CHƯƠNG 50: NỢ ĐÀO HOA
Hai vợ chông một trước một sau bước
ra, lập tức nhìn thấy Lục Thanh Chiêu
đang nhàm chán đứng dựa vào tường
hành lang, cười kỳ quái nhìn bọn họ.
Mặt Lục Triêu Dương trầm như nước,
không chút sợ hãi.
Đường Ngọc Sở bị nhìn chăm chăm
đến mức không tự nhiên, hai má đỏ bừng
trừng mắt nhìn anh: “Nhìn cái gì mà nhìn?
Chưa thấy gái đẹp bao giờ à?”
Lục Thanh Chiêu cười mập mờ, không
nói gì.
Đường Ngọc Sở thấy anh cười thì càng
xấu hố, tức giận trừng mắt nhìn anh rồi
xoay người xuống lầu.
Lục Triêu Dương nhìn theo bóng lưng
cô biến mất rồi mới nhìn Lục Thanh Chiêu
hói: “Có chuyện gì?”
“Tìm hai người đi ăn cơm, em đặt bàn
ớ nhà hàng rồi, sẵn tiện báo cáo chuyện
của chị dâu luôn:
“Ư, đi lái xe.”
“Được.”
Bảy giờ tối, ba người vào một nhà
hàng Trung xa hoa ở trung tâm thành phố,
chọn một phòng bao chữ Thiên rồi gọi
món, vừa chờ món ăn vừa trò chuyện.
Trong lúc ăn, Lục Thanh Chiêu thỉnh
thoảng ngẩng đầu nhìn Lục Triều Dương,
có thâm ý nói: “Mấy hôm nay có người
đang điều tra thân phận của em.”
Tay đang gắp gan ngỗng của Lục Triều
Dương khựng lại, ánh mắt lạnh đi: “Kết
quả?”
Lục Thanh Chiêu cười lạnh: “Đương
nhiên là gặp phải khó khăn khắp nơi, cậu
ba em đây xuất thân giàu có, thân phận
tôn quý, làm sao có thể để cho người ta
muốn tra là tra được chứ?”
“Ừ, chú ý chút, nếu như bị phát hiện thì
đừng làm cho đối phương tra đến chỗ
anh.”
Lục Triều Dương khôi phục vẻ mặt như
cũ, dặn dò một câu.
Lục Thanh Chiêu võ ngực bảo đảm:
“Em đã làm việc thì anh cứ yên tâm.”
Lục Thanh Chiêu liếc nhìn anh, từ chối
cho ý kiến.
Đường Ngọc Sở nghe vậy lại nhíu mày:
“Ai đang điều tra hai người? Đã xảy ra
chuyện gì sao?”
“Không có gì không có gì, mấy tên
nhân viên quèn thôi, chị dâu không cần lo,
nào, chị dâu ăn cơm đi.”
Lục Thanh Chiêu cười tủm tỉm gắp đồ
ăn cho Đường Ngọc Sở, nhẹ nhàng đổi đề
tài.
Đường Ngọc Sở nghi ngờ nhìn chằm
chăm hai người, lại không biết rằng hai
người Lục Triều Dương đang nói đến Bùi
Hằng Phúc.
Sau hôm nhìn thấy Đường Ngọc Sở lên
xe của Lục Thanh Chiêu, Bùi Hằng Phúc
vẫn luôn điều tra thân phận của Lục
Thanh Chiêu, chẳng qua trước đó Lục
Thanh Chiêu đã có đề phòng trước, cho
nên bây giờ mới làm cho anh ta không
điều tra được kết quả gì.
Lúc này, Lục Triều Dương mở miệng
nói: “Nợ đào hoa của nó thôi, không cần
để ý đến”
“Thì ra là vậy.” Đường Ngọc Sở nghe
xong thì đồng tình nhìn Lục Thanh Chiêu,
nói năng thành khẩn: “Trêu chọc quá
nhiều phụ nữ cũng không phải là chuyện
tốt gì, đi đêm có ngày gặp ma, tự giải
quyết cho tốt đi nha Lục Thanh Chiêu.”
Lục Thanh Chiêu cạn lời, vô cùng ai
oán nhìn chằm chằm Lục Triều Dương,
trong lòng rít gào, cái này rõ ràng là nợ
đào hoa của chị dâu, liên quan cọng lông
gì với em chứ, sao anh lại muốn hãm hại
em, sao anh lại muốn phá hủy hình tượng
cao ráo đẹp trai của em…
Nhưng mà, Lục Triều Dương lại hoàn
toàn làm lơ ánh mắt lên án của em trai.
Lúc ba người ăn được một nửa, Đường
Ngọc Sở đứng dậy đi WC, ai ngờ trên
đường trở về lại gặp được Bùi Hằng Phúc và Cố Ngọc Lam.
Thấy hai người, ý nghĩ đầu tiên của
Đường Ngọc Sở chính là quay đầu đi
ngay nhưng mà Cố Ngọc Lam lại cười
tủm tỉm gọi cô lại: “Ngọc Sở, trùng hợp
thật đấy, không ngờ gặp được em ở đây.”
Cố Ngọc Lam kéo tay Bùi Hằng Phúc,
vô cùng đắc ý đi đến, trên mặt là nụ cười
đắc ý.
Lần này, cô ta lợi dụng Lại Tiểu Lan tra
tấn cô một trận, cho nên tâm trạng vô
cùng vui vẻ, bây giờ nhìn thấy Đường
Ngọc Sở, đương nhiên phải nắm lấy cơ hội
chế nhạo cho đã rồi.
“Đúng là trùng hợp thật, tôi vừa mới ăn
tối xong, lại phải nôn hết cả ra rồi.”
Trên mặt Đường Ngọc Sở không có
chút ý cười nào nhìn hai người đang đến
gần, cảm thấy vô cùng chán ghét.
“Cô đến một mình à?”
Bùi Hằng Phúc hỏi Đường Ngọc Sở,
tâm mắt lướt qua nhà hàng một lượt, hình
như đang muốn tìm kiếm người đàn ông
từng xuất hiện bên cạnh cô hôm đó.
Đường Ngọc Sở lạnh nhạt nhìn anh ta,
giọng nói không có chút độ ấm nào: “Liên
quan gì đến anh chứ?”
“Sao Ngọc Sở đến đây một mình
được? Nói không chừng là đến cùng
người đàn ông nào đó, vừa lúc chúng ta
cũng có thể làm quen.”
Cố Ngọc Lam ôm chặt lấy cánh tay Bùi
Hằng Phúc, vẻ mặt lại mang theo vẻ châm
biếm, giống như đang muốn nói cho
Đường Ngọc Sở, người đàn ông tốt nhất
thành phố Bắc Ninh đã là của cô ta, cho
dù cô có đến cùng người đàn khác thì
cũng chỉ là mấy tên đàn ông bình thường
mà thôi.
Đường Ngọc Sở nhìn Cố Ngọc Lam
như nhìn một tên hề đang nhảy nhót, cười
lạnh nói: “Các người có tư cách làm quen
với anh ấy à?”
“Ha ha, đừng nói là vì cô sợ anh ta so
không được với Hằng Phúc cho nên mới
không dám gọi đến đây chứ? Thật ra cũng
không có gì, dù sao Hằng Phúc tài giỏi
như thế, rất ít người có thể so sánh với
anh ấy. Cô yên tâm đi, bọn tôi sẽ không
cười nhạo cô đâu.”
Cố Ngọc Lam còn tưởng rằng Đường
Ngọc Sở đang chột dạ, mặt mày càng
thêm đắc ý.
Đường Ngọc Sở nghe xong thì bật
cười: “Rác rưởi cũng được gọi là tài giỏi à,
Cố Ngọc Lam, cũng chỉ có loại phụ nữ
như cô mới xưng đôi với anh ta, đúng là
trời sinh một cặp.”
Bùi Hằng Phúc hơi thay đổi sắc mặt,
hai mắt nhìn chằm chằm Đường Ngọc Sở.
Cô gái này đã từng yêu anh như mạng,
bây giờ lại vô cùng khinh thường anh.
Có lẽ Cố Ngọc Lam không biết, nhưng
Bùi Hằng Phúc lại rõ ràng hơn ai hết, bên
cạnh Đường Ngọc Sở đúng thật là có một
người đàn ông vô cùng tài giỏi, mà người
đàn ông kia, ngay cả anh cũng phải cảm
thấy xấu hổ không bằng.
/414
|