Editor: Masha
Cố Hành Giản đi theo Sùng Minh xuống lầu đến hậu viện bọn họ cư trú, nơi này không giống phòng thượng đẳng phía trước rộng mở sạch sẽ, mà chật hẹp âm u, ngay cả giường cũng ghép tạm bằng ván gỗ.
Lục Bình ngồi ở bên giường, nhìn thấy Cố Hành Giản tiến vào, vội vàng đứng dậy: “Lão gia, Giang Lưu hiện tại sốt cao, còn nói mê sảng. Lúc trước vẫn luôn chịu đựng không nói, buổi sáng còn dậy sớm làm thức ăn cho chúng ta. Chạng vạng bị Sùng Minh phát hiện hai tay nóng cháy, bảo hắn trở về phòng nghỉ ngơi, sau lại hôn mê bất tỉnh.”
Cố Hành Giản nhìn Lục Bình thần sắc sốt ruột, Sùng Minh trấn định, đi tới cạnh giường. Trần Giang Lưu nằm trên giường, khăn đắp trên trán, cả khuôn mặt đỏ bừng, hô hấp nặng nề. Hắn như vậy thoạt nhìn yếu đuối mong manh, một chút cũng không giống thiếu niên mười mấy tuổi, nhìn như đứa bé chưa đầy mười tuổi.
Cố Hành Giản duỗi tay bắt mạch, dò hỏi bọn họ về ẩm thực và sinh hoạt hang ngày của Trần Giang Lưu.
Sùng Minh vốn không định đi tìm Cố Hành Giản. Hắn biết tướng gia không thích Giang Lưu, thậm chí cực kỳ phòng bị Giang Lưu. Lần trước bọn họ thiếu chút nữa vì chuyện của Giang Lưu nổi lên xung đột. Nhưng hắn chạy hết cả con đường, cũng không tìm được y quán nào mở cửa, càng không có khách xá nào khác. Thành châu có rất nhiều người Kim, buổi tối trên đường không có mấy người, bá tánh cũng không ra khỏi cửa.
Rơi vào đường cùng, hắn chỉ có thể đi cầu Cố Hành Giản.
Sau khi Cố Hành Giản hỏi khám, ngồi vào bên cạnh cái bàn duy nhất trong phòng, đề bút viết phương thuốc: “Hắn thân thể yếu đuối, nhiễm lạnh nên phát sốt, không chịu nổi khí hậu thay đổi. Buổi tối trước nấu chút canh gừng uống, lại đắp chăn cho kỹ. Chờ hừng đông lại đi hiệu thuốc bốc thuốc.”
Sùng Minh vội vàng vâng dạ. Lúc này, bên ngoài có người kêu nhỏ: “Khách quan bên trong!” Thanh âm bị chèn ép, dường như không dám quá lớn tiếng.
Sùng Minh đi qua mở cửa, ngoài cửa một tiểu nhị quen mắt chui vào, nhỏ giọng nói: “Vài vị khách quan, các ngươi mau từ cửa sau đi thôi! Vừa rồi bỗng nhiên một đám người tới, giống như đang hỏi thăm sự tình các ngươi. Chưởng quầy đã bị bọn họ khống chế, ta là tới mật báo!”
Tiểu nhị này ngày thường ở trong phòng bếp hỗ trợ, rất quen thuộc với Trần Giang Lưu, cũng được Sùng Minh bọn họ cho không ít chỗ tốt.
Cố Hành Giản biến sắc, không chút do dự đi ra ngoài, Sùng Minh và Lục Bình vội vàng đuổi theo. Hạ Sơ Lam và Tư An còn ở phía trước, bọn họ không có khả năng đơn độc rời khỏi. Tiểu nhị còn muốn khuyên bọn họ vài câu, rốt cuộc những người đó tới đây khí thế ào ạt, thoạt nhìn không dễ chọc, có thể chạy được mấy người thì đi mấy người. Nhưng nhìn thần sắc bọn họ kiên định, lại biết không thể nào khuyên.
Cố Hành Giản xốc lên tấm màn dày nặng ở cửa hông đi đại sảnh nhìn thoáng qua, những nam nhân áp chế chưởng quầy và tiểu nhị mặc thống nhất một kiểu trường sam màu xanh lá, mang khăn vấn đầu màu đen, bội kiếm trên eo hình như khắc ấn của quân Tống. Trong lòng hắn thoáng nhẹ nhàng thở ra. Nếu là người trong quân, hẳn còn có đường cứu vãn.
Hắn thì thầm hai tiếng với Sùng Minh, Sùng Minh có chút không yên tâm: “Ta đi cùng ngài.”
Cố Hành Giản xua tay nói: “Chỉ là ta phỏng đoán, vạn nhất có chuyện ngoài ý muốn, ngươi và Lục Bình ở chỗ này cũng có thể phối hợp tác chiến.”
Lúc này Sùng Minh mới gật đầu, Cố Hành Giản liền bảo tiểu nhị tới báo tin dẫn đường, vòng đến phía trước.
Trước cửa chính khách xá được một cây đuốc chiếu sáng ngời, dừng lại ở mấy con con ngựa ngẩng cao đầu, còn có một đội binh lính đi theo phía sau những con ngựa đó. Người dẫn đầu là một nam tử râu tóc màu xám, mắt hổ như đuốc, khuôn mặt uy nghiêm. Hắn mặc trường sam bình thường, nhưng cổ tay bọc da, cả người đầy khí thế.
Cố Hành Giản bảo tiểu nhị trở về, một mình đi về phía đám người kia. Người phía sau nam nhân đó lập tức phát hiện, hô: “Người nào ở nơi đó!”
Lập tức có binh lính chạy tới, muốn bắt Cố Hành Giản.
Cố Hành Giản thong dong giơ tay kêu lên: “Ngô tướng quân! Không biết hưng sư động chúng như thế, là vì chuyện gì?”
Nam nhân kia nheo nheo mắt, ánh mắt chậm rãi chuyển đến gương mặt trắng trẻo thanh tú được cây đuốc chiếu rọi, không nhanh không chậm nói: “Hóa ra là Cố tướng ở chỗ này. Các ngươi không được vô lễ.”
Những binh lính này hàng năm ở biên quan, không nhận biết cái gì là Tể tướng, chỉ nhận biết tướng quân mang binh. Nghe xong nam nhân nói, theo tố chất được huấn luyện mà lui xuống.
Cố Hành Giản đi đến trước mặt nam nhân, nam nhân không hề có ý định xuống ngựa, mà từ trên cao nhìn xuống hắn: “Cố tướng đi đến nơi này, lại không để lộ một chút tiếng gió cho ta, không biết là có ý gì? Nếu không phải ta vừa lúc đi đến gần đây, thủ hạ của ta trong lúc vô tình phát hiện trong chợ có người tinh thông Nữ Chân ngữ, khiến cho ta hoài nghi, đến đây tìm hiểu nguồn gốc, chỉ sợ còn không biết là ngươi đại giá.”
Khẩu khí của ông ta mang theo trào phúng và khinh miệt, không hề để Cố Hành Giản vào mắt. Đối với lão tướng như bọn họ hàng năm đóng tại biên quan mà nói, ăn sương uống gió, qua ngày kham khổ. Mà quan văn như Cố Hành Giản tay trói gà không chặt lại có thể ở trên triều đình kê cao gối mà ngủ, tất nhiên hắn không cho sắc mặt tốt. Huống chi Cố Hành Giản thuộc phái chủ hòa, hắn càng khinh thường người uốn gối khom lưng.
Cố Hành Giản không để bụng, chỉ nhàn nhạt cười nói: “Cố mỗ lần này cải trang đi ra ngoài, vốn không muốn kinh động quan viên các nơi. Bất quá tướng quân hưng sư động chúng như thế, chỉ sợ ngày mai sẽ truyền khắp thành châu. Tướng quân tới vừa lúc, Cố mỗ có chuyện quan trọng bẩm báo. Còn thỉnh tướng quân xuống ngựa, vào khách xá ngồi một chút.”
Ngô Lân thấy Cố Hành Giản thong dong trấn định, không hề bị ngôn ngữ của ông đả kích, không khỏi nghĩ đến những lời đồn đãi về Cố Hành Giản. Người này đích xác thật sự có tài, tâm tính khác với người thường, mới có thể ở cái tuổi này ngồi ở địa vị Tể tướng, rốt cuộc vị trí đó không phải ai cũng có thể ngồi.
Ông thân thủ mạnh mẽ nhảy xuống ngựa, ném cương ngựa cho tùy tùng bên cạnh. Tùy tùng còn có chút lo lắng, kêu lên: “Tướng quân!”
Ngô Lân ấn lên chuôi kiếm nói: “Ngươi chờ ở nơi này là được.” Nói xong đi theo Cố Hành Giản vào trong khách xá.
……
Tiếng đập cửa trên lầu còn tiếp tục. Tư An cảm thấy phía sau cánh cửa giống như bị bọn họ nện hỏng, sốt ruột hỏi Hạ Sơ Lam: “Cô nương, chúng ta làm sao bây giờ? Những người này rốt cuộc là ai?”
Hạ Sơ Lam cũng có chút khẩn trương, tay run nhè nhẹ. Đêm khuya tĩnh lặng như vậy, bỗng nhiên một đám người tới muốn cưỡng chế phá cửa mà vào, nghĩ như thế nào cũng không phải là chuyện tốt. Huống chi nơi này gần biên giới, ngư long hỗn tạp, các khách khác cũng sẽ không nhúng tay quản nhàn sự. Nàng nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nơi này là lầu hai, cách mặt đất khá xa, hiển nhiên không thể chạy trốn.
Cố Hành Giản và Sùng Minh bọn họ đi nơi nào vậy? Áo ngoài của Cố Hành Giản còn treo trên giá áo, hẳn không có đi xa.
Nàng nhìn bàn vuông bằng gỗ trong phòng, dùng sức đẩy nó về phía cửa. Tư An thấy, vội vàng chạy tới hỗ trợ. Chờ các nàng dùng hết toàn lực đẩy cái bàn chèn chặt cánh cửa, tiếng đập cửa bỗng nhiên đình chỉ.
Tư An bò lên bàn, dán cánh cửa nghe động tĩnh bên ngoài, tiếng bước chân dường như đã đi xa.
“Cô nương, bọn họ đi rồi!” Tư An quay đầu lại nói.
Hạ Sơ Lam lập tức ngồi liệt trên ghế, phía sau lưng ướt đẫm. Vừa rồi quá mức khẩn trương, dùng hết toàn bộ sức lực đi đẩy cái bàn kia, hiện tại có cảm giác hết hơi muốn nôn. Nàng không dám để cho Tư An mở cửa, sợ những người đó đi rồi lại quay lại. Đến tận khi thanh âm của Lục Bình vang lên ngoài cửa: “Tư An, các người có ở bên trong không? Không có việc gì đi?”
Tư An vội vàng đáp: “Chúng ta không có việc gì!” Nghe được thanh âm quen thuộc, tảng đá lớn trong ngực nàng mới rơi xuống đất.
Tư An và Hạ Sơ Lam lại dịch chuyển cái bàn gỗ kia, mở cửa để Lục Bình tiến vào. Tư An vỗ ngực nói: “Các ngươi đi nơi nào? Vừa rồi muốn hù chết chúng ta!”
Lục Bình đóng cửa lại, nhỏ giọng nói: “Lão gia muốn ta tới nói cho các người một tiếng. Tới là người của Ngô lân Ngô lão tướng quân, các người không cần lo lắng. Hiện tại lão gia đang nói chuyện với ông ta, ngồi ở đại sảnh dưới lầu.”
“Ngô tướng quân làm sao biết chúng ta ở chỗ này?” Hạ Sơ Lam nghi hoặc hỏi. Bọn họ đi chuyến này rất bí mật, trên đường không kinh động bất kì quan viên địa phương nào, theo lý thuyết Ngô Lân không nên biết hành tung bọn họ mới đúng.
Lục Bình trả lời: “Ngô tướng quân hình như là có việc đi qua phụ cận nơi này. Nghe nói trong chợ có người nói Nữ Chân ngữ đặc biệt tốt, nổi lên nghi ngờ, thuận tiện tìm tới. Không nói nữa, ta còn muốn trở về chiếu cố tiểu Giang Lưu.”
“Giang Lưu làm sao vậy?” Tư An giữ chặt hắn hỏi.
“Thời điểm chạng vạng liên tục nóng lên, hôn mê bất tỉnh. Lão gia vừa mới đi xem qua, nói hắn thân thể yếu ớt, đại khái không hợp khí hậu, tối nay ta muốn cùng Sùng Minh thay phiên chiếu cố hắn.”
“Vậy ngươi mau đi đi.” Hạ Sơ Lam nói.
Sau khi Lục Bình đi rồi, Hạ Sơ Lam tay chân nhẹ nhàng đi ra hành lang bên ngoài, đi xuống nhìn thoáng qua. Trong đại sảnh trống không, chỉ có một cái bàn có người. Một người là Cố Hành Giản, một người khác râu tóc đen trắng lẫn lộn, hẳn chính là Ngô Lân.
Hạ Sơ Lam không nghĩ tới Ngô tướng quân so với trong tưởng tượng trẻ tuổi hơn rất nhiều, trên người mang theo chí khí lẫm liệt của võ tướng. Ngô gia ba đời trấn thủ biên quan, uy chấn Kim Quốc, trong trí nhớ của nàng Hạ Bách Thịnh luôn nhắc tới bọn họ, không khỏi có cảm giác kính nể.
Ngô Lân vốn đang thất thần, không tin Cố Hành Giản có thể có chuyện quan trọng gì để nói. Hắn nhận thấy được trên lầu có người đang nhìn bọn họ, ánh mắt sắc bén vừa nhấc, chỗ tối liền có hai bóng người muốn động thủ. Cố Hành Giản vội vàng nói: “Tướng quân chớ có lo lắng, đó là người của ta.”
Ngô Lân không vui mà giơ tay, hai bóng dáng kia mới lại ẩn nấp.
Cố Hành Giản bắn một ánh mắt cho Hạ Sơ Lam, Hạ Sơ Lam vội vàng trở lại trong phòng. Hắn nói với Ngô Lân: “Tướng quân, ngày trước ta phát hiện Hoàn Nhan Lượng cũng ở thành châu.”
Ngô Lân hơi giật mình, thanh âm căng thẳng: “Ngươi có nhìn lầm không?”
“Ta cùng với hắn có vài lần gặp mặt, hẳn sẽ không nhận sai. Chỉ không biết hắn bí mật lẻn vào thành châu là có mục đích gì. Tướng quân có biết tình hình cụ thể tỉ mỉ?” Cố Hành Giản thành khẩn hỏi.
Ngô Lân trầm ngâm một lát, nhìn kỹ Cố Hành Giản, không biết có nên nói rõ ngọn ngành với hắn hay không. Theo lý thuyết Cố Hành Giản đứng đầu chủ hòa phái trong triều, cùng Kim Quốc giao thiệp rất thân, hai lần nghị hòa đều là hắn chủ đạo. Nhưng hắn lại chủ động báo tung tích Hải Lăng vương, không giống như đứng về phía Kim Quốc bên kia.
Cố Hành Giản nhìn ông thần sắc do dự, chắp tay nói: “Tướng quân thỉnh không cần băn khoăn, nói thẳng là được. Cố mỗ là người Tống, lập trường vẫn phân rõ ràng. Lần này Hoàng Thượng phái Cố mỗ tới biên cảnh hiệp trợ Phổ An Quận Vương, cũng là muốn mượn kinh nghiệm Cố mỗ giao tiếp cùng người Kim, trợ giúp các người một tay.”
Ngô Lân nghĩ nghĩ, lúc này mới trầm giọng nói: “Thật không dám giấu diếm, lão phu đến thành châu là muốn tìm tung tích Phổ An Quận Vương. Trước đây không lâu, Phổ An Quận Vương bỗng nhiên mất hành tung từ dịch quán, lão phu lục soát toàn bộ Hưng Nguyên phủ, mới được một chút manh mối. Ta lo lắng Hải Lăng vương cũng nhận được tin tức, muốn bí mật bắt quận vuơng.”
Cố Hành Giản cả kinh, không ngờ Phổ An Quận Vương lại mất tích.
“Điện hạ lúc rời đi, không lưu lại đôi câu vài lời sao?” Cố Hành Giản hỏi. Phổ An Quận Vương thân phận quý trọng, hắn một khi mất tích, nhất định sẽ khiến cho sóng to gió lớn, không nên không đúng mực như thế.
Ngô Lân cúi người tới gần Cố Hành Giản, hạ giọng nói: “Phương diện này đã xảy ra một ít việc, nói ra thì rất dài. Tóm lại, trong quá trình tra án thất thoát tiền đồng, liên tiếp bị người Kim chiếm được tiên cơ. Điện hạ từng nói qua cùng lão phu, hoài nghi bên cạnh lão phu hoặc là bên trong quan lại Hưng Nguyên phủ có mật thám người Kim xếp vào, làm cho tin tức tiết lộ ra ngoài. Mới đầu lão phu vẫn chưa để ý, thân tín bên cạnh đều đi theo nhiều năm, vào sinh ra tử, sao có thể đầu nhập người Kim? Nhưng về sau lại có người xung phong nhận việc đi ám sát Hoàn Nhan Lượng, bị Hoàn Nhan Lượng biết được trước, lão phu mới bắt đầu hoài nghi. Không lâu sau, điện hạ cũng mất tích, hẳn là đi làm việc rất quan trọng. Lão phu suy đoán, sở dĩ hắn không lưu lại lời nhắn, chính là sợ tin tức lại một lần nữa tiết lộ ra ngoài……”
Cố Hành Giản đi theo Sùng Minh xuống lầu đến hậu viện bọn họ cư trú, nơi này không giống phòng thượng đẳng phía trước rộng mở sạch sẽ, mà chật hẹp âm u, ngay cả giường cũng ghép tạm bằng ván gỗ.
Lục Bình ngồi ở bên giường, nhìn thấy Cố Hành Giản tiến vào, vội vàng đứng dậy: “Lão gia, Giang Lưu hiện tại sốt cao, còn nói mê sảng. Lúc trước vẫn luôn chịu đựng không nói, buổi sáng còn dậy sớm làm thức ăn cho chúng ta. Chạng vạng bị Sùng Minh phát hiện hai tay nóng cháy, bảo hắn trở về phòng nghỉ ngơi, sau lại hôn mê bất tỉnh.”
Cố Hành Giản nhìn Lục Bình thần sắc sốt ruột, Sùng Minh trấn định, đi tới cạnh giường. Trần Giang Lưu nằm trên giường, khăn đắp trên trán, cả khuôn mặt đỏ bừng, hô hấp nặng nề. Hắn như vậy thoạt nhìn yếu đuối mong manh, một chút cũng không giống thiếu niên mười mấy tuổi, nhìn như đứa bé chưa đầy mười tuổi.
Cố Hành Giản duỗi tay bắt mạch, dò hỏi bọn họ về ẩm thực và sinh hoạt hang ngày của Trần Giang Lưu.
Sùng Minh vốn không định đi tìm Cố Hành Giản. Hắn biết tướng gia không thích Giang Lưu, thậm chí cực kỳ phòng bị Giang Lưu. Lần trước bọn họ thiếu chút nữa vì chuyện của Giang Lưu nổi lên xung đột. Nhưng hắn chạy hết cả con đường, cũng không tìm được y quán nào mở cửa, càng không có khách xá nào khác. Thành châu có rất nhiều người Kim, buổi tối trên đường không có mấy người, bá tánh cũng không ra khỏi cửa.
Rơi vào đường cùng, hắn chỉ có thể đi cầu Cố Hành Giản.
Sau khi Cố Hành Giản hỏi khám, ngồi vào bên cạnh cái bàn duy nhất trong phòng, đề bút viết phương thuốc: “Hắn thân thể yếu đuối, nhiễm lạnh nên phát sốt, không chịu nổi khí hậu thay đổi. Buổi tối trước nấu chút canh gừng uống, lại đắp chăn cho kỹ. Chờ hừng đông lại đi hiệu thuốc bốc thuốc.”
Sùng Minh vội vàng vâng dạ. Lúc này, bên ngoài có người kêu nhỏ: “Khách quan bên trong!” Thanh âm bị chèn ép, dường như không dám quá lớn tiếng.
Sùng Minh đi qua mở cửa, ngoài cửa một tiểu nhị quen mắt chui vào, nhỏ giọng nói: “Vài vị khách quan, các ngươi mau từ cửa sau đi thôi! Vừa rồi bỗng nhiên một đám người tới, giống như đang hỏi thăm sự tình các ngươi. Chưởng quầy đã bị bọn họ khống chế, ta là tới mật báo!”
Tiểu nhị này ngày thường ở trong phòng bếp hỗ trợ, rất quen thuộc với Trần Giang Lưu, cũng được Sùng Minh bọn họ cho không ít chỗ tốt.
Cố Hành Giản biến sắc, không chút do dự đi ra ngoài, Sùng Minh và Lục Bình vội vàng đuổi theo. Hạ Sơ Lam và Tư An còn ở phía trước, bọn họ không có khả năng đơn độc rời khỏi. Tiểu nhị còn muốn khuyên bọn họ vài câu, rốt cuộc những người đó tới đây khí thế ào ạt, thoạt nhìn không dễ chọc, có thể chạy được mấy người thì đi mấy người. Nhưng nhìn thần sắc bọn họ kiên định, lại biết không thể nào khuyên.
Cố Hành Giản xốc lên tấm màn dày nặng ở cửa hông đi đại sảnh nhìn thoáng qua, những nam nhân áp chế chưởng quầy và tiểu nhị mặc thống nhất một kiểu trường sam màu xanh lá, mang khăn vấn đầu màu đen, bội kiếm trên eo hình như khắc ấn của quân Tống. Trong lòng hắn thoáng nhẹ nhàng thở ra. Nếu là người trong quân, hẳn còn có đường cứu vãn.
Hắn thì thầm hai tiếng với Sùng Minh, Sùng Minh có chút không yên tâm: “Ta đi cùng ngài.”
Cố Hành Giản xua tay nói: “Chỉ là ta phỏng đoán, vạn nhất có chuyện ngoài ý muốn, ngươi và Lục Bình ở chỗ này cũng có thể phối hợp tác chiến.”
Lúc này Sùng Minh mới gật đầu, Cố Hành Giản liền bảo tiểu nhị tới báo tin dẫn đường, vòng đến phía trước.
Trước cửa chính khách xá được một cây đuốc chiếu sáng ngời, dừng lại ở mấy con con ngựa ngẩng cao đầu, còn có một đội binh lính đi theo phía sau những con ngựa đó. Người dẫn đầu là một nam tử râu tóc màu xám, mắt hổ như đuốc, khuôn mặt uy nghiêm. Hắn mặc trường sam bình thường, nhưng cổ tay bọc da, cả người đầy khí thế.
Cố Hành Giản bảo tiểu nhị trở về, một mình đi về phía đám người kia. Người phía sau nam nhân đó lập tức phát hiện, hô: “Người nào ở nơi đó!”
Lập tức có binh lính chạy tới, muốn bắt Cố Hành Giản.
Cố Hành Giản thong dong giơ tay kêu lên: “Ngô tướng quân! Không biết hưng sư động chúng như thế, là vì chuyện gì?”
Nam nhân kia nheo nheo mắt, ánh mắt chậm rãi chuyển đến gương mặt trắng trẻo thanh tú được cây đuốc chiếu rọi, không nhanh không chậm nói: “Hóa ra là Cố tướng ở chỗ này. Các ngươi không được vô lễ.”
Những binh lính này hàng năm ở biên quan, không nhận biết cái gì là Tể tướng, chỉ nhận biết tướng quân mang binh. Nghe xong nam nhân nói, theo tố chất được huấn luyện mà lui xuống.
Cố Hành Giản đi đến trước mặt nam nhân, nam nhân không hề có ý định xuống ngựa, mà từ trên cao nhìn xuống hắn: “Cố tướng đi đến nơi này, lại không để lộ một chút tiếng gió cho ta, không biết là có ý gì? Nếu không phải ta vừa lúc đi đến gần đây, thủ hạ của ta trong lúc vô tình phát hiện trong chợ có người tinh thông Nữ Chân ngữ, khiến cho ta hoài nghi, đến đây tìm hiểu nguồn gốc, chỉ sợ còn không biết là ngươi đại giá.”
Khẩu khí của ông ta mang theo trào phúng và khinh miệt, không hề để Cố Hành Giản vào mắt. Đối với lão tướng như bọn họ hàng năm đóng tại biên quan mà nói, ăn sương uống gió, qua ngày kham khổ. Mà quan văn như Cố Hành Giản tay trói gà không chặt lại có thể ở trên triều đình kê cao gối mà ngủ, tất nhiên hắn không cho sắc mặt tốt. Huống chi Cố Hành Giản thuộc phái chủ hòa, hắn càng khinh thường người uốn gối khom lưng.
Cố Hành Giản không để bụng, chỉ nhàn nhạt cười nói: “Cố mỗ lần này cải trang đi ra ngoài, vốn không muốn kinh động quan viên các nơi. Bất quá tướng quân hưng sư động chúng như thế, chỉ sợ ngày mai sẽ truyền khắp thành châu. Tướng quân tới vừa lúc, Cố mỗ có chuyện quan trọng bẩm báo. Còn thỉnh tướng quân xuống ngựa, vào khách xá ngồi một chút.”
Ngô Lân thấy Cố Hành Giản thong dong trấn định, không hề bị ngôn ngữ của ông đả kích, không khỏi nghĩ đến những lời đồn đãi về Cố Hành Giản. Người này đích xác thật sự có tài, tâm tính khác với người thường, mới có thể ở cái tuổi này ngồi ở địa vị Tể tướng, rốt cuộc vị trí đó không phải ai cũng có thể ngồi.
Ông thân thủ mạnh mẽ nhảy xuống ngựa, ném cương ngựa cho tùy tùng bên cạnh. Tùy tùng còn có chút lo lắng, kêu lên: “Tướng quân!”
Ngô Lân ấn lên chuôi kiếm nói: “Ngươi chờ ở nơi này là được.” Nói xong đi theo Cố Hành Giản vào trong khách xá.
……
Tiếng đập cửa trên lầu còn tiếp tục. Tư An cảm thấy phía sau cánh cửa giống như bị bọn họ nện hỏng, sốt ruột hỏi Hạ Sơ Lam: “Cô nương, chúng ta làm sao bây giờ? Những người này rốt cuộc là ai?”
Hạ Sơ Lam cũng có chút khẩn trương, tay run nhè nhẹ. Đêm khuya tĩnh lặng như vậy, bỗng nhiên một đám người tới muốn cưỡng chế phá cửa mà vào, nghĩ như thế nào cũng không phải là chuyện tốt. Huống chi nơi này gần biên giới, ngư long hỗn tạp, các khách khác cũng sẽ không nhúng tay quản nhàn sự. Nàng nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nơi này là lầu hai, cách mặt đất khá xa, hiển nhiên không thể chạy trốn.
Cố Hành Giản và Sùng Minh bọn họ đi nơi nào vậy? Áo ngoài của Cố Hành Giản còn treo trên giá áo, hẳn không có đi xa.
Nàng nhìn bàn vuông bằng gỗ trong phòng, dùng sức đẩy nó về phía cửa. Tư An thấy, vội vàng chạy tới hỗ trợ. Chờ các nàng dùng hết toàn lực đẩy cái bàn chèn chặt cánh cửa, tiếng đập cửa bỗng nhiên đình chỉ.
Tư An bò lên bàn, dán cánh cửa nghe động tĩnh bên ngoài, tiếng bước chân dường như đã đi xa.
“Cô nương, bọn họ đi rồi!” Tư An quay đầu lại nói.
Hạ Sơ Lam lập tức ngồi liệt trên ghế, phía sau lưng ướt đẫm. Vừa rồi quá mức khẩn trương, dùng hết toàn bộ sức lực đi đẩy cái bàn kia, hiện tại có cảm giác hết hơi muốn nôn. Nàng không dám để cho Tư An mở cửa, sợ những người đó đi rồi lại quay lại. Đến tận khi thanh âm của Lục Bình vang lên ngoài cửa: “Tư An, các người có ở bên trong không? Không có việc gì đi?”
Tư An vội vàng đáp: “Chúng ta không có việc gì!” Nghe được thanh âm quen thuộc, tảng đá lớn trong ngực nàng mới rơi xuống đất.
Tư An và Hạ Sơ Lam lại dịch chuyển cái bàn gỗ kia, mở cửa để Lục Bình tiến vào. Tư An vỗ ngực nói: “Các ngươi đi nơi nào? Vừa rồi muốn hù chết chúng ta!”
Lục Bình đóng cửa lại, nhỏ giọng nói: “Lão gia muốn ta tới nói cho các người một tiếng. Tới là người của Ngô lân Ngô lão tướng quân, các người không cần lo lắng. Hiện tại lão gia đang nói chuyện với ông ta, ngồi ở đại sảnh dưới lầu.”
“Ngô tướng quân làm sao biết chúng ta ở chỗ này?” Hạ Sơ Lam nghi hoặc hỏi. Bọn họ đi chuyến này rất bí mật, trên đường không kinh động bất kì quan viên địa phương nào, theo lý thuyết Ngô Lân không nên biết hành tung bọn họ mới đúng.
Lục Bình trả lời: “Ngô tướng quân hình như là có việc đi qua phụ cận nơi này. Nghe nói trong chợ có người nói Nữ Chân ngữ đặc biệt tốt, nổi lên nghi ngờ, thuận tiện tìm tới. Không nói nữa, ta còn muốn trở về chiếu cố tiểu Giang Lưu.”
“Giang Lưu làm sao vậy?” Tư An giữ chặt hắn hỏi.
“Thời điểm chạng vạng liên tục nóng lên, hôn mê bất tỉnh. Lão gia vừa mới đi xem qua, nói hắn thân thể yếu ớt, đại khái không hợp khí hậu, tối nay ta muốn cùng Sùng Minh thay phiên chiếu cố hắn.”
“Vậy ngươi mau đi đi.” Hạ Sơ Lam nói.
Sau khi Lục Bình đi rồi, Hạ Sơ Lam tay chân nhẹ nhàng đi ra hành lang bên ngoài, đi xuống nhìn thoáng qua. Trong đại sảnh trống không, chỉ có một cái bàn có người. Một người là Cố Hành Giản, một người khác râu tóc đen trắng lẫn lộn, hẳn chính là Ngô Lân.
Hạ Sơ Lam không nghĩ tới Ngô tướng quân so với trong tưởng tượng trẻ tuổi hơn rất nhiều, trên người mang theo chí khí lẫm liệt của võ tướng. Ngô gia ba đời trấn thủ biên quan, uy chấn Kim Quốc, trong trí nhớ của nàng Hạ Bách Thịnh luôn nhắc tới bọn họ, không khỏi có cảm giác kính nể.
Ngô Lân vốn đang thất thần, không tin Cố Hành Giản có thể có chuyện quan trọng gì để nói. Hắn nhận thấy được trên lầu có người đang nhìn bọn họ, ánh mắt sắc bén vừa nhấc, chỗ tối liền có hai bóng người muốn động thủ. Cố Hành Giản vội vàng nói: “Tướng quân chớ có lo lắng, đó là người của ta.”
Ngô Lân không vui mà giơ tay, hai bóng dáng kia mới lại ẩn nấp.
Cố Hành Giản bắn một ánh mắt cho Hạ Sơ Lam, Hạ Sơ Lam vội vàng trở lại trong phòng. Hắn nói với Ngô Lân: “Tướng quân, ngày trước ta phát hiện Hoàn Nhan Lượng cũng ở thành châu.”
Ngô Lân hơi giật mình, thanh âm căng thẳng: “Ngươi có nhìn lầm không?”
“Ta cùng với hắn có vài lần gặp mặt, hẳn sẽ không nhận sai. Chỉ không biết hắn bí mật lẻn vào thành châu là có mục đích gì. Tướng quân có biết tình hình cụ thể tỉ mỉ?” Cố Hành Giản thành khẩn hỏi.
Ngô Lân trầm ngâm một lát, nhìn kỹ Cố Hành Giản, không biết có nên nói rõ ngọn ngành với hắn hay không. Theo lý thuyết Cố Hành Giản đứng đầu chủ hòa phái trong triều, cùng Kim Quốc giao thiệp rất thân, hai lần nghị hòa đều là hắn chủ đạo. Nhưng hắn lại chủ động báo tung tích Hải Lăng vương, không giống như đứng về phía Kim Quốc bên kia.
Cố Hành Giản nhìn ông thần sắc do dự, chắp tay nói: “Tướng quân thỉnh không cần băn khoăn, nói thẳng là được. Cố mỗ là người Tống, lập trường vẫn phân rõ ràng. Lần này Hoàng Thượng phái Cố mỗ tới biên cảnh hiệp trợ Phổ An Quận Vương, cũng là muốn mượn kinh nghiệm Cố mỗ giao tiếp cùng người Kim, trợ giúp các người một tay.”
Ngô Lân nghĩ nghĩ, lúc này mới trầm giọng nói: “Thật không dám giấu diếm, lão phu đến thành châu là muốn tìm tung tích Phổ An Quận Vương. Trước đây không lâu, Phổ An Quận Vương bỗng nhiên mất hành tung từ dịch quán, lão phu lục soát toàn bộ Hưng Nguyên phủ, mới được một chút manh mối. Ta lo lắng Hải Lăng vương cũng nhận được tin tức, muốn bí mật bắt quận vuơng.”
Cố Hành Giản cả kinh, không ngờ Phổ An Quận Vương lại mất tích.
“Điện hạ lúc rời đi, không lưu lại đôi câu vài lời sao?” Cố Hành Giản hỏi. Phổ An Quận Vương thân phận quý trọng, hắn một khi mất tích, nhất định sẽ khiến cho sóng to gió lớn, không nên không đúng mực như thế.
Ngô Lân cúi người tới gần Cố Hành Giản, hạ giọng nói: “Phương diện này đã xảy ra một ít việc, nói ra thì rất dài. Tóm lại, trong quá trình tra án thất thoát tiền đồng, liên tiếp bị người Kim chiếm được tiên cơ. Điện hạ từng nói qua cùng lão phu, hoài nghi bên cạnh lão phu hoặc là bên trong quan lại Hưng Nguyên phủ có mật thám người Kim xếp vào, làm cho tin tức tiết lộ ra ngoài. Mới đầu lão phu vẫn chưa để ý, thân tín bên cạnh đều đi theo nhiều năm, vào sinh ra tử, sao có thể đầu nhập người Kim? Nhưng về sau lại có người xung phong nhận việc đi ám sát Hoàn Nhan Lượng, bị Hoàn Nhan Lượng biết được trước, lão phu mới bắt đầu hoài nghi. Không lâu sau, điện hạ cũng mất tích, hẳn là đi làm việc rất quan trọng. Lão phu suy đoán, sở dĩ hắn không lưu lại lời nhắn, chính là sợ tin tức lại một lần nữa tiết lộ ra ngoài……”
/156
|