Chương 11.1: Cùng tôi đi ra ngoài.
Thành phố G, nhà lớn Hoắc gia, Hoắc Viên.
Trong phòng khách xa hoa, một người đàn ông trung niên có mái tóc hơi bạc, khuôn mặt lại uy nghiêm, nhìn thẳng tờ báo trên bàn trà, biểu tình khó coi.
Đây là cha của Hoắc Chấn Dương, là chủ tịch tập đoàn đã lui ra phía sau Hoắc lão gia tử Hoắc Thiên Phái.
Tiêu đề trang nhất của tờ báo giải trí là một hàng chữ to rất rõ ràng: “Tổng tài Hoắc thị tụ tập bạn bè cuồng hoan ở biệt thự trong núi, ôm mỹ nhân hôn triền miên, đại gia khiêm tốn, hay là thật sự dâm loạn?”
Bình luận phía dưới càng là muôn hình muôn vẻ, lời khó nghe gì cũng có.
Hoắc Thiên Phái nắm chặt tay, nện vào bàn trà, khiến chén trà ở bên cạnh suýt nữa nhảy dựng lên: “Thằng nhóc này, quá càn quấy. “
“Thiên Phái, đừng nóng giận.” Một người phụ nữ trung niên ăn mặc hoa lệ đi ra, ôn nhu an ủi, ngừng một chút, lại thấp giọng nói: “Chỉ là, nói đi cũng phải nói lại, Chấn Dương cũng không đúng, mấy ngày trước là đại thọ của ông, ngày quan trọng như vậy mà lại không tới, nói mấy ngày nay phải đàm phán với nhà cung cấp hàng ở Châu Âu nên không có thời gian, hóa ra là dẫn mấy người bạn lên bãi săn núi Hoàng Long chơi, này cũng quá không hiếu thuận đi…… Như vậy cũng thôi đi, vậy mà lăn lộn với đứa con gái không biết từ đâu ra…… Ngài giới thiệu cho nó bao nhiêu danh môn khuê tú nó lại không cần, lại tìm cô gái không rõ thân phận, tốt rồi lại còn lên trang nhất, đều nói trước kia nó không gần nữ sắc, khiêm tốn trầm ổn là giả vờ, khiến danh tiếng của tập đoàn cũng khó nghe a.”
Người phụ nữ này khoảng bốn mươi tuổi, bảo dưỡng rất tốt, làn da trắng nõn, dáng người thon thả, đôi mắt phượng lộ ra vài phần khôn khéo, là vợ kế của Hoắc Thiên Phái, cũng là mẹ kế của Hoắc Chấn Dương - Diêu Trân Như.
Nhìn như là đang an ủi, kỳ thật là thêm dầu vào lửa, càng khơi dậy lửa giận của Hoắc Thiên Phái.
Diêu Trân Như nhìn vẻ mặt phẫn nộ của lão gia tử, lộ ra vẻ mừng thầm không dễ phát hiện, lại cầm lấy tờ báo trên bàn trà, vừa xem vừa cố ý lớn tiếng cảm thán: “Chậc chậc, tòa soạn này cũng quá liều lĩnh, nói cái gì a! Nói lúc này Chấn Dương của chúng ta đến bãi săn núi Hoàng Long mở tiệc thác loạn…… Ông xem, còn nói, cô gái mà nó ôm là gà rừng…… Hừ, làm bậy! Chúng ta nhất định phải kiện bọn họ, lại dám ăn nói lung tung!”
Hoắc Thiên Phái gân xanh nhảy lên, rốt cuộc nhịn không được, gào lên: “Lão Âu, gọi điện thoại đến biệt thự núi Hoàng Long, để thằng nghịch tử kia lăn về đây! “
Âu quản gia đã làm quản gia ở ở Hoắc Viên gần bốn mươi năm, rất ít thấy Hoắc Thiên Phái tức giận như vậy, vội vàng gật đầu, đi gọi điện thoại.
Diêu Trân Như đỡ Hoắc Thiên Phái lên lầu vào thư phòng, trấn an một lát, tròng mắt xoay chuyển, thở dài: “Được rồi, Thiên Phái, Chấn Dương đã lớn như vậy, hơn nữa, phần lớn việc của tập đoàn đã giao hết cho nó, ông cũng đừng quan tâm.”
”Nhưng bây giờ nhìn lại, sao tôi có thể yên tâm giao toàn bộ Hoắc thị cho nó.” Hoắc Thiên Phái xoa ngực, nghe vợ nói xong, tức khắc tâm trạng lại tồi tệ.
Diêu Trân Như vội rèn sắt khi còn nóng, nhắc lại chuyện cũ: “Vậy không bằng điều Chấn Hiên đến tập đoàn giúp đỡ anh trai đi. Kỳ thật, Chấn Hiên cũng đã lớn, hơn nữa luôn ngoan ngoãn, cũng rất nghe lời ông a.”
Hoắc Chấn Hiên là con trai của Diêu Trân Như, cũng là em trai cùng cha khác mẹ của Hoắc Chấn Dương.
Lúc trước Diêu Trân Như tranh thủ cho con trai rất nhiều lần, nhưng lần nào Hoắc Thiên Phái cũng không đồng ý đưa con trai nhỏ về tổng bộ, lần này lại bởi vì đang nổi nóng, do dự một chút, trong chốc lát mới xua tay: “Để tôi suy nghĩ đã.”
Diêu Trân Như vui mừng, vội gật đầu: “Được, vậy lão gia chậm rãi suy nghĩ. “
Đóng cửa lại, Diêu Trân Như mới vừa xuống lầu, đã thấy một bóng dáng đứng ở cửa.
/2709
|