Chương 9.2: Nhà họ Mộc
Từ nơi này tới biệt thự nhà họ Mộc cần phải đi bộ ít nhất là nửa giờ. Nhưng giờ cô chẳng có chuyện gì làm mà phong cảnh nơi này cũng rất không tồi, vừa có hoa vừa có cỏ vừa có cây lại vừa có núi giả. Mà dù sao người nhà họ Mộc tìm cô cũng chẳng phải vì chuyện tốt gì nên cô chẳng cần phải vội vàng chạy về. Cô thà chậm rãi ngắm hoa, nghía phong cảnh còn hơn.
Ngay lúc Mộc Thiển Nguyệt sắp đến biệt thự nhà họ Mộc thì một chiếc xe đột nhiên chạy như bay qua người cô.
Chiếc xe tạo thành cơn gió khiến Mộc Thiển Nguyệt không thể không nhắm hai mắt lại. Mộc Thiển Nguyệt thầm cảm thấy may mắn vì hôm qua không mưa nếu không nthì cô chắc chắn sẽ bị bắn nước đầy người.
Đợi đến khi cơn gió biến mất, Mộc Thiển Nguyệt mới mở hai mắt, ánh vào mi mắt chính là khuôn mặt yếu đuối mỹ miều của Mộc Tuyết Nhu, khuôn mặt của cô ta còn để lộ vẻ kinh ngạc.
Mộc Thiển Nguyệt thầm chửi thề trong lòng, duyên phận gì thế này, sao đến đây còn gặp được cô ta chứ?
“Chị?” Mộc Tuyết Nhu làm ra vẻ như mới phát hiện Mộc Thiển Nguyệt, mở ghế phụ, vui vẻ bước xuống.
“Chị, đúng là chị thật. Em còn nghĩ là em nhìn lầm cơ.” Mộc Tuyết Nhu thân mật giữ chặt lấy tay Mộc Thiển Nguyệt, quay đầu nhìn người ngồi trên ghế lái: “Anh Lạc Dương, đúng là chị rồi. Hay là chúng ta chở chị cùng đi luôn.”
Lạc Dương đang ngồi trên ghế lái nên đương nhiên nhìn thấy Mộc Thiển Nguyệt, bàn tay nắm vô lăng siết chặt lại, môi mím chặt, ừ một tiếng.
“Tốt quá, chị, chúng ta cùng về nhà đi.” Mộc Tuyết Nhu giữ chặt lấy tay Mộc Thiển Nguyệt rồi kéo cô vào trong xe.
Sao Mộc Thiển Nguyệt có thể ngồi xe Mộc Tuyết Nhu được?
Mộc Thiển Nguyệt lặng lẽ rút tay khỏi tay Mộc Tuyết Như, cười như không cười nhìn Mộc Tuyết Nhu, nói: “Thôi, dù sao thì cũng sắp tới nhà rồi. Hai người về trước đi, tôi tự đi được. Tôi thích đi bộ.”
Sao Mộc Thiển Nguyệt có thể đi cùng Mộc Tuyết Nhu được?
Ngộ nhỡ cô ta lại nghĩ ra trò quỷ gì hãm hại cô thì sao, cô không có tinh lực để đối phó cô ta.
Rõ ràng là Mộc Tuyết Nhu đã xuyên tạc ý cô, cô ta thậm chí còn không khác gì diễn viên mà nói khóc là khóc: “Chị, chị còn trách bọn em đúng không? Xin lỗi chị, nhưng mà em và Lạc Dương thật lòng yêu nhau, em...”
Được lắm, giờ cô cảm thấy cô mới là tiểu tam vậy!
Mộc Thiển Nguyệt thầm trợn trắng mắt.
Mộc Thiển Nguyệt lùi về phía sau vài bước, miễn cho Mộc Tuyết Nhu ngã trên mặt đất lại nói là cô đẩy: “Không có, cô nghĩ nhiều rồi. Tôi và Lạc Dương đã chia tay từ lâu rồi.”
Vậy nên hai người thích làm gì thì làm gì, đừng đẩy mọi thứ lên người cô nữa, cô không nhận nổi.
“Hai người cứ từ từ nói chuyện đi, tôi đi trước đây.” Mộc Thiển Nguyệt vòng qua Mộc Tuyết Nhu đi luôn.
Đúng lúc này Lạc Dương bước xuống. Mộc Thiển Nguyệt lướt qua anh ta.
Lạc Dương nhìn Mộc Thiển Nguyệt đi qua mình, môi giật giật nhưng đến cuối cùng lại chẳng nói gì.
“Anh Lạc Dương…” Mộc Tuyết Nhu vừa thấy Lạc Dương lập tức bày ra vẻ mặt uất ức nhào vào lòng anh ta.
“Chị... có phải chị còn chưa tha thứ chúng ta đúng không?” Mộc Tuyết Nhu ngẩng đầu lên, cặp mắt đỏ đáng thương nhìn Lạc Dương.
Trông mới đáng thương làm sao.
Nhưng Mộc Tuyết Nhu lại biết rõ thực tế cô ta đang thất vọng biết bao vì không nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của Mộc Thiển Nguyệt.
Mộc Thiển Nguyệt, chẳng phải cô thích Lạc Dương lắm à? Giờ anh ấy đã không phải là của cô nữa mà là của Mộc Tuyết Như này rồi.
“Không có chuyện đó đâu, em đừng nghĩ quá nhiều.” Lạc Dương thương tiếc lau nước mắt cho Mộc Tuyết Nhu.
“Đi thôi.” Thực ra anh ta biết bây giờ Mộc Thiển Nguyệt đã không còn để anh ta trong lòng nữa.
/1829
|