong lòng Dương Phàm không khỏi kêu khổ, lão già này quá lợi hại. Tỉnh có chính sách ưu đãi không phải không tốt, chẳng qua chính sách không thể là tiền, không có tiền thì dù muốn làm gì cũng không được.
Dương Phàm đang rầu rĩ không biết đối phó như thế nào, Chúc Đông Phong thừa thắng truy kích:
- Ngày mai tôi sẽ hỏi sở tài chính một chút xem có thể dành tiền cho Vĩ Huyền không.
Dùng một chữ "dành" như vậy nguyện vọng đòi tiền của Dương Phàm trên cơ bản không được quá nhiều.
Khổ tâm chuẩn bị, từng bước đưa vào bẫy, kết quả Chúc Đông Phong nói hai ba câu đã cho mặt mũi tối tăm. Dương Phàm không thể không bội phục lão già trước mặt, thầm nghĩ đây mới là người thành tinh.
Chúc Đông Phong nhìn vẻ mặt Dương Phàm, trong lòng rất đắc ý. Thực ra ở tình hình hiện nay, cấp tiền cho Vĩ Huyền không phải không được. Nhưng trong lòng Chúc Đông Phong rất bất mãn tên bại hoại Dương Phàm này, không ngờ dùng lời nói chụp mũ mình, thiệt thòi như vậy đâu thể chấp nhận.
Nói đến nước này, Dương Phàm có chút hối hận vì đã đến tìm Chúc Đông Phong. Sớm biết như vậy thì đi tìm Điền Trọng tốt hơn nhiều. Điền Trọng bên kia hơi chiếu cố một chút, là mình có thể lấy được mấy chục triệu, thậm chí trăm triệu. Bây giờ đi tìm Chúc Đông Phong, lại đi tìm Điền Trọng, đây không phải gián tiếp coi thường quyền uy của bí thư tỉnh ủy sao? Đau đầu.
Dương Phàm hối hận còn có một việc, đó là trên đường không hỏi Chúc Vũ Hàm một chút, hiểu rõ lão già, sai lầm, đây là vì mình quá tự tin.
Nhìn đồng hồ thấy đã hơn hai tiếng, Dương Phàm chủ động đứng dậy nói:
- Bí thư Chúc, không còn sớm nữa, tôi không quấy rầy ngài nghỉ ngơi.
Chúc Đông Phong không nghĩ tới Dương Phàm nói rút là rút. Người bình thường không phải đều nói nhờ vả một chút sao?
Có chút mất mát, Chúc Đông Phong khẽ gật đầu. Lúc này Chúc Vũ Hàm và Thượng Hi từ bên trong cũng đã đi ra.
- Muốn đi à.
Thượng Hi thân thiết hỏi. Dương Phàm gật đầu:
- Vâng, không còn sớm nữa.
Chúc Vũ Hàm bất mãn chu miệng, đi lên:
- Vừa lúc, chị cũng muốn về Vu Thành trong đêm, cùng nhau đi.
Chúc Vũ Hàm vừa nói liền đeo túi lên lưng, ra vẻ rất bất mãn.
Thượng Hi kinh ngạc nói:
- Trời đang mưa mà, con cũng định đi sao?
Chúc Vũ Hàm nhìn Chúc Đông Phong một chút, gật đầu. Ý chính là hôm nay quay về là vì chuyện của Dương Phàm.
Dương Phàm một lần nữa gật đầu chào vợ chồng Chúc Đông Phong, lúc này mới xoay người đi ra ngoài. Chúc Vũ Hàm và Dương Phàm mới rời đi, Thượng Hi liền vỗ đầu nói:
- Quên mất chuyện nhận con nuôi, em thích thằng bé này.
Chúc Đông Phong cười khổ nói:
- Thằng bé này giảo hoạt lắm, anh thiếu chút nữa bị nó lừa.
Vừa nói Chúc Đông Phong không khỏi đắc ý, cười nói:
- Chẳng qua nó vẫn còn non lắm. Ha ha.
Thượng Hi hiểu rõ tính cách của Chúc Đông Phong, không khỏi cau mày nói:
- Anh làm khó đứa nhỏ này làm gì?
Chúc Đông Phong lắc đầu nói:
- Cũng không phải làm khó, trung ương lập tức mở hội nghị, bên trên sẽ ra chính sách về nông thôn. Anh nghĩ tài chính quốc gia sẽ dồn về nông thôn. Đến lúc đó anh hơi buông tay chút, Vĩ Huyền sẽ tốt lên. Chẳng qua bây giờ không thể đáp ứng tiểu tử này. Anh muốn xem tiểu tử này có thể làm ra điều gì không.
Xuống lầu, Chúc Vũ Hàm không khỏi cười cười, nhỏ giọng nói:
- Tiểu hồ ly gặp lão hồ ly, hay quá.
Dương Phàm lắc đầu cười khổ, mở cửa xe:
- Bố chị quá lợi hại.
Chúc Vũ Hàm yêu kiều cười nói:
- Cũng là bố em.
Dương Phàm nói thầm:
- Ông ta không nhận à nghe.
Chúc Vũ Hàm nói suốt đêm quay về Vu Thành, nhưng trên thức tế chính là cùng Dương Phàm tìm khách sạn ở. Dương Phàm đụng phải bức tường Chúc Đông Phong đành phải chuyển sang nơi khác. Tỉnh không cấp tiền, hoặc cấp ít, vấn đề này phải nghĩ biện pháp giải quyết.
Ngồi trên giường ở khách sạn, dựa lưng vào tường, châm điếu thuốc, Dương Phàm suy nghĩ đối sách. Chúc Vũ Hàm chuồn vào toilet tắm rửa, cũng không đề xuất được chủ ý với Dương Phàm. Không thể không nói người phụ nữ này rất thông minh. Tôn nghiêm của đàn ông không cho phép Dương Phàm nhận sự giúp đỡ của Chúc Vũ Hàm lúc này. Nếu ngay cả việc này mình cũng không nghĩ được biện pháp, Dương Phàm cũng không xứng để Chúc Vũ Hàm đối xử như vậy?
Dương Phàm đầu tiên chính là nghĩ lấy tiền từ các công ty. Chẳng qua chiêu này bây giờ không quá phù hợp. Chủ yếu là tiền của Du Nhã Ny, Dương Phàm không muốn dễ dàng mở miệng. Trước mặt không tìm được lỗ hổng, đổi vị trí khác thì sao? Dương Phàm nghĩ đến sở lâm nghiệp, hình như bọn họ cũng có quỹ tài chính chuyên ngành. Ừ ừ, còn có tỉnh đoàn, hình như cũng có hạng mục nông thôn, cũng có tài chính chuyên môn. Nếu những hạng mục đó rơi vào Vĩ Huyền, vậy tiền không phải cũng dồn xuống sao? Hoàn toàn có thể di hoa tiếp mục mà, treo đầu dê bán thịt chó.
Dương Phàm suy nghĩ một vòng, cuối cùng có một kết luận, kết quả còn phải xem hoạt động ngày mai. Tóm lại, nơi nào có thể kiếm được tiền thì chui vào đó.
Chúc Vũ Hàm tắm rửa xong, khuôn mặt đỏ hồng đi ra, cầm khăn lông lau tóc, thấy Dương Phàm không có vẻ gì chán nản, vui vẻ trong lòng. Dương Phàm có thể nhanh chóng hồi phục từ trong đả kích, đây là nguyên nhân làm Chúc Vũ Hàm hài lòng.
- Chị, ngày mai em muốn mời lãnh đạo ngân hàng nông nghiệp tỉnh ăn cơm, chị xem có được không?
Chúc Vũ Hàm đảo đảo mắt, nói:
- Em chú ý đến tiền hỗ trợ nông thôn?
Dương Phàm gật đầu:
- Đúng, nhớ món tiền không lãi suất này.
Chúc Vũ Hàm mỉm cười nói: - Nói sau đi, chị đã chuẩn bị quần áo cho em rồi, đi tắm rửa, nghỉ ngơi một chút.
Dương Phàm đứng lên, đi qua bên cạnh Chúc Vũ Hàm, giang tay ôm, ngửi ngửi cổ nàng một cái, làm cho nàng cười hì hì, hắn nói:
- Thơm quá.
Nói xong chuồn vào trong toilet.
- Không có gì có thể ngăn cản mình hướng tới tự do...
Trong toilet truyền ra tiếng hát của Dương Phàm. Chúc Vũ Hàm nghe thấy đấu chí dâng trào, dựa vào gối, không khỏi si mê.
Chúc Vũ Hàm không khỏi quay đầu lại, hoảng loạn kêu:
- Đừng, chưa rửa, có mùi.
Dương Phàm nói một câu làm cả đời Chúc Vũ Hàm không thể quên:
- Em thích, ngửi là say.
Một tiếng sau, Chúc Vũ Hàm cả người mềm nhũn ôm lấy Dương Phàm, dựa vào ghế, hai mắt vẫn chưa khôi phục lại từ trong si mê.
*** lúc trước, Chúc Vũ Hàm đạt đến trạng thái điên cuồng, đỉnh điểm, sức lực cả người đã biến mất trong gần tiếng đó, bây giờ chỉ có thể từ từ khôi phục thể lực.
Xe lên cao tốc, vẻ hồng hào trên mặt Chúc Vũ Hàm mới dần tan đi. Ánh hoàng hôn chiểu thẳng tới, Chúc Vũ Hàm híp mắt nhìn Dương Phàm đang chăm chú lái xe, trong lòng không khỏi có chút đau xót, thầm nói: "Có lẽ mình đã sai"
Đột nhiên, Chúc Vũ Hàm ngồi dậy, chỉnh sửa tư thế. Dương Phàm liếc nhìn, thấy nàng có chút là lạ, không khỏi cười nói:
- Làm gì thế? Tận dụng thời gian nghỉ ngơi đi.
Chúc Vũ Hàm lắc đầu, nhỏ giọng nói:
- Chị muốn bóng chúng ta nằm lên nhau.
Dương Phàm xúc động trong lòng, chân hắn đạp vào phanh đột ngột, xe phía sau rú còi inh ỏi.
Bảo vệ cổng ngăn xe Dương Phàm lại, Chúc Vũ Hàm thò đầu ra, bảo vệ nhận ra nàng, khoát tay cho qua.
- Mai chị bảo người làm giấy thông hành cho em.
Chúc Vũ Hàm đột nhiên nói, Dương Phàm ngẩn ra một chút, khẽ gật đầu.
Đứng trước cửa nhà Chúc Đông Phong, Dương Phàm không khỏi chần chờ, chủ nhân bên trong có địa vị rất cao. Mặc dù Trần Chính Hòa cũng như vậy, chẳng qua áp lực không nặng nề như bây giờ.
Chúc Đông Phong đang ngồi trong phòng khách xem thời sự, thấy cửa mở ra, không khỏi nở nụ cười. Chúc Vũ Hàm vào trước, lập tức quay đầu lại nói với bên ngoài: - Vào đi, bố chị có nhà.
Chúc Đông Phong tinh thông sự đời nhìn vẻ mặt và ánh mắt của con gái, trong lòng không khỏi run lên, giống như có vấn đề. Chúc Đông Phong vội vàng nghiêng người, liếc nhìn ra ngoài một chút, rất nhanh ngồi ngay ngắn lại.
Lúc Dương Phàm xuất hiện, Chúc Đông Phong không khỏi sợ hãi run lên. Bởi vì thằng bé này rất trẻ à nghe? Dù nhìn thế nào cũng trẻ hơn Vũ Hàm.
Chúc Vũ Hàm cười hì hì đi đến cạnh Chúc Đông Phong, nhỏ giọng nói:
- Bố, hắn chính là Dương Phàm, xem như con nuôi của bố.
Mặc dù là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng Chúc Đông Phong vẫn có chút hoang mang. Bởi vì nhìn Dương Phàm thấy rất quen mắt. Nghĩ đến chức vụ bây giờ của Dương Phàm, Chúc Đông Phong không khỏi vỗ đùi nói:
- Phó chủ tịch huyện trẻ nhất tỉnh Giang Nam, tên được nêu trên nhật báo YM, đấu sĩ chống tham nhũng điển hình của Uyển Lăng.
Dương Phàm có chút rụt rè, bị Chúc Đông Phong khen như vậy, hắn cảm thấy không quen.
- Bí thư Chúc quá khen.
Chúc Đông Phong ngẩn ra một phút. Bởi vì trực giác lão nghĩ Dương Phàm sẽ dựa vào Chúc Vũ Hàm tới gần mình, gọi mình một tiếng bố nuôi. Nói thật nếu Dương Phàm gọi như vậy, trong lòng Chúc Đông Phong rất không thoải mái. Bây giờ trên mặt Dương Phàm chỉ hiện ra chút rụt rè, nhưng rất nhanh đã khôi phục bình tĩnh, vẻ mặt lễ phép nhưng không nịnh bợ, giọng nói bình tĩnh, ánh mắt trấn định, lộ ra vẻ trầm ổn không tương xứng với tuổi.
- Ha ha, không hổ là do Chu lão dạy dỗ, có khí độ, ngồi xuống nào.
Chúc Đông Phong ra vẻ rất thân thiện, quay đầu lại xem thời sự tiếp.
Dương Phàm ngồi trên ghế cách lão năm bước. Khóe mắt Chúc Đông Phong nhận thấy tiểu tử này sau khi ngồi xuống không ngờ làm cho người ta cảm giác vững như núi. Trong lòng không khỏi cảm thấy kỳ quái, Chúc Đông Phong vẫn không nói gì, tiếp tục giả vờ xem Tv.
Chúc Vũ Hàm chuồn vào trong nhà, rất nhanh từ bên trong truyền ra tiếng nói chuyện của hai mẹ con, không biết hai người nói cái gì. Không lâu sau nữ chủ nhân cười cười đi ra. Người phụ nữ năm mươi tuổi thoạt nhìn trẻ hơn bốn năm tuổi, thấy Chúc Đông Phong ngồi như núi, không nhịn được oán giận nói:
- Lão Chúc, đây là thái độ đãi khách của ông sao? Không nói một câu.
Chúc Đông Phong uy nghiêm ừ một tiếng: - Sắp hết thời sự rồi.
Thượng Hi cười cười với Dương Phàm, sau đó nói thầm:
- Hừ hừ, trà cũng không rót mời?
Chúc Vũ Hàm ở bên cạnh thấy cảnh này, không khỏi mỉm cười nói:
- Là con quên mất, con đi rót.
Là Chúc Vũ Hàm quên? Hay là Chúc Đông Phong không gọi? Thực ra ba người của Chúc gia, kể cả osin ở trong bếp cũng biết một quy tắc của Chúc gia. Khi có khách đến, Chúc Đông Phong đứng dậy nói chuyện, có nghĩa là muốn mang trà lên, muốn lưu người lại nói chuyện. Nếu vẫn ngồi im bất động tức là có ý không muốn giữ khách lại. Chúc Đông Phong lần này không phải không muốn lưu khách, chỉ muốn thử người thanh niên trẻ tuổi trước mặt mà thôi.
Lúc này Dương Phàm khẽ đứng lên, cười cười thi lễ với Thượng Hi, lễ phép nói:
- Cháu chào chánh văn phòng Thượng.
Dương Phàm gọi như vậy là bởi vì Thượng Hi là chánh văn phòng tỉnh. Dương Phàm một lần nữa nằm ngoài suy đoán của Chúc Đông Phong. Gọi chức vụ của Thượng Hi, nói rõ Dương Phàm một lần nữa nhấn mạnh một việc đó là hôm nay đến đây vì việc công, không phải nhận thân thích. Điều này làm Chúc Đông Phong càng thêm ngạc nhiên. Tốt xấu tiểu tử này cũng là em trai nuôi mà con gái nhận, sao lại không có ý muốn làm thân chứ? Chúc Đông Phong là lão giang hồ, hơi suy nghĩ một chút, cười thầm, thầm nghĩ tiểu tử này thật thông minh.
Dương Phàm không làm như vậy là bởi vì không cần. Dương Phàm là do Chúc Vũ Hàm mang về, điểm này đã đủ rồi.
Thượng Hi oán giận nhìn Chúc Đông Phong một cái, cười cười ngồi xuống bên cạnh Dương Phàm, thân thiện nhỏ giọng nói:
- Cháu là em trai mà Tiểu Vũ nhận?
Dương Phàm cảm nhận được sự thân thiết của bà là thật, rất cung kính cúi người, cười đáp:
- Chánh văn phòng Thượng, đó là câu nói vui đùa của cháu và chị Vũ Hàm lúc ở Bắc Kinh, không dám coi là thật.
Thượng Hi không khỏi cau mày:
- Thằng bé này, chẳng lẽ cô không xứng làm mẹ nuôi cháu sao?
Dương Phàm gãi gãi đầu nói:
- Cháu đương nhiên muốn còn không được. Chẳng qua hôm nay cháu đến nói chuyện công, nói điều này không tốt lắm.
Lúc này Chúc Vũ Hàm đã bưng trà lên, nghe thấy hai người nói chuyện liền cười nói:
- Được rồi ạ, muốn nhận con nuôi, đợi Dương Phàm nói xong rồi lại nói.
Những lời này của nàng khéo léo giải vây cho Dương Phàm. Đồng thời chẳng khác gì mặc nhiên nhận định thân phận của Dương Phàm. Cái này... Dương Phàm chính là em trai con nhận, bố mẹ biết ý mà làm.
Chương trình thời sự kết thúc, Chúc Đông Phong ho khan một tiếng, tắt Tv, xoay người ngồi đối diện với Dương Phàm. Hai mẹ con vừa thấy động tác này, lập tức biết ý cười cười với Dương Phàm. Thượng Hi nói:
- Hai người nói chuyện, chúng tôi vào trong nói chuyện.
- Bài viết trên nhật báo YM, tôi đã xem, văn bản quy hoạch đó là cậu làm?
Chúc Đông Phong đúng là gừng già, một lời nói trúng mục đích mà Dương Phàm đến đây.
Dương Phàm cũng sớm có chuẩn bị. Một huyện xuất hiện trên nhật báo YM, đến nhà bí thư tỉnh ủy, nếu không chuẩn bị gì, thì đúng là thằng ngu. Dương Phàm không hề hoang mang lấy một tập văn kiện trong túi máy tính ra, nhẹ nhàng đặt lên bàn, sau đó bật máy tính xách tay.
- Bí thư Chúc, tài liệu rất nhiều, tôi có tài liệu điện tử, ngài xem một chút tiện hơn.
Chúc Đông Phong ừm một tiếng, kiên nhẫn chờ đợi. Chỉ lát sau Dương Phàm đã mở tài liệu điện tử lên, xoay màn hình ra trước mặt Chúc Đông Phong, sau đó ngồi im mà chờ.
Đoạn phim không quá dài, năm phút là kết thúc. Chúc Đông Phong sau khi xem xong, đột nhiên phát hiện một hiện tượng, trong cả đoạn phim, hiếm khi Dương Phàm xuất hiện một mình. Chẳng qua chỉ là giải thích một chút, ngẫu nhiên nói ra một chút, chủ yếu là nhấn mạnh ba vị thường ủy Vĩ Huyền cấp trên.
- Quan chức Vĩ Huyền rất đoàn kết.
Chúc Đông Phong cảm khái nói một câu. Mục đích của Dương Phàm lại một lần nữa đạt được, không khỏi hơi nghiêng người tới trước, nhỏ giọng nói:
- Hệ thống quan chức tiền nhiệm của Vĩ Huyền lưu lại một tình hình rối ren, vì thay đổi hiện trạng kinh tế rất xấu nay, bí thư Hồng, chủ tịch Hạ, phó bí thư Tô đều dồn hết tâm tư suy nghĩ, hy vọng trong vòng ba năm sẽ khiến kinh tế Vĩ Huyền tăng vọt về chất. Bây giờ Vĩ Huyền coi như đồng tâm hiệp lực.
Chúc Đông Phong có chút kinh ngạc, suy nghĩ một chút là hiểu được ý trong lời nói của Dương Phàm. Lão không khỏi ngưng thần nhìn Dương Phàm, trong lòng bắt đầu thích tiểu tử này.
- Nói chút đi, các người chuẩn bị làm như thế nào.
Chúc Đông Phong ra vẻ đang nghe báo cáo. Dương Phàm lấy giọng, há mồm nói:
- Sáng hôm nay, mấy thường ủy chúng tôi mở một cuộc họp...
Dương Phàm không giống một cấp dưới đang báo cáo, lấy ra một quyển sổ nhỏ ghi chép, lúc nói rất lễ phép nhưng không mất vẻ chăm chú, cả quá trình đọc lại rất rõ ràng rành mạch, giống như đọc trên máy tính vậy.
- Khoản nợ mặc dù do tiền nhiệm lưu lại, nhưng chúng tôi không định xin trừ nợ, đã hứa với phía ngân hàng, trong vòng ba năm sẽ trả cả vốn lẫn lãi. Cả huyện Vĩ Huyền vẫn còn có chút danh dự, phải không ạ?
Chúc Đông Phong thấy được sự tự tin trên mặt Dương Phàm, còn có vẻ thong dong và trầm ổn. Một phó chủ tịch huyện, đối mặt với Lão Đại toàn tỉnh mà từ đầu đến cuối luôn trấn định như vậy. Mặc dù có quan hệ với Chúc Vũ Hàm, nhưng cũng hiếm có.
Theo Dương Phàm nói ra, Chúc Đông Phong dần dần nghe vào. Dương Phàm kể rất rõ ràng, kết hợp một cách hoàn hảo các công tác lại với nhau. Chúc Đông Phong bị cuốn hút, thi thoảng nói vào một hai câu.
Lúc nói chuyện với Chúc Đông Phong, Dương Phàm có một cảm giác lớn nhất đó là bí thư tỉnh ủy rất lợi hại, mỗi lần hỏi đều trúng trọng tâm. Dương Phàm nói, mấy lần bị các câu hỏi chút nữa làm cho rối loạn.
Chúc Vũ Hàm và Thượng Hi ở trong phòng, nói chuyện một lát, bắt đầu chuyển đề tài sang Dương Phàm. Chúc Vũ Hàm giấu giấu diếm diếm nói cho qua, hai ba lần lại chuyển sang chuyện khác.
Mẹ con đang nói chuyện đến việc chăm sóc da dẻ, giữ gìn sắc đẹp thì đột nhiên nghe thấy Chúc Đông Phong vỗ bàn nói:
- Luôn đặt lợi ích của nông dân lên hàng đầu, công tác này rất tốt. Có thể nói các người đi đầu trong cả tỉnh. Chiến lược xây dựng thương hiệu nông sản đúng là biết nhìn xa trông rộng. Chỉ riêng lá trà Vĩ Huyền các người, hai chuyên gia tặng tôi một cân, tôi nếm thấy mùi vị rất được, không thua kém Long Tỉnh Tây Hồ bao nhiêu. Chuyên gia còn nói điều kiện thổ nhưỡng Vĩ Huyền các người, dưa lê trồng ở đây có thêm ba bốn loại nguyên tố so với các nơi khác. Cái này đáng giá đầu tư.
Dương Phàm nghe đến đây, trong lòng không khỏi cảm thấy vui vẻ. Hai lão chuyên gia này đúng là trợn tròn mắt mà nói dối. Cái gì mà có thêm ba bốn loại nguyên tố vi lượng, vậy mà cũng dám nói càn trước mặt Chúc Đông Phong. Chẳng qua nếu là chuyên gia thì có cái quyền này, giống như bọn họ nói có tức là có.
Thượng Hi ở trong phòng cười cười, nói với Chúc Vũ Hàm:
- Một già một trẻ này nói chuyện cũng nhập tâm ghê. Mới đầu bố con còn ra vẻ *** với Dương Phàm, mẹ nhìn mà không đành lòng.
Chúc Vũ Hàm có chút đắc ý, người đàn ông của nàng nếu không xuất sắc mới là lạ. Chẳng qua đắc ý đó chỉ có thể giấu ở trong lòng. Trong lòng nàng đang rất thoải mái.
Dương Phàm ở bên ngoài đã chuyển đề tài đến đường.
- Mấy lãnh đạo chủ yếu của huyện đều nhận thấy đường đại biểu cho bộ mặt của huyện. Vì vậy quyết định đấu giá xe hơi và các các thiết bị có tác dụng trang trí, còn có mười triệu vay được từ ngân hàng đều đưa vào để sửa đường. Mặc dù như vậy, chúng tôi vẫn thiếu tiền. Nguồn: http://truyenyy.com
Chúc Đông Phong đang nhập tâm, không nhịn được thuận miệng hỏi:
- Các người còn thiếu bao nhiêu tiền?
Vừa thốt ra câu này, Chúc Đông Phong lập tức có phản ứng, không khỏi cười khổ nói với Dương Phàm:
- Cậu đúng là tiểu hồ ly, cái đuôi đang vẫy vẫy kìa.
Dương Phàm có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu:
- Tôi đây là không có biện pháp. Bí thư Hồng và chủ tịch Hạ đều mong đợi tôi có thể lấy được tiền về. Nếu không tôi đã không mặt dày nhờ chị mang mình tới đây.
Chúc Đông Phong xem như bị lừa, lúc này muốn nói sang chuyện khác cũng không thể. Chẳng qua lão giang hồ hiển nhiên có biện pháp.
- Lo lắng đến chiến lượng nông lâm nghiệp của các người, tỉnh không thể buông tay. Chẳng qua tỉnh cũng không giàu có gì. Nếu không, tạo chính sách với huyện Vĩ Huyền?
Chúc Vũ Hàm vừa cười vừa nói đầy vẻ cao thâm khó lường. Trong lòng Dương Phàm không khỏi kêu khổ, lão già này quá lợi hại. Tỉnh có chính sách ưu đãi không phải không tốt, chẳng qua chính sách không thể là tiền, không có tiền thì dù muốn làm gì cũng không được.
Dương Phàm đang rầu rĩ không biết đối phó như thế nào, Chúc Đông Phong thừa thắng truy kích:
- Ngày mai tôi sẽ hỏi sở tài chính một chút xem có thể dành tiền cho Vĩ Huyền không.
Dùng một chữ "dành" như vậy nguyện vọng đòi tiền của Dương Phàm trên cơ bản không được quá nhiều.
Khổ tâm chuẩn bị, từng bước đưa vào bẫy, kết quả Chúc Đông Phong nói hai ba câu đã cho mặt mũi tối tăm. Dương Phàm không thể không bội phục lão già trước mặt, thầm nghĩ đây mới là người thành tinh.
Chúc Đông Phong nhìn vẻ mặt Dương Phàm, trong lòng rất đắc ý. Thực ra ở tình hình hiện nay, cấp tiền cho Vĩ Huyền không phải không được. Nhưng trong lòng Chúc Đông Phong rất bất mãn tên bại hoại Dương Phàm này, không ngờ dùng lời nói chụp mũ mình, thiệt thòi như vậy đâu thể chấp nhận.
Nói đến nước này, Dương Phàm có chút hối hận vì đã đến tìm Chúc Đông Phong. Sớm biết như vậy thì đi tìm Điền Trọng tốt hơn nhiều. Điền Trọng bên kia hơi chiếu cố một chút, là mình có thể lấy được mấy chục triệu, thậm chí trăm triệu. Bây giờ đi tìm Chúc Đông Phong, lại đi tìm Điền Trọng, đây không phải gián tiếp coi thường quyền uy của bí thư tỉnh ủy sao? Đau đầu.
Dương Phàm hối hận còn có một việc, đó là trên đường không hỏi Chúc Vũ Hàm một chút, hiểu rõ lão già, sai lầm, đây là vì mình quá tự tin.
Nhìn đồng hồ thấy đã hơn hai tiếng, Dương Phàm chủ động đứng dậy nói:
- Bí thư Chúc, không còn sớm nữa, tôi không quấy rầy ngài nghỉ ngơi.
Chúc Đông Phong không nghĩ tới Dương Phàm nói rút là rút. Người bình thường không phải đều nói nhờ vả một chút sao?
Có chút mất mát, Chúc Đông Phong khẽ gật đầu. Lúc này Chúc Vũ Hàm và Thượng Hi từ bên trong cũng đã đi ra.
- Muốn đi à.
Thượng Hi thân thiết hỏi. Dương Phàm gật đầu:
- Vâng, không còn sớm nữa.
Chúc Vũ Hàm bất mãn chu miệng, đi lên:
- Vừa lúc, chị cũng muốn về Vu Thành trong đêm, cùng nhau đi.
Chúc Vũ Hàm vừa nói liền đeo túi lên lưng, ra vẻ rất bất mãn.
Thượng Hi kinh ngạc nói:
- Trời đang mưa mà, con cũng định đi sao?
Chúc Vũ Hàm nhìn Chúc Đông Phong một chút, gật đầu. Ý chính là hôm nay quay về là vì chuyện của Dương Phàm.
Dương Phàm một lần nữa gật đầu chào vợ chồng Chúc Đông Phong, lúc này mới xoay người đi ra ngoài. Chúc Vũ Hàm và Dương Phàm mới rời đi, Thượng Hi liền vỗ đầu nói:
- Quên mất chuyện nhận con nuôi, em thích thằng bé này.
Chúc Đông Phong cười khổ nói:
- Thằng bé này giảo hoạt lắm, anh thiếu chút nữa bị nó lừa.
Vừa nói Chúc Đông Phong không khỏi đắc ý, cười nói:
- Chẳng qua nó vẫn còn non lắm. Ha ha.
Thượng Hi hiểu rõ tính cách của Chúc Đông Phong, không khỏi cau mày nói:
- Anh làm khó đứa nhỏ này làm gì?
Chúc Đông Phong lắc đầu nói:
- Cũng không phải làm khó, trung ương lập tức mở hội nghị, bên trên sẽ ra chính sách về nông thôn. Anh nghĩ tài chính quốc gia sẽ dồn về nông thôn. Đến lúc đó anh hơi buông tay chút, Vĩ Huyền sẽ tốt lên. Chẳng qua bây giờ không thể đáp ứng tiểu tử này. Anh muốn xem tiểu tử này có thể làm ra điều gì không.
Xuống lầu, Chúc Vũ Hàm không khỏi cười cười, nhỏ giọng nói:
- Tiểu hồ ly gặp lão hồ ly, hay quá.
Dương Phàm lắc đầu cười khổ, mở cửa xe:
- Bố chị quá lợi hại.
Chúc Vũ Hàm yêu kiều cười nói:
- Cũng là bố em.
Dương Phàm nói thầm:
- Ông ta không nhận à nghe.
Chúc Vũ Hàm nói suốt đêm quay về Vu Thành, nhưng trên thức tế chính là cùng Dương Phàm tìm khách sạn ở. Dương Phàm đụng phải bức tường Chúc Đông Phong đành phải chuyển sang nơi khác. Tỉnh không cấp tiền, hoặc cấp ít, vấn đề này phải nghĩ biện pháp giải quyết.
Ngồi trên giường ở khách sạn, dựa lưng vào tường, châm điếu thuốc, Dương Phàm suy nghĩ đối sách. Chúc Vũ Hàm chuồn vào toilet tắm rửa, cũng không đề xuất được chủ ý với Dương Phàm. Không thể không nói người phụ nữ này rất thông minh. Tôn nghiêm của đàn ông không cho phép Dương Phàm nhận sự giúp đỡ của Chúc Vũ Hàm lúc này. Nếu ngay cả việc này mình cũng không nghĩ được biện pháp, Dương Phàm cũng không xứng để Chúc Vũ Hàm đối xử như vậy?
Dương Phàm đầu tiên chính là nghĩ lấy tiền từ các công ty. Chẳng qua chiêu này bây giờ không quá phù hợp. Chủ yếu là tiền của Du Nhã Ny, Dương Phàm không muốn dễ dàng mở miệng. Trước mặt không tìm được lỗ hổng, đổi vị trí khác thì sao? Dương Phàm nghĩ đến sở lâm nghiệp, hình như bọn họ cũng có quỹ tài chính chuyên ngành. Ừ ừ, còn có tỉnh đoàn, hình như cũng có hạng mục nông thôn, cũng có tài chính chuyên môn. Nếu những hạng mục đó rơi vào Vĩ Huyền, vậy tiền không phải cũng dồn xuống sao? Hoàn toàn có thể di hoa tiếp mục mà, treo đầu dê bán thịt chó.
Dương Phàm suy nghĩ một vòng, cuối cùng có một kết luận, kết quả còn phải xem hoạt động ngày mai. Tóm lại, nơi nào có thể kiếm được tiền thì chui vào đó.
Chúc Vũ Hàm tắm rửa xong, khuôn mặt đỏ hồng đi ra, cầm khăn lông lau tóc, thấy Dương Phàm không có vẻ gì chán nản, vui vẻ trong lòng. Dương Phàm có thể nhanh chóng hồi phục từ trong đả kích, đây là nguyên nhân làm Chúc Vũ Hàm hài lòng.
- Chị, ngày mai em muốn mời lãnh đạo ngân hàng nông nghiệp tỉnh ăn cơm, chị xem có được không?
Chúc Vũ Hàm đảo đảo mắt, nói:
- Em chú ý đến tiền hỗ trợ nông thôn?
Dương Phàm gật đầu:
- Đúng, nhớ món tiền không lãi suất này.
Chúc Vũ Hàm mỉm cười nói: - Nói sau đi, chị đã chuẩn bị quần áo cho em rồi, đi tắm rửa, nghỉ ngơi một chút.
Dương Phàm đứng lên, đi qua bên cạnh Chúc Vũ Hàm, giang tay ôm, ngửi ngửi cổ nàng một cái, làm cho nàng cười hì hì, hắn nói:
- Thơm quá.
Nói xong chuồn vào trong toilet.
- Không có gì có thể ngăn cản mình hướng tới tự do...
Trong toilet truyền ra tiếng hát của Dương Phàm. Chúc Vũ Hàm nghe thấy đấu chí dâng trào, dựa vào gối, không khỏi si mê.
/644
|