Cười gian, người sau giơ ngón giữa lên nói:
- Vậy à, ngứa hả?
Mội lúc sau, ngón giữa đưa đưa trước trước đôi môi đỏ mọng, tiếng cười ám muội vang vọng trong phòng:
- Sao? Còn ngứa nữa không?
Mắt Du Nhã Ny sắp chảy nước đến nơi, hai má đỏ hồng như bôi son, nhỏ giọng rên rỉ:
- Càng ngứa hơn.
Nói xong, đầu lưỡi đỏ hồng liếm liếm vào ngón giữa đang đung đưa trước mặt mình, sau đó quay đầu lại nhìn thoáng qua Dương Phàm. Ý là: "Hừ hừ, làm chị nghẹn ư? Chị xem ai phải nhịn?"
Dương Phàm sao có thể chống nổi sự quyến rũ này, đưa tay vén quần lót chữ T ra, ưỡn người tiến vào. "A" hai tiếng rên rỉ cùng vang lên. Một người bởi vì lấp đầy, một vì bị đè ép.
Lại một hồi.
- Người tốt, em mạnh lên.
Eo vặn vẹo, có người rất không phụ trách, chẳng có chút cử động gì.
- Không có sức.
Rất rõ ràng, đây là cố ý.
- Người tốt, chị lần sau không dám nữa, chuyện gì cũng sẽ bàn bạc trước với em.
Một câu nhận thua, xin tha thứ vang lên, một tiếng thở dài, tiếng "hự hự" vang lên.
Sau khi tất cả trở lại bình tĩnh, ngồi trên ghế hút một điếu thuốc. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
- Cấp dưới của chị sẽ không nói lung tung chứ?
Du Nhã Ny cả người vô lực gối đầu lên đùi Dương Phàm, ngẩng đầu nhìn hắn một cái:
- Bọn họ dám. Hơn nữa chuyện giữa chúng ta, ai có thể nói gì?
Dương Phàm nhíu mày, đưa tay vào cổ áo nàng, bắt lấy một bên mà mình không thể nắm hết, cười xấu xa:
- Em chỉ không muốn người khác nói lời khó nghe, cái gì mà khu trưởng trẻ tuổi dựa vào ngủ với nhà đầu tư mà lấy được thành tích....
Du Nhã Ny ừ một tiếng, lười biếng nói:
- Lo gì chứ? Em phải cứng rắn lên, ví dụ như quát lão già Hoàng Tử Vinh một chút, lập tức như con cá chạch.
Dương Phàm nghe xong liền bóp nhè nhẹ, nhỏ giọng nói:
- Chị có ý gì? Lão già kia bị chị nắm được điểm yếu?
Du Nhã Ny ưỡn người, cau mày nói:
- Muốn chết à, chảy hết ra nè, đi rửa chút.
Câu trả lời này làm Dương Phàm cười khổ, đang định thô bạo thì lại thế. Cũng may tiếp theo Du Nhã Ny nói:
- Hắn là người từng trải, không ngửi được chỗ lợi thì sao tiến vào chứ? Chỉ một bệnh viện thuộc quân khu Nam Kinh, lão mà móc nối được, một năm chính là mấy chục triệu tiền lời. Người mà, còn không phải được voi đòi tiên sao? Chị không thể nào giúp một cách không công chứ? Chị cũng không nói gì với hắn, để em gây sức ép với hắn là được.
Dương Phàm hiểu ý của Du Nhã Ny, tâm tư của nàng rất xa. Trong lòng đang tính toán xem làm thế nào để Hoàng Tử Vinh bán máu, kiếm tiền để sửa đường ở Vĩ Huyền, việc này kiểu gì cũng phải làm.
Đổi một tư thế càng thaoir mái hơn, Du Nhã Ny lại nói thầm:
- Thời gian không đúng, không phải kỳ an toàn, lại phải mua thuốc uống.
Giọng rất nhỏ, Dương Phàm không nghe ra, chỉ nghe thấy ba chữ kỳ an toàn.
- Sao? Sợ có thai à?
Giọng Dương Phàm có chút cổ quái, Du Nhã Ny liền ngồi dậy nói:
- Đừng nghĩ linh tinh, chị không bao giờ dùng con để trói buộc em, muốn sinh một đứa cho vui.
Dương Phàm không nói gì, trong lòng có chút mâu thuẫn. Trước ba mươi tuổi, Dương Phàm không định kết hôn, là người trong chốn quan trường, nếu không có vợ kiểu gì cũng có lời đồn đoán, rất mâu thuẫn.
Nhưng kết hôn có gì tốt chứ? Trên mạng sẽ không có lời đồn sao? Nói vợ quan chức đều như góa phụ, đàn ông đều có hoa cỏ bên ngoài.
- Em nghĩ gì vậy?
Du Nhã Ny cảm thấy người Dương Phàm cứng lại, có chút lo lắng. Dương Phàm không phải người thích dính vào vũng bùn, không cẩn thận là bỏ chạy ngay.
- Không nghĩ gì, em đột nhiên phát hiện mình rất sợ kết hôn.
Tư tưởng này rất đặc biệt, Du Nhã Ny lập tức tỉnh táo lại, chỉnh lại váy, ngồi ngay ngắn nói:
- Sao em lại sợ kết hôn?
- Không biết. Mẹ em đến tận năm bốn mươi tuổi, lúc đó mới chính thức kết hôn, nghĩ đến chuyện này lại không thoải mái. Mấy hôm trước có điện thoại tới nói hai tháng sau sẽ có giấy chứng nhận kết hôn. Hừ hừ, không phải là muốn em đi sao? Tự mình không gọi điện thoại tới, còn bắt mẹ em gọi.
Đây là lần đầu tiên Du Nhã Ny nghe Dương Phàm nói chuyện trong nhà, trong lòng không khỏi cảm thấy ngọt ngào. Dương Phàm chia sẻ bí mật trong lòng với mình, nói hắn không coi mình là người ngoài.
- Hay là, chị đi thay em? Không nể mặt ông ta, thì cũng phải nể mặt mẹ em.
Du Nhã Ny to gan nói, Dương Phàm trừng mắt nhìn:
- Chị đi? Thân phận gì? Vợ em, hay là chị?
Du Nhã Ny có chút chua xót nói:
- Chị em không phải Chúc Vũ Hàm sao? Đâu đến lượt chị?
Yêu. Ghen.
- Chị hỏi thăm Chu Toàn à?
Vẻ tươi cười của Dương Phàm trở nên khó coi, ánh mắt nhíu lại. Lại nói, Du Nhã Ny và Chúc Vũ Hàm đều có vị trí rất quan trọng trong lòng Dương Phàm, hắn không hy vọng hai người cãi vã nhau.
- Em yên tâm, theo em, chị sẽ không có tính toán gì. Đàn ông trên đời này có mấy người là tốt chứ? Em tuy rằng không thể cưới chị, nhưng thật tâm đối tốt với chị, điều này chị biết. Chị cũng không có tâm tư gì khác. Nhưng em không được phản đối, chị sẽ sinh một đứa con cho em, nam nữ đều được, thường xuyên có thể nhìn thấy em là được. Tương lai em kết hôn, chị sẽ không làm phiền em.
Du Nhã Ny nói có chút chua xót trong lòng. Dương Phàm nghe xong chấn động mạnh, lẩm bẩm:
- Chị cho là em thích chốn quan trường sao? Suốt ngày bày mưu tính kế đấu đá nhau. Em không mệt chết sao? Đời này em sẽ không kết hôn, tất cả mọi người đều giống nhau. Như vậy chị an tâm không? Khắp thế giới bây giờ đều cãi nhau rồi ly hôn. Như vậy kết hôn hay không, không có ý nghĩa mấy. Về phần con, chị muốn sinh thì sinh. Em nói trước đó, em không cung cấp tiền nuôi được đâu. Em có từng đó lương, tiền hút thuốc còn không đủ. Bây giờ hút thuốc giá rẻ, miệng đầy mùi khói. Cứ tiếp tục như vậy chắc em tham nhũng vì tiền mua thuốc lá hút quá.
Mấy lời hài hước này làm Du Nhã Ny bình tĩnh lại. Phụ nữ yêu đàn ông có đôi khi không có lý do. Nếu thực sự muốn tìm lý do trong tình yêu, thì sợ rằng rất nhiều nam nữ cả đời cũng không thể nào có tình yêu.
- Xem ra em nghèo quá nhỉ.
Du Nhã Ny nhào vào lòng Dương Phàm, hai tay ôm cổ nó, dán sát vào mặt hắn, nhỏ giọng nói:
- Em cứ an tâm làm quan của mình, thiếu tiền hút thuốc cứ nói một tiếng.
Dương Phàm thở dài một tiếng nói:
- Bỏ đi, bắt đầu từ ngày mai hút thuốc Nghênh Khách chỉ có năm đồng. Nếu không đến chỗ nào đó lấy thuốc ra hút. Người khác thấy lại kêu lên. Ồ, gấu trúc, nhất định là ăn của đút lót.
Du Nhã Ny vừa tức vừa buồn cười ngẩng đầu trừng mắt nhìn Dương Phàm một cái:
- Em làm như vậy sẽ đắc tội rất nhiều người. Trong chốn quan trường có rất nhiều quy tắc ngầm, còn nhiều hơn cả làng giải trí. Ví dụ như tặng thuốc, rượu, đó là nguồn thu nhập chìm, đó là vấn đề mặt mũi. Em không nhận, còn dùng thuốc năm đồng, vậy quan chức khác sợ rằng không có thuốc mà hút.
Dương Phàm cúi đầu cười cười, thấy cổ áo lộ ra hơn phân nửa vú, không khỏi cười ha hả:
- Chị nói đến làng giải trí, em thực ra gần đây thấy một tin tức, quy tắc ngầm đang lưu hành trên mạng. Nếu ngày nào đó làm quan không còn hứng thú, em sẽ vào ngành giải trí một phen, quy tắc ngầm với nữ ngôi sao.
- Mấy đứa ngôi sao đó có gì tốt chứ? Nếu có một ngày em làm nhà sản xuất, đạo diễn phim. Hừ hừ, mấy đứa con gái muốn làm diễn viên, còn không như ruồi bọ nằm sẵn trên giường đưa cho em sao? Em không suy nghĩ một chút coi, mấy đứa con gái đó có gì tốt? Đã ngủ với đạo diễn bao nhiều lần, ngủ với bao nhiêu thằng. Mặt ngoài thì rất nổi tiếng, thực ra trong lòng mỗi người đều có chuyện đau lòng không thể nói ra. Ai, tay em sờ đâu thế? Không được, bên dưới không được, chị.....
Từ chỗ Du Nhã Ny đi ra đã là cuối giờ chiều, còn một lúc nữa thì mới đến hẹn với Hoàng Tử Vinh. Dương Phàm gọi điện hẹn Ngô Yến, bảo nàng hết giờ làm đến chỗ Lưu Thiết.
Gọi điện cho Lưu Thiết, hỏi xong, Dương Phàm trực tiếp đi đến. Trong lòng nghĩ đến chuyện gặp phải Y Đạt Hữu lần trước. Lưu Thiết không phải nói thủ hạ có thể đánh người sao? Vĩ Huyền rất loạn. Tình hình bây giờ phải đề phòng chó cùng rứt giậu. Đừng để cho người ta đâm một đao sau lưng, vậy chết không oan chút nào. Phải đề phòng từ trước.
Đến quán ăn Hảo Tư Vị của Lưu Thiết, dừng xe, Lưu Thiết đã chờ ở cửa, cười ha hả đi tới:
- Huynh đệ, tao vừa nhận được một tin tức chính xác, là từ phía Vĩ Huyền.
Dương Phàm dừng chân, ngẩng đầu nhìn Lưu Thiết đang cười âm trầm, ánh mắt trở nên nghiêm khắc. Lưu Thiết rụt đầu rụt cổ, kêu lên:
- Oan uổng. Lão Đại, tao không phái người đi theo dõi mày đâu. Hôm qua có một thằng ranh từ Vĩ Huyền chạy lên đây chơi, bị thủ hạ của tao nhận ra. Sau đó tao tìm cớ muốn làm nó một chút, hỏi một chút, nó biết gì đều nói ra hết.
Dương Phàm thu ánh mắt về, đi vào trong, vừa đi vừa nhỏ giọng nói:
- Nói, hỏi được gì?
- Hệ thống hành chính Trung Quốc : cả nước có 31 tỉnh thành phố, trong đó gồm 22 tỉnh, 5 khu tự trị và 4 thành phố trực thuộc trung ương. Phân cấp hành chính gồm: tỉnh, địa khu, huyện, xã.
Lưu Thiết vội vàng đuổi theo, nhỏ giọng nói:
- Lão Đại trên đường Vĩ Huyền là một người phụ nữ tên Bộ Yên. Con mụ này rất độc, mấy năm trước vì tranh cướp quyền kinh doanh thu mua lá trà, đã cho người đánh cho đám thương nhân bên ngoài thành tàn phế. Lão Đại trước đây của Vĩ Huyền là Ngụy Hắc Tử có chút xung đột với con mụ này. Bị ả lợi dụng chính quyền bắt, xử hai mươi năm, ở trong tù còn bị người đánh cho tàn phế. Thằng ranh kia còn nói, tối hôm trước bọn chúng đắc tội một phó khu trưởng mới tới. Kết quả Bộ Yên biết được, rất giận. Thằng ranh này có bạn biết nên lén gọi cho nó. Nó sợ Bộ Yên mang bọn chúng ra làm kẻ thế mạng, suốt đêm chạy đến Uyển Lăng, định chạy đến Thượng Hải lăn lộn. Tao vừa nghe tin tức này liền biết là mày. Bây giờ phải xem con mụ kia như thế nào, ai biết sau này ả có chơi trò gì nữa hay không?
Dương Phàm đứng lại, tin tức quá rung động. Vương Vĩ Tân kia nói sao không trọng tâm chút nào?
- Thằng đó đang ở đâu?
Mặt Dương Phàm xám đen lại như đáy lồi, Lưu Thiết lần đầu tiên thấy như vậy, không khỏi tránh đi ánh mắt lạnh như băng:
- Trên lầu, tao chờ mày đến tự hỏi.
Độc Ma gật đầu đi lên lầu. Mới đi được hai bước liền dừng lại, quay đầu nhìn Lưu Thiết:
- Bộ Yên kiếm tiền bằng cách nào? Tao thấy mày rất tận tâm đó?
Lưu Thiết run lên, đi ra kiếm ăn sợ gì chứ? Không phải sợ bàn tay sắt của chính quyền sao? Dương Phàm muốn tìm lý do xử Lưu Thiết, quá dễ dàng.
- Cái này.....
Lưu Thiết lắp bắp, Dương Phàm nhíu mày, trừng mắt nói:
- Thằng ranh này, khí thế chặn trước cửa trường thu tiền bảo kê năm đó đâu rồi? Thu thập một nữ lưu manh ở một huyện sao, có gì lớn đâu chứ? Hơn nữa Trầm Ninh lập tức xuống làm trưởng phòng công an. Tao thu thập cô ta còn không dễ dàng sao?
Lưu Thanh nhìn xung quanh, rất cẩn thận nói:
- Lá trà. Tất cả trang trại trà ở Vĩ Huyền, bao gồm tiêu thụ, hàng năm thu được hơn mấy chục triệu đó.
Vừa nghe Lưu Thiết nói đến lá trà, mặt Dương Phàm càng nhăn lại, lấy thuốc ra hút, suy nghĩ một lát rồi nói:
- Trang trại trà mày có thể nhận, chẳng qua nguồn tiêu thụ lá trà thì sau này mày phải thành lập một công ty. Chúng ta làm ăn nghiêm chỉnh, tao còn định làm thương hiệu trà thiên nhiên của Vĩ Huyền, sau đó đóng gói hàng thượng phẩm, bán đi với giá cực cao. Mày không thể nào đi theo con đường của Bộ Yên, quá nông dân.
Nói xong tiếp tục đi lên trên, đi được hai bước liền dừng lại nói:
- Chuyện này tao sẽ tìm mấy người trong ngành để bàn kế hoạch, phải có một kế hoạch lâu dài, đừng giống mấy thằng kinh doanh địa phương, rao bán trên phố. Bán trà là một việc rất tinh tế, phải đóng gói để giữ được lâu hơn, tất cả những việc này đều phải có kỹ thuật. Mày tốt nhất phải nắm giữ được những việc này, tránh cho sau này không biết làm lại thiệt thân.
Mở cửa phòng, bên trong xuất hiện hai người đàn ông caoo to, khoảng ba mươi tuổi, ánh mắt sắc bén. ́n tượng đầu tiên của Dương Phàm khi thấy hai người này đó là bọn họ không bình thường, nhất là thân hình kia.
- Trần Thái Trung, thằng này có thành thật không?
Lưu Thiết ra vẻ ông chủ hỏi một người. Người này tóc dựng đứng như kim châm, vẻ mặt thoạt nhìn chất phác, đôi tay to hơn người bình thường, đứng đó trông như một ngọn núi.
Thủ hạ của Lưu Thiết sao lại có người như vậy? Đó không phải lãng phí sao? Dương Phàm cảm thấy người như Trần Thái Trung khá giống mấy cảnh sát chìm trong nhà Trần lão, rất giống.
- Ông chủ, anh quá coi thường chúng tôi rồi? Như thế này, đừng nói là một, mà là mười thằng cũng thu thập được. Vậy mà phải gọi chúng tôi đến.
Một người có vẻ thông minh, bất mãn bĩu môi, nhỏ giọng nói.
Trần Thái Trung quay đầu lại trừng mắt nói:
- Hầu Vệ Đông, có ai nói với ông chủ như mày không? Mày trước mặt lãnh đạo quân đội mà nói như vậy thì sao hả?
Quả nhiên là bộ đội xuất ngũ, hình như lần trước Lưu Thiết có nói là bộ đội đặc công? Chậc chậc, vừa thấy khí thế này đúng là đã luyện qua máu. Không được, hai người này không thể cho Lưu Thiết, phải nghĩ biện pháp đưa về Vĩ Huyền, thời khắc quan trọng có thể sử dụng.
- Bỏ đi, người đâu?
Dương Phàm lên tiếng, Hầu Vệ Đông không thèm để ý cười một tiếng, đá ghế ra, phía sau có một thằng tóc đỏ, tay bị trói lại giống thanh kiếm? Tại sao lại gọi như vậy, đó là một tay hướng lên trên, một tay hướng xuống dưới, hai ngón tay cái bị buộc vào một thanh sắt dài. Chiêu này đúng là hành hạ người, người bị trói muốn nhúc nhích cũng rất khó.
Dương Phàm đi tới trước, cười lạnh, nhìn thằng tóc đỏ nói:
- Mày muốn cởi trói không?
- Em nằm mơ cũng muốn, Lão Đại.
Dương Phàm nói với Trần Thái Trung:
- Cởi ra cho nó, thằng như vậy cần gì phải làm lớn như thế. Lưu Thiết chẳng có tiền đồ gì cả.
Cởi thanh sắt ra, hai tay thằng tóc đỏ không thể động, giống như bị gãy, ngồi trong góc hoảng sợ nhìn Dương Phàm.
- Nói, nói tất cả những gì mày biết về Bộ Yên.
Dương Phàm châm một điếu thuốc cho mình, sau đó châm điếu khác nhét vào miệng thằng tóc đỏ.
Thằng tóc đỏ hút hai hơi, nhả khói, đẩy điếu thuốc sang bên mép, nhỏ giọng nói:
- Lão Đại, em nói xong, anh có thể thả em ra không?
Dương Phàm nhíu mày, đi đến trước giường, đưa tay ra mở cửa sổ, quay đầu lại nói:
- Ném nó xuống.
Trần Thái Trung và Hầu Vệ Đông xách thằng tóc đỏ lên, chân đã rời khỏi mặt đất. Thằng tóc đỏ sợ sệt khua loạn hai chân, lớn tiếng cầu xin:
- Lão Đại, em nói hết là được chứ gì?
Dương Phàm gật đầu. Trần Thái Trung và Hầu Vệ Đông buông tay. Lúc Trần Thái Trung thuận tay đóng cửa lại, Dương Phàm cười lạnh nói:
- Mở ra, lát đỡ phải mở.
- Em nói, em nói. Con mụ Bộ Yên này mặt ngoài như một thương gia hiền lành, đứng đắn, thực ra không phải như vậy. Thằng kiêu ngạo nhất Vĩ Huyền chính là Chu Đào, nhưng lại như một con cún con trước mặt Bộ Yên. Con mụ này ra tay tàn độc. Ba năm trước Ngụy hắc tử đắc tội con mụ này, tối đang ngủ thì bị công an vào bắt ngay trong chăn, đánh gãy hai chân, bị phạt hai mươi năm.
Theo thằng tóc đỏ kể, một người phụ nữ âm độc dần dần hiện ra. Thằng tóc đỏ thực ra biết cũng không nhiều, hầu hết đều là nghe kể lại. Tuy nhiên những tin tức này cũng phải có mấy phần chính xác.
- Tao nghe nói Bộ Yên ngủ với lãnh đạo lập nghiệp, có chuyện này không?
Dương Phàm nói một câu, thằng tóc đỏ nghe xong không khỏi run lên, do dự một chút rồi nhỏ giọng nói:
- Chuyện này, trên đường đúng là nói như vậy. Tuy nhiên trong một lần Chu Đào uống say đã nói, Bộ Yên không dễ chạm vào. Có một lần Chu Đào uống say, tiện tay vuốt mặt Bộ Yên một cái. Kết quả Bộ Yên cho hắn ngồi trong tủ lạnh năm phút, nói làm cho hắn tỉnh rượu. Chuyện của Bộ Yên, có mấy thằng đàn em bên cạnh mụ ta là rõ nhất, trong đó có một cao thủ là bộ đội xuất ngũ. Em tận mắt thấy nó một cước đá gãy cọc gỗ to như cánh tay. Em thấy lời đồn Bộ Yên dựa vào ngủ với lãnh đạo mà lập nghiệp không chắc đã đúng. Nhưng bác mụ ta là Bộ Vân thì đúng là như vậy. Một lần Chu Đào uống say đã nói con mụ này đúng là như thế.
- Nghe đến đây, Dương Phàm đứng lên, quay đầu nói với Lưu Thiết:
- Để thằng này nói địa chỉ nhà nói ra, sau đó kiểm tra xem đúng không, cho nó hai mươi ngàn, để nó cút đi thật xa.
Dương Phàm ra khỏi phòng, Lưu Thiết cười lạnh nói với thằng tóc đỏ:
- Lời Lão Đại bọn tao, mày nghe thấy không?
Đợi ngoài cửa phòng một lát, Lưu Thiết đi ra, Dương Phàm nhỏ giọng nói:
- Hai người kia lát bảo bọn họ lặng lẽ xuống Vĩ Huyền rồi tìm tao, sau này đi theo tao. Mày giữ lại đúng là uổng phí nhân tài. Còn có, mày phải tranh thủ tẩy trắng đi, mua bán các thứ, cái gì bỏ được thì bỏ. Mua bán đường tắt thế này làm lâu quá kiểu gì cũng bị tóm.
Lưu Thiết nghe xong ngẩn ra, trong lòng không khỏi suy nghĩ Dương Phàm có ý gì? Muốn cắt đứt với mình? Không đúng, cắt đứt sẽ không có thái độ này, mười phần là ám chỉ mình sau này có mua bán gì thì giao cho người khác làm. Mình đứng phía sau thao túng là được. Chẳng qua mình phải chủ động tỏ vẻ với Dương Phàm, an toàn đệ nhất mà.
- Dương Phàm, mày xem về sau chúng ta ít lui tới có phải tốt hơn không?
Lưu Thiết tiến lên nhỏ giọng nói, khóe mắt không ngừng xem biến hóa trên mặt Dương Phàm.
Dương Phàm cười một tiếng, nhìn Lưu Thiết nói:
- Đây là tao vì tốt cho mày. Mọi người là bạn, không hy vọng nửa đời sau mày đối mặt với nguy cơ ngồi tù. Thời gian trước mày mới chỉ làm mấy chuyện nhỏ, nhưng thời gian dài khó đảm bảo không xảy ra chuyện lớn. Mày không muốn cả đời đều làm Lão Đại chứ?
Lưu Thiết không khỏi nóng lên, gật đầu nói:
- Hiểu, tao biết nên làm như thế nào.
Dưới lầu truyền đến tiếng xe ô tô, không lâu tiếng bước chân vội vã vang lên, giọng Trầm Ninh đã vang lên:
- Dương Phàm, mày nhất định đã đến, bên ngoài có biển xe Vĩ Huyền, là mày hả?
Dương Phàm khẽ thở dài một tiếng. Ngày hôm nay quá mệt, luôn phải nghĩ thủ đoạn thu thập người. Ở trong chốn quan trường quá lâu, tâm tư cũng thay đổi. Trong đầu lại nghĩ đến chuyện Bộ Yên, nghĩ đến cô gái run rẩy trong gió, đúng là đóng giỏi thật.
- Hệ thống hành chính Trung Quốc : cả nước có 31 tỉnh thành phố, trong đó gồm 22 tỉnh, 5 khu tự trị và 4 thành phố trực thuộc trung ương. Phân cấp hành chính gồm: tỉnh, địa khu, huyện, xã.
- Vậy à, ngứa hả?
Mội lúc sau, ngón giữa đưa đưa trước trước đôi môi đỏ mọng, tiếng cười ám muội vang vọng trong phòng:
- Sao? Còn ngứa nữa không?
Mắt Du Nhã Ny sắp chảy nước đến nơi, hai má đỏ hồng như bôi son, nhỏ giọng rên rỉ:
- Càng ngứa hơn.
Nói xong, đầu lưỡi đỏ hồng liếm liếm vào ngón giữa đang đung đưa trước mặt mình, sau đó quay đầu lại nhìn thoáng qua Dương Phàm. Ý là: "Hừ hừ, làm chị nghẹn ư? Chị xem ai phải nhịn?"
Dương Phàm sao có thể chống nổi sự quyến rũ này, đưa tay vén quần lót chữ T ra, ưỡn người tiến vào. "A" hai tiếng rên rỉ cùng vang lên. Một người bởi vì lấp đầy, một vì bị đè ép.
Lại một hồi.
- Người tốt, em mạnh lên.
Eo vặn vẹo, có người rất không phụ trách, chẳng có chút cử động gì.
- Không có sức.
Rất rõ ràng, đây là cố ý.
- Người tốt, chị lần sau không dám nữa, chuyện gì cũng sẽ bàn bạc trước với em.
Một câu nhận thua, xin tha thứ vang lên, một tiếng thở dài, tiếng "hự hự" vang lên.
Sau khi tất cả trở lại bình tĩnh, ngồi trên ghế hút một điếu thuốc. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
- Cấp dưới của chị sẽ không nói lung tung chứ?
Du Nhã Ny cả người vô lực gối đầu lên đùi Dương Phàm, ngẩng đầu nhìn hắn một cái:
- Bọn họ dám. Hơn nữa chuyện giữa chúng ta, ai có thể nói gì?
Dương Phàm nhíu mày, đưa tay vào cổ áo nàng, bắt lấy một bên mà mình không thể nắm hết, cười xấu xa:
- Em chỉ không muốn người khác nói lời khó nghe, cái gì mà khu trưởng trẻ tuổi dựa vào ngủ với nhà đầu tư mà lấy được thành tích....
Du Nhã Ny ừ một tiếng, lười biếng nói:
- Lo gì chứ? Em phải cứng rắn lên, ví dụ như quát lão già Hoàng Tử Vinh một chút, lập tức như con cá chạch.
Dương Phàm nghe xong liền bóp nhè nhẹ, nhỏ giọng nói:
- Chị có ý gì? Lão già kia bị chị nắm được điểm yếu?
Du Nhã Ny ưỡn người, cau mày nói:
- Muốn chết à, chảy hết ra nè, đi rửa chút.
Câu trả lời này làm Dương Phàm cười khổ, đang định thô bạo thì lại thế. Cũng may tiếp theo Du Nhã Ny nói:
- Hắn là người từng trải, không ngửi được chỗ lợi thì sao tiến vào chứ? Chỉ một bệnh viện thuộc quân khu Nam Kinh, lão mà móc nối được, một năm chính là mấy chục triệu tiền lời. Người mà, còn không phải được voi đòi tiên sao? Chị không thể nào giúp một cách không công chứ? Chị cũng không nói gì với hắn, để em gây sức ép với hắn là được.
Dương Phàm hiểu ý của Du Nhã Ny, tâm tư của nàng rất xa. Trong lòng đang tính toán xem làm thế nào để Hoàng Tử Vinh bán máu, kiếm tiền để sửa đường ở Vĩ Huyền, việc này kiểu gì cũng phải làm.
Đổi một tư thế càng thaoir mái hơn, Du Nhã Ny lại nói thầm:
- Thời gian không đúng, không phải kỳ an toàn, lại phải mua thuốc uống.
Giọng rất nhỏ, Dương Phàm không nghe ra, chỉ nghe thấy ba chữ kỳ an toàn.
- Sao? Sợ có thai à?
Giọng Dương Phàm có chút cổ quái, Du Nhã Ny liền ngồi dậy nói:
- Đừng nghĩ linh tinh, chị không bao giờ dùng con để trói buộc em, muốn sinh một đứa cho vui.
Dương Phàm không nói gì, trong lòng có chút mâu thuẫn. Trước ba mươi tuổi, Dương Phàm không định kết hôn, là người trong chốn quan trường, nếu không có vợ kiểu gì cũng có lời đồn đoán, rất mâu thuẫn.
Nhưng kết hôn có gì tốt chứ? Trên mạng sẽ không có lời đồn sao? Nói vợ quan chức đều như góa phụ, đàn ông đều có hoa cỏ bên ngoài.
- Em nghĩ gì vậy?
Du Nhã Ny cảm thấy người Dương Phàm cứng lại, có chút lo lắng. Dương Phàm không phải người thích dính vào vũng bùn, không cẩn thận là bỏ chạy ngay.
- Không nghĩ gì, em đột nhiên phát hiện mình rất sợ kết hôn.
Tư tưởng này rất đặc biệt, Du Nhã Ny lập tức tỉnh táo lại, chỉnh lại váy, ngồi ngay ngắn nói:
- Sao em lại sợ kết hôn?
- Không biết. Mẹ em đến tận năm bốn mươi tuổi, lúc đó mới chính thức kết hôn, nghĩ đến chuyện này lại không thoải mái. Mấy hôm trước có điện thoại tới nói hai tháng sau sẽ có giấy chứng nhận kết hôn. Hừ hừ, không phải là muốn em đi sao? Tự mình không gọi điện thoại tới, còn bắt mẹ em gọi.
Đây là lần đầu tiên Du Nhã Ny nghe Dương Phàm nói chuyện trong nhà, trong lòng không khỏi cảm thấy ngọt ngào. Dương Phàm chia sẻ bí mật trong lòng với mình, nói hắn không coi mình là người ngoài.
- Hay là, chị đi thay em? Không nể mặt ông ta, thì cũng phải nể mặt mẹ em.
Du Nhã Ny to gan nói, Dương Phàm trừng mắt nhìn:
- Chị đi? Thân phận gì? Vợ em, hay là chị?
Du Nhã Ny có chút chua xót nói:
- Chị em không phải Chúc Vũ Hàm sao? Đâu đến lượt chị?
Yêu. Ghen.
- Chị hỏi thăm Chu Toàn à?
Vẻ tươi cười của Dương Phàm trở nên khó coi, ánh mắt nhíu lại. Lại nói, Du Nhã Ny và Chúc Vũ Hàm đều có vị trí rất quan trọng trong lòng Dương Phàm, hắn không hy vọng hai người cãi vã nhau.
- Em yên tâm, theo em, chị sẽ không có tính toán gì. Đàn ông trên đời này có mấy người là tốt chứ? Em tuy rằng không thể cưới chị, nhưng thật tâm đối tốt với chị, điều này chị biết. Chị cũng không có tâm tư gì khác. Nhưng em không được phản đối, chị sẽ sinh một đứa con cho em, nam nữ đều được, thường xuyên có thể nhìn thấy em là được. Tương lai em kết hôn, chị sẽ không làm phiền em.
Du Nhã Ny nói có chút chua xót trong lòng. Dương Phàm nghe xong chấn động mạnh, lẩm bẩm:
- Chị cho là em thích chốn quan trường sao? Suốt ngày bày mưu tính kế đấu đá nhau. Em không mệt chết sao? Đời này em sẽ không kết hôn, tất cả mọi người đều giống nhau. Như vậy chị an tâm không? Khắp thế giới bây giờ đều cãi nhau rồi ly hôn. Như vậy kết hôn hay không, không có ý nghĩa mấy. Về phần con, chị muốn sinh thì sinh. Em nói trước đó, em không cung cấp tiền nuôi được đâu. Em có từng đó lương, tiền hút thuốc còn không đủ. Bây giờ hút thuốc giá rẻ, miệng đầy mùi khói. Cứ tiếp tục như vậy chắc em tham nhũng vì tiền mua thuốc lá hút quá.
Mấy lời hài hước này làm Du Nhã Ny bình tĩnh lại. Phụ nữ yêu đàn ông có đôi khi không có lý do. Nếu thực sự muốn tìm lý do trong tình yêu, thì sợ rằng rất nhiều nam nữ cả đời cũng không thể nào có tình yêu.
- Xem ra em nghèo quá nhỉ.
Du Nhã Ny nhào vào lòng Dương Phàm, hai tay ôm cổ nó, dán sát vào mặt hắn, nhỏ giọng nói:
- Em cứ an tâm làm quan của mình, thiếu tiền hút thuốc cứ nói một tiếng.
Dương Phàm thở dài một tiếng nói:
- Bỏ đi, bắt đầu từ ngày mai hút thuốc Nghênh Khách chỉ có năm đồng. Nếu không đến chỗ nào đó lấy thuốc ra hút. Người khác thấy lại kêu lên. Ồ, gấu trúc, nhất định là ăn của đút lót.
Du Nhã Ny vừa tức vừa buồn cười ngẩng đầu trừng mắt nhìn Dương Phàm một cái:
- Em làm như vậy sẽ đắc tội rất nhiều người. Trong chốn quan trường có rất nhiều quy tắc ngầm, còn nhiều hơn cả làng giải trí. Ví dụ như tặng thuốc, rượu, đó là nguồn thu nhập chìm, đó là vấn đề mặt mũi. Em không nhận, còn dùng thuốc năm đồng, vậy quan chức khác sợ rằng không có thuốc mà hút.
Dương Phàm cúi đầu cười cười, thấy cổ áo lộ ra hơn phân nửa vú, không khỏi cười ha hả:
- Chị nói đến làng giải trí, em thực ra gần đây thấy một tin tức, quy tắc ngầm đang lưu hành trên mạng. Nếu ngày nào đó làm quan không còn hứng thú, em sẽ vào ngành giải trí một phen, quy tắc ngầm với nữ ngôi sao.
- Mấy đứa ngôi sao đó có gì tốt chứ? Nếu có một ngày em làm nhà sản xuất, đạo diễn phim. Hừ hừ, mấy đứa con gái muốn làm diễn viên, còn không như ruồi bọ nằm sẵn trên giường đưa cho em sao? Em không suy nghĩ một chút coi, mấy đứa con gái đó có gì tốt? Đã ngủ với đạo diễn bao nhiều lần, ngủ với bao nhiêu thằng. Mặt ngoài thì rất nổi tiếng, thực ra trong lòng mỗi người đều có chuyện đau lòng không thể nói ra. Ai, tay em sờ đâu thế? Không được, bên dưới không được, chị.....
Từ chỗ Du Nhã Ny đi ra đã là cuối giờ chiều, còn một lúc nữa thì mới đến hẹn với Hoàng Tử Vinh. Dương Phàm gọi điện hẹn Ngô Yến, bảo nàng hết giờ làm đến chỗ Lưu Thiết.
Gọi điện cho Lưu Thiết, hỏi xong, Dương Phàm trực tiếp đi đến. Trong lòng nghĩ đến chuyện gặp phải Y Đạt Hữu lần trước. Lưu Thiết không phải nói thủ hạ có thể đánh người sao? Vĩ Huyền rất loạn. Tình hình bây giờ phải đề phòng chó cùng rứt giậu. Đừng để cho người ta đâm một đao sau lưng, vậy chết không oan chút nào. Phải đề phòng từ trước.
Đến quán ăn Hảo Tư Vị của Lưu Thiết, dừng xe, Lưu Thiết đã chờ ở cửa, cười ha hả đi tới:
- Huynh đệ, tao vừa nhận được một tin tức chính xác, là từ phía Vĩ Huyền.
Dương Phàm dừng chân, ngẩng đầu nhìn Lưu Thiết đang cười âm trầm, ánh mắt trở nên nghiêm khắc. Lưu Thiết rụt đầu rụt cổ, kêu lên:
- Oan uổng. Lão Đại, tao không phái người đi theo dõi mày đâu. Hôm qua có một thằng ranh từ Vĩ Huyền chạy lên đây chơi, bị thủ hạ của tao nhận ra. Sau đó tao tìm cớ muốn làm nó một chút, hỏi một chút, nó biết gì đều nói ra hết.
Dương Phàm thu ánh mắt về, đi vào trong, vừa đi vừa nhỏ giọng nói:
- Nói, hỏi được gì?
- Hệ thống hành chính Trung Quốc : cả nước có 31 tỉnh thành phố, trong đó gồm 22 tỉnh, 5 khu tự trị và 4 thành phố trực thuộc trung ương. Phân cấp hành chính gồm: tỉnh, địa khu, huyện, xã.
Lưu Thiết vội vàng đuổi theo, nhỏ giọng nói:
- Lão Đại trên đường Vĩ Huyền là một người phụ nữ tên Bộ Yên. Con mụ này rất độc, mấy năm trước vì tranh cướp quyền kinh doanh thu mua lá trà, đã cho người đánh cho đám thương nhân bên ngoài thành tàn phế. Lão Đại trước đây của Vĩ Huyền là Ngụy Hắc Tử có chút xung đột với con mụ này. Bị ả lợi dụng chính quyền bắt, xử hai mươi năm, ở trong tù còn bị người đánh cho tàn phế. Thằng ranh kia còn nói, tối hôm trước bọn chúng đắc tội một phó khu trưởng mới tới. Kết quả Bộ Yên biết được, rất giận. Thằng ranh này có bạn biết nên lén gọi cho nó. Nó sợ Bộ Yên mang bọn chúng ra làm kẻ thế mạng, suốt đêm chạy đến Uyển Lăng, định chạy đến Thượng Hải lăn lộn. Tao vừa nghe tin tức này liền biết là mày. Bây giờ phải xem con mụ kia như thế nào, ai biết sau này ả có chơi trò gì nữa hay không?
Dương Phàm đứng lại, tin tức quá rung động. Vương Vĩ Tân kia nói sao không trọng tâm chút nào?
- Thằng đó đang ở đâu?
Mặt Dương Phàm xám đen lại như đáy lồi, Lưu Thiết lần đầu tiên thấy như vậy, không khỏi tránh đi ánh mắt lạnh như băng:
- Trên lầu, tao chờ mày đến tự hỏi.
Độc Ma gật đầu đi lên lầu. Mới đi được hai bước liền dừng lại, quay đầu nhìn Lưu Thiết:
- Bộ Yên kiếm tiền bằng cách nào? Tao thấy mày rất tận tâm đó?
Lưu Thiết run lên, đi ra kiếm ăn sợ gì chứ? Không phải sợ bàn tay sắt của chính quyền sao? Dương Phàm muốn tìm lý do xử Lưu Thiết, quá dễ dàng.
- Cái này.....
Lưu Thiết lắp bắp, Dương Phàm nhíu mày, trừng mắt nói:
- Thằng ranh này, khí thế chặn trước cửa trường thu tiền bảo kê năm đó đâu rồi? Thu thập một nữ lưu manh ở một huyện sao, có gì lớn đâu chứ? Hơn nữa Trầm Ninh lập tức xuống làm trưởng phòng công an. Tao thu thập cô ta còn không dễ dàng sao?
Lưu Thanh nhìn xung quanh, rất cẩn thận nói:
- Lá trà. Tất cả trang trại trà ở Vĩ Huyền, bao gồm tiêu thụ, hàng năm thu được hơn mấy chục triệu đó.
Vừa nghe Lưu Thiết nói đến lá trà, mặt Dương Phàm càng nhăn lại, lấy thuốc ra hút, suy nghĩ một lát rồi nói:
- Trang trại trà mày có thể nhận, chẳng qua nguồn tiêu thụ lá trà thì sau này mày phải thành lập một công ty. Chúng ta làm ăn nghiêm chỉnh, tao còn định làm thương hiệu trà thiên nhiên của Vĩ Huyền, sau đó đóng gói hàng thượng phẩm, bán đi với giá cực cao. Mày không thể nào đi theo con đường của Bộ Yên, quá nông dân.
Nói xong tiếp tục đi lên trên, đi được hai bước liền dừng lại nói:
- Chuyện này tao sẽ tìm mấy người trong ngành để bàn kế hoạch, phải có một kế hoạch lâu dài, đừng giống mấy thằng kinh doanh địa phương, rao bán trên phố. Bán trà là một việc rất tinh tế, phải đóng gói để giữ được lâu hơn, tất cả những việc này đều phải có kỹ thuật. Mày tốt nhất phải nắm giữ được những việc này, tránh cho sau này không biết làm lại thiệt thân.
Mở cửa phòng, bên trong xuất hiện hai người đàn ông caoo to, khoảng ba mươi tuổi, ánh mắt sắc bén. ́n tượng đầu tiên của Dương Phàm khi thấy hai người này đó là bọn họ không bình thường, nhất là thân hình kia.
- Trần Thái Trung, thằng này có thành thật không?
Lưu Thiết ra vẻ ông chủ hỏi một người. Người này tóc dựng đứng như kim châm, vẻ mặt thoạt nhìn chất phác, đôi tay to hơn người bình thường, đứng đó trông như một ngọn núi.
Thủ hạ của Lưu Thiết sao lại có người như vậy? Đó không phải lãng phí sao? Dương Phàm cảm thấy người như Trần Thái Trung khá giống mấy cảnh sát chìm trong nhà Trần lão, rất giống.
- Ông chủ, anh quá coi thường chúng tôi rồi? Như thế này, đừng nói là một, mà là mười thằng cũng thu thập được. Vậy mà phải gọi chúng tôi đến.
Một người có vẻ thông minh, bất mãn bĩu môi, nhỏ giọng nói.
Trần Thái Trung quay đầu lại trừng mắt nói:
- Hầu Vệ Đông, có ai nói với ông chủ như mày không? Mày trước mặt lãnh đạo quân đội mà nói như vậy thì sao hả?
Quả nhiên là bộ đội xuất ngũ, hình như lần trước Lưu Thiết có nói là bộ đội đặc công? Chậc chậc, vừa thấy khí thế này đúng là đã luyện qua máu. Không được, hai người này không thể cho Lưu Thiết, phải nghĩ biện pháp đưa về Vĩ Huyền, thời khắc quan trọng có thể sử dụng.
- Bỏ đi, người đâu?
Dương Phàm lên tiếng, Hầu Vệ Đông không thèm để ý cười một tiếng, đá ghế ra, phía sau có một thằng tóc đỏ, tay bị trói lại giống thanh kiếm? Tại sao lại gọi như vậy, đó là một tay hướng lên trên, một tay hướng xuống dưới, hai ngón tay cái bị buộc vào một thanh sắt dài. Chiêu này đúng là hành hạ người, người bị trói muốn nhúc nhích cũng rất khó.
Dương Phàm đi tới trước, cười lạnh, nhìn thằng tóc đỏ nói:
- Mày muốn cởi trói không?
- Em nằm mơ cũng muốn, Lão Đại.
Dương Phàm nói với Trần Thái Trung:
- Cởi ra cho nó, thằng như vậy cần gì phải làm lớn như thế. Lưu Thiết chẳng có tiền đồ gì cả.
Cởi thanh sắt ra, hai tay thằng tóc đỏ không thể động, giống như bị gãy, ngồi trong góc hoảng sợ nhìn Dương Phàm.
- Nói, nói tất cả những gì mày biết về Bộ Yên.
Dương Phàm châm một điếu thuốc cho mình, sau đó châm điếu khác nhét vào miệng thằng tóc đỏ.
Thằng tóc đỏ hút hai hơi, nhả khói, đẩy điếu thuốc sang bên mép, nhỏ giọng nói:
- Lão Đại, em nói xong, anh có thể thả em ra không?
Dương Phàm nhíu mày, đi đến trước giường, đưa tay ra mở cửa sổ, quay đầu lại nói:
- Ném nó xuống.
Trần Thái Trung và Hầu Vệ Đông xách thằng tóc đỏ lên, chân đã rời khỏi mặt đất. Thằng tóc đỏ sợ sệt khua loạn hai chân, lớn tiếng cầu xin:
- Lão Đại, em nói hết là được chứ gì?
Dương Phàm gật đầu. Trần Thái Trung và Hầu Vệ Đông buông tay. Lúc Trần Thái Trung thuận tay đóng cửa lại, Dương Phàm cười lạnh nói:
- Mở ra, lát đỡ phải mở.
- Em nói, em nói. Con mụ Bộ Yên này mặt ngoài như một thương gia hiền lành, đứng đắn, thực ra không phải như vậy. Thằng kiêu ngạo nhất Vĩ Huyền chính là Chu Đào, nhưng lại như một con cún con trước mặt Bộ Yên. Con mụ này ra tay tàn độc. Ba năm trước Ngụy hắc tử đắc tội con mụ này, tối đang ngủ thì bị công an vào bắt ngay trong chăn, đánh gãy hai chân, bị phạt hai mươi năm.
Theo thằng tóc đỏ kể, một người phụ nữ âm độc dần dần hiện ra. Thằng tóc đỏ thực ra biết cũng không nhiều, hầu hết đều là nghe kể lại. Tuy nhiên những tin tức này cũng phải có mấy phần chính xác.
- Tao nghe nói Bộ Yên ngủ với lãnh đạo lập nghiệp, có chuyện này không?
Dương Phàm nói một câu, thằng tóc đỏ nghe xong không khỏi run lên, do dự một chút rồi nhỏ giọng nói:
- Chuyện này, trên đường đúng là nói như vậy. Tuy nhiên trong một lần Chu Đào uống say đã nói, Bộ Yên không dễ chạm vào. Có một lần Chu Đào uống say, tiện tay vuốt mặt Bộ Yên một cái. Kết quả Bộ Yên cho hắn ngồi trong tủ lạnh năm phút, nói làm cho hắn tỉnh rượu. Chuyện của Bộ Yên, có mấy thằng đàn em bên cạnh mụ ta là rõ nhất, trong đó có một cao thủ là bộ đội xuất ngũ. Em tận mắt thấy nó một cước đá gãy cọc gỗ to như cánh tay. Em thấy lời đồn Bộ Yên dựa vào ngủ với lãnh đạo mà lập nghiệp không chắc đã đúng. Nhưng bác mụ ta là Bộ Vân thì đúng là như vậy. Một lần Chu Đào uống say đã nói con mụ này đúng là như thế.
- Nghe đến đây, Dương Phàm đứng lên, quay đầu nói với Lưu Thiết:
- Để thằng này nói địa chỉ nhà nói ra, sau đó kiểm tra xem đúng không, cho nó hai mươi ngàn, để nó cút đi thật xa.
Dương Phàm ra khỏi phòng, Lưu Thiết cười lạnh nói với thằng tóc đỏ:
- Lời Lão Đại bọn tao, mày nghe thấy không?
Đợi ngoài cửa phòng một lát, Lưu Thiết đi ra, Dương Phàm nhỏ giọng nói:
- Hai người kia lát bảo bọn họ lặng lẽ xuống Vĩ Huyền rồi tìm tao, sau này đi theo tao. Mày giữ lại đúng là uổng phí nhân tài. Còn có, mày phải tranh thủ tẩy trắng đi, mua bán các thứ, cái gì bỏ được thì bỏ. Mua bán đường tắt thế này làm lâu quá kiểu gì cũng bị tóm.
Lưu Thiết nghe xong ngẩn ra, trong lòng không khỏi suy nghĩ Dương Phàm có ý gì? Muốn cắt đứt với mình? Không đúng, cắt đứt sẽ không có thái độ này, mười phần là ám chỉ mình sau này có mua bán gì thì giao cho người khác làm. Mình đứng phía sau thao túng là được. Chẳng qua mình phải chủ động tỏ vẻ với Dương Phàm, an toàn đệ nhất mà.
- Dương Phàm, mày xem về sau chúng ta ít lui tới có phải tốt hơn không?
Lưu Thiết tiến lên nhỏ giọng nói, khóe mắt không ngừng xem biến hóa trên mặt Dương Phàm.
Dương Phàm cười một tiếng, nhìn Lưu Thiết nói:
- Đây là tao vì tốt cho mày. Mọi người là bạn, không hy vọng nửa đời sau mày đối mặt với nguy cơ ngồi tù. Thời gian trước mày mới chỉ làm mấy chuyện nhỏ, nhưng thời gian dài khó đảm bảo không xảy ra chuyện lớn. Mày không muốn cả đời đều làm Lão Đại chứ?
Lưu Thiết không khỏi nóng lên, gật đầu nói:
- Hiểu, tao biết nên làm như thế nào.
Dưới lầu truyền đến tiếng xe ô tô, không lâu tiếng bước chân vội vã vang lên, giọng Trầm Ninh đã vang lên:
- Dương Phàm, mày nhất định đã đến, bên ngoài có biển xe Vĩ Huyền, là mày hả?
Dương Phàm khẽ thở dài một tiếng. Ngày hôm nay quá mệt, luôn phải nghĩ thủ đoạn thu thập người. Ở trong chốn quan trường quá lâu, tâm tư cũng thay đổi. Trong đầu lại nghĩ đến chuyện Bộ Yên, nghĩ đến cô gái run rẩy trong gió, đúng là đóng giỏi thật.
- Hệ thống hành chính Trung Quốc : cả nước có 31 tỉnh thành phố, trong đó gồm 22 tỉnh, 5 khu tự trị và 4 thành phố trực thuộc trung ương. Phân cấp hành chính gồm: tỉnh, địa khu, huyện, xã.
/644
|