CHƯƠNG 210: MẶC NHƯ NÀY LÀ MUỐN QUYẾN RŨ AI
Thấy cô không thoải mái, Lục Triều
Dương hơi nhướng mày, nở một nụ cười dịu đàng.
Đưa tay lên nhẹ nhàng xoa đầu cô, khóe
mắt tràn đầy sự cưng chiều: “Anh dặn dì Ngô
nấu canh cá cho em, lát nữa ăn nhiều một chút.”
“Vâng.” Cô dịu dàng trả lời.
Tóc của cô rất mỏng rất mềm, đầu ngón
tay nghịch những sợi tóc của cô, ánh mắt
dần híp lại, lộ ra chút lạnh lùng.
Ngôn Húc!
Một người đàn ông muốn tiếp cận Sở Sở
với một ý đồ không trong sáng.
Cảm nhận được hơi thở lạnh lùng tỏa ra
từ trên người anh, Đường Ngọc Sở ngẩng
đầu lên, thứ đập vào mắt cô chính là khuôn
mặt lạnh lùng, đẹp trai đang trầm tư suy nghĩ
của anh, đôi mắt đen sâu thắm không nhìn
ra được suy nghĩ của anh lúc này.
Cô cau mày, sau đó khẽ gọi anh: “Triều Dương.”
Nghe thấy giọng nói của cô, Lục Triều
Dương ngẩng đầu lên, nhìn vào ánh mắt đầy
sự nghỉ ngờ của cô, khẽ cười: “Sao vậy?”
Đường Ngọc Sở mỉm cười, lắc đầu:
“Không sao, chỉ là em đói rồi.”
Lục Triều Dương cười, nhẹ nhàng xoa
đầu cô: “Anh đi lấy canh cá cho em.”
“Vâng.” Cô cười gật đầu.
Mà lúc anh quay người đi lấy canh cá
cho cô, nụ cười bên khóe miệng cô dân dần
biến mất.
Nhìn cái lưng thẳng tắp của anh, lông
mày nhíu lại, lúc nấy anh tỏ ra lạnh lùng đáng
sợ như vậy có phải là đang nghĩ đến Ngôn
Húc không?
Có phải anh đã hiểu nhầm cô và Ngôn
Húc không? –
Cô khẽ cắn môi, suy nghĩ có cần phải giải
thích với anh không.
Lục Triều Dương lấy canh cá, quay người
lại, đúng lúc nhìn thấy khuôn mặt xoắn Xuýt
của cô, không khỏi bật cười: “Sở Sở, sao
vậy?”
Đường Ngọc Sở ngước mắt lên nhìn anh,
mỉm cười: “Em đang phân vân lát nữa nên ăn
một bát hay là hai bát.”
Lục Triều Dương biết đây không phải là
chuyện cô đang xoắn xuýt, nhưng cũng
không vạch trần cô.
Chỉ mỉm cười đưa bát canh cho cô, dịu
dàng nói: “Muốn ăn ‘bao nhiêu thì ăn.”
“Vâng.” Đường Ngọc Sở cười, sau đó
nhận lấy bát canh, hương thơm của canh cá
bốc lên.
“Thơm quá, chắc chắn là rất ngon.” Cô
cười tít cả mắt nói, sau đó cúi đầu cầm thìa
lên, ăn một cách chậm rãi.
Lục Triều Dương ngồi xuống chiếc ghế
bên cạnh, lặng lẽ nhìn cô, đôi đồng tử đen
lấy hiện lên những tia sáng dịu dàng.
Sự yên tĩnh trong phòng mang theo một
chút ấm áp.
Bát canh đã nhìn thấy đáy, động tác của
Đường Ngọc Sở chậm lại, cô vẫn còn đang
do dự xem có nên giải thích không.
Cô nâng mí mắt lên, nhìn người đàn ông
đang ngồi trên ghế, cong môi, cuối cùng
cũng lên tiếng: “Triều Dương”
“Cái gì?
Đường Ngọc Sở đặt tay xuống, do dự
một lúc sao đó chậm rãi nói: “Hôm nay em
cũng không biết Ngôn Húc sẽ đến thăm em,
ngoại trừ hôm nay em và anh tạ mới gặp
nhau có hai lần. Lần thứ nhất là anh ta cứu
em, lần thứ hai là ở Thanh Thành, vì vậy hôm
nay là lần thứ ba bọn em gặp nhau.”
Lục Triều Dương yên lặng nhìn cô, ánh
mắt sâu, vô cùng bĩnh tĩnh, không nhìn ra
được là vui sướng hay tức giận.
Vẻ mặt bĩnh tĩnh của anh-lại khiến Đường
Ngọc Sở rất bất an, bàn tay đang bưng bát
canh của cô không khỏi siết chặt lại.
Rất lâu sau, anh mới mỉm cười bất lực:
“Sở Sở, em giải thích như vậy có phải là
không tin anh sẽ tin tưởng em sao?
“Không phải.” Đường Ngọc Sở khẽ lắc
đầu: “Em chỉ không muốn giữ chúng ta có
bất kỳ sự hiểu nhầm nào”
Có lúc, một chút hiểu nhầm cũng có thể
ảnh hưởng đến tình cảm của hai người, cô
muốn giữ bọn họ phải rõ ràng, không có một
chút khúc mắc nào.
Lục Triều Dương nhìn vẻ mặt nghiêm túc
của cô, trong lòng có chút lay động, anh
đứng dậy đi về phía trước, cầm lấy cái bát
của cô đặt lên chiếc tủ ở đầu giường, sau đó
ôm cô vào lòng, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt
ve mái tóc mềm mại của cô.
“Cô gái ngốc.” Anh khẽ nói: “Chúng ta sẽ
không có hiểu nhầm.”
Giọng nói của anh rất chắc chắn, Đường
Ngọc Sở nghe thấy vậy, trái tim đang bất an
mới dần dần ổn định lại.
“Triều Dương.”
“Em rất vui khi anh tin tưởng em như vậy.
Lục Triều Dương vừa nghe đã nghe ra có
gì đó không đúng, vì vậy, buông cô ra, cúi
đầu, giả vờ tỏ ra bất mãn nhìn cô: “Hóa ra
em vấn không tin anh sẽ tin tưởng em.”
“Đâu có?” Đường Ngọc Sở chột dạ sờ
mũi: “Em chỉ bày tỏ tâm trạng lúc này của
em mà thôi.”
“Cô gái ngốc” Lục Triều Dương cưng
chiều xoa đầu cô, sau đó hỏi: “Còn muốn ăn
canh cá nữa không?”
“Có, em còn muốn ăn cơm nữa.” Quét
sạch mây mù trong lòng, giọng nói của
Đường Ngọc Sở lại mang theo sự vui vẻ.
“Được.” Lục Triều Dương dịu dàng trả lời.
Nhìn dáng vẻ bận rộn của anh; vòng
cong trên khóe miệng Đường Ngọc Sở lại từ
từ mở rộng hơn, trái tim rạo rực.
Bên ngoài cửa sổ, bầu trời ở phía xa,
những ngôi sao đang tỏa sáng rực rỡ.
Đêm, yên tĩnh, xa xăm.
Ngày đầu tiên Ưng Tiếu Tiếu đến Thời
Thụy báo cáo đã gây ra chấn động không
nhỏ.
“Cô có biết chiếc túi trên tay cô ta bao
nhiều tiền?”
“Bao nhiêu? Rất đắt sao?”
“Nói vớ vẩn, đương nhiên là đắt rồi. Tôi
nhìn thấy trên tạp trí thời trang, hình như là
một chiếc túi phiên bản giới hạn của một
thương hiệu quốc tế, một chiếc đáng giá hai
năm tiền lương của cô. Còn có chiếc váy
trên người cô ta có thể lên đến mấy chục
triệu, còn có đôi giày cao gót kia cũng phải
lên đến mấy trăm triệu đó.”
“Trời ơi, cô ta mặc mấy trăm triệu trên
người, còn đến làm ở công ty chúng ta, có
phái là đầu cô ta bị úng nước không?”
Đổi lại là cô ta, có điều kiện như vậy thì
cần gì phải ra ngoài đi làm, chỉ cân nằm ở
nhà hưởng phúc thôi.
“Cô thì hiểu cái gì; cái này gọi là trải
nghiệm cuộc sống, hiểu không?”
“Tôi thật sự không hiểu những người có
tiền bây giờ có phải là đầu óc có bệnh
; không, lại thích đi trả nghiệm cuộc sống, về
quê sống không nói, còn ra-ngoài để đi làm.”
Lúc Tống An Kỳ đi qua quầy lễ tân, nghe
thấy tiếng hai cô gái ở quầy lễ tân đang thảo
luận.
Cô không khỏi có chút tò mò dừng lại, đi
đến hỏi: “Hai cô đang nói ai thế?”
-Chính là thư ký mới của tống giám đốc
đó.” Hai cô gái đang thảo luận rất rôm rả,
trực tiếp trả lời mà không quay đầu lại.
Đợi đến lúc bọn họ quay đầu lại, đã
không nhìn thấy người vừa đi đến hỏi bọn
họ.
“Lúc nấy chúng ta nghe nhầm sao?” Bọn
họ nhìn nhau.
Thư ký mới của tổng giám đốc không
phải là Tiêu Tiêu sao?
Vừa nghe thấy câu trả lời này, Tống An Kỳ
lập tức quay người bước nhanh về phía
thang máy.
Cô cũng giống như Sở Sở, không hiểu
một người theo đuổi tự do như Tiếu Tiếu tại
sao lại muốn đến Thời Thụy làm việc.
Lễ nào thật sự giống như Sở Sở nói, là vì
Lục Thanh Chiêu? Vì yêu sao?
Tống An Kỳ vừa đi vào thang máy, đã ấn
tầng có văn phòng của tổng giám đốc.
Cô phải đi xem tình hình của Tiêu Tiêu,
cô không yên tâm.
Mà lúc này trong phòng làm việc của
tổng giám đốc quả thật không quá yên tĩnh.
“Cô Ứng, cô đến đây để làm việc chứ
không phải đi xem mắt.”
Lúc Lục Thanh Chiêu nhìn thấy Ứng Tiêu
Tiêu đeo kình râm, mặc một chiếc váy liền
đang thịnh hành, cầm một chiếc túi phiên
bản giới hạn, đi đôi giày cao gót mười phân
đến phòng làm việc, Suýt nữa trượt từ ghế da
xuống đất.
Hóa ra những thứ này là cô muốn đi lên
sàn catwalk sao?
Ứng Tiêu Tiêu không vui khi nghe thấy
anh nói như vậy: “Sao? Tôi mặc như thế này
không được sao?”
-Đương nhiên là không được, đây là công
ty, cô mặc như này là muốn quyến rũ anh?”
Miệng lưỡi của Lục Thanh Chiêu vẫn độc
như trước.
Ứng Tiêu Tiêu lạnh lùng hừ một tiếng:
-Đù sao cũng không phải là quyến rũ anh.”
-Vậy thì tôi quá may mắn rồi.” Lục Thanh
Chiêu thở phào nhẹ nhõm: “Tôi thật sự lo
lăng cho người cô muốn quyến rũ.”
/414
|