Editor: Masha
Hạ Sơ Lam nhìn Cố lão phu nhân gương mặt rất hiền từ không sai biệt lắm với tổ mẫu trong nhà, tâm tình đang treo mới tạm thời buông xuống. Không ngờ đối phương mở miệng hỏi như vậy nàng lại khẩn trương lên.
Cố Hành Giản cầm chén trà quơ quơ, đạm nhiên nói: “Việc này rất quan trọng sao?”
“Đương nhiên quan trọng.” Cố lão phu nhân ra vẻ ngang ngạnh, “Con là Tể tướng, đủ loại quan lấy làm gương. Bao nhiêu người đang nhìn con? Nương cũng không yêu cầu con cưới quý nữ cao môn đại hộ gì, nhưng ít ra xuất thân cũng phải nói với người được.”
Sau khi Cố Hành Giản tựa lưng vào ghế ngồi, hơi nghiêng đầu nhìn về phía lão phu nhân. Hắn thực gầy, trên mặt như mang theo vài phần lãnh lệ. Lão phu nhân bị ánh mắt như sương tuyết nhìn, ngón tay hơi run. Lại là bộ dáng lạnh nhạt mà đề phòng, hắn trở lại Cố gia nhiều năm như vậy, vô luận thế nào cũng không làm nóng được tâm hắn.
Cố Cư Kính vội vàng nói: “Tam thúc Hạ cô nương ở Lâm An thị thuyền tư nhậm chức phán quan, đệ đệ cũng vừa thi đậu Thái Học.”
Cố Tố Lan cười nhẹ: “A huynh đang nói giỡn à? Vị này chính là Tể tướng, hắn muốn cho ai làm quan, còn không phải chỉ động một ngón tay? Còn Thái Học, mỗi năm đào thải rất nhiều người, thi đậu vào cũng không đại biểu về sau có thể làm quan. Nhà chúng ta không thể lại kết thân thích lung tung rối loạn gì nữa, vẫn nên nói rõ ràng mới tốt.” Nói xong, ả cố ý vô tình liếc Tần La một cái.
Tần La cúi đầu, tay nắm chặt khăn. Điều kiện đưa nàng vào cửa là Cố Cư Kính giúp nàng giải quyết chuyện sinh ý trong nhà. Mấy năm nay Tần La đấu tranh để người trong nhà không được đề đạt bất luận yêu cầu gì với Cố gia nữa, nháo đến phụ huynh có thành kiến rất lớn với nàng, nói nàng không quan tâm nhà mẹ đẻ chút nào.
Nhưng nàng chỉ nghĩ cùng Cố Cư Kính đơn giản ở bên nhau, không hề muốn coi hắn là công cụ kiếm tiền cho Tần gia. Cho nên hầu như không hề lui tới với người nhà.
Tất cả Cố Cư Kính đều nhìn thấy, Tần La gả cho hắn mấy năm nay, yêu cầu gì cũng chưa từng nói. Hắn trấn an vỗ vỗ mu bàn tay Tần La, không vui trừng mắt nhìn Cố Tố Lan: “Muội nói chuyện kì vậy? Luận bối phận, A La là tẩu tử muội, muội nói chuyện chú ý chút.”
Cố Tố Lan bĩu môi, cảm thấy mình không nói sai, huynh trưởng cũng quá giữ gìn Tần La. Nữ nhân này nọ đều muốn leo lên Cố gia hưởng vinh hoa phú quý, nếu không hà tất tuổi còn nhỏ đã muốn gả cho nam nhân lớn tuổi như vậy? Ả đã quên chính ả chỉ là gái lỡ thì ăn vạ Cố gia không đi, chỉ dựa vào huynh trưởng nuôi dưỡng. Ả trước mặt người khác đầy phong quang, lui tới đều là vài quý phụ nhân, tất nhiên chướng mắt Tần La gia đình bình dân.
“Được rồi, hai người các ngươi đều nói ít đi một chút. Ta hỏi nhà cô nương này, các ngươi ầm ĩ cái gì?” Cố lão phu nhân đè huyệt Thái Dương, thấy Hạ Sơ Lam không nói một lời, hơi nhíu mày, “Cô nương vì sao không nói lời nào?”
Hạ Sơ Lam nhớ rõ Cố Hành Giản dặn dò, cho nên vẫn luôn trầm mặc. Trước mắt lão phu nhân hỏi như vậy, chỉ phải mở miệng nói: “Lão phu nhân, ta năm nay mười bảy tuổi, trong nhà làm kinh thương.” Hiện giờ nàng thấy những việc này giấu diếm cũng vô dụng chi bằng đơn giản thoải mái hào phóng nói rõ ràng.
Cố lão phu nhân chấn động một chút, hoàn toàn không ngờ cô nương khí chất không tầm thường như thế lại xuất thân thương hộ. Sắc mặt bà lập tức không tốt. Con trai của bà là Tể tướng đương triều, cưới nữ nhi thương hộ, truyền ra còn mặt mũi gì? Về sau sao bà còn có thể diện lui tới phu nhân nhà người khác?
Bà trầm mặt xuống, bầu không khí trong phòng liền cứng ngắc.
Cố Tố Lan ban đầu đã cảm thấy kỳ quái, nếu gia thế không có gì trở ngại, vì sao huynh trưởng muốn giấu diếm, hiện giờ nghe được là nữ nhi thương hộ, mới bừng tỉnh đại ngộ. Gia môn như vậy, còn vọng tưởng gả cho Tể tướng? Hơn nữa sinh ra bộ dáng hồ mị, cũng không biết hạ mê hồn dược gì cho Cố Hành Giản, hắn lại muốn cưới nàng.
“Nương, thật đúng là ai cũng dám bấu víu nhà Cố gia chúng ta.” Ả cười nhạo một tiếng, vẻ mặt khinh miệt.
“Ta là ta, có quan hệ gì với ngươi đâu?” Cố Hành Giản lạnh lùng trả lời.
Cố Tố Lan sắc mặt cứng đờ, mạnh đứng lên: “Cố Hành Giản, dù nói thế nào ta cũng là tỷ tỷ ngươi, ngươi đây là thái độ gì? Đừng cho là mình làm Tể tướng có thể không coi ai ra gì. Ta chẳng lẽ không vì tốt cho ngươi? Ngươi cưới nàng, liền trở thành trò cười cho đủ loại quan lại, làm cho cả gia tộc hổ thẹn! Thể diện bản thân ngươi có thể không cần, đừng liên lụy chúng ta bị người chỉ chỉ trỏ trỏ!”
Cố Hành Giản hơi khép hạ đôi mắt, nắm chặt Phật châu trong tay, không chút khách khí nói: “Ngày mai ta có thể nói với bên ngoài, đoạn tuyệt tất cả quan hệ với ngươi.”
“Ngươi!” Cố Tố Lan tức giận đến dậm chân, đôi tay nắm chặt thành quyền, “A huynh, ngươi xem hắn nói cái gì kìa!” Tuy rằng ả không thích Cố Hành Giản, nhưng có ba chữ Cố Hành Giản đỉnh đỉnh trên đầu, ả mới có thể hoành hành.
Cố Cư Kính nhíu mày nói: “Ngươi đừng quên ca ca ngươi là ta cũng là thương nhân, ngươi dựa vào cái gì khinh thường thương hộ? Chỉ cần đệ đệ thích, ta đồng ý.”
Cố Tố Lan bị Cố Cư Kính bịt miệng, không cam lòng ngồi xuống, lại chuyển hướng Cố lão phu nhân cầu cứu. Nhưng Cố lão phu nhân cảnh cáo nhìn ả một cái, ả tìm không ra người hát đệm, tức giận cúi đầu ăn quýt.
Cố lão phu nhân vốn nghĩ trực tiếp mở miệng cự tuyệt việc hôn nhân này, nhưng xem thái độ hai anh em Hành Giản, lời đến bên miệng lại mạnh mẽ nuốt trở vào. Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên Cố Hành Giản dẫn cô nương tới cửa, còn vô cùng giữ gìn. Không mừng thì không mừng, không thể mới giáp mặt lại náo loạn để quan hệ cứng ngắc.
Trong khoảng thời gian ngắn, nhà chính thực an tĩnh, không có người nói chuyện. Cố Gia Thụy bò đến bên cạnh lão phu nhân, dùng tay đẩy chân lão phu nhân, đem nắm tay tự cắn ướt đẫm cho bà xem, toét miệng cười.
Lão phu nhân giơ tay vuốt đầu nhỏ của bé, như suy tư gì.
Cố Hành Giản lạnh lùng liếc mắt nhìn Cố Tố Lan, không nghĩ lưu lại lâu. Hắn mang Hạ Sơ Lam tới cửa, vốn chỉ là thông báo một tiếng, cũng không nghĩ cần bọn họ đồng ý. Nhiều năm như vậy hắn đều một mình một người, nhân sinh đại sự đương nhiên cũng do chính hắn làm chủ.
Hắn kéo Hạ Sơ Lam lên, lãnh đạm cáo từ, sau đó liền ra ngoài.
Cố Cư Kính vội vàng đứng dậy đuổi theo, Tần La cũng lấy cớ rời đi, còn bảo ma ma ôm Cố Gia Thụy đi. Tứ cô này thật quá không biết trời cao đất dày.
Họ đi rồi, Cố Tố Lan mới nói: “Nương, vừa rồi ngài sao không giúp đỡ con? Hay ngài thật sự đồng ý để một nữ nhi thương hộ vào cửa?” Ả đã có một thương hộ nữ làm nhị tẩu, không muốn lại có một thương hộ nữ làm đệ muội. Cố gia hai nam nhân, như thế nào đều thua trên người thương hộ?
“Ta sao có thể đồng ý? Nhưng con một người có thể nói lại hai huynh đệ bọn họ sao? Tính tình đệ đệ con, con không phải không biết. Càng nói khó nghe càng kích thích hắn, hắn càng cố chấp. Con làm như vậy vô dụng.” Cố lão phu nhân xụ mặt nói.
Cố Tố Lan nghĩ thầm, quả nhiên gừng càng già càng cay, liền hỏi: “Vậy nương có biện pháp nào?”
“Con đừng vội, trước điều tra cô nương kia chi tiết rành mạch, sau đó chúng ta lại tính toán.”
Cố Tố Lan liên tục đáp ứng, lập tức đứng dậy ra ngoài làm.
……
Cố Hành Giản khó được một lần về nhà, lại nháo đến tan rã trong không vui. Cố Cư Kính đuổi theo Cố Hành Giản nói: “Nương bên kia ta lại khuyên nhủ. Tính tình Tố Lan luôn luôn nghĩ sao nói vậy, đệ đừng để trong lòng.”
Cố Hành Giản trầm mặc không nói lời nào, đã không vui tới cực điểm. Cố Tố Lan nếu không phải thân tỷ tỷ một mẹ đẻ ra, hắn thật sự sẽ giết chết xong việc.
Hạ Sơ Lam cũng không nghĩ đến Cố Tứ nương tử lại nói chuyện với Cố Hành Giản như vậy, như nói với địch nhân, chỗ nào như người một nhà? Hạ gia tuy rằng cũng có rất nhiều vấn đề, nhưng đối mặt thời điểm khó khăn, vẫn có thể bện thành một sợi dây thừng bền chắc. Giữa huynh đệ tỷ muội, lãnh đạm thì lãnh đạm, sẽ không giương cung bạt kiếm như thế.
Nàng bỗng nhiên cảm thấy, Cố Hành Giản thực đáng thương.
Chờ bọn họ ra ngoài cửa, Lục Bình đã sớm chờ ở chỗ đó, thần sắc nôn nóng.
Hắn nhìn thấy Hạ Sơ Lam, bước vội tiến lên, cầm thư trong tay giao cho nàng: “Cô nương, ngài mau nhìn xem.”
Đỗ thị viết hai phong thư, một phong gửi Hạ Bách Thanh, một phong gửi Hạ Sơ Lam. Hạ Bách Thanh đã mở ra nhìn, biết Hạ gia xảy ra đại sự. Nhưng hiện tại ông đang giữ chức quan, huống chi vừa mới nhận nhiệm vụ, không có khả năng xin nghỉ. Ông suy đoán nội dung Đỗ thị viết cho Hạ Sơ Lam đại khái cũng không khác mấy, lập tức tống cổ Lục Bình tới Cố gia đưa thư.
Hạ Sơ Lam nói một tiếng với Cố Hành Giản, một mình đi đến bên cạnh xem thư, vừa xem vừa nhíu mày. Hàn thị này thế nhưng lá gan lớn như vậy! Hạ Sơ Lam lúc gần đi để Vương Tam Nương coi chừng trướng mục trong nhà, cho rằng không cho các nàng sử dụng tiền trong nhà sẽ không có việc gì. Nhưng Hàn thị lại lấy danh nghĩa Tiêu Âm đi chất kho mượn một số tiền lớn. Bây giờ không trả được, cuối cùng còn không phải muốn Hạ gia lấp vào sao?
Nữ nhân này thật đúng là xem thường nàng! Hạ Sơ Lam nắm giấy viết thư, chỉ cảm thấy một cỗ lửa giận thiêu đốt ở trong ngực. Ngu xuẩn đến bực này!
Cố Hành Giản quan sát thần sắc của nàng, khẳng định Hạ gia đã xảy ra chuyện. Còn chưa chờ hắn mở miệng dò hỏi, Hạ Sơ Lam đã chủ động đi tới nói: “Ngày mai, ta phải về Thiệu Hưng một chuyến.”
“Xảy ra chuyện gì?” Cố Hành Giản hỏi, “Có cần ta hỗ trợ gì không?”
Hắn chờ mong nàng nói tất cả sự tình cho hắn. Vậy chứng minh nàng cần hắn, thậm chí ỷ lại hắn. Mà hắn cũng vui lòng giúp nàng giải quyết bất kì chuyện gì.
Nhưng Hạ Sơ Lam lập tức lắc đầu: “ Tự ta có thể giải quyết. Nơi này cách phủ đệ ngài tương đối gần, thương thế ngài còn chưa tốt hẳn, mau trở về nghỉ ngơi đi. Lục Bình sẽ đưa ta trở về.”
Cố Hành Giản không miễn cưỡng, gật đầu: “Xe ngựa này để cho nàng dùng.”
Lúc Hạ Sơ Lam bọn họ đến Lâm An, xe ngựa là đi thuê. Thời này ngựa chính là đồ vật tinh quý. Nàng nghe Cố Hành Giản nói như vậy, theo bản năng muốn từ chối, lại nghe Cố Hành Giản thấp giọng nói: “Không thể cự tuyệt.”
Hạ Sơ Lam ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt hắn u trầm, như một mảnh biển rộng. Cái gì cũng nhìn không thấu, thực dễ dàng bị lạc trong đó.
Cố Cư Kính ở bên cạnh xen miệng: “Đệ đệ nói để cô dùng, cô cứ dùng đi. Đệ ấy là Tể tướng, còn có thể thiếu một chiếc xe ngựa?” Nha đầu này chắc là mấy năm nay một mình đảm đương một phía, thói quen không cầu người. Hắn cảm thấy nữ tử độc lập kiên cường là chuyện tốt, nhưng ở trước mặt nam nhân, đặc biệt là nam nhân cường đại này, yếu thế vẫn tốt hơn.
Hạ Sơ Lam nghĩ Cố Hành Giản cũng là có hảo ý, không từ chối nữa. Nội tâm nàng thật sự nhớ Hạ gia, muốn chạy về thương lượng cùng tam thúc. Vì thế sau khi cáo từ hai người liền ngồi lên xe ngựa đi. Cố Hành Giản vẫn luôn nhìn xe ngựa, đến tận khi nó biến mất trong tầm nhìn, mới nhàn nhạt thu hồi ánh mắt.
“Thân thể đệ còn chưa khỏe hẳn, ta lại chuồng ngựa chuẩn bị xe ngựa cho đệ trở về……” Cố Cư Kính xoay người muốn đi, Cố Hành Giản gọi hắn lại: “A huynh, giúp ta một chuyện.”
Cố Cư Kính khó được nghe hắn chủ động mở miệng muốn hỗ trợ, liên tục gấp gáp đáp ứng.
Cố Hành Giản ở bên tai hắn nói một phen, cuối cùng nói: “Kính nhờ a huynh.”
Hạ Sơ Lam nhìn Cố lão phu nhân gương mặt rất hiền từ không sai biệt lắm với tổ mẫu trong nhà, tâm tình đang treo mới tạm thời buông xuống. Không ngờ đối phương mở miệng hỏi như vậy nàng lại khẩn trương lên.
Cố Hành Giản cầm chén trà quơ quơ, đạm nhiên nói: “Việc này rất quan trọng sao?”
“Đương nhiên quan trọng.” Cố lão phu nhân ra vẻ ngang ngạnh, “Con là Tể tướng, đủ loại quan lấy làm gương. Bao nhiêu người đang nhìn con? Nương cũng không yêu cầu con cưới quý nữ cao môn đại hộ gì, nhưng ít ra xuất thân cũng phải nói với người được.”
Sau khi Cố Hành Giản tựa lưng vào ghế ngồi, hơi nghiêng đầu nhìn về phía lão phu nhân. Hắn thực gầy, trên mặt như mang theo vài phần lãnh lệ. Lão phu nhân bị ánh mắt như sương tuyết nhìn, ngón tay hơi run. Lại là bộ dáng lạnh nhạt mà đề phòng, hắn trở lại Cố gia nhiều năm như vậy, vô luận thế nào cũng không làm nóng được tâm hắn.
Cố Cư Kính vội vàng nói: “Tam thúc Hạ cô nương ở Lâm An thị thuyền tư nhậm chức phán quan, đệ đệ cũng vừa thi đậu Thái Học.”
Cố Tố Lan cười nhẹ: “A huynh đang nói giỡn à? Vị này chính là Tể tướng, hắn muốn cho ai làm quan, còn không phải chỉ động một ngón tay? Còn Thái Học, mỗi năm đào thải rất nhiều người, thi đậu vào cũng không đại biểu về sau có thể làm quan. Nhà chúng ta không thể lại kết thân thích lung tung rối loạn gì nữa, vẫn nên nói rõ ràng mới tốt.” Nói xong, ả cố ý vô tình liếc Tần La một cái.
Tần La cúi đầu, tay nắm chặt khăn. Điều kiện đưa nàng vào cửa là Cố Cư Kính giúp nàng giải quyết chuyện sinh ý trong nhà. Mấy năm nay Tần La đấu tranh để người trong nhà không được đề đạt bất luận yêu cầu gì với Cố gia nữa, nháo đến phụ huynh có thành kiến rất lớn với nàng, nói nàng không quan tâm nhà mẹ đẻ chút nào.
Nhưng nàng chỉ nghĩ cùng Cố Cư Kính đơn giản ở bên nhau, không hề muốn coi hắn là công cụ kiếm tiền cho Tần gia. Cho nên hầu như không hề lui tới với người nhà.
Tất cả Cố Cư Kính đều nhìn thấy, Tần La gả cho hắn mấy năm nay, yêu cầu gì cũng chưa từng nói. Hắn trấn an vỗ vỗ mu bàn tay Tần La, không vui trừng mắt nhìn Cố Tố Lan: “Muội nói chuyện kì vậy? Luận bối phận, A La là tẩu tử muội, muội nói chuyện chú ý chút.”
Cố Tố Lan bĩu môi, cảm thấy mình không nói sai, huynh trưởng cũng quá giữ gìn Tần La. Nữ nhân này nọ đều muốn leo lên Cố gia hưởng vinh hoa phú quý, nếu không hà tất tuổi còn nhỏ đã muốn gả cho nam nhân lớn tuổi như vậy? Ả đã quên chính ả chỉ là gái lỡ thì ăn vạ Cố gia không đi, chỉ dựa vào huynh trưởng nuôi dưỡng. Ả trước mặt người khác đầy phong quang, lui tới đều là vài quý phụ nhân, tất nhiên chướng mắt Tần La gia đình bình dân.
“Được rồi, hai người các ngươi đều nói ít đi một chút. Ta hỏi nhà cô nương này, các ngươi ầm ĩ cái gì?” Cố lão phu nhân đè huyệt Thái Dương, thấy Hạ Sơ Lam không nói một lời, hơi nhíu mày, “Cô nương vì sao không nói lời nào?”
Hạ Sơ Lam nhớ rõ Cố Hành Giản dặn dò, cho nên vẫn luôn trầm mặc. Trước mắt lão phu nhân hỏi như vậy, chỉ phải mở miệng nói: “Lão phu nhân, ta năm nay mười bảy tuổi, trong nhà làm kinh thương.” Hiện giờ nàng thấy những việc này giấu diếm cũng vô dụng chi bằng đơn giản thoải mái hào phóng nói rõ ràng.
Cố lão phu nhân chấn động một chút, hoàn toàn không ngờ cô nương khí chất không tầm thường như thế lại xuất thân thương hộ. Sắc mặt bà lập tức không tốt. Con trai của bà là Tể tướng đương triều, cưới nữ nhi thương hộ, truyền ra còn mặt mũi gì? Về sau sao bà còn có thể diện lui tới phu nhân nhà người khác?
Bà trầm mặt xuống, bầu không khí trong phòng liền cứng ngắc.
Cố Tố Lan ban đầu đã cảm thấy kỳ quái, nếu gia thế không có gì trở ngại, vì sao huynh trưởng muốn giấu diếm, hiện giờ nghe được là nữ nhi thương hộ, mới bừng tỉnh đại ngộ. Gia môn như vậy, còn vọng tưởng gả cho Tể tướng? Hơn nữa sinh ra bộ dáng hồ mị, cũng không biết hạ mê hồn dược gì cho Cố Hành Giản, hắn lại muốn cưới nàng.
“Nương, thật đúng là ai cũng dám bấu víu nhà Cố gia chúng ta.” Ả cười nhạo một tiếng, vẻ mặt khinh miệt.
“Ta là ta, có quan hệ gì với ngươi đâu?” Cố Hành Giản lạnh lùng trả lời.
Cố Tố Lan sắc mặt cứng đờ, mạnh đứng lên: “Cố Hành Giản, dù nói thế nào ta cũng là tỷ tỷ ngươi, ngươi đây là thái độ gì? Đừng cho là mình làm Tể tướng có thể không coi ai ra gì. Ta chẳng lẽ không vì tốt cho ngươi? Ngươi cưới nàng, liền trở thành trò cười cho đủ loại quan lại, làm cho cả gia tộc hổ thẹn! Thể diện bản thân ngươi có thể không cần, đừng liên lụy chúng ta bị người chỉ chỉ trỏ trỏ!”
Cố Hành Giản hơi khép hạ đôi mắt, nắm chặt Phật châu trong tay, không chút khách khí nói: “Ngày mai ta có thể nói với bên ngoài, đoạn tuyệt tất cả quan hệ với ngươi.”
“Ngươi!” Cố Tố Lan tức giận đến dậm chân, đôi tay nắm chặt thành quyền, “A huynh, ngươi xem hắn nói cái gì kìa!” Tuy rằng ả không thích Cố Hành Giản, nhưng có ba chữ Cố Hành Giản đỉnh đỉnh trên đầu, ả mới có thể hoành hành.
Cố Cư Kính nhíu mày nói: “Ngươi đừng quên ca ca ngươi là ta cũng là thương nhân, ngươi dựa vào cái gì khinh thường thương hộ? Chỉ cần đệ đệ thích, ta đồng ý.”
Cố Tố Lan bị Cố Cư Kính bịt miệng, không cam lòng ngồi xuống, lại chuyển hướng Cố lão phu nhân cầu cứu. Nhưng Cố lão phu nhân cảnh cáo nhìn ả một cái, ả tìm không ra người hát đệm, tức giận cúi đầu ăn quýt.
Cố lão phu nhân vốn nghĩ trực tiếp mở miệng cự tuyệt việc hôn nhân này, nhưng xem thái độ hai anh em Hành Giản, lời đến bên miệng lại mạnh mẽ nuốt trở vào. Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên Cố Hành Giản dẫn cô nương tới cửa, còn vô cùng giữ gìn. Không mừng thì không mừng, không thể mới giáp mặt lại náo loạn để quan hệ cứng ngắc.
Trong khoảng thời gian ngắn, nhà chính thực an tĩnh, không có người nói chuyện. Cố Gia Thụy bò đến bên cạnh lão phu nhân, dùng tay đẩy chân lão phu nhân, đem nắm tay tự cắn ướt đẫm cho bà xem, toét miệng cười.
Lão phu nhân giơ tay vuốt đầu nhỏ của bé, như suy tư gì.
Cố Hành Giản lạnh lùng liếc mắt nhìn Cố Tố Lan, không nghĩ lưu lại lâu. Hắn mang Hạ Sơ Lam tới cửa, vốn chỉ là thông báo một tiếng, cũng không nghĩ cần bọn họ đồng ý. Nhiều năm như vậy hắn đều một mình một người, nhân sinh đại sự đương nhiên cũng do chính hắn làm chủ.
Hắn kéo Hạ Sơ Lam lên, lãnh đạm cáo từ, sau đó liền ra ngoài.
Cố Cư Kính vội vàng đứng dậy đuổi theo, Tần La cũng lấy cớ rời đi, còn bảo ma ma ôm Cố Gia Thụy đi. Tứ cô này thật quá không biết trời cao đất dày.
Họ đi rồi, Cố Tố Lan mới nói: “Nương, vừa rồi ngài sao không giúp đỡ con? Hay ngài thật sự đồng ý để một nữ nhi thương hộ vào cửa?” Ả đã có một thương hộ nữ làm nhị tẩu, không muốn lại có một thương hộ nữ làm đệ muội. Cố gia hai nam nhân, như thế nào đều thua trên người thương hộ?
“Ta sao có thể đồng ý? Nhưng con một người có thể nói lại hai huynh đệ bọn họ sao? Tính tình đệ đệ con, con không phải không biết. Càng nói khó nghe càng kích thích hắn, hắn càng cố chấp. Con làm như vậy vô dụng.” Cố lão phu nhân xụ mặt nói.
Cố Tố Lan nghĩ thầm, quả nhiên gừng càng già càng cay, liền hỏi: “Vậy nương có biện pháp nào?”
“Con đừng vội, trước điều tra cô nương kia chi tiết rành mạch, sau đó chúng ta lại tính toán.”
Cố Tố Lan liên tục đáp ứng, lập tức đứng dậy ra ngoài làm.
……
Cố Hành Giản khó được một lần về nhà, lại nháo đến tan rã trong không vui. Cố Cư Kính đuổi theo Cố Hành Giản nói: “Nương bên kia ta lại khuyên nhủ. Tính tình Tố Lan luôn luôn nghĩ sao nói vậy, đệ đừng để trong lòng.”
Cố Hành Giản trầm mặc không nói lời nào, đã không vui tới cực điểm. Cố Tố Lan nếu không phải thân tỷ tỷ một mẹ đẻ ra, hắn thật sự sẽ giết chết xong việc.
Hạ Sơ Lam cũng không nghĩ đến Cố Tứ nương tử lại nói chuyện với Cố Hành Giản như vậy, như nói với địch nhân, chỗ nào như người một nhà? Hạ gia tuy rằng cũng có rất nhiều vấn đề, nhưng đối mặt thời điểm khó khăn, vẫn có thể bện thành một sợi dây thừng bền chắc. Giữa huynh đệ tỷ muội, lãnh đạm thì lãnh đạm, sẽ không giương cung bạt kiếm như thế.
Nàng bỗng nhiên cảm thấy, Cố Hành Giản thực đáng thương.
Chờ bọn họ ra ngoài cửa, Lục Bình đã sớm chờ ở chỗ đó, thần sắc nôn nóng.
Hắn nhìn thấy Hạ Sơ Lam, bước vội tiến lên, cầm thư trong tay giao cho nàng: “Cô nương, ngài mau nhìn xem.”
Đỗ thị viết hai phong thư, một phong gửi Hạ Bách Thanh, một phong gửi Hạ Sơ Lam. Hạ Bách Thanh đã mở ra nhìn, biết Hạ gia xảy ra đại sự. Nhưng hiện tại ông đang giữ chức quan, huống chi vừa mới nhận nhiệm vụ, không có khả năng xin nghỉ. Ông suy đoán nội dung Đỗ thị viết cho Hạ Sơ Lam đại khái cũng không khác mấy, lập tức tống cổ Lục Bình tới Cố gia đưa thư.
Hạ Sơ Lam nói một tiếng với Cố Hành Giản, một mình đi đến bên cạnh xem thư, vừa xem vừa nhíu mày. Hàn thị này thế nhưng lá gan lớn như vậy! Hạ Sơ Lam lúc gần đi để Vương Tam Nương coi chừng trướng mục trong nhà, cho rằng không cho các nàng sử dụng tiền trong nhà sẽ không có việc gì. Nhưng Hàn thị lại lấy danh nghĩa Tiêu Âm đi chất kho mượn một số tiền lớn. Bây giờ không trả được, cuối cùng còn không phải muốn Hạ gia lấp vào sao?
Nữ nhân này thật đúng là xem thường nàng! Hạ Sơ Lam nắm giấy viết thư, chỉ cảm thấy một cỗ lửa giận thiêu đốt ở trong ngực. Ngu xuẩn đến bực này!
Cố Hành Giản quan sát thần sắc của nàng, khẳng định Hạ gia đã xảy ra chuyện. Còn chưa chờ hắn mở miệng dò hỏi, Hạ Sơ Lam đã chủ động đi tới nói: “Ngày mai, ta phải về Thiệu Hưng một chuyến.”
“Xảy ra chuyện gì?” Cố Hành Giản hỏi, “Có cần ta hỗ trợ gì không?”
Hắn chờ mong nàng nói tất cả sự tình cho hắn. Vậy chứng minh nàng cần hắn, thậm chí ỷ lại hắn. Mà hắn cũng vui lòng giúp nàng giải quyết bất kì chuyện gì.
Nhưng Hạ Sơ Lam lập tức lắc đầu: “ Tự ta có thể giải quyết. Nơi này cách phủ đệ ngài tương đối gần, thương thế ngài còn chưa tốt hẳn, mau trở về nghỉ ngơi đi. Lục Bình sẽ đưa ta trở về.”
Cố Hành Giản không miễn cưỡng, gật đầu: “Xe ngựa này để cho nàng dùng.”
Lúc Hạ Sơ Lam bọn họ đến Lâm An, xe ngựa là đi thuê. Thời này ngựa chính là đồ vật tinh quý. Nàng nghe Cố Hành Giản nói như vậy, theo bản năng muốn từ chối, lại nghe Cố Hành Giản thấp giọng nói: “Không thể cự tuyệt.”
Hạ Sơ Lam ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt hắn u trầm, như một mảnh biển rộng. Cái gì cũng nhìn không thấu, thực dễ dàng bị lạc trong đó.
Cố Cư Kính ở bên cạnh xen miệng: “Đệ đệ nói để cô dùng, cô cứ dùng đi. Đệ ấy là Tể tướng, còn có thể thiếu một chiếc xe ngựa?” Nha đầu này chắc là mấy năm nay một mình đảm đương một phía, thói quen không cầu người. Hắn cảm thấy nữ tử độc lập kiên cường là chuyện tốt, nhưng ở trước mặt nam nhân, đặc biệt là nam nhân cường đại này, yếu thế vẫn tốt hơn.
Hạ Sơ Lam nghĩ Cố Hành Giản cũng là có hảo ý, không từ chối nữa. Nội tâm nàng thật sự nhớ Hạ gia, muốn chạy về thương lượng cùng tam thúc. Vì thế sau khi cáo từ hai người liền ngồi lên xe ngựa đi. Cố Hành Giản vẫn luôn nhìn xe ngựa, đến tận khi nó biến mất trong tầm nhìn, mới nhàn nhạt thu hồi ánh mắt.
“Thân thể đệ còn chưa khỏe hẳn, ta lại chuồng ngựa chuẩn bị xe ngựa cho đệ trở về……” Cố Cư Kính xoay người muốn đi, Cố Hành Giản gọi hắn lại: “A huynh, giúp ta một chuyện.”
Cố Cư Kính khó được nghe hắn chủ động mở miệng muốn hỗ trợ, liên tục gấp gáp đáp ứng.
Cố Hành Giản ở bên tai hắn nói một phen, cuối cùng nói: “Kính nhờ a huynh.”
/156
|