CHƯƠNG 194: TRÁNH KHÔNG ĐƯỢC BỊ ĐÁNH MỘT TRẬN
Đường Ngọc Sở cảm giác như là mình đã
ngủ một giấc ngủ rất dài, lúc tỉnh dậy nhìn
thấy trần nhà trắng như tuyết, trong phút
chốc ý thức chập mạch, nhưng rất nhanh
tiếng kêu gào điên cuồng của Cố Ngọc Lam
chợt xuất hiện trong đầu của cô.
Cô nhớ đến bụng của mình bị Cố Ngọc
Lam đá một đá, rất đau, cực kỳ đau.
Sau đó cô không còn ký ức nữa.
Cô nhìn chằm chằm lên trân nhà một hồi
lâu, liếm liếm đôi môi khô khốc, chắc có lẽ
nơi này là bệnh viện.
Sau đó cô chậm rãi quay đầu lại.
Một gương mặt khôi ngô đập vào trong
mắt, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.
Sao Triều Dương lại ở đây?
Anh dựa vào mép giường ngủ thiếp đi,
cho dù là ngủ, lông mi của anh cũng nhíu lại,
có thể thấy được anh ngủ rất không yên ổn.
Là đang lo lắng cho cô chứ gì.
Cô muốn đưa tay ra vuốt nếp nhăn giữa
mi tâm của anh, lại phát hiện tay của mình
được nắm thật chặt.
Không khỏi mỉm cười bất đắc dĩ, trong
lòng lại ngập tràn cảm động.
Đồng thời cô cũng cảm thấy có lỗi, nếu
như không phải do cô đã không bảo vệ tốt
cho mình, anh cũng không cần phải lo lắng
như vậy.
Nhẹ nhàng thở ra một hơi, cô nhẹ giọng
kêu lên: “Triều Dương, Triều Dương…”
Trong lúc mơ mơ màng màng, Lục Triều
Dương loáng thoáng nghe thấy có người
đang gọi tên của anh, càng ngày càng rõ
ràng, anh nhận ra âm thanh đó là của Ngọc
Sở.
Anh mở mắt ra đối diện với đôi mắt dịu
dàng như nước, trái tim run lên, nhưng rất
nhanh đã kịp phản ứng lại…
Cô đã tỉnh rồi.
Anh ngồi thẳng người dậy, hai mắt khóa
chặt vào khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của
cô, nhẹ giọng hỏi: “Em có cảm thấy chỗ nào
không thoải mái hay không?”
Đường Ngọc Sở mỉm cười lắc đầu:
“Không có.”
Cho dù là không thoải mái thì cô cũng sẽ
nói là không có, cô không muốn để cho anh
lại lo lắng cho mình thêm.
Dù sao khi nghe thấy cô trả lời không có,
rõ ràng vẻ mặt đang căng thẳng của anh
cũng đã thả lỏng.
Đường Ngọc Sở quay đầu qua nhìn ra
bên ngoài cửa sổ, thấy ở bên ngoài vẫn tối
om, cô liền hỏi: “Bọn họ đều đã trở về rôi
hả?”
Biết cô đang hỏi đến bọn người Thanh
Chiêu, Lục Triều Dương gật đầu: “Ừ, anh đã
kêu bọn họ về nhà nghỉ ngơi rồi.”
Nói xong, anh điều chỉnh đầu giường cao
lên để cô nửa ngồi nửa nằm ở trên giường.
Hôm nay chắc là Tử Dục và An Kỳ cũng
đã bị hù dọa
Đường Ngọc Sở bất đắc dĩ cười cười,
mình bị thương mà lại làm cho mọi người
phải giật mình sợ hãi như vậy, cô cảm thấy
rất là có lỗi.
Có lẽ nhìn ra được tâm tư của cô, Lục
Triều Dương nắm chặt lấy tay của cô, dịu
dàng nói: “Không nên suy nghĩ nhiều như
vậy, chỉ cân em có thể bình an và khỏe mạnh
lại thì đây chính là an ủi tốt nhất đối với mọi
người.”
Đường Ngọc Sở lém lĩnh nhìn anh: “Vậy
thì em phải nhanh khỏe mới được.”
Lục Triều Dương nhẹ nhàng mỉm cười,
đôi mắt đen như mực của anh tràn ra ánh
sáng nhàn nhạt, đưa tay lên cưng chiều vuốt
vuốt mái tóc mềm mại của cô.
Đồn cảnh sát.
“Tại sao không thể nộp tiền bảo lãnh
chứ?” Bùi Hằng Phúc không hiểu hỏi cảnh
sát phá án.
Cảnh sát phá án nói chỉ tiết: “Cấp trên đã
ra lệnh, Cố Ngọc Lam cố ý đả thương người
khác, cũng làm cho người khác bị thương, đã
thuộc về phạm trù phạm pháp, mà người
thân của người bị thương lại dự định khởi tố
Cố Ngọc Lam, cho nên anh không thể nộp
tiên bảo lãnh cho cô ấy được.”
“Tôi muốn nộp tiền bảo lãnh, về chuyện
làm bị thương người khác, tôi sẽ bí mật giải
quyết với người nhà của người bị thương.”
Bùi Hằng Phúc rất kiên trì, anh ta thấy
không phải Đường Ngọc Sở chỉ bị Ngọc Lam
đá một đá hay sao, còn có thể bị thương ở
đầu được nữa, đó cũng chỉ là cố ý chỉnh
Ngọc Lam thôi.
“Xin lỗi, người bị thương từ chối giải
quyết riêng.” Cảnh sát phá án áy náy cười
một tiếng.
Bùi Hằng Phúc nhíu mày, Đường Ngọc Sở
có ý gì đây chứ?
“Tôi muốn gặp cấp trên của các người.”
Bùi Hằng Phúc nghĩ đến mối quan hệ của
anh ta với ba cũng không ít, có lẽ là có thể
dựa vào đó để nộp tiền bảo lãnh cho Ngọc
Lam ra ngoài.
“Thật sự xin lỗi.” Cảnh sát phá án lại khó
Xử cười một tiếng: “Đã trễ như vậy rồi, cấp
trên của chúng tôi đã nghỉ ngơi.”
“Nghỉ ngơi?” Bùi Hằng Phúc cúi đầu nhìn
đồng hồ, cười nhạo lên tiếng nói: “Bây giờ
cũng chỉ mới có hơn mười giờ, chỉ sợ là bây
giờ cấp trên của các anh đang trái ôm phải –
ấp trong bữa tiệc nào đó chứ gì”
Cảnh sát phá án nghe xong lập tức giận
tái mặt, nghiêm giọng nói: “Vị đồng chí này,
lời nói của anh liên quan đến tội phỉ bán,
mong anh nói chuyện cẩn thận một chút.”
Bùi Hằng Phúc càng cảm thấy buồn cười
hơn: “Sao vậy, dám làm mà không dám thừa
nhận à? Nói với cấp trên của các anh, nếu
như tôi không thể nộp tiền bảo lãnh chó vợ
sắp cưới của tôi ra ngoài, vậy thì tôi sẽ tung
tất cả chuyện xấu của ông ta ra ngoài”
Ánh mắt của anh ta nặng nề nhìn chăm
chằm vào người cảnh sát đó, dựa vào khí
thế, trong nháy mắt người cảnh sát đó liền
thấp hơn một đoạn, chỉ có thể tức giận khép
bản ghi chép lại bước nhanh đi ra ngoài.
Bùi Hằng Phúc ung dung lùi ra sau thành
ghế, anh ta biết là người cảnh sát đi ra ngoài
gọi điện thoại.
Chỉ một chốc lát sau cảnh sát liền trở về,
vẻ mặt không cam lòng nói: “Cấp trên của
chúng tôi nói anh có thể mang người đi.”
Bùi Hằng Phúc đứng dậy cong môi nói:
“Nói cám ơn với cấp trên của bọn anh dùm
tôi, hôm nào đó tôi sẽ mời ông ấy ăn cơm.”
Tiếp theo lấy một xấp tiền mặt từ trong
túi áo vest ra, ném lên trên bàn: “Đây là cho
anh, cảm ơn anh đã gọi điện thoại giúp cho TÔI.
Võ bả vai của người cảnh sát đó, Bùi
Hằng Phúc mang theo nụ cười đắc ý đi ra
ngoài.
Trong phòng giam nào đó, Cố Ngọc Lam
ngồi xổm dựa vào góc tường, đầu tóc rối bời,
quần áo lộn xộn, nhìn cực kỳ chật vật.
Hai tay cô ta ôm đầu gối, đôi mắt nhìn ra
bên ngoài xuyên qua kẻ hở của mái tóc đang
che gương mặt, trong mắt tràn đầy sợ hãi.
Mà đối diện của cô ta là mấy người phụ
nữ đang nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng nói
đến chỗ vui vẻ sẽ còn phát ra tiếng cười chói tai.
Cố Ngọc Lam biết mấy người phụ nữ đó
đều là gái của mỗi tụ điểm giải trí, bởi vì gây
chuyện cho nên bị nhốt lại.
Gái của tụ điểm giải trí bình thường đều
không đơn giản, hạng người gì mà chưa từng
nhìn thấy, tính tình cũng sẽ trở nên lưu manh,
lúc làm chuyện gì thì thủ đoạn cũng tàn nhẫn.
Cho nên lúc bọn họ nhìn thấy Cố Ngọc
Lam bị cảnh sát ném vào trong ngục, †rong
mắt của mỗi người đều hiện lên vẻ hưng phấn.
Đồ chơi đến rồi.
Cố Ngọc Lam không biết là mình trải qua
cái gì, chỉ biết là mình bị mấy người phụ nữ
này giãm đạp trên mặt đất, hết đấm rồi lại
đá, tóc bị kéo không ít.
Không phải là mình kêu khóc lớn tiếng
làm thu hút cảnh sát đang canh giữ, cô ta
nghĩ là tối hôm nay mình sẽ chết ở chỗ này
mất.
“Hằng Phúc, anh mau đến đây cứu em ra
ngoài đi, Hằng Phúc, Hằng Phúc…”
Cô ta thì thầm, vùi mặt vào giữa đầu gối,
nước mắt lặng lẽ chảy ra.
Cô ta không dám khóc thành tiếng, sợ
mấy người phụ nữ đó nghe được, tránh
không được lại bị đánh một trận.
Trong nháy mắt Bùi Hằng Phúc nhìn thấy
Cố Ngọc Lam, cả người đều ngây dại.
Cô gái xinh đẹp trước kia vẫn luôn ăn
mặc gọn gàng sạch sẽ, bây giờ lại cực kỳ
chật vật. Tóc tai rối bù, quần áo bị kéo rách
rưới, thảm hại nhất chính là gương mặt đang
sưng vù lên của cô ta đã nhìn không ra bộ
dạng của ban đầu.
“Hằng Phúc.”
Cố Ngọc Lam chạy nhào vào trong ngực
của anh ta, hai tay ôm chặt lấy eo của anh ta,
vùi mặt vào trong ngực của anh ta, lên tiếng
khóc lớn.
Bùi Hằng Phúc ngửi thấy một mùi hôi
khó ngửi, rất rõ ràng phát ra từ trên người
của Cố Ngọc Lam ở trong ngực.
Từ nhỏ đã sống an nhàn sung sướng, có
khi nào mà anh ta từng ngửi thấy mùi vị như
thế này, thiếu chút nữa là nôn ra ngoài.
Anh ta cúi đầu nhìn xuống mái tóc của
cô ta bết dính lại với nhau, trong mắt hiện lên
một tia ghét bỏ, nhưng mà anh ta vẫn cố
găng kiềm chế, giả vờ như có bộ dạng dịu
dàng mà nói: “Không khóc nữa, chúng ta về
nhà thôi.”
Cố Ngọc Lam ngửa đầu lên, gương mặt
thảm đến nỗi không nỡ nhìn thẳng lại đập
vào trong mắt của anh ta lần nữa, anh ta hơi
nhíu mày, che giấu vẻ chán ghét trong đáy
mắt rất tốt.
Dịu dàng nói một lần nữa: “Đi thôi, chúng
ta về nhà.”
/414
|