CHƯƠNG 192: NHẤT ĐỊNH PHẢI PHẪU THUẬT
Đau.
Rất đau.
Bên tai đều là âm thanh gào thét điên
cuồng của Cố Ngọc Lam, tiếng rống giận dữ
của Tử Dục, còn có tiếng kêu sợ hãi của An
Kỳ.
Đường Ngọc Sở ôm bụng dựa vào mép
bàn chậm rãi trượt xuống, ngồi xổm trên mặt
đất.
Rất đau, dọc theo bụng chậm rãi lan tràn
ra bên ngoài, ăn mòn tứ chi và toàn thân của
cô.
Thân thể không khống chế được mà phát
run, nước mắt rơi lã chả, cô thật sự rất đau,
đau quá.
“Ngọc Sở, có chỗ nào không thoải mái
không?”
Tống An Kỳ chạy đến ngồi xổm ở bên
cạnh của cô, giọng nói lo lắng.
“An Kỳ, bụng của tớ đau quá.”
Đường Ngọc Sở nâng gương mặt trắng
bệch lên, không có sức lực mà nói.
Vừa nhìn thấy vẻ mặt của cô trắng bệch,
Tống An Kỳ liền bị hù dọa, nhanh chóng la
lên: “Thẩm Tử Dục, Ngọc Sở bị thương rồi”
“Ngọc Sở, không sợ, để tớ gọi 114, không SỢ..
Tay của cô ấy run run lấy điện thoại di
động ra nhấn một hồi lâu mới gọi được.
Cô ấy khóc nói tình huống với người nhận
điện thoại, cũng liên tục hối thúc bọn họ phải
đến đây nhanh một chút.
Sau khi cúp điện thoại, cô ôm vai của
Đường Ngọc Sở để cô dựa ở trong ngực của
mình, nắm tay của cô thật chặt, muốn cho
cô thêm chút sức lực để chống đỡ.
Thẩm Tử Dục chưa từng đánh phụ nữ,
nhưng mà hôm nay anh ta đã làm trái
nguyên tắc.
Nhìn thấy chị dâu bị Cố Ngọc Lam bắt
nạt như vậy, sao anh ta có thể khoanh tay
đứng nhìn được?
Kéo Cố Ngọc Lam ra, anh không quan
tâm đi đến xem tình huống của chị dâu mà
là trực tiếp táng một phát lên trên mặt của
Cố Ngọc Lam, đánh cho cô ta bị ngã xuống
mặt đất.
Nhìn Cố Ngọc Lam nằm rạp dưới mặt đất
không nhúc nhích, anh ta cười lạnh: “Cố
Ngọc Lam, làm người thì không nên quá
đáng. Nếu như cô không sinh ra ý đồ xấu xa,
con của cô cũng sẽ không phải không còn,
với lại cũng sẽ không bị công ty hủy hợp
đồng, nói cho cùng tất cả đều là do cô gieo
gió gặt bão.”
– Nói xong, anh ta quay người lại, ánh mắt
chạm đến sắc mặt tái nhợt của Đường Ngọc
Sở, mi tâm nhíu lại thật chặt.
Anh ta nhanh chóng đi đến ngồi xuống,
không để ý đến vết thương ở trên lưng của
mình mà bế Đường Ngọc Sở lên.
Sau đó bước nhanh đi ra ngoài, Tống An
Kỳ theo sát ở phía sau của anh ta.
Thư ký nhìn thấy anh ta ôm người đi đến,
đều đồng loạt đứng lên ném ánh mắt tò mò
nhìn qua.
“Tiểu Lâm, báo cảnh sát đi, cho cảnh sát
mang người phụ nữ trong phòng làm việc
của tôi đi.”
Thẩm Tử Dục vừa đi lên phía trước vừa
trâm giọng dặn dò.
Thư ký Tiểu Lâm trả lời “vâng”, lập tức
cầm điện thoại di động lên gọi 110.
Đường Ngọc Sở được đưa vào trong
phòng phẫu thuật.
Tống An Kỳ ngồi trên ghế dài nhìn chằm
chằm vào ánh đèn đang sáng lên ở trên
phòng phẫu thuật, hai tay nắm chặt lại với
nhau đặt ở trước ngực, trong lòng rất sợ hãi
bất an.
Ngọc Sở hiền lành như vậy, chắc chắn sẽ
bình an không có việc gì đâu.
Cô ấy tự nhủ như thế này ở trong lòng.
Nhất định sẽ không có việc gì đâu.
Thẩm Tử Dục nói chuyện điện thoại xong
thì quay người lại, nhìn thấy khuôn mặt lo
lắng của cô, ánh mắt nhấp nháy, đi qua ngồi ˆ
xuống bên cạnh của cô.
“Chị dâu là một người dũng cảm lại kiên
cường như vậy, chắc chắn là không có việc
gì đâu.”
Anh ta nhẹ giọng nói.
Tống An Kỳ quay đầu lại liếc nhìn anh ta
một cái, khóe môi kéo lên: “Đúng vậy, chắc
chắn là Ngọc Sở không có bị gì đâu.”
Thẩm Tử Dục cho cô một nụ cười trấn
an, sau đó dịu dàng vuốt vuốt tóc của cô.
Tiếng bước chân dồn dập vang lên trên
hành lang yên tĩnh, Thẩm Tử Dục nhìn theo
âm thanh phát ra, chỉ nhìn thấy Lục Thanh
Chiêu và Ứng Tiêu Tiêu đang vội vàng chạy
đến.
“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Ứng Tiêu Tiêu vừa chạy đến liền hỏi ngay.
“Tiêu Tiêu…” Vừa thấy được bạn tốt,
Tống An Kỳ nhịn không được mà đỏ cả vành
mắt.
Ứng Tiêu Tiêu đi qua ôm lấy cô ấy: “An
Kỳ, có chuyện gì xảy ra vậy, sao Ngọc Sở lại
phải vào phòng phẫu thuật chứ?”
“Đúng vậy đó, Tử Dục, cuối cùng là có
chuyện gì vậy?” Lục Thanh Chiêu lo lắng hỏi.
Anh ta đang họp, đột nhiên nhận được
cuộc gọi của Tử Dục nói là chị dâu đã vào
bệnh viện, dọa đến nỗi anh ta phải ném hết
những cấp dưới của mình rồi nhanh chóng
chạy đến đây, trên đường đi còn vượt qua
mấy cái đèn đỏ.
“Tiêu Tiêu, đều là do Cố Ngọc Lam, là do
cô ta đã hại Ngọc Sở phải vào bệnh viện.”
Vừa nghĩ đến Cố Ngọc Lam đối xử với
Ngọc Sở như thế nào, Tống An Kỳ liền trầm
mặc: “Cô ta đã đá vào trong bụng của Ngọc
Sở, sau khi bác sĩ kiểm tra xong thì nói ổ
bụng chảy máu, nhất định phải phấu thuật.”
“Cố Ngọc Laml” Ứng Tiêu Tiêu cắn răng
nghiến lợi nói ra cái tên này, trong mắt cũng
nổi lên lửa giận dọa người.
“Mẹ kiếp! Lúc đó tôi không nên nghe
theo lời của chị dâu, nên giải quyết Cố Ngọc
Lam này, vậy thì sẽ không có chuyện như
ngày hôm nay.” Lục Thanh Chiêu đấm một
đấm lên trên tường, ảo não không thôi.
Anh ta với cả anh cả đều tôn trọng ý của
chị dâu, nhưng mà bọn họ đã quên mất Cố
Ngọc Lam là một người độc ác như thế nào,
quên mất chuyện cô ta đổ chuyện đứa bé bị ˆ
sinh non lên trên đầu của chị dâu.
Nói cho cùng là do bọn họ quá sơ suất rồi.
“Anh cả đâu rồi?” Thẩm Tử Dục hỏi.
Lục Thanh Chiêu quay đầu nhìn anh ta:
đụng lúc anh ấy đi ra ngoài thành phố họp
rồi, đang trên đường chạy về.”
Lục Thanh Chiêu nhíu mày lại: “Tử Dục,
sao tôi nhìn thấy cậu cứ không thích hợp
thế?”
Sắc mặt có chút tái nhợt, nhìn qua giống
như là đang kiềm chế cái gì đó.
Lời này vừa dứt, Tống An Kỳ ở bên cạnh
nghe thấy, cô ấy nhớ đến cảnh tượng mà
mình nhìn thấy khi bước vào phòng làm việc,
trái tim nhịn không được mà run lên, nhanh
chóng trả lời thay cho Thẩm Tử Dục: “Anh ấy
bị đồ chặn giấy nện vào trên lưng.”
“Đồ chặn giấy?”
Mi tâm của Lục Thanh Chiêu nhíu lại
chặt hơn, thăm dò hỏi: “Là cái đồ chặn giấy
của ông đưa cho cậu đó 3à?”
Thẩm Tử Dục “ừ” một tiếng: “Chỉ bị đập
một cái thôi, không có việc gì đâu.”
Đây chính là đồ chặn giấy được làm
bằng ngọc, trọng lượng cũng không nhẹ, bị
cái này đập vào sao không có việc gì được
chứ.
Lục Thanh Chiêu không tin, anh ta trực
tiếp tiến lên kéo áo sơ mi của anh ta lên.
Tống An Kỳ và Ứng Tiêu Tiêu hít vào một
ngụm khí lạnh, chỉ nhìn thấy trên tấm lưng
trắng của Thẩm Tử Dục có một mảng vết
bầm, tơ máu như đang hiện ra.
Nhìn thấy mà giật mình, tuyệt đối không
giống như không có việc gì.
“Tống An Kỳ, cô dẫn cậu ấy đi khám bác
sĩ đi” Lục Thanh Chiêu sợ là không chí bị
bầm thôi.
– Tống An Kỳ sửng sờ, lập tức đứng dậy:
“A, để tôi dẫn anh ấy đi.”
Nói xong, cô ấy đi đến đỡ Thấm Tử Dục,
ngước mắt lên đối diện với cặp mắt đen
nặng nề của anh ta, lập tức né sang một bên
đỡ anh ta đi vào trong phòng khám.
“An Kỳ”
Bước chân của Tống An Kỳ dừng lại,
quay đầu, chỉ nghe thấy Ứng Tiêu Tiêu trầm –
giọng hỏi: “Đây cũng là do Cố Ngọc Lam
làm?”
“Ừm, lúc đầu cô ta muốn đập vào người
của Ngọc Sở, may mắn là tổng giám đốc
Thẩm đã bảo vệ Ngọc Sở, cho nên mới bị
đập trúng.”
Ứng Tiêu Tiêu nắm chặt hai tay, trong
mắt liền ngưng tụ vẻ lạnh lùng: “Tớ sẽ không
bỏ qua cho Cố Ngọc Lam đâu.”
Cô ấy đã nhịn người phụ nữ đê tiện Cố
Ngọc Lam đó lâu rồi, đã nhiều lân chạm vào
điều cấm, lần này cô ấy tuyệt đối sẽ không
tùy tiện bỏ qua cho cô ta, phải đòi lại gấp đôi
những tổn thương mà cô ta gây ra cho Ngọc
Sở.
“Cô ta đã được đưa vào cục cảnh sát
rồi.” Thẩm Tử Dục nâng lên một nụ cười với ý
vị thâm trường, cô Ứng, chắc là cô biết phải
làm như thế nào nhỉ?”
Ứng Tiêu Tiêu cong môi cười lạnh:
“Đương nhiên là tôi biết.”
“Vậy thì tôi chờ hồi âm.”
Thẩm Tử Dục nhìn cô ấy một chút, sau
đó quay đầu nói với Tống An Kỳ: “Chúng ta đi
thôi.”
Tống An Kỳ nhìn Tiêu Tiêu một chút, sau
đó mới đỡ anh ta tiếp tục đi lên phía trước.
Dựa vào quyên lực của nhà họ Thẩm
trong giới quân sự và giới chính trị, muốn đối
phó với một Cố Ngọc Lam là chuyện dễ như
trở bàn tay.
Lục Thanh Chiêu giống như cười mà
không phải cười nhìn Ứng Tiêu Tiêu.
Ứng Tiêu Tiêu lạnh nhạt lườm anh ta một
cái: “Trước khác giờ khác.”
Lục Thanh Chiêu cười, nụ cười lại không
chạm đến đôi mắt đen lạnh lùng.
– “Vậy thì tính thêm cả tôi nữa.”
/414
|