"Này ngươi nhìn ta à?" Giọng nam trầm thấp quyến rũ lên tiếng hỏi.
Như bị thôi miên bởi giọng nói ấy, Nam Yên gật đầu 1 cái rồi càng tiến tới gần. Khinh Duật Phàm nhìn cái gật đầu của nó mà nhíu mày, nó có thể hiểu tiếng người ư, thật là thú vị.
Nam Yên như 1 sắc nữ lao về phía mỹ nam muốn ăn đậu hủ nhưng khi xuống phía dưới nước thì bị chìm mới giật mình mà ngoi lên bơi về bờ.
Thấy hành động ấy, Khinh Duật Phàm khẽ cười, thật là 1 con thú dễ thương. Nhìn nó chật vật mà lên bờ, trong mắt Khinh Duật Phàm ánh lên tia không nỡ nên đứng dậy đi về phía nó kéo lên bờ.
Nam Yên thấy mỹ nam lên bờ đi về phía nó, mỹ nam trần phía trên cơ bắp rắn chắc ngâm đen cùng với cơ bụng 6 múi làm cho nàng máu nóng bốc lên đầu mà xịt máu mũi. Khinh Duật Phàm thấy thú nhỏ sao bị xịt máu mũi a, tưởng nó bị zì nên gọi người tới.
Khinh Duật Phàm tắm rửa ở bờ suối thì đã có người canh bất khả xâm phạm thế mà không nghĩ rằng lại có 1 con thú nhỏ lọt vào, tưởng hoàng thượng sắp sửa trách phạt họ nên hoảng sợ mà đi vào. Không nghĩ tới thấy vẻ mặt lo lắng của hoàng thượng mà họ sắp bị sét đánh rồi, có ai nói cho họ biết là hoàng thượng của họ quanh năm lạnh băng, tàn bạo mà bây giờ lại có vẻ mặt nhu tình vậy không???
"Người đâu, mang thái y lại đây, nhanh lên!!"
Giọng nói lạnh băng ấy khiến cho người ta rùng mình, hốt hoảng mang thái y tới.
"Tham kiến bệ hạ" Từ thái y tới.
"Nhanh, Từ thái y xem con thú nhỏ này sao mà nó xịt máu mũi rồi xỉu luôn rồi"
"Vâng"
Từ thái y trộm đổ mồ hôi, ông là thái y xem bệnh cho người, từ khi nào mà thành cho thú đây a, mệnh lệnh phải làm nếu không muốn sống, nhưng mà con thú này cũng đẹp quá đi, màu lông thật đặc biệt.
"Thưa bệ hạ, con thú này chắc do mệt mỏi, đói bụng nên chảy máu mũi mà thôi, thần đã cầm máu cho nó, không có việc zì nữa, nghỉ ngơi được là tốt."
"Được, khanh lui xuống đi"
"Vâng"
Khinh Duật Phàm nhìn xuống thú nhỏ, nhăn nhăn mày rồi ôm nó đi về lều ngủ của mình.
Như bị thôi miên bởi giọng nói ấy, Nam Yên gật đầu 1 cái rồi càng tiến tới gần. Khinh Duật Phàm nhìn cái gật đầu của nó mà nhíu mày, nó có thể hiểu tiếng người ư, thật là thú vị.
Nam Yên như 1 sắc nữ lao về phía mỹ nam muốn ăn đậu hủ nhưng khi xuống phía dưới nước thì bị chìm mới giật mình mà ngoi lên bơi về bờ.
Thấy hành động ấy, Khinh Duật Phàm khẽ cười, thật là 1 con thú dễ thương. Nhìn nó chật vật mà lên bờ, trong mắt Khinh Duật Phàm ánh lên tia không nỡ nên đứng dậy đi về phía nó kéo lên bờ.
Nam Yên thấy mỹ nam lên bờ đi về phía nó, mỹ nam trần phía trên cơ bắp rắn chắc ngâm đen cùng với cơ bụng 6 múi làm cho nàng máu nóng bốc lên đầu mà xịt máu mũi. Khinh Duật Phàm thấy thú nhỏ sao bị xịt máu mũi a, tưởng nó bị zì nên gọi người tới.
Khinh Duật Phàm tắm rửa ở bờ suối thì đã có người canh bất khả xâm phạm thế mà không nghĩ rằng lại có 1 con thú nhỏ lọt vào, tưởng hoàng thượng sắp sửa trách phạt họ nên hoảng sợ mà đi vào. Không nghĩ tới thấy vẻ mặt lo lắng của hoàng thượng mà họ sắp bị sét đánh rồi, có ai nói cho họ biết là hoàng thượng của họ quanh năm lạnh băng, tàn bạo mà bây giờ lại có vẻ mặt nhu tình vậy không???
"Người đâu, mang thái y lại đây, nhanh lên!!"
Giọng nói lạnh băng ấy khiến cho người ta rùng mình, hốt hoảng mang thái y tới.
"Tham kiến bệ hạ" Từ thái y tới.
"Nhanh, Từ thái y xem con thú nhỏ này sao mà nó xịt máu mũi rồi xỉu luôn rồi"
"Vâng"
Từ thái y trộm đổ mồ hôi, ông là thái y xem bệnh cho người, từ khi nào mà thành cho thú đây a, mệnh lệnh phải làm nếu không muốn sống, nhưng mà con thú này cũng đẹp quá đi, màu lông thật đặc biệt.
"Thưa bệ hạ, con thú này chắc do mệt mỏi, đói bụng nên chảy máu mũi mà thôi, thần đã cầm máu cho nó, không có việc zì nữa, nghỉ ngơi được là tốt."
"Được, khanh lui xuống đi"
"Vâng"
Khinh Duật Phàm nhìn xuống thú nhỏ, nhăn nhăn mày rồi ôm nó đi về lều ngủ của mình.
/42
|