Trương Tư Tề chu miệng nói thầm:
- Đáng ghét, lại có chuyện. Nói chuyện với anh chẳng được mấy lần.
Nói xong cô bé lắc lắc mông đi về phòng.
Dương Phàm nhìn Trương Tư Tề về phòng, từ từ đi đến trước mặt Hầu Vệ Đông. Hầu Vệ Đông đẩy cửa ra, Trần Thái Trung ở trong cũng thò đầu ra.
Trong phòng được dọn dẹp rất sạch sẽ, Trần Thái Trung lấy một phong bì lớn trong cặp ra, lặng lẽ để lên bàn, sau đó đi ra cửa, thuận tay đóng cửa lại.
Dương Phàm mở phong bì, lấy các thứ ra. Trong đó có khá nhiều thứ, như bằng chứng, thẻ ngân hàng, chìa khóa. Thẻ ngân hàng có bao nhiêu tiền, Dương Phàm phải tra xét mới biết được, mật mã Bộ Yên cũng không nói, đây coi như cây cỏ cứu mạng cuối cùng của nàng. Theo ước định, tài khoản khách sạn Vân Lĩnh của Bộ Yên sẽ được lưu lại cho bên chính quyền, đây coi như tang chứng. Các tài liệu liên quan đến mỏ quặng cũng ở bên trong, còn có các hợp đồng của trang trại chè. Còn có bảy giấy chứng nhận quyền sử dụng đất, trong đó có ba mảnh trong nội thành.
- Đúng là người có tiền.
Dương Phàm lẩm bẩm nói, nhìn qua một lượt rồi thu các thứ lại. Ra ngoài cửa thấy Trần Thái Trung, Dương Phàm chỉ vào các thứ trên bàn nói:
- Anh cất trước, nếu cần thiết thì mang đến ngân hàng trong huyện gửi.
Sự tin tưởng của Dương Phàm làm Trần Thái Trung hơi nhăn nhó, gật đầu nói:
- Biết.
Chữ này từ trong miệng Trần Thái Trung nói ra, nặng tựa ngàn cân.
Dương Phàm cười cười:
- Chiến hữu của anh cũng sắp xếp đi, một thời gian nữa sẽ có việc cần các người làm. Có hai mỏ quặng chờ các anh đi tiếp nhận, đến lúc đó các anh sẽ được mười phần trăm.
Không đợi Trần Thái Trung nói gì, Dương Phàm về phòng mình, lúc này Hầu Vệ Đông vẻ mặt luôn rất bình tĩnh cũng thể hiện ra vẻ khác lạ, lặng lẽ nhìn Dương Phàm rời đi.
Dương Phàm trước mặt hai người này không bao giờ ra vẻ ta đây, sự tin tưởng vừa rồi, trong lòng hai người này hiểu rất rõ.
Dương Phàm đẩy cửa ra, cười nói với Trương Tư Tề:
- Xong hết mọi chuyện rồi, đi ăn gì đi, sau đó chúng ta đi dạo phố.
Trương Tư Tề cười một tiếng, từ trong phòng lao ra, thỏa mãn cầm tay Dương Phàm, nhỏ giọng nói:
- Lần trước tới đây, anh chưa mang em đi ăn món ngon gì hết, lần này phải bù đắp cho em đó.
Thực ra Trương Tư Tề cũng không thích đi dạo phố lắm. Nội thành Vĩ Huyền cũng không có chỗ nào hay mà đi dạo cả. Nhưng giống như các cô gái bình thường khi đang yêu, Trương Tư Tề thích được cầm tay Dương Phàm đi lại trên đường.
Hai người đi ra ngoài trong ánh trời chiều. Nam đẹp trai, nữ xinh đẹp, hiển nhiên hấp dẫn ánh mắt không ít người. Lúc đi đến trước một cửa quán, Dương Phàm đang tìm một quán để ăn tối thì bên trong có một người lao ra, vội vàng nói:
- Phó chủ tịch Dương.
Dương Phàm hơi sửng sốt, kéo Trương Tư Tề dừng lại, nhìn thoáng qua người vừa gọi mình. Đó là một lão già trông rất bình thường. Dương Phàm thực sự không nhớ đã gặp lão ở đâu. Chẳng qua Dương Phàm vẫn lễ phép gật đầu nói:
- Chào anh, có chuyện gì thế?
Lão già rất hưng phấn, gật đầu cười cười với Dương Phàm, xoay đầu lại lớn tiếng gọi:
- Bà nó, phó chủ tịch Dương đến, mau ra chào đi, bận gì đó?
Vương tẩu vui mừng và cảm kích đi ra, Dương Phàm lúc này mới nhớ ra hai người này.
- Chào Vương tẩu. Đổi quán rồi sao?
Dương Phàm cười ha hả hỏi, thể hiện rất lễ độ. Trương Tư Tề ở bên cạnh do dự một chút, cũng khẽ gật đầu:
- Chào Vương tẩu, chào Vương đại ca.
Nói thật, cách xưng hô này đúng là hơi ... lão già vội vàng xua tay nói:
- Vợ phó chủ tịch, cái này không dám à nghe, chị là quý nhân mà.
Trương Tư Tề hơi do dự một chút quay đầu lại nhìn Dương Phàm. Vương tẩu đã cười nói:
- Phó chủ tịch Dương, lần trước ít nhiều cũng do anh ra mặt giải quyết vấn đề, thái độ của bên quản lý thị trường đã tốt hơn nhiều. Mặc dù vẫn không cho phép bán trên vỉa hè, nhưng cũng giúp giải quyết địa điểm bán hàng. Hôm nay hai người già chúng ta đã không cần phải chịu mưa chịu gió ở bên ngoài nữa.
Dương Phàm không nói nhiều đến chuyện cũ, vẻ mặt hăng hái đi đến cửa sổ nhìn vào bên trong xem một chút. Bên trong đặt không ít bàn ghế, có mười mấy cái nồi, nhìn vào trong thì thấy còn có một đôi vợ chồng trẻ đang dọn dẹp.
- Vương tẩu, hai người có bán cơm tối không?
Dương Phàm cười hỏi, Vương tẩu vội vàng giải thích:
- Sau khi có cửa hàng, tôi đã gọi con trai và con dâu đang đi làm thuê về. Ban ngày chúng nó bán đồ ăn nhanh, sáng sớm hai vợ chồng già chúng tôi cũng bán cháo. Đối diện có trường học, nên buôn bán cũng được.
- Tất cả đều phải cảm ơn phó chủ tịch đã giúp đỡ.
Lão già ở bên cạnh xen vào một câu. Dương Phàm không khỏi ngẩn ra:
- Tôi có giúp được gì đâu.
Lão già lúc này mới giải thích:
- hắc hắc, hôm đó quản lý thị trường thấy bà lão nhà tôi gọi điện cho phó chủ tịch, còn tưởng rằng chúng tôi là người quen của anh, cho nên mới tìm giúp một cửa hàng có vị trí đẹp thế này.
Vương tẩu ở phía sau hơi đẩy lão già một chút. Dương Phàm nghe xong không khỏi cười khổ. Không ngờ mình lại để cho người ta có lợi như vậy.
Việc này coi như cũng là làm được việc tốt.
Dương Phàm nghĩ như thế, liền cười cười:
- Không quấy rầy hai người buôn bán. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
Vừa nói liền cầm tay Trương Tư Tề định đi ra ngoài. Lúc này một cô nữ sinh cầm cạp lồng vội vàng đi tới, thiếu chút nữa đụng vào người Dương Phàm.
Vương tẩu đi tới, oán giận nói:
- Cô bé này đi sao không nhìn đường, va phải phó chủ tịch thì sao hả?
Vừa nói Vương tẩu quay đầu lại giải thích với Dương Phàm:
- Cô bé này học ở trường cấp ba đối diện, tan học là đến đây hỗ trợ rửa chén bát, tôi trả cô ấy mỗi ngày mười đồng, thêm một bữa ăn.
Cô bé vội vàng cúi đầu. Dương Phàm nhìn thấy hơi quen quen, không khỏi nhìn kỹ, sau khi nhìn thấy rõ liền cười nói:
- Dư Hồng Liên, sao em lại đi nhanh như vậy?
Cô bé cũng nhận ra Dương Phàm, chẳng qua không dám mở miệng nói mà thôi. Bây giờ Dương Phàm chủ động hỏi, lúc này mới xấu hổ ngẩng đầu nhìn hắn một chút, sau đó vội vàng cúi đầu xuống, giải thích:
- Hôm nay tan học hơi muộn, em đến trễ, cho nên mới đi gấp như vậy.
Vẻ cảm kích trong mắt cô bé, Dương Phàm thấy rõ. Nhưng hắn không có tâm trạng mà hưởng thụ sự cảm kích này. Thân là phó chủ tịch phụ trách kinh tế, trong huyện còn có người nghèo như vậy, đây chính là một sự sỉ nhục.
- Mọi người làm việc đi. Chúng tôi đi đây.
Dương Phàm cầm tay Trương Tư Tề rời đi, đi được hơn mười bước, Trương Tư Tề quay đầu lại nhìn quán nhỏ, cười hỏi Dương Phàm:
- Cô bé kia rất đẹp, anh sao lại quen cô bé đó?
Dương Phàm không khỏi đau đầu, cười khổ từ từ giải thích vì sao quen Dư Hồng Liên. Dương Phàm thở dài nói:
- Vĩ Huyền là một huyện cách mạng. Từ nơi này đã có rất nhiều bậc cha chú hy sinh cho cách mạng. Hôm nay cả huyện lại nghèo như vậy, anh là phó chủ tịch huyện, không làm cho kinh tế phát triển, đó chính là vô dụng.
Trương Tư Tề khẽ gật đầu, cầm tay Dương Phàm tiếp tục đi tới. Đi được một đoạn mới dừng lại, nhìn Dương Phàm nói:
- Bản quy hoạch của anh, em đã xem qua. Rất tốt, em tin anh, anh nhất định thành công.
Dương Phàm không khỏi giật mình, nắm chặt tay nàng, tiếp tục cười đi về phía trước, đi được mấy bước Trương Tư Tề đột nhiên dừng lại nói:
- Em biết một hạng mục tốt, nhất định phù hợp với Vĩ Huyền.
Nhìn khuôn mặt đáng yêu của nàng, Dương Phàm không nhịn được đưa tay lên bóp mũi nàng:
- Em có hạng mục gì tốt chứ? Ha ha, đừng có gây loạn thêm cho anh đó?
Trương Tư Tề ưỡn cằm lên nói:
- Xem thường người ta rồi. Anh nghe em nói này. Huyện Vĩ Huyền là vùng núi, hoàn toàn có thể mở một khu chuyên nuôi lợn rừng. Lợn rừng nuôi theo hình thức nửa công nghiệp, nửa hoang dã, sau đó đưa ra hạng mục du hoạch săn lợn rừng. Khách du lịch đến đây thăm quan, có thể đi săn thú, bắt được lợn rừng có thể thịt, anh nói hạng mục này có được không?
Dương Phàm vừa nghe thì thấy ý tưởng này không tệ, chẳng qua suy nghĩ cẩn thận một chút, vẫn lắc đầu:
- Việc này tiến hành khá phức tạp. Đầu tiên là đầu tư tài chính, ai quản lý việc này. Thứ hai là vấn đề nuôi dưỡng, Vĩ Huyền là vùng núi, lợn rừng lại có năng lực thích nghi rất mạnh, sức phá hoại cao. Nếu chui vào trong núi, sau này sẽ là mầm họa. Cuối cùng là vấn đề quản lý súng.
Dương Phàm không có ý định với vấn đề mà mình đưa ra, Trương Tư Tề có chút uể oải:
- Em trước kia nghe nói có một hải đảo làm như vậy, kinh doanh rất tốt.
Dương Phàm vỗ vỗ tay Trương Tư Tề:
- Ý tưởng hay nhưng cần kết hợp với thực tế địa phương. Em đừng ủ rũ, ý kiến này chỉ cần hơi thay đổi một chút là được. Phát động phong trào nuôi lợn rừng của địa phương, sau đó tìm con đường tiêu thụ, đây là một cách rất tốt. Sau khi về, em thu thập tài liệu giúp anh, anh tìm một chỗ thí điểm, chúng ta thử xem sao.
Trương Tư Tề lúc này mới trở nên cao hứng. Phía trước xuất hiện một cửa hàng thịt nướng, cô bé hô lên:
- A, thịt nướng.
Vừa nói liền chạy tới.
Sau khi về nhà khách thì đã là hơn tám giờ tối. Dương Phàm vội vàng mở máy tính ra. Trương Tư Tề dán sát vào bên cạnh, thi thoảng nói một câu giúp hắn chỉnh sửa. Cô bé không có kinh nghiệm cuộc sống mấy, những ý kiến đưa ra hầu hết đều bị phản đối.
Trời dần tối, Dương Phàm cũng không biết làm như thế nào mà lại quên đưa Trương Tư Tề về khách sạn. Đợi đến lúc nghĩ đến thì Trương Tư Tề đã nằm xuống giường ngủ từ lúc nào.
Dương Phàm cười khổ một chút, xem ra tối nay chỉ có thể lấy thêm phòng nữa ngủ thôi. Tắt máy, ưỡn ưỡn lưng, Dương Phàm vừa mới đứng lên, Trương Tư Tề ở bên cạnh đã bật dậy, mộng du nhìn Dương Phàm, nói:
- Bố, bố đã về. Bố, ôm, ôm.
Vừa nói, Trương Tư Tề giơ tay ra, động tác này giống như một cô bé đang làm nũng bố. Trong lòng Dương Phàm trong nháy mắt xuất hiện một lỗ hổng, một tình cảm tương tự như lưỡi đao vẽ lên trong lòng hắn.
Không hề do dự, Dương Phàm ngồi xuống cạnh giường, ôm lấy Trương Tư Tề. Miệng cô bé nhếch lên nụ cười thỏa mãn, ngã xuống giường. Dương Phàm vội vàng nằm xuống theo. Chờ cô nàng thở đều đều, lúc này mới nhẹ nhàng nhấc đầu nàng lên, định lén rời đi. Không ai ngờ được, hắn vừa động liền phát hiện áo đang bị túm chặt. Muốn đưa tay bỏ tay nàng ra thì lại phát hiện mặc dù nàng đang ngủ, nhưng túm rất chặt.
Vẻ mặt của nàng như lo sợ nếu mình buông tay, thì thứ quý giá sẽ rời khỏi mình vậy. Dương Phàm không khỏi thở dài một tiếng, lần nữa nằm xuống bên cạnh cô bé. Cơn mệt mỏi như thủy triều ập đến. Dương Phàm rất nhanh tiến vào mộng đẹp.
Trời sáng, nhưng bầu trời khá âm u. Hôm nay lại là một buổi sáng có mưa phùn, mưa phùn khống chế tất cả. Cơn mưa phùn ở Giang Nam luôn kéo dài như vậy.
Cảnh trên giường cũng rất triền miên. Cô bé Trương Tư Tề đã tỉnh lại nhưng không dám nhúc nhích. Bởi vì một tay đang đặt trên ngực nàng, cảm giác tê dại không ngừng xâm nhập, làm nàng khoái cảm.
Khi không thể nhịn được nữa, Trương Tư Tề khẽ giãy dụa, không ngờ vừa xoay một chút, cả người giống như bị điện giật, bởi vì một thứ nóng bỏng đang khẽ nhúc nhích.
- Muốn chết.
Cô gái rên nhỏ một tiếng, khẽ cắn môi nhẹ nhàng bỏ bàn tay quấy rối ra, nhẹ nhàng đứng dậy, vội vàng chạy vào toilet.
- Bại hoại, lưu manh.
Trương Tư Tề không biết nhiều câu chửi người, mắng có hai tiếng mà thôi. Nhìn khuôn mặt đỏ ửng trong gương, Trương Tư Tề bật cười. Cảm giác này mặc dù rất xấu hổ, nhưng đúng là rất mê say.
Người trên giường lúc này cũng đã mở mắt ra, lau mồ hôi trán, thở dài một hơi. Nói thật, đúng là hành hạ người, sau này không được làm như vậy nữa. Thực ra ngay khi Trương Tư Tề tỉnh lại, Dương Phàm đã tỉnh. Chỉ là tư thế đó rất là ***, trong lúc ngủ Dương Phàm vô thức có hành vi đó, nên không tiện tỉnh dậy trước, chỉ có thể giả vờ ngủ.
Một lát sau, Dương Phàm châm điếu thuốc, dựa vào thành giường, nhớ lại cảm giác mềm mại, thơm Tiểu Hồng lúc nãy. *** thật ấm áp, mặc dù không thực sự ***, nhưng cũng đã ***
Chờ một lúc lâu, Dương Phàm tiến đến trước cửa toilet, nghe thấy tiếng nước chảy bên trong, xem ra cô bé này đang tắm. Chẳng qua....
Trương Tư Tề mang đến một cảm giác hoàn toàn khác cho Dương Phàm. Ngây thơ, khờ khạo, không giả bộ, những điều này ảnh hưởng lớn từ sự giáo dục. Qua đêm nay, Dương Phàm có thể cảm thấy tình cảm giữa hai người đã thay đổi về chất, hiệu quả của sự thay đổi này có thể đoán được. Trong đầu Dương Phàm không khỏi hiện lên hình ảnh Chúc Vũ Hàm. Nhớ đến đêm triền miên đó, và nàng đã từ chối, trong lòng như bị kim châm, rất đau.
Duyên phận, có lẽ là thứ khó nắm bắt nhất trên đời này. Thân phận của Chúc Vũ Hàm, đã xác định nàng và Dương Phàm không thể hoàn toàn hòa vào nhau, chỉ có thể giống như hai đường cong, quấn vào nhau, tách ra, cứ như vậy. Mỗi lần quấn vào nhau là một lần tách ra, và ngược lại.
Dương Phàm suy nghĩ có chút xa xôi, cửa toilet nhẹ nhàng được mở ra. Trương Tư Tề thấy Dương Phàm đứng cạnh cửa, kêu lên một tiếng, giơ tay lên ra vẻ định đánh:
- Lưu manh.
Dương Phàm cười cười xin lỗi, trong ánh mắt có chút u buồn nhìn nàng. Trương Tư Tề không khỏi hoảng sợ bỏ tay xuống, cầm lấy tay Dương Phàm, nhỏ giọng nói:
- Anh làm sao thế? Không phải bị nghẹn nên ...
Dương Phàm không nhịn được cười cười, lắc đầu vào toilet. Trương Tư Tề ở bên ngoài do dự một chút, đột nhiên nhỏ giọng nói:
- Cái kia, nếu anh muốn, tối nay em có thể *** với anh.
Dương Phàm đang đánh răng trong toilet không khỏi ho sù sụ.
Khách sạn Vân Lĩnh vẫn đặt tấm biển ngừng kinh doanh ở bên ngoài, thời gian tiếp tục kinh doanh có lẽ còn lâu. Trong bãi đỗ xe trước cửa khách sạn, Dương Phàm rút điện thoại di động ra, nhìn về phía trước, Tiểu Vương biết ý xuống xe, đóng cửa lại.
Có nên gọi cuộc điện thoại này hay không, Dương Phàm vẫn do dự một chút. Hợp nhất lực lượng mà đối thủ lưu lại, Dương Phàm có chút do dự. Nhưng bây giờ không ra tay bồi dưỡng phe cánh của mình, đúng là đáng tiếc. Cứu Dư Phượng Hà, chẳng khác nào làm cho hai bí thư xã bước lên thuyền của mình. Vụ làm ăn này thật mê người.
Cuối cùng Dương Phàm vẫn gọi điện cho Vương Thần, trong quá trình chờ đợi, Dương Phàm có chút lo lắng.
Vương Thần lúc này đang ở trong phòng Lý Thụ Đường, báo cáo công việc. Điện thoại di động vang lên làm Vương Thần hơi nhíu mày. Lý Thụ Đường đang nhìn chằm chằm vào Vương Thần, thấy vẻ mặt hắn hơi thay đổi, không khỏi cười nói:
- Sao thế? Lại có điện thoại đến xin xỏ à?
Vương Thần cười cười:
- Còn chưa xem, nhưng chắc là như vậy.
Lý Thụ Đường trầm ngâm một chút:
- Hôm nay báo cáo đến đây thôi, tôi lập tức phải xuống khu khai phá nhìn xem. Hai ngày nữa điện tử Hòa Tinh sẽ bắt đầu.
Vương Thần lễ phép cười cười xoay ngưởi rời đi. Vừa ra ngoài cửa liền rút điện thoại di động ra. Thấy số máy lạ, không khỏi ngẩn ra.
- Alo, ai đó?
Nói rất khách khí.
Dương Phàm ở đầu bên kia bình tĩnh nói:
- Trưởng ban Vương hả? Tôi là Dương Phàm, có chuyện muốn hỏi một chút, về bí thư đảng ủy xã Thỏ Lĩnh Dư Phượng Hà.
Thì ra là Dương Phàm gọi điện tới. Vương Thần có chút kinh ngạc, rất nhanh lấy lại bình tĩnh, nhỏ giọng nói:
- Có chuyện gì, lát nữa tôi gọi lại cho anh.
Dập máy, Vương Thần vội vàng về phòng, vừa đi vừa suy nghĩ. Vấn đề Vĩ Huyền, nhân chứng chính Bộ Yên đã được Điền Trọng ám chỉ phải chiếu cố. Bây giờ Dương Phàm gọi điện tới cho mình mà không thông qua Điền Trọng, đầu tiên là tỏ ý tôn trọng, tiếp theo có phải có ý gì khác không? Vương Thần vào phòng làm việc, bật máy tính lên, tìm thấy tài liệu về Dư Phượng Hà, không khỏi nở nụ cười.
Dư Phượng Hà ngoại trừ vấn đề liên quan đến tác phong sống, vấn đề khác đúng là không có. Theo Y Đạt Hữu khai ra, người này bỏ thuốc Dư Phượng Hà, sau đó mới chiếm đoạt ở trong khách sạn. Vấn đề này, lời khai của Dư Phượng Hà hoàn toàn giống với Y Đạt Hữu. Sau đó là vấn đề về các mỏ quặng lậu, hoàn toàn là dựa theo ý của Y Đạt Hữu mà làm. Dư Phượng Hà cũng thu được mấy chục ngàn, đây đều là tiền mà đám người ở mỏ lậu tặng. Nhưng chút tiền ấy không đáng gì so với hàng tháng Y Đạt Hữu nhận được mấy trăm ngàn.
Dương Phàm tại sao lại hỏi đến Dư Phượng Hà? Là coi trọng về sắc? Khả năng này gần như không có. Một cách giải thích duy nhất đó là Dương Phàm biết vấn đề của Dư Phượng Hà không lớn, đây là đang muốn bồi dưỡng thân tín. Sau khi tìm được lời giải thích, Vương Thần hiển nhiên nghĩ đến một điểm. Chỉ cần một Dư Phượng Hà, không đủ để đả động đến Dương Phàm vốn luôn cẩn thận.
Suy nghĩ cẩn thận, Vương Thần gọi lại cho Dương Phàm, cười thân thiết nói:
- Phó chủ tịch Dương, cậu làm tôi hơi khó xử rồi.
Dương Phàm nghe thấy lời này không khỏi yên tâm, vội vàng giải thích:
- Đồng chí Dư Phượng Hà đã công tác ở xã Thỏ Lĩnh nhiều năm, hiểu rõ tình hình trong xã. Lúc này xã Thỏ Lĩnh là một trong các điểm của cơ sở trồng dược liệu. Tôi thấy đồng chí Dư Phượng Hà rất có năng lực, vì vậy mới hỏi thăm tình hình một chút.
Vương Thần gõ gõ tay lên bàn, suy nghĩ một chút rồi trầm giọng nói:
- Vấn đề của Dư Phượng Hà không lớn, chủ yếu là tác phong sinh hoạt. Việc này tôi sẽ đề nghị lãnh đạo thị ủy tiến hành kỷ luật đảng.
Ý tưởng này coi như cho Dương Phàm ăn một viên định tâm hoàn.
- Trưởng ban Vương, là như thế này. Người nhà Dư Phượng Hà muốn vào khách sạn thăm chị ta một chút. Anh xem quy định của ban kỷ luật, tôi có vi phạm kỷ luật của đảng không.
Dương Phàm cố gắng nói một cách rất khôn khéo. Vương Thần cảm thấy Dương Phàm hơi khẩn trương, không khỏi mỉm cười nói:
- Điều tra về Dư Phượng Hà trên cơ bản đã kết thúc. Người nhà của cô ta có thể vào thăm hỏi, nhưng không được lâu quá.
Dương Phàm dập máy, không khỏi thở dài một hơi. Sau khi lấy lại bình tĩnh, Dương Phàm gọi cho Biện Vĩ Cường:
- Biện Vĩ Cường hả? Anh bảo người nhà Dư Phượng Hà chuẩn bị chút đồ dùng sinh hoạt, lập tức đến cửa khách sạn Vân Lĩnh.
Dương Phàm nói xong liền lập tức dập máy. Không đến nửa tiếng sau, Biện Vĩ Cường đã xuất hiện, vội vàng mang các thứ từ trên xe xuống. Bên cạnh còn có một thằng bé khoảng mười hai, mười ba tuổi, trong tay còn xách một túi nilon nhỏ.
- Phó chủ tịch Dương.
Biện Vĩ Cường có chút kích động. Dương Phàm lắc đầu ra hiệu cho hắn đừng nói, thân mật sờ sờ đầu thằng bé:
- Vào thăm mẹ đi, đừng nói gì nhiều, bảo mẹ cháu an tâm, trong nhà đều tốt.
Thằng bé có vẻ hiểu chuyện, ngoan ngoãn gật đầu. Dương Phàm nắm tay hắn đi đến cửa khách sạn. Người ngoài cửa nhìn hắn một cái, nhỏ giọng nói:
- Là phó chủ tịch Dương ạ?
Dương Phàm gật đầu với người này:
- Chính là thằng bé này.
Dương Phàm khẽ đẩy thằng bé, nhìn nó đi vào, lúc này mới xoay người rời đi.
- Đáng ghét, lại có chuyện. Nói chuyện với anh chẳng được mấy lần.
Nói xong cô bé lắc lắc mông đi về phòng.
Dương Phàm nhìn Trương Tư Tề về phòng, từ từ đi đến trước mặt Hầu Vệ Đông. Hầu Vệ Đông đẩy cửa ra, Trần Thái Trung ở trong cũng thò đầu ra.
Trong phòng được dọn dẹp rất sạch sẽ, Trần Thái Trung lấy một phong bì lớn trong cặp ra, lặng lẽ để lên bàn, sau đó đi ra cửa, thuận tay đóng cửa lại.
Dương Phàm mở phong bì, lấy các thứ ra. Trong đó có khá nhiều thứ, như bằng chứng, thẻ ngân hàng, chìa khóa. Thẻ ngân hàng có bao nhiêu tiền, Dương Phàm phải tra xét mới biết được, mật mã Bộ Yên cũng không nói, đây coi như cây cỏ cứu mạng cuối cùng của nàng. Theo ước định, tài khoản khách sạn Vân Lĩnh của Bộ Yên sẽ được lưu lại cho bên chính quyền, đây coi như tang chứng. Các tài liệu liên quan đến mỏ quặng cũng ở bên trong, còn có các hợp đồng của trang trại chè. Còn có bảy giấy chứng nhận quyền sử dụng đất, trong đó có ba mảnh trong nội thành.
- Đúng là người có tiền.
Dương Phàm lẩm bẩm nói, nhìn qua một lượt rồi thu các thứ lại. Ra ngoài cửa thấy Trần Thái Trung, Dương Phàm chỉ vào các thứ trên bàn nói:
- Anh cất trước, nếu cần thiết thì mang đến ngân hàng trong huyện gửi.
Sự tin tưởng của Dương Phàm làm Trần Thái Trung hơi nhăn nhó, gật đầu nói:
- Biết.
Chữ này từ trong miệng Trần Thái Trung nói ra, nặng tựa ngàn cân.
Dương Phàm cười cười:
- Chiến hữu của anh cũng sắp xếp đi, một thời gian nữa sẽ có việc cần các người làm. Có hai mỏ quặng chờ các anh đi tiếp nhận, đến lúc đó các anh sẽ được mười phần trăm.
Không đợi Trần Thái Trung nói gì, Dương Phàm về phòng mình, lúc này Hầu Vệ Đông vẻ mặt luôn rất bình tĩnh cũng thể hiện ra vẻ khác lạ, lặng lẽ nhìn Dương Phàm rời đi.
Dương Phàm trước mặt hai người này không bao giờ ra vẻ ta đây, sự tin tưởng vừa rồi, trong lòng hai người này hiểu rất rõ.
Dương Phàm đẩy cửa ra, cười nói với Trương Tư Tề:
- Xong hết mọi chuyện rồi, đi ăn gì đi, sau đó chúng ta đi dạo phố.
Trương Tư Tề cười một tiếng, từ trong phòng lao ra, thỏa mãn cầm tay Dương Phàm, nhỏ giọng nói:
- Lần trước tới đây, anh chưa mang em đi ăn món ngon gì hết, lần này phải bù đắp cho em đó.
Thực ra Trương Tư Tề cũng không thích đi dạo phố lắm. Nội thành Vĩ Huyền cũng không có chỗ nào hay mà đi dạo cả. Nhưng giống như các cô gái bình thường khi đang yêu, Trương Tư Tề thích được cầm tay Dương Phàm đi lại trên đường.
Hai người đi ra ngoài trong ánh trời chiều. Nam đẹp trai, nữ xinh đẹp, hiển nhiên hấp dẫn ánh mắt không ít người. Lúc đi đến trước một cửa quán, Dương Phàm đang tìm một quán để ăn tối thì bên trong có một người lao ra, vội vàng nói:
- Phó chủ tịch Dương.
Dương Phàm hơi sửng sốt, kéo Trương Tư Tề dừng lại, nhìn thoáng qua người vừa gọi mình. Đó là một lão già trông rất bình thường. Dương Phàm thực sự không nhớ đã gặp lão ở đâu. Chẳng qua Dương Phàm vẫn lễ phép gật đầu nói:
- Chào anh, có chuyện gì thế?
Lão già rất hưng phấn, gật đầu cười cười với Dương Phàm, xoay đầu lại lớn tiếng gọi:
- Bà nó, phó chủ tịch Dương đến, mau ra chào đi, bận gì đó?
Vương tẩu vui mừng và cảm kích đi ra, Dương Phàm lúc này mới nhớ ra hai người này.
- Chào Vương tẩu. Đổi quán rồi sao?
Dương Phàm cười ha hả hỏi, thể hiện rất lễ độ. Trương Tư Tề ở bên cạnh do dự một chút, cũng khẽ gật đầu:
- Chào Vương tẩu, chào Vương đại ca.
Nói thật, cách xưng hô này đúng là hơi ... lão già vội vàng xua tay nói:
- Vợ phó chủ tịch, cái này không dám à nghe, chị là quý nhân mà.
Trương Tư Tề hơi do dự một chút quay đầu lại nhìn Dương Phàm. Vương tẩu đã cười nói:
- Phó chủ tịch Dương, lần trước ít nhiều cũng do anh ra mặt giải quyết vấn đề, thái độ của bên quản lý thị trường đã tốt hơn nhiều. Mặc dù vẫn không cho phép bán trên vỉa hè, nhưng cũng giúp giải quyết địa điểm bán hàng. Hôm nay hai người già chúng ta đã không cần phải chịu mưa chịu gió ở bên ngoài nữa.
Dương Phàm không nói nhiều đến chuyện cũ, vẻ mặt hăng hái đi đến cửa sổ nhìn vào bên trong xem một chút. Bên trong đặt không ít bàn ghế, có mười mấy cái nồi, nhìn vào trong thì thấy còn có một đôi vợ chồng trẻ đang dọn dẹp.
- Vương tẩu, hai người có bán cơm tối không?
Dương Phàm cười hỏi, Vương tẩu vội vàng giải thích:
- Sau khi có cửa hàng, tôi đã gọi con trai và con dâu đang đi làm thuê về. Ban ngày chúng nó bán đồ ăn nhanh, sáng sớm hai vợ chồng già chúng tôi cũng bán cháo. Đối diện có trường học, nên buôn bán cũng được.
- Tất cả đều phải cảm ơn phó chủ tịch đã giúp đỡ.
Lão già ở bên cạnh xen vào một câu. Dương Phàm không khỏi ngẩn ra:
- Tôi có giúp được gì đâu.
Lão già lúc này mới giải thích:
- hắc hắc, hôm đó quản lý thị trường thấy bà lão nhà tôi gọi điện cho phó chủ tịch, còn tưởng rằng chúng tôi là người quen của anh, cho nên mới tìm giúp một cửa hàng có vị trí đẹp thế này.
Vương tẩu ở phía sau hơi đẩy lão già một chút. Dương Phàm nghe xong không khỏi cười khổ. Không ngờ mình lại để cho người ta có lợi như vậy.
Việc này coi như cũng là làm được việc tốt.
Dương Phàm nghĩ như thế, liền cười cười:
- Không quấy rầy hai người buôn bán. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
Vừa nói liền cầm tay Trương Tư Tề định đi ra ngoài. Lúc này một cô nữ sinh cầm cạp lồng vội vàng đi tới, thiếu chút nữa đụng vào người Dương Phàm.
Vương tẩu đi tới, oán giận nói:
- Cô bé này đi sao không nhìn đường, va phải phó chủ tịch thì sao hả?
Vừa nói Vương tẩu quay đầu lại giải thích với Dương Phàm:
- Cô bé này học ở trường cấp ba đối diện, tan học là đến đây hỗ trợ rửa chén bát, tôi trả cô ấy mỗi ngày mười đồng, thêm một bữa ăn.
Cô bé vội vàng cúi đầu. Dương Phàm nhìn thấy hơi quen quen, không khỏi nhìn kỹ, sau khi nhìn thấy rõ liền cười nói:
- Dư Hồng Liên, sao em lại đi nhanh như vậy?
Cô bé cũng nhận ra Dương Phàm, chẳng qua không dám mở miệng nói mà thôi. Bây giờ Dương Phàm chủ động hỏi, lúc này mới xấu hổ ngẩng đầu nhìn hắn một chút, sau đó vội vàng cúi đầu xuống, giải thích:
- Hôm nay tan học hơi muộn, em đến trễ, cho nên mới đi gấp như vậy.
Vẻ cảm kích trong mắt cô bé, Dương Phàm thấy rõ. Nhưng hắn không có tâm trạng mà hưởng thụ sự cảm kích này. Thân là phó chủ tịch phụ trách kinh tế, trong huyện còn có người nghèo như vậy, đây chính là một sự sỉ nhục.
- Mọi người làm việc đi. Chúng tôi đi đây.
Dương Phàm cầm tay Trương Tư Tề rời đi, đi được hơn mười bước, Trương Tư Tề quay đầu lại nhìn quán nhỏ, cười hỏi Dương Phàm:
- Cô bé kia rất đẹp, anh sao lại quen cô bé đó?
Dương Phàm không khỏi đau đầu, cười khổ từ từ giải thích vì sao quen Dư Hồng Liên. Dương Phàm thở dài nói:
- Vĩ Huyền là một huyện cách mạng. Từ nơi này đã có rất nhiều bậc cha chú hy sinh cho cách mạng. Hôm nay cả huyện lại nghèo như vậy, anh là phó chủ tịch huyện, không làm cho kinh tế phát triển, đó chính là vô dụng.
Trương Tư Tề khẽ gật đầu, cầm tay Dương Phàm tiếp tục đi tới. Đi được một đoạn mới dừng lại, nhìn Dương Phàm nói:
- Bản quy hoạch của anh, em đã xem qua. Rất tốt, em tin anh, anh nhất định thành công.
Dương Phàm không khỏi giật mình, nắm chặt tay nàng, tiếp tục cười đi về phía trước, đi được mấy bước Trương Tư Tề đột nhiên dừng lại nói:
- Em biết một hạng mục tốt, nhất định phù hợp với Vĩ Huyền.
Nhìn khuôn mặt đáng yêu của nàng, Dương Phàm không nhịn được đưa tay lên bóp mũi nàng:
- Em có hạng mục gì tốt chứ? Ha ha, đừng có gây loạn thêm cho anh đó?
Trương Tư Tề ưỡn cằm lên nói:
- Xem thường người ta rồi. Anh nghe em nói này. Huyện Vĩ Huyền là vùng núi, hoàn toàn có thể mở một khu chuyên nuôi lợn rừng. Lợn rừng nuôi theo hình thức nửa công nghiệp, nửa hoang dã, sau đó đưa ra hạng mục du hoạch săn lợn rừng. Khách du lịch đến đây thăm quan, có thể đi săn thú, bắt được lợn rừng có thể thịt, anh nói hạng mục này có được không?
Dương Phàm vừa nghe thì thấy ý tưởng này không tệ, chẳng qua suy nghĩ cẩn thận một chút, vẫn lắc đầu:
- Việc này tiến hành khá phức tạp. Đầu tiên là đầu tư tài chính, ai quản lý việc này. Thứ hai là vấn đề nuôi dưỡng, Vĩ Huyền là vùng núi, lợn rừng lại có năng lực thích nghi rất mạnh, sức phá hoại cao. Nếu chui vào trong núi, sau này sẽ là mầm họa. Cuối cùng là vấn đề quản lý súng.
Dương Phàm không có ý định với vấn đề mà mình đưa ra, Trương Tư Tề có chút uể oải:
- Em trước kia nghe nói có một hải đảo làm như vậy, kinh doanh rất tốt.
Dương Phàm vỗ vỗ tay Trương Tư Tề:
- Ý tưởng hay nhưng cần kết hợp với thực tế địa phương. Em đừng ủ rũ, ý kiến này chỉ cần hơi thay đổi một chút là được. Phát động phong trào nuôi lợn rừng của địa phương, sau đó tìm con đường tiêu thụ, đây là một cách rất tốt. Sau khi về, em thu thập tài liệu giúp anh, anh tìm một chỗ thí điểm, chúng ta thử xem sao.
Trương Tư Tề lúc này mới trở nên cao hứng. Phía trước xuất hiện một cửa hàng thịt nướng, cô bé hô lên:
- A, thịt nướng.
Vừa nói liền chạy tới.
Sau khi về nhà khách thì đã là hơn tám giờ tối. Dương Phàm vội vàng mở máy tính ra. Trương Tư Tề dán sát vào bên cạnh, thi thoảng nói một câu giúp hắn chỉnh sửa. Cô bé không có kinh nghiệm cuộc sống mấy, những ý kiến đưa ra hầu hết đều bị phản đối.
Trời dần tối, Dương Phàm cũng không biết làm như thế nào mà lại quên đưa Trương Tư Tề về khách sạn. Đợi đến lúc nghĩ đến thì Trương Tư Tề đã nằm xuống giường ngủ từ lúc nào.
Dương Phàm cười khổ một chút, xem ra tối nay chỉ có thể lấy thêm phòng nữa ngủ thôi. Tắt máy, ưỡn ưỡn lưng, Dương Phàm vừa mới đứng lên, Trương Tư Tề ở bên cạnh đã bật dậy, mộng du nhìn Dương Phàm, nói:
- Bố, bố đã về. Bố, ôm, ôm.
Vừa nói, Trương Tư Tề giơ tay ra, động tác này giống như một cô bé đang làm nũng bố. Trong lòng Dương Phàm trong nháy mắt xuất hiện một lỗ hổng, một tình cảm tương tự như lưỡi đao vẽ lên trong lòng hắn.
Không hề do dự, Dương Phàm ngồi xuống cạnh giường, ôm lấy Trương Tư Tề. Miệng cô bé nhếch lên nụ cười thỏa mãn, ngã xuống giường. Dương Phàm vội vàng nằm xuống theo. Chờ cô nàng thở đều đều, lúc này mới nhẹ nhàng nhấc đầu nàng lên, định lén rời đi. Không ai ngờ được, hắn vừa động liền phát hiện áo đang bị túm chặt. Muốn đưa tay bỏ tay nàng ra thì lại phát hiện mặc dù nàng đang ngủ, nhưng túm rất chặt.
Vẻ mặt của nàng như lo sợ nếu mình buông tay, thì thứ quý giá sẽ rời khỏi mình vậy. Dương Phàm không khỏi thở dài một tiếng, lần nữa nằm xuống bên cạnh cô bé. Cơn mệt mỏi như thủy triều ập đến. Dương Phàm rất nhanh tiến vào mộng đẹp.
Trời sáng, nhưng bầu trời khá âm u. Hôm nay lại là một buổi sáng có mưa phùn, mưa phùn khống chế tất cả. Cơn mưa phùn ở Giang Nam luôn kéo dài như vậy.
Cảnh trên giường cũng rất triền miên. Cô bé Trương Tư Tề đã tỉnh lại nhưng không dám nhúc nhích. Bởi vì một tay đang đặt trên ngực nàng, cảm giác tê dại không ngừng xâm nhập, làm nàng khoái cảm.
Khi không thể nhịn được nữa, Trương Tư Tề khẽ giãy dụa, không ngờ vừa xoay một chút, cả người giống như bị điện giật, bởi vì một thứ nóng bỏng đang khẽ nhúc nhích.
- Muốn chết.
Cô gái rên nhỏ một tiếng, khẽ cắn môi nhẹ nhàng bỏ bàn tay quấy rối ra, nhẹ nhàng đứng dậy, vội vàng chạy vào toilet.
- Bại hoại, lưu manh.
Trương Tư Tề không biết nhiều câu chửi người, mắng có hai tiếng mà thôi. Nhìn khuôn mặt đỏ ửng trong gương, Trương Tư Tề bật cười. Cảm giác này mặc dù rất xấu hổ, nhưng đúng là rất mê say.
Người trên giường lúc này cũng đã mở mắt ra, lau mồ hôi trán, thở dài một hơi. Nói thật, đúng là hành hạ người, sau này không được làm như vậy nữa. Thực ra ngay khi Trương Tư Tề tỉnh lại, Dương Phàm đã tỉnh. Chỉ là tư thế đó rất là ***, trong lúc ngủ Dương Phàm vô thức có hành vi đó, nên không tiện tỉnh dậy trước, chỉ có thể giả vờ ngủ.
Một lát sau, Dương Phàm châm điếu thuốc, dựa vào thành giường, nhớ lại cảm giác mềm mại, thơm Tiểu Hồng lúc nãy. *** thật ấm áp, mặc dù không thực sự ***, nhưng cũng đã ***
Chờ một lúc lâu, Dương Phàm tiến đến trước cửa toilet, nghe thấy tiếng nước chảy bên trong, xem ra cô bé này đang tắm. Chẳng qua....
Trương Tư Tề mang đến một cảm giác hoàn toàn khác cho Dương Phàm. Ngây thơ, khờ khạo, không giả bộ, những điều này ảnh hưởng lớn từ sự giáo dục. Qua đêm nay, Dương Phàm có thể cảm thấy tình cảm giữa hai người đã thay đổi về chất, hiệu quả của sự thay đổi này có thể đoán được. Trong đầu Dương Phàm không khỏi hiện lên hình ảnh Chúc Vũ Hàm. Nhớ đến đêm triền miên đó, và nàng đã từ chối, trong lòng như bị kim châm, rất đau.
Duyên phận, có lẽ là thứ khó nắm bắt nhất trên đời này. Thân phận của Chúc Vũ Hàm, đã xác định nàng và Dương Phàm không thể hoàn toàn hòa vào nhau, chỉ có thể giống như hai đường cong, quấn vào nhau, tách ra, cứ như vậy. Mỗi lần quấn vào nhau là một lần tách ra, và ngược lại.
Dương Phàm suy nghĩ có chút xa xôi, cửa toilet nhẹ nhàng được mở ra. Trương Tư Tề thấy Dương Phàm đứng cạnh cửa, kêu lên một tiếng, giơ tay lên ra vẻ định đánh:
- Lưu manh.
Dương Phàm cười cười xin lỗi, trong ánh mắt có chút u buồn nhìn nàng. Trương Tư Tề không khỏi hoảng sợ bỏ tay xuống, cầm lấy tay Dương Phàm, nhỏ giọng nói:
- Anh làm sao thế? Không phải bị nghẹn nên ...
Dương Phàm không nhịn được cười cười, lắc đầu vào toilet. Trương Tư Tề ở bên ngoài do dự một chút, đột nhiên nhỏ giọng nói:
- Cái kia, nếu anh muốn, tối nay em có thể *** với anh.
Dương Phàm đang đánh răng trong toilet không khỏi ho sù sụ.
Khách sạn Vân Lĩnh vẫn đặt tấm biển ngừng kinh doanh ở bên ngoài, thời gian tiếp tục kinh doanh có lẽ còn lâu. Trong bãi đỗ xe trước cửa khách sạn, Dương Phàm rút điện thoại di động ra, nhìn về phía trước, Tiểu Vương biết ý xuống xe, đóng cửa lại.
Có nên gọi cuộc điện thoại này hay không, Dương Phàm vẫn do dự một chút. Hợp nhất lực lượng mà đối thủ lưu lại, Dương Phàm có chút do dự. Nhưng bây giờ không ra tay bồi dưỡng phe cánh của mình, đúng là đáng tiếc. Cứu Dư Phượng Hà, chẳng khác nào làm cho hai bí thư xã bước lên thuyền của mình. Vụ làm ăn này thật mê người.
Cuối cùng Dương Phàm vẫn gọi điện cho Vương Thần, trong quá trình chờ đợi, Dương Phàm có chút lo lắng.
Vương Thần lúc này đang ở trong phòng Lý Thụ Đường, báo cáo công việc. Điện thoại di động vang lên làm Vương Thần hơi nhíu mày. Lý Thụ Đường đang nhìn chằm chằm vào Vương Thần, thấy vẻ mặt hắn hơi thay đổi, không khỏi cười nói:
- Sao thế? Lại có điện thoại đến xin xỏ à?
Vương Thần cười cười:
- Còn chưa xem, nhưng chắc là như vậy.
Lý Thụ Đường trầm ngâm một chút:
- Hôm nay báo cáo đến đây thôi, tôi lập tức phải xuống khu khai phá nhìn xem. Hai ngày nữa điện tử Hòa Tinh sẽ bắt đầu.
Vương Thần lễ phép cười cười xoay ngưởi rời đi. Vừa ra ngoài cửa liền rút điện thoại di động ra. Thấy số máy lạ, không khỏi ngẩn ra.
- Alo, ai đó?
Nói rất khách khí.
Dương Phàm ở đầu bên kia bình tĩnh nói:
- Trưởng ban Vương hả? Tôi là Dương Phàm, có chuyện muốn hỏi một chút, về bí thư đảng ủy xã Thỏ Lĩnh Dư Phượng Hà.
Thì ra là Dương Phàm gọi điện tới. Vương Thần có chút kinh ngạc, rất nhanh lấy lại bình tĩnh, nhỏ giọng nói:
- Có chuyện gì, lát nữa tôi gọi lại cho anh.
Dập máy, Vương Thần vội vàng về phòng, vừa đi vừa suy nghĩ. Vấn đề Vĩ Huyền, nhân chứng chính Bộ Yên đã được Điền Trọng ám chỉ phải chiếu cố. Bây giờ Dương Phàm gọi điện tới cho mình mà không thông qua Điền Trọng, đầu tiên là tỏ ý tôn trọng, tiếp theo có phải có ý gì khác không? Vương Thần vào phòng làm việc, bật máy tính lên, tìm thấy tài liệu về Dư Phượng Hà, không khỏi nở nụ cười.
Dư Phượng Hà ngoại trừ vấn đề liên quan đến tác phong sống, vấn đề khác đúng là không có. Theo Y Đạt Hữu khai ra, người này bỏ thuốc Dư Phượng Hà, sau đó mới chiếm đoạt ở trong khách sạn. Vấn đề này, lời khai của Dư Phượng Hà hoàn toàn giống với Y Đạt Hữu. Sau đó là vấn đề về các mỏ quặng lậu, hoàn toàn là dựa theo ý của Y Đạt Hữu mà làm. Dư Phượng Hà cũng thu được mấy chục ngàn, đây đều là tiền mà đám người ở mỏ lậu tặng. Nhưng chút tiền ấy không đáng gì so với hàng tháng Y Đạt Hữu nhận được mấy trăm ngàn.
Dương Phàm tại sao lại hỏi đến Dư Phượng Hà? Là coi trọng về sắc? Khả năng này gần như không có. Một cách giải thích duy nhất đó là Dương Phàm biết vấn đề của Dư Phượng Hà không lớn, đây là đang muốn bồi dưỡng thân tín. Sau khi tìm được lời giải thích, Vương Thần hiển nhiên nghĩ đến một điểm. Chỉ cần một Dư Phượng Hà, không đủ để đả động đến Dương Phàm vốn luôn cẩn thận.
Suy nghĩ cẩn thận, Vương Thần gọi lại cho Dương Phàm, cười thân thiết nói:
- Phó chủ tịch Dương, cậu làm tôi hơi khó xử rồi.
Dương Phàm nghe thấy lời này không khỏi yên tâm, vội vàng giải thích:
- Đồng chí Dư Phượng Hà đã công tác ở xã Thỏ Lĩnh nhiều năm, hiểu rõ tình hình trong xã. Lúc này xã Thỏ Lĩnh là một trong các điểm của cơ sở trồng dược liệu. Tôi thấy đồng chí Dư Phượng Hà rất có năng lực, vì vậy mới hỏi thăm tình hình một chút.
Vương Thần gõ gõ tay lên bàn, suy nghĩ một chút rồi trầm giọng nói:
- Vấn đề của Dư Phượng Hà không lớn, chủ yếu là tác phong sinh hoạt. Việc này tôi sẽ đề nghị lãnh đạo thị ủy tiến hành kỷ luật đảng.
Ý tưởng này coi như cho Dương Phàm ăn một viên định tâm hoàn.
- Trưởng ban Vương, là như thế này. Người nhà Dư Phượng Hà muốn vào khách sạn thăm chị ta một chút. Anh xem quy định của ban kỷ luật, tôi có vi phạm kỷ luật của đảng không.
Dương Phàm cố gắng nói một cách rất khôn khéo. Vương Thần cảm thấy Dương Phàm hơi khẩn trương, không khỏi mỉm cười nói:
- Điều tra về Dư Phượng Hà trên cơ bản đã kết thúc. Người nhà của cô ta có thể vào thăm hỏi, nhưng không được lâu quá.
Dương Phàm dập máy, không khỏi thở dài một hơi. Sau khi lấy lại bình tĩnh, Dương Phàm gọi cho Biện Vĩ Cường:
- Biện Vĩ Cường hả? Anh bảo người nhà Dư Phượng Hà chuẩn bị chút đồ dùng sinh hoạt, lập tức đến cửa khách sạn Vân Lĩnh.
Dương Phàm nói xong liền lập tức dập máy. Không đến nửa tiếng sau, Biện Vĩ Cường đã xuất hiện, vội vàng mang các thứ từ trên xe xuống. Bên cạnh còn có một thằng bé khoảng mười hai, mười ba tuổi, trong tay còn xách một túi nilon nhỏ.
- Phó chủ tịch Dương.
Biện Vĩ Cường có chút kích động. Dương Phàm lắc đầu ra hiệu cho hắn đừng nói, thân mật sờ sờ đầu thằng bé:
- Vào thăm mẹ đi, đừng nói gì nhiều, bảo mẹ cháu an tâm, trong nhà đều tốt.
Thằng bé có vẻ hiểu chuyện, ngoan ngoãn gật đầu. Dương Phàm nắm tay hắn đi đến cửa khách sạn. Người ngoài cửa nhìn hắn một cái, nhỏ giọng nói:
- Là phó chủ tịch Dương ạ?
Dương Phàm gật đầu với người này:
- Chính là thằng bé này.
Dương Phàm khẽ đẩy thằng bé, nhìn nó đi vào, lúc này mới xoay người rời đi.
/644
|