CHƯƠNG 200: KHÔNG THỂ HỦY BỎ
Tống An Kỳ lau nước mắt, bất đắc dĩ nói
với Đường Ngọc Sở: “Ngọc Sở, sạu này đừng
dọa người ta như thế, nếu người mắc bệnh
tim thì sẽ bị cậu hù chết đó.”
Đường Ngọc Sở tự biết sai, ngoan ngoãn
gật đầu: “Tớ biết rồi. Lần sau tớ sẽ không
làm vậy nữa.”
Tống An Kỳ cười cười, sau đó nhìn về
phía Thẩm Tử Dục do dự nói: “Thẩm Tử Dục,
tình cảm là chuyện của chúng ta, anh đừng
để Ngọc Sở giúp anh nữa.”
“Ừ” Thẩm Tử Dục nhàn nhạt đáp.
Nếu không phải cô không đồng ý, sao
anh ta lại nói chuyện này với chị dâu chứ?
Thẩm Tử Dục nghĩ đến đây thì thở dài,
ánh mắt nhìn cô: “Em không muốn hẹn hò
với anh là vì thật sự không thích anh, hay là
có lo lắng chuyện khác?”
Đường Ngọc Sở cũng im lặng nhìn cô
chờ cô trả lời.
Cô nhìn Đường Ngọc Sở lại nhìn Thẩm
CHƯƠNG 200: KHÔNG THỂ HỦY BỎ | @ ‡ ) báo lỗi
Tử Dục, hơi mỉm cười nói: “Tôi không phủ
nhận mình có ấn tượng tốt với anh, nhưng
chuyện này không đủ để tôi gật đầu đồng ý. – ƒ
Hơn nữa cho dù tôi thật sự thích anh thì tôi
cũng không muốn anh và người ta âm †ï với
nhau vì mình, trong lòng tôi sẽ rất lo lắng.”
Cô đã nói rõ mình không muốn ở bên
cạnh anh ta.
Thẩm Tử Dục cười tự giêu: “Thì ra lànhư
vậy. Anh cũng không ép buộc em.”
Anh chưa bao giờ là một người đàn ông
quấn lấy người khác, nếu cô đã nói như vậy, |
anh ta cứ quấn lấy cô cũng rất mất phong |
độ.
Có lẽ Thẩm Tử Dục nhìn không ra được
sự Tống An Kỳ rầu rĩ trong lòng, nhưng
Đường Ngọc Sở lại nhìn thấy.
Cô thấy An Kỳ nói lời này thì sâu trong
đáy mắt là sự đau đớn mà cô ấy cho răng
mình đã che giấu rất tốt.
An Kỳ thích Tử Dục.
Nhưng cô ấy sợ hãi, sợ hãi kết quả của
tình cảm này giống như lần trước.
Ít nhất cô ấy cho rằng như thế.
Cô đưa tay nắm lất tay An Kỳ, cô ấy kinh
ngạc quay đầu nhìn cô, khi cô ấy nhìn thấy
sự thương tiếc trong mắt cô thì lập tức hiểu được.
Cô ấy nở nụ cười tự giễu, quả nhiên chị
em tốt là người hiểu mình nhất.
Hốc mắt cô không khỏi đau xót, cô chớp
mắt, sau đó áy náy nói với Thẩm Tử Dục: “Tôi
xin lỗi, Chủ tịch Thẩm.”
“Không cần xin lỗi, tình cảm vốn là hai
bên tự nguyện.” Thẩm Tử Dục cười, nụ cười
mang theo sự xa cách.
Đường Ngọc Sở cảm giác được sự thay
đổi giữa hai người thì trong lòng thở dài.
Rõ ràng hai người thích nhau, vì sao lại
bỏ lỡ chứ?
Như vậy rất đáng tiếc.
Đường Ngọc Sở thầm nuối tiếc, nhưng cô
cũng không thể xen vào chuyện tình cảm
của bọn họ.
Lúc cô nuối tiếc thì đột nhiên lóe lên một
suy nghĩ, ánh mắt Đường Ngọc Sở sáng lên,
sao cô lại quên chuyện kia chứ?
Vì thế cô nở nụ cười hỏi: “Tử Dục, cậu có
nhận được thư mời của Đường Hải không?”
“Có.” Thẩm Tử Dục gật đầu.
Nhận được thì tốt.
Đường Ngọc Sở nhìn về phía Tống An Kỳ,
lộ ra vẻ mặt đáng thương, cầu xin nói: “An Kỳ
yêu dấu, cậu giúp tớ một chuyện được
không?”
‘Chuyện gì?” Không biết vì sao Tống An
Kỳ có cảm giác không tốt.
Cậu giúp ta tham gia buổi lễ của công ty
giải trí Đường Hải, lúc cậu gặp Thân Ngải
Hân thì nói với cô ta là tớ muốn gặp cô ta.”
Thân Ngải Hân?” Tống An Kỳ nhíu mày:
“Diễn viên đã gửi video giúp cậu sao?”
Đường Ngọc Sở gật đầu: ‘Ừ, tớ muốn gặp
mặt cảm ơn cô ta.”
Nhưng…
Tống An Kỳ liếc mắt nhìn Thẩm Tử Dục,
cuối cùng dưới ánh mắt cầu xin của Đường
Ngọc Sở thì cô gật đầu đồng ý.
“Cảm ơn cậu, An Kỳ.” Đường Ngọc Sở
cảm động nhìn cô.
Tống An Kỳ cười cười, không nói gì.
Sau đó Đường Ngọc Sở lại dặn dò Thẩm
Tử Dục: “Tử Dục, đến lúc đó cậu đưa An Kỳ
đi, không cần tìm bạn cặp khác.”
Thẩm Tử Dục hứng thú gật đầu, anh ta
nhàn nhạt lướt qua Tống An Kỳ: “Chị dâu, nếu
không có việc gì thì em đi trước.”
“Cậu muốn về sao. Vậy cậu tiện đường
đưa An Kỳ về đi.” Đường Ngọc Sở nói.
Tống An Kỳ nghe vậy thì lập tức cầm túi
xách: “Vậy Ngọc Sở, tớ đi về trước.”
Cô vừa nhấc chân muốn đi thì nghe thấy
giọng nói Thẩm Tử Dục lạnh nhạt không
mang theo một chút tình cảm vang lên.
“Chỉ sợ không tiện lắm, có lẽ phó giám
đốc Tống phải đón xe về.”
Anh ta nói xong thì không nhìn hai người
phụ nữ sửng sốt, nhàn nhạt nói câu “Đi đây”
rồi nghênh ngang rời đi.
Tống An Kỳ nắm chặt túi xách, dường
như chỉ có như vậy mới có thể làm cho cô
không lộ ra sự đau lòng.
Cô quay đầu cười với Đường Ngọc Sở:
“Vậy Ngọc Sở, tớ tự đón xe về.”
Đường Ngọc Sở lấy lại tinh thần, lo lắng
nhìn cô: “Cậu không sao chứ?”
Tống An Kỳ nhún vai, buồn cười nói: “Tớ
có thể có chuyện gì chứ.”
“Nhưng…”
Đường Ngọc Sở còn muốn nói gì đó
nhưng Tống An Kỳ cắt ngang cô: “Không nói
nữa, tớ đi trước.’
“Tạm biệt!”
Đường Ngọc Sở nhìn cô rời đi thì thở dài,
hôm nay đúng là không làm được chuyện gì
tốt.
Nếu không phải tại vì gà mẹ là cô, bọn họ
cũng không đến mức biến thành cục diện
xấu hổ như thế.
Cô nghĩ vậy thì thở dài..
Lục Triều Dương đi vào phòng bệnh,
đúng lúc nhìn thấy cô thở ngắn than dài,
giống như một bà cụ non, vô cùng hài hước.
Anh đi qua xoa đầu cô, nhẹ giọng hỏi:
“Xảy ra chuyện gì?”
Đường Ngọc Sở bĩu môi: “Còn không
phải là chuyện của Tử Dục và An Kỳ sao.”
“Bọn họ sao vậy?” Lục Triều Dương cởi
áo khoác ra, tùy tiện đặt lên ghế.
“Chuyện tình cảm.”
Lục Triều Dương nghe vậy thì động tác
cởi nút tay áo dừng lại, nhíu mày: “Chuyện
tình cảm?”
Xem ra Lục Triều Dương không hề nghĩ
tới hai người kia lại đột nhiên nảy sinh tình
cảm với nhau?
Đúng vậy.” Đường Ngọc Sở cười “Haha’:
“Có phải anh không nghĩ tới đúng không?”
“Đúng thế.” Lục Triều Dương thản nhiên
gật đầu.
“Nói thật, em vốn không dám chắc chắn.
Nhưng hôm nay Tử Dục chủ động nói chuyện
với em, em cũng mới chắc chắn.”
Lục Triều Dương xắn tay áo lên, lộ ra
cánh tay gầy rắn chắc, sau đó anh ngồi
xuống mép giường ôm vai cô.
Đường Ngọc Sở ngoan ngoãn dựa vào
lòng anh, cô mím môi suy nghĩ, sau đó hỏi:
“Triều Dương, vợ sắp cưới của Tử Dục là
người thế nào?”
“Một cô gái bình thường. Nhưng lúc còn
trẻ ông nội của cô ta đi theo ông tôi, còn
từng cứu ông một mạng trên chiến trường,
cho nên ông tự mình quyết định chuyện này.’ –
Đường Ngọc Sở nghe vậy thì mở to mắt,
mối quan hệ với vợ chưa cưới như thế, sao
có thể sẽ dễ dàng hủy bỏ hôn ước chứ?
Vì thế, cô cẩn thận thử hỏi: “Triều Dương,
có thể hủy bỏ hôn ước được không?”
Lục Triều Dương im lặng, trái tim Đường
Ngọc Sở cũng dừng lại, cô cảm giác hình
như mình đã hỏi vấn đề không nên hỏi.
Một lúc lâu cô mới nghe anh nhàn nhạt
nói: “Với tính cách của ông tôi thì không thể
nào.”
Đây là đáp án năm trong dự đoán của
Đường Ngọc Sở, nhưng cô vẫn khó tránh –
khỏi thất vọng.
Lục Triều Dương cảm nhận được cảm
xúc của cô giảm sút thì nhướng mày: “Em
nghe thấy không thể hủy bỏ hôn ước nên rất
thất vọng sao?”
/414
|