Giờ phút này, đối diện đá Tam Sinh, Sở Ngâm Ngọc đã khóc không thành tiếng, bị đụng chạm đến kí ức hiện ra rõ ràng ở trước mặt. Nàng tận mắt nhìn thấy câu chuyện phát sinh trên người bản thân, thấy chính mình bị Sở Tiêu Mộng tùy ý đem tứ chi chặt bỏ, móc mắt, dùng đồng rót vào lỗ tai, khiến cho câm điếc, dùng ách dược quán vào yết hầu , cắt đi đầu lưỡi, phát hư dây thanh khến cho không nói ra lời. Sau đó lại bị ném vào nhà xí, cắt rớt mũi của mình, cạo trọc tóc, cạo hết lông mày, lông mi cũng không lưu lại, sau đó bôi lên thuốc, phá hư chân lông, chân lông tróc ra sau không hề sinh trưởng, trở thành nhân trệ, chịu sự thống khổ này mà chết…
Nàng đến cùng là làm sai cái gì, nhưng lại phải chịu hình phạt tàn nhẫn như thế? Nàng biết bản thân diện mạo không đẹp, mỗi lần đều đem cơ hội tham dự yến hội đều nhường cho Tam muội Sở Tiêu Mộng. Trước mặt người bên ngoài, nàng cũng không dám khinh thị lộ diện, sợ đánh mất Phụ Quốc công phủ thể diện, cấp Sở thị cả nhà bôi đen. Nàng biết rõ kế mẫu là em thứ xuất cùng cha khác mẹ của mẫu thân, đã tước đoạt tất thảy của mẫu thân, lại vẫn đối với kế mẫu trước sau như một hiếu thuận; biết Phong Hạo Lăng yêu nàng, nàng liều lĩnh vì hắn làm mọi việc, chẳng sợ là làm trái lời ngoại tổ phụ, cũng muốn trăm phương nghìn kế đem Tiêu vương phủ lệnh bài giao cho hắn. Nàng tâm vốn nhân từ, không oán hận, đối với mọi sự quan tâm đều mang ơn, không buông tha bất cứ một cơ hội giúp đỡ người khác…
Tất cả những thứ này, cuối cùng đổi lấy phản bội cùng hãm hại, không một ai cảm động, nhớ nhung nàng của thiện lương, chỉ biết sau lưng cười nhạo nàng con vợ cả tiểu thư xấu xí không chịu nổi, cuối cùng còn bị tra tấn đến chết…
Nghĩ đến chính mình bi thảm khi còn sống, nhân là đao thớt, ta là ngư thịt. Sự khoan dung của bản thân lại đổi lấy kết cục như vậy, nếu có kiếp sau, nhất định phải làm cho những người đó nếm hết nhân trệ nỗi khổ, làm cho bọn họ cũng thử nỗi đau của cá thịt.
Mạnh Bà trong lúc đưa nước canh ngẫu nhiên liếc mắt nhìn nàng. Hình ảnh thê thảm khiến một người khiến thức rộng rãi như bà cũng phải kinh ngạc, nhân gian lại có người ác độc như vậy? Đoạn vận mệnh bi thảm như vậy thật sao hiếm thấy, cũng khó trách trước mắt nữ tử mặc dù đã qua Cảnh Thiên, âm dương cách nhau, lại vẫn giữ trong lòng sự căm giận.
“Uống qua canh Mạnh Bà, tất cả đều tan thành mây khói, kiếp trước mọi khổ đau cũng đều trở thành bó đuốc, kiều quy kiều, lộ quy lộ, tự cái không liên quan nhau”. Mạnh Bà nhìn thấy nữ tử do dự, thản nhiên mà nói.
“Không, không, ta không thể, sự bi thảm của ta không ai có thể cảm nhận được, ta trước khi chết đã có lời thề, ta không cam tâm!”. Nữ tử trong giây lát kích động, lắc đầu, lùi về phía sau, miệng ai sáp, trong tay vỗ về hương cảnh. Nàng bắt đầu từ lúc sinh ra, liền liên tiếp bị người hãm hại, từng màn từng màn liên tiếp giao nhau hiện lên trước mắt nàng, liên tiếp những âm mưu quỷ kế mà mục đích cuối cùng là muốn mạng nàng. Nhân sinh như vậy, nàng sao có thể cam tâm chuyển thế đầu thai. Nàng không thể, không thể…
“Đông”, một tiếng nổ mạnh, nữ tử đụng vào chậu hoa phía sau, chậu hoa rơi xuống đất mà toái vỡ, nhưng những người bên cạnh vẫn không chú ý đến, nếu như không tiêu sái đi, vậy thì uống…
Đột nhiên trên mặt đất độn sinh một cái khe, lòe lòe ánh sáng, Mạnh Bà mày nhíu lại, thản nhiên nói: “Đã ngươi như thế ngoan cố, vậy thì đi trước đi”.
“A…”. Nữ tử theo kẽ hở rơi xuống, nháy mắt mặt đất trở về vẻ ban đầu không hư tổn gì, chỉ để lại thanh âm thì thảo nói nhỏ của Mạnh Bà: “Nhân trệ, tức là khổ hình khiến người ta biến thành trư. Năm đó, Lã hậu tự phát minh ra “Nhân trệ”, dùng để đối phó với sủng phi của Hán Cao tổ - Thích phu nhân, nhưng đó cũng là do vị Thích phu nhân này không kính trọng Lã Hậu trước, trong đó ân oán khó phân ai đúng ai sai. Nhưng trước mắt nữ tử, nàng ôn nhu thiện lương, ung dung quý giá, lại cớ sao gặp phải cực hình như vậy. Sự đau đớn của nàng không ai có thể hiểu, thực không nghĩ tới nhân gian lại có khổ hình như thế, nhân gian này nếu thực có người tàn khốc như thế, cũng nên nhận lấy báo ứng, chỉ mong này một kiếp có thể giải hóa được sự phẫn hận trong lòng nàng. Nhân quả báo ứng đều có nguyên do a!”.
Nàng đến cùng là làm sai cái gì, nhưng lại phải chịu hình phạt tàn nhẫn như thế? Nàng biết bản thân diện mạo không đẹp, mỗi lần đều đem cơ hội tham dự yến hội đều nhường cho Tam muội Sở Tiêu Mộng. Trước mặt người bên ngoài, nàng cũng không dám khinh thị lộ diện, sợ đánh mất Phụ Quốc công phủ thể diện, cấp Sở thị cả nhà bôi đen. Nàng biết rõ kế mẫu là em thứ xuất cùng cha khác mẹ của mẫu thân, đã tước đoạt tất thảy của mẫu thân, lại vẫn đối với kế mẫu trước sau như một hiếu thuận; biết Phong Hạo Lăng yêu nàng, nàng liều lĩnh vì hắn làm mọi việc, chẳng sợ là làm trái lời ngoại tổ phụ, cũng muốn trăm phương nghìn kế đem Tiêu vương phủ lệnh bài giao cho hắn. Nàng tâm vốn nhân từ, không oán hận, đối với mọi sự quan tâm đều mang ơn, không buông tha bất cứ một cơ hội giúp đỡ người khác…
Tất cả những thứ này, cuối cùng đổi lấy phản bội cùng hãm hại, không một ai cảm động, nhớ nhung nàng của thiện lương, chỉ biết sau lưng cười nhạo nàng con vợ cả tiểu thư xấu xí không chịu nổi, cuối cùng còn bị tra tấn đến chết…
Nghĩ đến chính mình bi thảm khi còn sống, nhân là đao thớt, ta là ngư thịt. Sự khoan dung của bản thân lại đổi lấy kết cục như vậy, nếu có kiếp sau, nhất định phải làm cho những người đó nếm hết nhân trệ nỗi khổ, làm cho bọn họ cũng thử nỗi đau của cá thịt.
Mạnh Bà trong lúc đưa nước canh ngẫu nhiên liếc mắt nhìn nàng. Hình ảnh thê thảm khiến một người khiến thức rộng rãi như bà cũng phải kinh ngạc, nhân gian lại có người ác độc như vậy? Đoạn vận mệnh bi thảm như vậy thật sao hiếm thấy, cũng khó trách trước mắt nữ tử mặc dù đã qua Cảnh Thiên, âm dương cách nhau, lại vẫn giữ trong lòng sự căm giận.
“Uống qua canh Mạnh Bà, tất cả đều tan thành mây khói, kiếp trước mọi khổ đau cũng đều trở thành bó đuốc, kiều quy kiều, lộ quy lộ, tự cái không liên quan nhau”. Mạnh Bà nhìn thấy nữ tử do dự, thản nhiên mà nói.
“Không, không, ta không thể, sự bi thảm của ta không ai có thể cảm nhận được, ta trước khi chết đã có lời thề, ta không cam tâm!”. Nữ tử trong giây lát kích động, lắc đầu, lùi về phía sau, miệng ai sáp, trong tay vỗ về hương cảnh. Nàng bắt đầu từ lúc sinh ra, liền liên tiếp bị người hãm hại, từng màn từng màn liên tiếp giao nhau hiện lên trước mắt nàng, liên tiếp những âm mưu quỷ kế mà mục đích cuối cùng là muốn mạng nàng. Nhân sinh như vậy, nàng sao có thể cam tâm chuyển thế đầu thai. Nàng không thể, không thể…
“Đông”, một tiếng nổ mạnh, nữ tử đụng vào chậu hoa phía sau, chậu hoa rơi xuống đất mà toái vỡ, nhưng những người bên cạnh vẫn không chú ý đến, nếu như không tiêu sái đi, vậy thì uống…
Đột nhiên trên mặt đất độn sinh một cái khe, lòe lòe ánh sáng, Mạnh Bà mày nhíu lại, thản nhiên nói: “Đã ngươi như thế ngoan cố, vậy thì đi trước đi”.
“A…”. Nữ tử theo kẽ hở rơi xuống, nháy mắt mặt đất trở về vẻ ban đầu không hư tổn gì, chỉ để lại thanh âm thì thảo nói nhỏ của Mạnh Bà: “Nhân trệ, tức là khổ hình khiến người ta biến thành trư. Năm đó, Lã hậu tự phát minh ra “Nhân trệ”, dùng để đối phó với sủng phi của Hán Cao tổ - Thích phu nhân, nhưng đó cũng là do vị Thích phu nhân này không kính trọng Lã Hậu trước, trong đó ân oán khó phân ai đúng ai sai. Nhưng trước mắt nữ tử, nàng ôn nhu thiện lương, ung dung quý giá, lại cớ sao gặp phải cực hình như vậy. Sự đau đớn của nàng không ai có thể hiểu, thực không nghĩ tới nhân gian lại có khổ hình như thế, nhân gian này nếu thực có người tàn khốc như thế, cũng nên nhận lấy báo ứng, chỉ mong này một kiếp có thể giải hóa được sự phẫn hận trong lòng nàng. Nhân quả báo ứng đều có nguyên do a!”.
/55
|