Chương 2.1: Người đàn ông nguy hiểm
Lục Trạch Uyên vừa bước ra đã nhìn thấy Mộc Thiển Nguyệt. Bình thường nếu có người tự tiện xông vào lãnh địa của anh khi chưa có được sự đồng ý của anh, thì chắc chắn anh sẽ không nói hai lời mà quăng kẻ đó ra ngoài.
Nhưng bây giờ, Lục Trạch Uyên lại sững sờ cả người, chỉ vì vừa nhìn tới Mộc Thiển Nguyệt thì hơi nóng trên người anh lập tức chuyển xuống phần bụng dưới. Anh thực sự rất bất ngờ, vì anh cực kỳ ghét mùi nước hoa trên người phụ nữ, chúng vừa gay mũi lại khó ngửi. Nói thật, vì nguyên nhân này mà có rất ít phụ nữ dám lại gần anh.
Sau khi sửng sốt mấy giây, mắt Lục Trạch Uyên lập tức lạnh hẳn đi. Không ai biết anh ở đây cả, rốt cuộc là ai đã để lộ tin tức?
Về phần Mộc Thiển Nguyệt, vừa nhìn thấy người đàn ông thì cô lập tức loạng choạng bước về phía anh.
Không biết cô vấp phải cái gì mà cả người đổ về phía trước, làm cho khoảng cách giữa cô và Lục Trạch Uyên từ một mét đến thành đổ gục lên người anh.
“Ui.” Lục Trạch Uyên hít vào một hơi!
Nhìn người phụ nữ đang bám lấy eo mình, Lục Trạch Uyên ước gì có thể ném cô ả ngay ra ngoài cho sói ăn!
Sắc mặt của anh lập tức đen xì lại, anh nghiến răng nghiến lợi nhìn người phụ nữ.
Cảm thấy người Lục Trạch Uyên cực kỳ mát mẻ, Mộc Thiển Nguyệt thuận thế ôm lấy khối băng cực lớn trước mặt.
“Mát quá…” Mộc Thiển Nguyệt lẩm bẩm.
Đúng vậy, ở trong mắt Mộc Thiển Nguyệt, chẳng qua Lục Trạch Uyên chỉ là một khối băng mà thôi. Bởi vì lúc này cô đã không còn ý thức nào nữa, cô đã sớm quên mình nên làm gì… thành ra cô đã chọc phải người cô không thể mà cũng không dám chọc.
“Nóng quá…” Mộc Thiển Nguyệt lẩm bẩm.
Cảm giác khô nóng khiến cô không biết phải làm sao, giọng nói cũng mang theo tiếng nức nở, nghe có vẻ tủi thân vô cùng.
Lục Trạch Uyên đang cực kỳ hối hận vì đã không quăng ngay Mộc Thiển Nguyệt ra ngoài. Giờ thấy cô không kiêng nể gì “sàm sỡ” mình thì mặt anh xanh mét lại.
Không biết vì sao, Lục Trạch Uyên cảm thấy nếu anh thật sự quăng Mộc Thiển Nguyệt ra ngoài thì anh sẽ có chút luyến tiếc. Lục Trạch Uyên nghĩ có lẽ là vì người phụ nữ này không có loại mùi khiến anh thấy gay mũi.
Mộc Thiển Nguyệt không nhìn rõ khuôn mặt của Lục Trạch Uyên nhưng anh lại nhìn thấy cô rõ ràng.
Lúc này, Mộc Thiển Nguyệt có mái tóc đen dài, bộ lễ phục màu tím bị cô kéo xuống khiến bờ vai trắng nõn lộ ra. Vầng trán cao mướt mồ hôi, khuôn mặt nhỏ xinh ửng hồng, môi thì rướm máu vì bị cô cắn quá mạnh.
Mất công anh vừa mới tắm nước lạnh xong.
“Này cô, đây là tại cô tự tìm đấy nhé.”
Hai mắt Lục Trạch Uyên sẫm lại, anh nhìn Mộc Thiển Nguyệt chằm chằm một lúc rồi cúi người xuống đè lên cô…
…
“Ui da!” Mộc Thiển Nguyệt bị tiếng ồn bên ngoài đánh thức.
Tiếng ồn càng lúc càng lớn, thậm chí cô còn nghe mang máng tên mình.
Một lúc sau, Mộc Thiển Nguyệt mới nhớ đến việc mình bị bỏ thuốc tối qua. Cô cũng tỉnh táo hẳn.
Mộc Thiển Nguyệt ngồi bật dậy, nhưng vừa mới ngồi dậy thì cô đã phải hít hà một hơi vì chỗ nào đó nhói lên đau đớn.
Chăn trượt xuống, cơ thể toàn vết xanh xanh tím tím đập vào mắt cô. Cả người cô đều có dấu vết như vậy, bên dưới còn đang đau muốn chết!
Mộc Thiển Nguyệt nhìn cơ thể của mình, đồng tử co rụt lại.
/1829
|