Hàn Chân cười như không cườihạ lông mày, Cố tiểu thư ưu tú như vậy, có lẽ có không ít thanh niên tài tuấn tranh nhau làm bạn a?
Cố Lệ Thanh tâm muốn những người kia và bằng một ngươi phần vạn à?
Cô cúi đầu xuống, trên mặt lộ ra đỏ ửng thẹn thùng, Hàn thiếu thực thích nói giỡn, kỳ thật... Tôi còn không có bạn trai đây này.
Không thể nào? Hàn Chân mặt mày săm một tia đùa cợt.
Cố Lệ Thanh không ngẩng đầu, tự nhiên nhìn không nhìn thấy thâm ý trong mắt anh, tiếp tục nói, Tôi năm trước mới tốt nghiệp nghiên cứu sinh về nước, bởi vì trường học quản chế nghiêm, thời kỳ đi học rất ít trở về, tôi lại không thích đàn ông nước ngoài, cho nên vẫn không có giao bạn trai. Hôm nay là cuộc hẹn lần đầu của tôi...
Hàn Chân cầm ly rượu lên nhấp một ngụm, ánh mắt thâm trầm nhìn nữ nhân trước mặt, không nói gì.
Cố Lệ Thanh chờ thật lâu không nghe thấy Hàn Chân nói tiếp, ngẩng đầu xem xét, tim đập mạnh mà trì trệ.
Anh... Đang nhìn mình!
Bởi vì di truyền một phần tư Russia huyết thống của Hàn lão phu nhân, người Hàn gia mặt đều tương đối sâu thúy, ngũ quan càng tinh xảo lập thể, thực tế Hàn Chân có đôi mắt đào hoa dài, thời điểm mắt thoáng nhếch lên, như có một loại hương vị khiếp người.
Cố Lệ Thanh cảm thấy, mình thật sự yêu anh rồi.
Hàn Chân lại đột nhiên đứng dậy, Xin lỗi, tôi đi gọi điện thoại.
Cố Lệ Thanh tâm tinh chập chờn nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của anh, ... Được.
Đợi bóng lưng cao ngất của Hàn Chân rời đi, Cố Lệ Thanh đưa thay sờ sờ mặt, thật nóng!
.
Đại viện quân đội, Úc Gia.
Trong phòng khách, Úc lão phu nhân giả vờ lau nước mắt, Đáng thương ta lớn tuổi như vậy rồi, mấy đứa cháu trai còn không một ai chụi thành gia, xem người Cảnh gia, tối thiểu còn có một cháu gái tôn ôm một cái, ta đây này...
Đàn ông trên ghế sa lon sắc mặt đều giống nhau, bên trái là Úc Đông Thần cùng Úc Cẩm Xuyên, sau đó theo thứ tự ngồi Úc Tồn Ngộ, Úc Thừa Diễn cùng Úc Duật Đình.
Úc lão phu nhân lời còn chưa nói hết, diện thoại Úc Duật Đình đột nhiên vang lên, anh lấy ra nhìn một cái, lập tức đứng lên.
Làm gì! Ngồi xuống cho ta! Úc lão phu nhân chỉ vào anh gọi.
Bà nội, con tuổi còn nhỏ, người giáo dục đại ca cùng nhị ca, con nghe điện thoại trước ha. Nói xong, Úc Duật Đình cũng chạy trốn lên lầu hai.
Mọi người, ...
.
Thư phòng lầu hai.
Úc Duật Đình cảm động đến rơi nước mắt nghe điện thoại, A Chân, thật không hỗ là hảo huynh đệ! Cậu điện thoại quá đúng lúc rồi, bằng không thì tôi không bị lải nhải ra cái kén mới lạ. Cậu nghĩ hình ảnh, năm cái đại nam nhân ngồi bị bà nội tôi giáo huấn, chậc chậc...
Hàn Chân trực tiếp mở miệng đã cắt đứt anh, Tôi xem tổ trinh thám của cậu có thể đóng cửa rồi.
Úc duật đình bó tay cuốn chiếu, Có ý gì à?
Cố Lệ Thanh năm trước mới từ nước ngoài trở về, mà vấn đề phát sinh 5 năm trước là tháng 11, khoảng thời gian này cô ta chắc không ở trong nước”
Úc duật đình nhíu mày, Cái này... Cũng không nhất định a, có thể cô ta xin phép nghỉ trở về coi mắt chứ?
Hàn Chân ha ha nở nụ cười hai tiếng, Vậy thì tốt, cho cậu cơ hội điều tra một lần, không…có phát hiện mới ..., tôi tìm người khác.
... Uy, muốn hay không thực tế như vậy ah, ủng hộ một chút tổ trinh thám của tôi sẽ chết à? Úc Duật Đình phiền muộn không thôi, Hơn nữa, cái này tổ trinh thám vẫn là đại ca...
Lời còn chưa hết, điện thoại đã bị dập máy.
Úc Duật Đình, ...
.
Cố Lệ Thanh chỉnh sữa trang phục, đợi Hàn Chân trở lại, cô giơ lên dáng tươi cười nói nói, Hàn thiếu thật xin lỗi, thời gian không còn sớm, trong nhà còn phải đóng cửa, tôi phải phải trở về.
Dù sao cũng là hai người lần đầu hẹn hò, Cố Lệ Thanh cũng không muốn biểu hiện quá mức.
Cố lão gia tử đối với em gái của cô cũng nghiêm khắc như vậy sao? Hàn Chân đột nhiên trêu tức mở miệng.
Cố Lệ Thanh sửng sốt một chút, lập tức che miệng cười khẽ, Hàn thiếu anh hiểu lầm á..., tôi chỉ có một em trai 10 tuổi, không có em gái. Ông nội của tôi có tính truyền thống, không cho con giá sau 10 giờ chưa về nhà.
Hàn Chân cười như không cười gật đầu, Thì ra là thế.
.
Cố Lệ thanh rất có tâm cơ không có lái xe, vốn định nghĩ Hàn Chân sẽ phong độ đưa cô về, ai ngờ vừa đi ra, một chiếc xe taxi đứng ở cửa ra vào.
Cố tiểu thư, mời.
Cố Lệ Thanh không cam lòng nhìn Hàn Chân, Hàn thiếu...
Xin lỗi, vừa uống một chút rượu, không thể lái xe đưa cô rồi. Hàn Chân vô cùng có phong độ nói xong, lại duỗi thân tay ra hiệu, Mời.
Cố Lệ Thanh mím môi, đành phải phất phất tay, ưu nhã ngồi vào trong xe.
Xe taxi sau khi rời đi, Hàn Chân bước chân dài, hướng di tới chiếc Bentley màu trắng ven đường.
.
Sáng sớm ngày hôm sau 6 giờ, xe lửa đến ngoại thành.
Cao Tiêu Tiêu nắm tay Tiểu Bạch đi ra nhà ga, lúc đợi xe bus, vừa vặn thấy người phụ nữ lúc trên tàu kia.
Một cỗ xe treo quân bài tới đón cô, Cao Tiêu Tiêu nghe được có người kia cung kính hô Úc phu nhân .
...
Hơn một giờ sau, hai mẹ con trằn trọc về tới thị trấn.
Cao Tiêu Tiêu mang theo Tiểu Bạch quẹo trái quẹo phải, thẳng đến trước một cái cổng phong cách cổ xưa dừng bước lại.
5 năm trước bà ngoại qua đời, nhà cũ này vẫn trống không, Cao Trinh Ninh mấy ngày hôm trước nói không trở lại, thế nhưng mà...
Cao Tiêu Tiêu nhìn trên cửa khóa mới tinh, chau mày, chẳng lẽ... Là dì trở về rồi hả?
Mammy? Cao Tiểu Bạch nâng lên cái đầu nhỏ nhìn cô, Người sẽ không quên mang chìa khóa đi à nha?
Cao Tiêu Tiêu, Ách...
Cô không phải quên mang cái chìa khóa, mà là... Không có cái chìa khóa.
Là Tiêu Tiêu sao? Một âm thanh không xác định kêu to từ sau lưng vang lên.
Cao Tiêu Tiêu quay người, là Trương thẩm bên cạnh.
Thật đúng là cháu rồi ah. Trương thẩm nở nụ cười, Như thế nào khéo như vậy, bạn trai coni vừa đi con đã tới rồi.
Bạn trai? Cao Tiêu Tiêu nhăn lông mày.
“Cái kia chàn trai nhìn rất đẹp ah, cậu ấy mấy ngày hôm trước tới, còn ở lại chỗ này một buổi tối, bởi vì không có chìa khóa, đem khóa thay. Con đợi chút ah, ta đi lấy chìa khóa mới cho con. Nói xong, Trương thẩm cười tủm tỉm trở về nhà.
Cao Tiểu Bạch ôm theo tiểu lông mày hỏi nàng, Bạn trai? Ai à?
Cao Tiêu Tiêu, ...
Cao Tiểu Bạch vốn còn muốn hỏi phải hay là ba ba, bất quá nhìn Cao Tiêu Tiêu mất hồn mất vía, cậu mân ở cái miệng nhỏ nhắn, chịu đựng không vấn đề.
.
Đã hơn một năm không có trở về, trong nhà lại không có một hạt bụi, chắc là có người vừa mới dọn dẹp.
Hai mẹ con đơn giản nghỉ ngơi một chút rồi sẽ đi ra ngoài tảo mộ.
Mộ bà ngoại nằm giữa sườn núi sau thôn, bởi vì vừa mới mưa, đường hẹp quanh lầy lội khó đi.
Cao Tiêu Tiêu muốn ôm Tiểu Bạch đi lên, lại bị tiểu gia hỏa lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt, cứ như vậy một đường nắm tay hướng đi lên trên.
Đến mộ, một nhúm cây hoa cúc trắng mới (~!~) đặt ở trước mộ bia, còn dính sương sớm.
Nghĩ đến lúc trước lời Trương thẩm nói, Cao Tiêu Tiêu buông xuống đôi mắt, không biết suy nghĩ cái gì.
Cao Tiểu Bạch nắm tay của cô, cũng yên tĩnh không nói gì.
Hồi lâu qua đi, Cao Tiêu Tiêu vuốt sau ót con trai, Tiểu Bạch, chào bà cố đi.
Cao Tiểu Bạch khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc, rất nghiêm túc đối với mộ bia cúi mình vái chào.
Cố Lệ Thanh tâm muốn những người kia và bằng một ngươi phần vạn à?
Cô cúi đầu xuống, trên mặt lộ ra đỏ ửng thẹn thùng, Hàn thiếu thực thích nói giỡn, kỳ thật... Tôi còn không có bạn trai đây này.
Không thể nào? Hàn Chân mặt mày săm một tia đùa cợt.
Cố Lệ Thanh không ngẩng đầu, tự nhiên nhìn không nhìn thấy thâm ý trong mắt anh, tiếp tục nói, Tôi năm trước mới tốt nghiệp nghiên cứu sinh về nước, bởi vì trường học quản chế nghiêm, thời kỳ đi học rất ít trở về, tôi lại không thích đàn ông nước ngoài, cho nên vẫn không có giao bạn trai. Hôm nay là cuộc hẹn lần đầu của tôi...
Hàn Chân cầm ly rượu lên nhấp một ngụm, ánh mắt thâm trầm nhìn nữ nhân trước mặt, không nói gì.
Cố Lệ Thanh chờ thật lâu không nghe thấy Hàn Chân nói tiếp, ngẩng đầu xem xét, tim đập mạnh mà trì trệ.
Anh... Đang nhìn mình!
Bởi vì di truyền một phần tư Russia huyết thống của Hàn lão phu nhân, người Hàn gia mặt đều tương đối sâu thúy, ngũ quan càng tinh xảo lập thể, thực tế Hàn Chân có đôi mắt đào hoa dài, thời điểm mắt thoáng nhếch lên, như có một loại hương vị khiếp người.
Cố Lệ Thanh cảm thấy, mình thật sự yêu anh rồi.
Hàn Chân lại đột nhiên đứng dậy, Xin lỗi, tôi đi gọi điện thoại.
Cố Lệ Thanh tâm tinh chập chờn nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của anh, ... Được.
Đợi bóng lưng cao ngất của Hàn Chân rời đi, Cố Lệ Thanh đưa thay sờ sờ mặt, thật nóng!
.
Đại viện quân đội, Úc Gia.
Trong phòng khách, Úc lão phu nhân giả vờ lau nước mắt, Đáng thương ta lớn tuổi như vậy rồi, mấy đứa cháu trai còn không một ai chụi thành gia, xem người Cảnh gia, tối thiểu còn có một cháu gái tôn ôm một cái, ta đây này...
Đàn ông trên ghế sa lon sắc mặt đều giống nhau, bên trái là Úc Đông Thần cùng Úc Cẩm Xuyên, sau đó theo thứ tự ngồi Úc Tồn Ngộ, Úc Thừa Diễn cùng Úc Duật Đình.
Úc lão phu nhân lời còn chưa nói hết, diện thoại Úc Duật Đình đột nhiên vang lên, anh lấy ra nhìn một cái, lập tức đứng lên.
Làm gì! Ngồi xuống cho ta! Úc lão phu nhân chỉ vào anh gọi.
Bà nội, con tuổi còn nhỏ, người giáo dục đại ca cùng nhị ca, con nghe điện thoại trước ha. Nói xong, Úc Duật Đình cũng chạy trốn lên lầu hai.
Mọi người, ...
.
Thư phòng lầu hai.
Úc Duật Đình cảm động đến rơi nước mắt nghe điện thoại, A Chân, thật không hỗ là hảo huynh đệ! Cậu điện thoại quá đúng lúc rồi, bằng không thì tôi không bị lải nhải ra cái kén mới lạ. Cậu nghĩ hình ảnh, năm cái đại nam nhân ngồi bị bà nội tôi giáo huấn, chậc chậc...
Hàn Chân trực tiếp mở miệng đã cắt đứt anh, Tôi xem tổ trinh thám của cậu có thể đóng cửa rồi.
Úc duật đình bó tay cuốn chiếu, Có ý gì à?
Cố Lệ Thanh năm trước mới từ nước ngoài trở về, mà vấn đề phát sinh 5 năm trước là tháng 11, khoảng thời gian này cô ta chắc không ở trong nước”
Úc duật đình nhíu mày, Cái này... Cũng không nhất định a, có thể cô ta xin phép nghỉ trở về coi mắt chứ?
Hàn Chân ha ha nở nụ cười hai tiếng, Vậy thì tốt, cho cậu cơ hội điều tra một lần, không…có phát hiện mới ..., tôi tìm người khác.
... Uy, muốn hay không thực tế như vậy ah, ủng hộ một chút tổ trinh thám của tôi sẽ chết à? Úc Duật Đình phiền muộn không thôi, Hơn nữa, cái này tổ trinh thám vẫn là đại ca...
Lời còn chưa hết, điện thoại đã bị dập máy.
Úc Duật Đình, ...
.
Cố Lệ Thanh chỉnh sữa trang phục, đợi Hàn Chân trở lại, cô giơ lên dáng tươi cười nói nói, Hàn thiếu thật xin lỗi, thời gian không còn sớm, trong nhà còn phải đóng cửa, tôi phải phải trở về.
Dù sao cũng là hai người lần đầu hẹn hò, Cố Lệ Thanh cũng không muốn biểu hiện quá mức.
Cố lão gia tử đối với em gái của cô cũng nghiêm khắc như vậy sao? Hàn Chân đột nhiên trêu tức mở miệng.
Cố Lệ Thanh sửng sốt một chút, lập tức che miệng cười khẽ, Hàn thiếu anh hiểu lầm á..., tôi chỉ có một em trai 10 tuổi, không có em gái. Ông nội của tôi có tính truyền thống, không cho con giá sau 10 giờ chưa về nhà.
Hàn Chân cười như không cười gật đầu, Thì ra là thế.
.
Cố Lệ thanh rất có tâm cơ không có lái xe, vốn định nghĩ Hàn Chân sẽ phong độ đưa cô về, ai ngờ vừa đi ra, một chiếc xe taxi đứng ở cửa ra vào.
Cố tiểu thư, mời.
Cố Lệ Thanh không cam lòng nhìn Hàn Chân, Hàn thiếu...
Xin lỗi, vừa uống một chút rượu, không thể lái xe đưa cô rồi. Hàn Chân vô cùng có phong độ nói xong, lại duỗi thân tay ra hiệu, Mời.
Cố Lệ Thanh mím môi, đành phải phất phất tay, ưu nhã ngồi vào trong xe.
Xe taxi sau khi rời đi, Hàn Chân bước chân dài, hướng di tới chiếc Bentley màu trắng ven đường.
.
Sáng sớm ngày hôm sau 6 giờ, xe lửa đến ngoại thành.
Cao Tiêu Tiêu nắm tay Tiểu Bạch đi ra nhà ga, lúc đợi xe bus, vừa vặn thấy người phụ nữ lúc trên tàu kia.
Một cỗ xe treo quân bài tới đón cô, Cao Tiêu Tiêu nghe được có người kia cung kính hô Úc phu nhân .
...
Hơn một giờ sau, hai mẹ con trằn trọc về tới thị trấn.
Cao Tiêu Tiêu mang theo Tiểu Bạch quẹo trái quẹo phải, thẳng đến trước một cái cổng phong cách cổ xưa dừng bước lại.
5 năm trước bà ngoại qua đời, nhà cũ này vẫn trống không, Cao Trinh Ninh mấy ngày hôm trước nói không trở lại, thế nhưng mà...
Cao Tiêu Tiêu nhìn trên cửa khóa mới tinh, chau mày, chẳng lẽ... Là dì trở về rồi hả?
Mammy? Cao Tiểu Bạch nâng lên cái đầu nhỏ nhìn cô, Người sẽ không quên mang chìa khóa đi à nha?
Cao Tiêu Tiêu, Ách...
Cô không phải quên mang cái chìa khóa, mà là... Không có cái chìa khóa.
Là Tiêu Tiêu sao? Một âm thanh không xác định kêu to từ sau lưng vang lên.
Cao Tiêu Tiêu quay người, là Trương thẩm bên cạnh.
Thật đúng là cháu rồi ah. Trương thẩm nở nụ cười, Như thế nào khéo như vậy, bạn trai coni vừa đi con đã tới rồi.
Bạn trai? Cao Tiêu Tiêu nhăn lông mày.
“Cái kia chàn trai nhìn rất đẹp ah, cậu ấy mấy ngày hôm trước tới, còn ở lại chỗ này một buổi tối, bởi vì không có chìa khóa, đem khóa thay. Con đợi chút ah, ta đi lấy chìa khóa mới cho con. Nói xong, Trương thẩm cười tủm tỉm trở về nhà.
Cao Tiểu Bạch ôm theo tiểu lông mày hỏi nàng, Bạn trai? Ai à?
Cao Tiêu Tiêu, ...
Cao Tiểu Bạch vốn còn muốn hỏi phải hay là ba ba, bất quá nhìn Cao Tiêu Tiêu mất hồn mất vía, cậu mân ở cái miệng nhỏ nhắn, chịu đựng không vấn đề.
.
Đã hơn một năm không có trở về, trong nhà lại không có một hạt bụi, chắc là có người vừa mới dọn dẹp.
Hai mẹ con đơn giản nghỉ ngơi một chút rồi sẽ đi ra ngoài tảo mộ.
Mộ bà ngoại nằm giữa sườn núi sau thôn, bởi vì vừa mới mưa, đường hẹp quanh lầy lội khó đi.
Cao Tiêu Tiêu muốn ôm Tiểu Bạch đi lên, lại bị tiểu gia hỏa lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt, cứ như vậy một đường nắm tay hướng đi lên trên.
Đến mộ, một nhúm cây hoa cúc trắng mới (~!~) đặt ở trước mộ bia, còn dính sương sớm.
Nghĩ đến lúc trước lời Trương thẩm nói, Cao Tiêu Tiêu buông xuống đôi mắt, không biết suy nghĩ cái gì.
Cao Tiểu Bạch nắm tay của cô, cũng yên tĩnh không nói gì.
Hồi lâu qua đi, Cao Tiêu Tiêu vuốt sau ót con trai, Tiểu Bạch, chào bà cố đi.
Cao Tiểu Bạch khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc, rất nghiêm túc đối với mộ bia cúi mình vái chào.
/20
|