Chương 9. Nam thần rất bình tĩnh
“Đúng vậy!” Lạc Hâm bình tĩnh gật đầu, sau đó bình tĩnh lấy một quyển sổ đỏ trong túi ra.
Mẹ Lạc run rẩy nhận lấy quyển sổ đỏ kia, mở ra xem, sau đó không bình tĩnh được. Bà ấy giơ tay cốc trán Lạc Hâm: “Con có tiền đồ thật? Kết hôn cũng không thèm xin phép? Cứ thế đăng ký kết hôn với một người đàn ông xa lạ? Người nọ có lai lịch gì?” Nói xong ánh mắt mẹ Lạc lại đánh giá người trên ảnh, vừa đánh giá vừa nói: “Bộ dạng như dạng chó hình người, không biết của cải thế nào.”
Nói tới đây, bà ấy đột nhiên hoảng sợ mở to mắt: “Con gái, con chắc chắn cậu ta không có vợ con đấy chứ?”
Lạc Hâm lắc đầu như trống lắc, giữa trán là đỏ ửng, đây là bị mẹ Lạc chọc ra.
Cô chỉ biết tên và thân phận của anh mà thôi, lúc ấy không biết sao đầu lại nóng lên đăng ký kết hôn với anh.
Bây giờ nghĩ lại, thật sự là...
“Con muốn chết à, không biết gì về người đàn ông này cũng dám gả, con lập tức gọi cậu ta tới nhà cho mẹ, mẹ phải hỏi cậu ta rõ mọi việc mới được.”
Cuối cùng, đầu Lạc Hâm dính một đống nước bọt rời khỏi phòng khách, quay về phòng mình.
Nhìn di động anh đưa cho mình, Lạc Hâm lật xem một cách nhàm chán, phát hiện bên trong ngoại trừ mấy số điện thoại ra thì không có gì.
Người này thật là, cô còn tưởng là có mấy bức ảnh tự chụp chứ.
Nhưng nhìn gương mặt lạnh như băng của Kiều Tử Mặc, chắc là chưa từng tự chụp ảnh bao giờ!
...
Lật xem di động một cách nhàm chán, cuối cùng Lạc Hâm mơ mơ màng màng ngủ mất. Giấc ngủ này, vậy mà ngủ thẳng tới sáng hôm sau.
Lúc rời giường thì phát hiện đã sắp tới giờ đi làm, cô vội vàng đánh răng rửa mặt, ngay cả bữa sáng cũng không kịp ăn liền ra cửa.
Lúc đến bệnh viện, còn chưa thay quần áo đồng phục, Đường Tiểu Tuyết đã xông tới.
“Lạc Hâm cậu muốn chết à? Sao mấy ngày nay gọi điện cho cậu mà cậu không nghe máy?”
Nghe thấy vậy, Lạc Hâm lấy di động ra, lúc này mới phát hiện di động của mình bị hỏng rồi.
“Tớ không biết, di động của tớ hỏng rồi!”
“Trời ạ cậu sắp chết rồi! Chủ nhiệm phát hỏa rất lớn! Mấy ngày nay vẫn luôn tìm cậu, cậu đến văn phòng của ông ấy tìm ông ấy đi!”
Sắc mặt Lạc Hâm thay đổi: “Không phải chứ?” Cô còn đang thực tập, lúc này bị chủ nhiệm gọi đi chắc chắn là răn dạy, nói không chừng không qua được thời gian thực tập.
“Không biết, dù sao cậu nhanh đi đi, mấy thứ này giao cho tớ là được rồi!” Đường Tiểu Tuyết nói xong đoạt đồ trong tay cô, sau đó vội vàng đẩy cô ra khỏi phòng thay quần áo.
Văn phòng chủ nhiệm.
“Cốc cốc!”
Lạc Hâm đẩy cửa ra đi vào, sau khi đi vào thì cô dừng bước một lát.
Cô thấy được ai đây? Là Kiều Tử Mặc mới đăng ký kết hôn với cô hôm qua, còn có Lục Dật Phong vết thương đã gần khỏi.
Từ tối qua tới bây giờ, anh không gọi cho cô một cuộc nào, rõ ràng là không để cô ở trong lòng. Cho nên cô bị ấm đầu? Đăng ký kết hôn với một người đàn ông xa lạ đúng không? Đúng là điên mất rồi.
Ánh mắt Lạc Hâm nhìn lướt qua anh một vòng, rồi nhìn chủ nhiệm khúm núm nói: “Chủ nhiệm, ông tìm tôi à?”
Vẻ mặt chủ nhiệm không vui nhìn cô: “Ai cho cô vào? Không thấy tôi đang nói chuyện với thủ trưởng sao?”
Nghe thấy vậy, Lạc Hâm im lặng một lát, ngẩng đầu nhìn thẳng đôi mắt hung ác của chủ nhiệm.
Vì chức vụ của mình, cô đành phải vội vàng xin lỗi: “Ngại quá, vậy tôi lập tức ra ngoài.”
Nói xong cô xoay người muốn đi.
“Không cần.” Người nào đó đột nhiên ra lệnh.
Lạc Hâm dừng bước, lúc này cô đi không được, không đi cũng không được.
Rõ ràng là chủ nhiệm cũng không biết tâm tư của anh, đành phải nịnh nọt hỏi: “Thủ trưởng cậu đây là?”
“Có chuyện gì, ông nói thẳng đi.” Kiều Tử Mặc vân đạm phong khinh nói.
/1598
|