Chương 3.2: Cảm giác muốn chết
“À, tớ thấy không khỏe, cậu xin hộ tớ nghỉ thêm hai ngày nữa nhé.” Mộc Thiển Nguyệt ngồi trên sô pha, tay chống đầu, đầu cô đang choáng.
“Sao thế? Cậu không khỏe ở đâu? Có đi khám chưa? … A, chào tổng giám đốc Lạc.”
Tô Du Du bỗng dừng lại rồi nói gì đó. Mộc Thiển Nguyệt sửng sốt một lát rồi cúp máy.
Mộc Thiển Nguyệt mới vừa tắt máy thì chuông lại vang lên. Cô nhìn hai chữ đang lập lòe trên màn hình rồi mím môi tắt máy luôn.
Đầu cô đang rất choáng, cô vội nằm xuống rồi ngủ luôn trên sô pha.
…
Cổng tập đoàn Lạc Thị.
Tô Du Du nhìn người đang chặn mình, thản nhiên nói: “Tổng giám đốc Lạc à, ngại quá, giờ là giờ tôi tan tầm rồi, tôi phải về nhà đây.”
Lạc Dương chẳng còn vẻ đẹp trai vốn có, hai mắt đỏ lòm, vành mắt thâm đen, nghe giọng nữ máy móc truyền tới từ điện thoại thì ủ rũ đứng trước mặt Tô Du Du.
Anh ta liếm đôi môi đang khô nứt của mình, khàn khàn nói: “Du Du à, Nguyệt Nguyệt… em ấy…”
Anh ta còn chưa nói hết câu thì Tô Du Du đã ngắt lời: “Lạc Dương, anh đã đính hôn với Mộc Tuyết Nhu rồi!”
Nhìn bộ dạng của Lạc Dương lúc này, Tô Du Du chỉ ước mình có thể tặng cho anh ta hai cái tát tai thôi.
“Anh biết, nhưng anh lo cho em ấy.”
“Anh không cần phải lo đâu, giờ Nguyệt Nguyệt sống rất tốt! Nếu anh không quấy rầy cậu ấy thì cậu ấy sẽ càng tốt hơn.”
Tô Du Du nhớ lại cuộc gọi vừa rồi với Mộc Thiển Nguyệt, giọng của cô ấy vừa khô vừa yếu lại vừa khàn. Cô cảm thấy Mộc Thiển Nguyệt chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó nên càng muốn thoát khỏi Lạc Dương nhanh hơn để về nhà xem thế nào.
Thấy Mộc Tuyết Nhu đang chậm rãi đi tới từ phía sau, Tô Du Du trào phúng nhìn Mộc Tuyết Nhu và Lạc Dương: “Tổng giám đốc Lạc, tổng giám đốc Mộc tới rồi. Tôi không quấy rầy hai vị nữa, tôi xin phép đi trước.”
“Du Du…”
“Du Du sao cơ?” Mộc Tuyết Nhu đi tới, thân mật khoác tay Lạc Dương, nhìn lưng Tô Du Du rồi dịu dàng hỏi.
Mộc Tuyết Nhu mặc một chiếc váy liền áo màu trắng như tuyết dài tới gối, tay cầm một chiếc túi hiệu Channel, mái tóc dài xõa sau lưng, khuôn mặt được trang điểm rất cẩn thận.
“Không có gì.” Lạc Dương không nhìn Tô Du Du nữa,
Anh ta quay sang nhìn Mộc Tuyết Nhu, ánh mắt có phần ngơ ngác cứ như đang xuyên qua cô ta để nhìn ai đó.
Thấy ánh mắt ngơ ngác của Lạc Dương, Mộc Tuyết Nhu siết chặt túi xách trong tay, ánh mắt có phần tối đi.
“Chúng ta về nhà đi, cha mẹ đang chờ chúng ta về ăn tối đấy.”
Mộc Tuyết Nhu lên tiếng cắt ngang hồi ức của Lạc Dương.
“Tuyết Nhu à, anh… xin lỗi em.” Lạc Dương nhìn Mộc Tuyết Nhu.
Vừa rồi anh ta cứ tưởng cô ta là Mộc Thiển Nguyệt, vì trước đây, cô thích mặc như thế này. Cô thích mặc loại váy trắng đơn giản, tóc thả tự nhiên, tóc sẽ bị ngọn gió nghịch ngợm thổi tung. Những lúc như thế, Lạc Dương sẽ vuốt tóc lại cho cô.
“Không sao đâu, anh Lạc Dương. Em biết người anh thích là chị em, anh vẫn luôn rất yêu chị ấy. Em xin lỗi, đều tại em hết. Hôm ấy, nếu em không uống nhầm ly rượu đó thì mọi chuyện sẽ không như bây giờ…” Mộc Tuyết Nhu nức nở nói.
Cô ta vừa nói vừa khóc, hai vai khẽ rung, mắt đỏ lòm nhìn Lạc Dương. Vẻ yếu đuối này của cô ta khiến người nhìn thấy muốn ôm vào lòng rồi khẽ khàng lau nước mắt đi.
Đương nhiên Lạc Dương cũng làm như vậy. Anh ta cẩn thận ôm Mộc Tuyết Nhu vào lòng: “Đừng nói nữa, Tuyết Nhu, anh cũng có sai mà.”
/1829
|