CHƯƠNG 172: CÓ NGƯỜI HẠ THUỐC VỚI CÔ.
Khi Đường Ngọc Sở tỉnh dậy, mở mắt
ra nhìn thấy hoàn cảnh xa lạ, cô giật mình
ngồi thẳng dậy.
Vén chăn ra, khi nhìn thấy quần áo trên
người mình hoàn hảo như ban đầu, cô thở
phào nhẹ nhõm.
Khi xác nhận mình không có xảy ra
chuyện gì xong, cô mới đánh giá căn
phòng này.
Căn phòng rất lớn, phong cách trang
trí bằng gam màu tối, đơn giản và trâm ổn,
đây là phòng của một người đàn ông.
Vậy tại sao cô lại ở đây?
Tất cả những ký ức vê đêm qua lại
hiện về trong tâm trí, kể từ khi tham gia
bữa tiệc đến khi Lục Thanh Chiêu bị tông
vào, lại gặp fan girl Thân Ngải Hân.
Thân Ngải Hân!
Đôi đồng tử đột nhiên co lại, hình như
là mình uống ly rượu mà cô ta mang tới
xong, chuyện sau đó thì không nhớ nữa.
“Chị Ngọc Sở, xin lỗi, tôi cũng là bất
đắc dĩ thôi. Chị muốn trách thì trách bọn
người Tô Nhã An đi.”
Lúc đó cô còn lưu lại một tỉa lý trí, hình
như cô đã nghe thấy Thân Ngải Hân nói
một câu như vậy.
Còn việc có phải thật sự đã nói như
vậy hay không, cô không rõ nữa.
Nếu như bọn người Tô Nhã An muốn
hại cô, vậy cô cũng không thể không xảy
ra chuyện gì hết a? Hơn nữa, đáng lẽ cô
cũng không ở chỗ này?
Nhưng mà bây giờ không phải lúc để
suy nghĩ mấy vấn đề này, bây giờ điêu nên
quan tâm là, bọn người Triều Dương
không tìm được cô, bọn họ chắc chắn là
rất lo lăng.
Nhưng cô bây giờ đang ở đâu đây?
Mang theo nghi hoặc như vậy, cô
xuống giường, đôi chân trần giẫm lên
thảm lông cừu mềm mại, đi đến bên cửa
sổ, kéo rèm cửa nặng nề ra, ánh sáng mặt
trời chói mặt lập tức tràn vào cả phòng.
Ánh sáng đột ngột khiến cô khó chịu
mà đưa tay lên che nắng, khi dịu đi rồi cô
mới từ từ hạ tay xuống nhìn ra ngoài cửa sổ.
Một tòa nhà tráng lệ đập vào mắt cô,
ánh nắng chiếu vào bức tường kính của
nó phản chiếu ra ánh sáng rực rỡ.
Đó là sản nghiệp dưới quyền của nhà
họ Lục, tòa nhà mang tính bước ngoặt của
thành phố Bắc Ninh- Tòa nhà Đỉnh Thịnh.
Vậy, vị trí mà cô đang đứng bây giờ
chắc là Ngự Cảnh Trung Đình ở đối diện
với nó xa xa, tòa nhà căn hộ sang trọng
với mỗi mét vuông là vài trăm triệu.
Sau khi xác định vị trí của mình, cô
quay lại bên giường, bắt đầu lục tìm điện
thoại di động của mình.
Không tìm được gì cả.
Điện thoại di động của cô vốn không
có ở đây.
Cô chán nản ngồi xuống mép giường,
phiền não mà vò đầu bứt tóc.
Vốn định trực tiếp gọi cho Triều Dương
nói cô đang ở đâu, như vậy thì anh có thể
đến cứu cô ra ngoài.
Bây giờ xem ra là không thể rồi.
Vậy thì…
Cô ngước mắt nhìn cánh cửa phòng
đang đóng chặt, nhíu mày, không biết là ai
đã đưa cô đến đây? Đó sẽ là người như
thế nào? Có phải giống như Tô Nhã An,
muốn gây bất lợi cho cô không?
Nghĩ đến đây, cô vốn đang bình tĩnh,
bây giờ không khỏi có chút hoảng loạn.
Nếu như thật sự là người giống như Tô
Nhã An, vậy tình hình của cô sẽ rất nguy
hiểm.
Cô phải tìm cách ra khỏi đây.
Lúc-cô đang cực khổ suy nghĩ xem
nên làm thế nào để ra khỏi đây, thì cửa
phòng mở ra.
Nghe thấy tiếng động, cô cảnh giác
mà ngẩng đầu nhìn về phía cửa.
Một người đàn ông thân hình cao lớn
đi vào, khi nhìn thấy dung mạo của người
đàn ông, cô kinh ngạc mà đứng dậy.
“Sao lại là anh?!” Vẻ mặt cô chấn kinh.
Người đàn ông đi vào chính là nam
chính trong buổi họp báo ngày hôm qua –
Ngôn Húc.
Ngôn Húc chậm rãi đi đến trước mặt
cô, mỉm cười ôn hòa: “Là tôi thì rất kinh
ngạc sao?”
Anh hỏi câu này không phải phí lời lắm
sao? Cô và anh căn bản không quen biết,
nhiều nhất là cô có coi qua phim truyền
hình của anh ta thôi, cho nên có thể
không kinh ngạc được sao?
“Tại sao tôi lại ở đây?” Đường Ngọc Sở
cũng không hàm hồ, trực tiếp dứt khoác
đi thẳng vào vấn đề.
“Có người hạ thuốc với cô, tôi đã cứu cơ.
Câu trả lời đơn giản và ngắn gọn đã
làm sáng tỏ những gì đã xảy ra đêm qua.
Tối hôm qua, cô đã bị ánh mắt trong
sáng sạch sẽ của Thân Ngải Hân lừa gạt,
tưởng răng đã thực sự gặp được fan girl
của mình, nhưng không ngờ lại là một fan
girl giả mạo có mưu đồ bất chính.
Nếu như không phải anh ta ra tay
tương trợ, có lẽ bản thân mình lúc này
không biết đang ở trong khổ cực lầm than
như thế nào rồi.
Trong lòng hoảng sợ, cô nhìn Ngôn
Húc với vẻ cảm kích: “Cảm ơn anh, nếu
không có anh, tôi thật không dám nghĩ
hậu quả sẽ như thế nào nữa.”
Nghĩ đến tối qua nếu như không phải
mình luôn chú ý đến cô, anh ta cũng căn
bản không biết mấy người đó vậy mà lại
làm ra chuyện như vậy với cô.
Tô Nhã An, Bùi Hằng Phúc, Cố Ngọc
Lam, Lâm Thành, Thân Ngải Hân, mấy
người này anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua
từng người một.
Đáy mắt hiện lên một tia hung hãn
khát máu, nhưng rất nhanh liền bị che đi,
đổi thành ý cười nhàn nhạt, thanh âm anh
ôn hòa mà nói: “Không cần cảm ơn.”
Đường Ngọc Sở mỉm cười đáp lại, sau
đó mím môi, do dự một hồi rồi hỏi: “Anh
Ngôn, có thể cho tôi mượn điện thoại của
anh một chút không?”
“Tôi muốn gọi một cuộc điện thoại
báo bình an.” Cô bổ sung thêm một câu,
cô lo mình mà không liên lạc với Triêu
Dương nữa, chỉ e anh sẽ lật cả trời đất Bắc
Ninh lên mất.
“Cô đợi tôi chút.”
Nói xong, Ngôn Húc quay người ra
khỏi phòng, không lâu sau thì lại quay về
phòng, trên tay có thêm một cái điện
thoại.
Anh đưa điện thoại cho cô, cô nói
‘cảm ơn rồi vội vàng nhận lấy.
Cầm lấy điện thoại đi đến bên cửa sổ,
cô gọi vào số mà mình đã thuộc năm lòng
trong não.
Chuông reo một cái, điện thoại liên
được nhấc máy.
“Ngọc Sở.” Thanh âm sốt sắng truyền
đến.
Nghe thấy thanh âm quen thuộc, đầu
mũi Đường Ngọc Sở chợt chưa xót, nghẹn
ngào gọi một tiếng: “Triều Dương.”
Ngôn Húc đứng ở không xa nghe thấy
hai chữ “Triều Dương, sắc mặt trầm xuống `
vài phần, đôi mắt phượng xinh đẹp hiện
lên một ánh sáng không biết gọi tên.
“Ngọc Sở, em ở đâu?”
Đường Ngọc Sở ngước mắt nhìn sang
tòa nhà Đỉnh Thịnh, đáp: “Em ở Ngự Cảnh
Trung Đình.”
Đường Ngọc Sở nói chuyện tối qua
cho Lục Triều Dương nghe, anh nghe
xong, chỉ nói một câu: “Đến dưới lâu đợi
anh, anh lập tức qua đón em.”
“Ừm. Em đợi anh.” Cô ngoan ngoãn trả
lời, sau đó cúp điện thoại.
Nhấc tay lau lau vệt nước mắt, cô quay
người lại, mỉm cười ngại ngùng với Ngôn
Húc: “Tuyến lệ hơi phát triển, cho nên…”
Cô bất lực nhún nhún vai, Ngôn Húc
nhìn chằm chằm vào cô, ở nơi sâu thẳm
trong đáy mắt hiện lên cảm xúc nhạt
nhòa, anh mỉm cười một cái: “Người phụ
nữ dễ rơi nước mắt có trái tim mềm yếu
hơn bất cứ ai.”
Giống như cô bé nhỏ luộn khóc vì
những con vật nhỏ kia.
“Anh Ngôn Húc, chim nhỏ chết rồi.”
Cầm lấy thân xác lạnh băng của con chim
nhỏ đã chết, cô bé nhỏ như búp bê sứ
khóc sướt mướt.
“Anh Ngôn, anh Ngôn…”
Ngôn Húc đang chìm đắm trong ký ức
quá khứ, nghe thấy có người gọi mình,
chợt tỉnh hồn lại, bắt gặp một đôi con
ngươi tràn đầy lo lắng.
Có chút sững sờ, nhưng rất nhanh anh
liền phản ứng lại, mỉm cười ôn hòa: “Tôi
không sao.”
Đường Ngọc Sở căn môi, sau đó hỏi:
“Tôi có thể đi không?”
Biết rõ rằng sau khi tỉnh lại cô sẽ đị,
nhưng Ngôn Húc vừa nghe thấy cô nói
phải đi rồi, đáy mắt chợt lóe qua một tia
ảm đạm, ngay cả nụ cười trên mặt cũng
trở nên có chút miễn cưỡng.
“Được, tôi đưa cô xuống dưới.”
“Cảm ơn.”
Đường Ngọc Sở mỉm cười cảm kích
với anh.
Anh cười cười không nói gì, sau đó
quay người bước ra ngoài trước.
Nhìn bóng dáng thon dài của anh,
Đường Ngọc Sở khẽ cau mày, không biết
có phải do mình nhạy cảm không, sao cô
lại cảm thấy cảm xúc của anh đột nhiên
trầm xuống vậy?
Không lẽ vì cô phải đi sao?
Ngay lập tức, cô cảm thấy suy nghĩ
của mình có chút nực cười, bọn họ không
phải người thân cũng chẳng phải cố nhân,
sao có thể vì cô đi mà không vui chứ?
Bĩu môi, cô vội vàng đuổi theo.
/414
|