Chương 8.2: Dây dưa không rõ
Lục Trạch Uyên ngồi trong văn phòng, nhìn giấy tờ trên tay, hai mắt nhìn giấy tờ nhưng trí óc đã bay tới nơi nào rồi.
Trình Lăng đứng bên cạnh nhìn tổng giám đốc nhà mình rõ ràng đang thất thần thì sắp quỳ xuống trước anh.
Sếp của anh ta đã nhìn giấy tờ này gần nửa giờ rồi, đã thế còn chẳng buồn lật trang khác, anh muốn nhìn ra hoa hay sao?
“Tổng giám đốc, đến giờ tan tầm rồi ạ. Chúng ta có cần tới bệnh viện thăm cô Mộc không ạ?” Cuối cùng, Trình Lăng không nhịn được mở miệng.
Người đàn ông đang ngồi trên sô pha cứ như đang chờ câu này của Trình Lăng vậy.
“Ừ, đi thôi!” Vừa nghe Trình Lăng hỏi, người đàn ông đang ngồi trên sô pha lập tức thả văn kiện trên tay xuống, đứng dậy, nói.
Trình Lăng ngơ ngác nhìn động tác lưu loát của sếp mình. Anh ta chẳng qua chỉ tùy ý nói một câu thôi vì không thể nhìn nổi cách làm việc hời hợt của sếp mình, vậy mà lại nói đúng điều sếp muốn mới hay.
Trình Lăng vội lấy lại tinh thần chạy đi lái xe.
Đến khi lái tới Hoàng Tước, Lục Trạch Uyên bảo Trình Lăng dừng lại, rồi xuống xe.
Chẳng phải tổng giám đốc muốn tới bệnh viện thăm cô Mộc à? Sao tự nhiên lại muốn đi ăn trước?
Trình Lăng ngây ngốc đi theo sếp mình.
Đến khi nhìn thấy sếp mình đi ra với túi đồ trong tay thì Trình Lăng mới hiểu được hóa ra anh đi mua đồ ăn cho cô Mộc.
Trình Lăng phát hiện, từ sau khi cô Mộc xuất hiện, trí thông minh của anh ta chẳng còn đủ dùng nữa.
Trình Lăng cũng càng thêm tò mò rốt cuộc cô Mộc kia là thần thánh phương nào mà có thể thu phục được tổng giám đốc nhà mình.
Đồng thời anh ta cũng quyết định, sau này anh ta phải đi theo cô Mộc, chỉ cần theo cô thì cuộc sống của anh ta sẽ càng tốt đẹp hơn.
Không thể không nói Trình Lăng thật sự rất thông minh!
Đợi đến lúc tới bệnh viện, Lục Trạch Uyên không chờ Trình Lăng mở cửa cho mình mà tự mở cửa bước xuống.
Lục Trạch Uyên cũng không biết sao mình lại để ý tới người phụ nữ kia tới vậy, chẳng lẽ là vì anh không thấy ghét cô ư?
Anh siết chặt túi đồ ăn trong tay, cô sẽ thích ăn chứ?
Lục Trạch Uyên không ngừng suy nghĩ suốt dọc đường đi, nhưng mới tới ngoài phòng bệnh thì mọi suy tư đều biến mất.
Trong phòng bệnh, chăn gối được xếp gọn gàng, chẳng thấy bóng dáng ai cả.
Mặt Lục Trạch Uyên lập tức đen xì xì, khiến người ta có cảm giác mưa gió sắp tới.
Trình Lăng đi sau lập tức nhận ra, anh ta cũng nhìn thấy giường bệnh trống rỗng.
Trịnh Lăng lịch sự chặn một y tá đi ngang qua, hỏi: “Cô gái nằm trong phòng bệnh này sáng nay đâu rồi?”
“Họ á?” Cô y ta lật sổ ghi chép trong tay: “Trưa nay, sau khi truyền dịch xong họ ra viện luôn, có việc gì không ạ?”
“Không, cô đi làm việc đi.” Trình Lăng mỉm cười, vẫy tay chào.
Trong lòng anh ta đang chửi má nó, mấy người trong bệnh viện này làm ăn cái kiểu gì không biết. Họ không biết đây là người tổng giám đốc tự bế vào à? Sao lại thả cô chạy được?
“Tổng giám đốc…” Trình Lăng đang định nói gì an ủi tổng giám đốc nhà mình, vì dù sao thì cuối cùng cũng thấy tổng giám đốc coi trọng một người như vậy, nhất là khi người này còn là một phụ nữ. Anh mang theo tình ý tới gặp người ta lại không gặp được nên trong lòng chắc chắn rất khó chịu.
Ai ngờ Trình Lăng vừa bước tới cạnh Lục Trạch Uyên thì đã bị nhét một túi đồ ăn, còn sếp anh ta thì lạnh lùng bước ra ngoài.
Trình Lăng ôm túi đồ ăn mà không ngừng run run, tổng giám đốc tức giận thật đáng sợ.
…
Lúc này, Mộc Thiển Nguyệt đang mải ăn lẩu nên đương nhiên không hề hay biết vụ này.
/1829
|