CHƯƠNG 182: NƠI TRÁI TIM HỘI TỤ
“Gô ta không phải em gái của Cố Ngọc
Lam sao?”
“Đúng vậy, chính là cô ta. Thời gian
trước không phải có tin tức nói rằng Cố
Ngọc Lam cướp vị hôn phu của em gái
sao?”
“Tin tức này tôi biết! Cô em gái cũng
– thật đáng thương nhai”
“Nhưng đáng thương cũng không phải
lý do để cô ta hại người chứ, dù thế nào đi
nữa đứa trẻ cũng là vô tội.”
Xung quanh rất ồn ào, những tiếng bàn
tán liên tiếp tràn ngập lỗ tai Đường Ngọc
Sở, hai tay cô bất giác năm chặt. _
Cô rất muốn lớn tiếng biện minh cho
mình, Cố Ngọc Lam căn bản cũng không
phải do cô đẩy ngã, chính là do cô ta tự
ngã sấp xuống.
Nhưng mở miệng, lại không phát ra
được bất cứ tiếng nào.
Cô nhìn mười mấy cái miệng ở trước
mắt đang không ngừng đóng đóng mở
mở, đầu óc trở nên trống rỗng.
“Câm miệng!”
Hởi thở lạnh lùng đang đè nén lửa giận
. quát khẽ khiến cho tất cả mọi người run
lên một cái, cùng nhau ngậm miệng lại.
Ngôn Húc lạnh lùng như băng đảo mắt
nhìn qua tất cả những người kia, mỗi
người vừa chạm vào ánh của anh đều
nhịn không được mà sợ hãi cúi đầu thấp xuống.
Cuối cùng, ánh mắt dừng ở trên khuôn
mặt phân hận của Tiểu Ngải, môi mỏng
khẽ mở: “Cô nói là cô ấy đẩy ngã Cố Ngọc
Lam, là cô tận mắt thấy sao?”
Tiểu Ngải cắn chặt môi, không trả lời ~
anh ta. Có thể thấy rõ thân thể Tiểu Ngải
đang phát run.
Nếu không phải chị Ngọc Lam giao
phó cho cô ta, nói sau khi mọi chuyện xảy
ra nhất định phải nói là do Đường Ngọc
Sở đẩy ngã, nói không chừng cô ta đã
chạy trối chết.
“Nếu như không phải, phiên cô đưa ra
bằng chứng để chứng minh cô ấy đẩy ngã
người tal”
Tiểu Ngải vẫn không trả lời, lựa chọn
_ im miệng không nói.
Thấy cô ta không trả lời, Ngôn Húc
cười lạnh: “Nói cho Cố Ngọc Lam biết,
đừng tự mua dây buộc mình.”
Dứt lời, anh ta quay đầu nhìn Đường
Ngọc Sở, phát hiện đôi mắt vẫn luôn rạng
| rỡ của cô lúc này hoàn toàn mất đi vẻ
sáng ngời vốn có, ảm đạm đến mức khiến
cho người ta đau lòng.
Anh ta rất muốn tiến đến ôm thật chặt
cô vào trong lòng, nhưng anh ta vẫn còn lý
trí, không muốn gây thêm phiền phức cho cô.
Anh ta tự kiềm chế sự bốc đồng của
mình, thấp giọng nói bên tai cô: “Ngọc Sở,
chúng ta đi!”
Trần Lân ở bên cạnh nghe anh ta gọi
hai chữ “Ngọc Sở” liền kinh ngạc mở to
mắt, anh ta không nghe lầm đấy chứ!!
Lão đại lại có thể gọi một cô gái thân mật
như thết
Chẳng lẽ lão đại đã động tâm rồi?
Anh ta nhịn không được chăm chú
nhìn Đường Ngọc Sở thêm vài lần, ừm,
không thể phủ nhận, dáng dấp của cô ta
rất đẹp, không phải vẻ đẹp lộ liễu mà là vẻ
đẹp rất thoải mái, khí chất tươi mát sạch
sẽ, đúng là loại mà lão đại thích.
Thấy Đường Ngọc Sở vẫn còn ngây
ngốc đứng đấy, Ngôn Húc trực tiếp dắt tay
cô ra ngoài, Trần Lân thấy thế cũng nhanh
chóng đuổi theo.
Ở cửa ra vào, bọn họ thấy Lục Thanh
Chiêu chạy tới sau khi nghe tin.
Lục Thanh Chiêu nhìn thấy Đường
Ngọc Sở và Ngôn Húc đi ra, thật sự sửng —
sốt một chút, ánh mắt đảo qua tay bọn họ
đang nắm lấy nhau, sắc mặt chìm xuống.
Anh ta đưa tay kéo Đường Ngọc Sở ra
phía sau, sau đó khách khí xa cách hướng
Ngôn Húc nói: “Anh Ngôn, chuyện của chị
dâu tôi không cần anh phải lo lắng!”
Nói xong, cũng không đợi mấy người
Ngôn Húc kịp phản ứng, trực tiếp kéo
Đường Ngọc Sở rời đi.
Má ơi, lượng tin tức này có chút lớn
nha! Đường Ngọc Sở đã có chồng rồi!
Vậy lão đại…
Trần Lân thận trọng nhìn qua Ngôn
Húc, quả nhiên sắc mặt lão đại rất khó
coi, lạnh lùng nhìn về phía mấy người
Đường Ngọc Sở rời đi.
Trân Lân nhịn không được thở dài
trong lòng, lão đại tốt thật không dễ dàng
động tâm một lần, lại là phụ nữ đã có
chồng, thật sự là chưa xuất sư đã chết
nhai
“Chị dâu, mọi chuyện tôi đã nghe nói
rồi, chị không cần phải sợ, tôi và anh tôi sẽ
xử lý tốt mọi chuyện!”
Lục Thanh Chiêu vừa đi vừa nói, thỉnh
thoảng quay đầu nhìn Đường Ngọc Sở.
Tại sao lần nào cũng đúng lúc như
vậy? Mình cũng chỉ rời đi một chút, thế
mà lại xảy ra chuyện như vậy!
May là lần này chị dâu bình an vô sự.
Nhưng…
Ánh mắt Lục Thanh Chiêu bỗng nhiên
lạnh lẽo, lần này Cố Ngọc Lam vì hãm hại
chỉ dâu thật sự đã bỏ hết cả tiện vốn.
Ngay cả đứa con của mình cũng có
thể lợi dụng, trái tim ngoan độc đến mức
khiến cho người ta không thể tưởng được.
Có thể dự đoán được khi bọn họ trở về
thành phố Bắc Ninh, cục diện của chuyện
này sẽ được mở rộng đến mức nào?
Nhưng điều này không quan trọng, bây
giờ quan trọng nhất chính là chị dâu.
Anh ta nhất định phải nhanh chóng
đưa chị dâu về bên cạnh anh cả, bây giờ
cũng chỉ có anh cả mới có thể trấn an
được tâm trạng của cô ấy.
Thành phố Bắc Ninh.
“€on mẹ *l”
Tống An Kỳ tức giận quảng con chuột,
nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn màn
hình máy vi tính, trên đó là tin tức mới
nhất của ngành giải trí…
Em gái không cam lòng, tức giận đẩy
chị gái đến mức sinh non.
Tin tức phía dưới bình luận thiên về
một bên, đều chỉ trích tâm địa em gái quá
độc ác, thậm chỉ ngay cả đứa trẻ vô tội
cũng không buông tha.
Lại nói thẳng đến việc lúc ấy Bùi Hằng
Phúc chọn chị gái mà phản bội em gái,
chắc chắn là do tâm địa em gái quá xấu. :
Tống An Kỳ tức giận đến mức suýt
‘chút nữa hộc máu, bây giờ vẫn chưa có
bất cứ bằng chứng gì cho thấy là Ngọc Sở
đẩy ngã Cố Ngọc Lam, nhưng dân cư
mạng đã chọn đội, không hề sợ tự đánh .
.vào mặt họ.
Cô không thể không nghi ngờ đây là
do có người đang dẫn dắt lối đi của làn
sóng dư luận.
Nhưng bây giờ quan trọng nhất chính
là Ngọc Sở, gọi điện cho cô ấy mấy cuộc
đều tắt máy, cũng không biết bây giờ cô
ấy thế nào. :
Tống An Kỳ nhìn trên màn hình máy vi
tính, sắc mặt ngưng trọng,
Hi vọng lần này Ngọc Sở không bị tổn
thương!
Lục Thanh Chiêu lái xe thẳng đến bãi
đậu xe dưới tâng hầm của tòa nhà Hoàng
Đình, sau đó dùng thang máy chuyên
dụng của tổng giám đốc đi thẳng đến văn
phòng tổng giám đốc ở tầng hai mươi hai.
Tô Lân vừa nhìn thấy bọn hắn liên nói:
“Tổng giám đốc đang chờ anh ở bên
trong!”
Lục Thanh Chiêu nhẹ gật đầu, sau đó
đẩy cửa đi vào.
Sau khi Lục Triều Dương biết chuyện
xảy ra ở Thanh Thành, liền dừng tất cả các
công việc lại.
Anh đứng ở trước cửa sổ sát đất nhìn
bầu trời xanh thẳm, sắc mặt lạnh lẽo, môi
mỏng khẽ mím lại.
Ngọc Sở nói cô có thể tự giải quyết
những việc này, nhưng bây giờ xem ra,
anh không thể cứ khoanh tay đứng nhìn.
Đôi mắt nheo lại, lần này anh tuyết đối
sẽ không tha thứ cho mấy người phía cố
Ngọc Lam.
“Anh, chúng em đã trở về!”
Giọng nói của Lục Thanh Chiêu vang
lên từ phía sau.
Lưng cứng đờ, Lục Triều Dương từ từ
xoay người, ánh mắt nhìn thẳng vào
khuôn mặt nhỏ nhắn đang tái nhợt của
Đường Ngọc Sở, trong mắt đầy sự đau
lòng.
Giây phút nhìn thấy Lục Triều Dương,
nước mặt không hẹn trước mà rơi xuống.
Sự bàng hoàng bất an lòng giờ phút
này giống như tìm được nơi hội tụ, từ từ
bình tính lại.
Lục Thanh Chiêu rất thức thời quay
người ra ngoài, để không gian cho hai
người bọn họ.
Sau khi Lục Thanh Chiêu rời đi, Lục
Triều Dương cũng không khống chế được
tình cảm đang tràn đầy trong lòng mình
nữa, bước nhanh đi lên phía trước kéo cô
vào trong ngực.
“Thật xin lỗi.” Anh khẽ nói.
Là do anh không bảo vệ tốt cho cô
mới khiến cho cô bị sợ hãi lớn như vậy.
Đường Ngọc Sở vùi đầu trong ngực
anh, trái tim của cô vẫn luôn rất bất an từ
sau khi Cố Ngọc Lam ngã xuống.
Nhưng bây giờ, nhiệt độ quen thuộc,
mùi hương quen thuộc khiến trái tim cô
đều từ từ bình tĩnh trở lại, nhưng nước
mắt vẫn không cầm được mà chảy xuống.
Mà Lục Triều Dương cũng không nói
thêm điều gì, chỉ lắng lặng ôm cô, mặc
cho cô nghẹn ngào khóc rống lên trong
ngực mình.
Sau lưng, ánh chiều tà tràn vào phòng,
những đám mây đầy màu sắc rất xinh
đẹp, hình bóng hai người ôm nhau trở
thành một bức tranh vô cùng đẹp mắt
dưới khung cảnh đẹp như vậy.
/414
|