Chương 13.1: Biến cố.
Chỉ là ánh mắt của mọi người nhìn cô có hơi khác.
Mộc Thiển Nguyệt thấy hơi nghi ngờ, cô cũng chỉ xin nghỉ hai ngày thôi mà, tại sao bầu không khí ở công ty lại thay đổi như này?
Có điều Mộc Thiển Nguyệt cũng không để ý đến những việc này, lúc trước khi cô mới vào công ty, những người đó không phải vẫn khinh thường, không coi trọng cô hay sao?
“Chính là cô ta có đúng không? Nghe nói lúc học đại học vẫn luôn quấn quít lấy tổng giám đốc Lạc của chúng ta, đúng là đồ không biết xấu hổ.”
“Nhưng nhìn chị Mộc đâu giống người như vậy?” Một người cẩn thận nói.
“Cô đấy, cô là người đơn giản, sao có thể nhìn ra cô ta là người tốt hay xấu được đây?” Có người cười nhạo nói.
“Đừng bị vẻ ngoài của người khác mê hoặc, cô còn nhỏ, có nhiều người ở trước mặt thì đối xử với cô tốt lắm, nhưng ai có thể nói chắc được họ không nói xấu cô sau lưng đây?”
“Tuổi còn trẻ làm cái gì tốt thì không làm, lại đi làm tiểu tam phá hư nhà người khác.”
“Cũng không biết nói sao? Cũng may cuối cùng tổng giám đốc Lạc ở cùng với tổng giám đốc Mộc.”
…
“Khụ.” Ở bên cạnh có một người huých vào cánh tay của người vừa nói.
“Làm gì vậy? Không thấy tôi nói đúng hay sao hả? Đúng là dám làm mà không dám nhận.”
Cô gái nhỏ kia gấp muốn khóc, đương sự người ta đang đứng ngay đằng sau đấy, mà vẫn còn nói tiếp, tốt xấu gì cũng phải kiêng dè người ta một chút chứ.
“Chị, chị Mộc.” Cô gái nhỏ kia cúi đầu cẩn thận gọi Mộc Thiển Nguyệt một tiếng.
Cũng nhờ tiếng chị Mộc này khiến cho cô gái đang nói cười vui vẻ kia ngay lập tức không nói gì, sắc mặt trông cũng không tốt.
Liếc mắt xem thường cô gái kia, hung hăng trừng mắt nhìn cô ấy một cái, Mộc Thiển Nguyệt đến đây sao không nói cho tôi một tiếng?
Khiến cô ta đứng đây nói hăng say như vậy, còn không phải là đang hại cô ta à? Chẳng may Mộc Thiển Nguyệt đi thổi gió bên tai tổng giám đốc Lạc, thì không phải công việc của cô ta cũng bị thổi bay à?
Cô gái nhỏ kia cũng cảm thấy bất đắc dĩ, đôi mắt mở to đầy oan ức, không phải tôi đã nhắc nhở cô rồi à? Là tự cô không chịu nghe, vẫn tiếp tục vui vẻ nói mà.
Lúc này cô gái vừa mới nói chuyện đến là vui vẻ đã không còn khí thế như vừa nãy, cơ thể mềm xuống, cúi đầu, nhỏ giọng gọi một tiếng chị Mộc, sau đó nhanh chóng rời khỏi đây.
Cô gái nhỏ kia cũng tìm một lý do rồi chậm rãi rời đi.
Mộc Thiển Nguyệt chớp chớp hai mắt hơi sót, khóe miệng hiện một nụ cười trào phúng, khó trách, cô còn đang bảo vì sao ánh mắt của mọi người ở công ty nhìn cô lại hơi khác.
Hóa ra là có người ở giữa gây khó dễ à?
Không cần nghĩ cũng biết người phát tán lời đồn là ai.
Trước sau như một, Mộc Tuyết Nhu vẫn thích dùng biện pháp đổi trắng thay đen như này.
Mộc Thiển Nguyệt vừa mới trở lại ghế ngồi của mình, thì có một cô bé dễ thương nghiêng người qua nói nhỏ.
“Chị Mộc, chị đừng buồn, em tin chị không phải là người như vậy! Chuyện này đều là do bọn họ nói lung tung!”
Khuôn mặt bánh bao của Hạ Lương phồng lên, hai mắt nhìn Mộc Thiển Nguyệt, nghiêm túc nói.
Mộc Thiển Nguyệt nở nụ cười: “Sao em biết chị không phải là người như vậy? Chẳng may những điều bọn họ nói đều là sự thật thì sao?
“Em tin tưởng chị Mộc không phải là loại người như vậy!” Hạ Lương phồng má, không nghĩ ngợi gì mà nhìn Mộc Thiển Nguyệt nói nghiêm túc, giọng điệu vô cùng tin tưởng!
Hạ Lương là thực tập sinh mới vào công ty không lâu, là học trò của Đại Tam, còn chưa tốt nghiệp, mới ở công ty ngây người chưa được một tháng.
Dáng vẻ cũng không phải là xinh đẹp, nhưng ưa nhìn, được mọi người quý mến, chiều cao 1m65, khuôn mặt có phần trẻ con, đặc biệt rất thích ăn uống, nhất là đồ ngọt, mỗi lần ăn gì đó cô ấy đều khiến hai má mình phồng lên, rất giống một con chuột đồng nhỏ đang ăn cơm.
Mộc Thiển Nguyệt cũng coi như là một người ham ăn, cũng vì nguyên nhân ăn uống mà quen biết với Hạ Lương.
Từ sau lần đó Hạ Lương đi theo sau Mộc Thiển Nguyệt giống như một cái đuôi nhỏ, hoàn toàn trở thành một cô em gái mê Mộc Thiển Nguyệt.
“Cảm ơn sự tin tưởng của em, chị không làm chính là không làm, người đoan chính không có gì phải sợ, quan tâm bọn họ nghĩ như thế nào làm gì.” Mộc Thiển Nguyệt xoa mái tóc mềm mại của Hạ Lương.
Ở công ty này có một người tin tưởng cô như vậy cô cũng thấy đủ rồi.
“Được rồi, mau quay lại làm việc đi.” Mộc Thiển Nguyệt nói.
“Vâng ạ.” Hạ Lương đi ba bước rồi lại quay đầu nhìn Mộc Thiển Nguyệt.
Sợ Mộc Thiển Nguyệt thấy đau lòng.
Nhìn dáng vẻ đáng yêu của Hạ Lương, Mộc Thiển Nguyệt bật cười.
Thật sự là Hạ Lương rất đáng yêu!
Đợi đến khi Hạ Lương trở lại vị trí của mình Mộc Thiển Nguyệt mới quay đầu lại.
/1829
|