Chương 2. Nam thần là thủ trưởng
Mãi đến khi anh đi qua mặt mình, sau đó biến mất không thấy, lúc này Lạc Hâm mới phát hiện Đường Tiểu Tuyết đứng cạnh mình đã phát ngốc, đôi mắt tỏa sáng, khóe miệng giống như có chất lỏng chảy ra.
“Đường Tiểu Tuyết! Nước miếng chảy ra rồi kìa!”
Bị cô quát như vậy, Đường Tiểu Tuyết mới lấy lại tinh thần, vội vàng vươn tay chùi miệng.
Lạc Hâm bất đắc dĩ nâng trán: “Sao cậu vẫn còn tật xấu này, nhìn thấy soái ca là không đi tiếp được?”
“Ai bảo tớ thích soái ca chứ? Vừa rồi cậu thấy không? Người tên Kiều Tử Mặc ý, thật sự rất đẹp trai!”
“Thấy rồi!” Nói xong, Lạc Hâm đi qua cô ấy đi về phía bên kia.
Đường Tiểu Tuyết vội vàng đuổi theo cô: “Lạc Hâm, cậu không có một chút cảm giác nào à? Đó là thượng tá đấy! Bộ dạng còn đẹp trai như vậy, nếu...”
“Lạc Hâm, Đường Tiểu Tuyết, hai người còn ở đây làm gì?” Chủ nhiệm Trần mặc áo dài trắng xuất hiện, nghiêm túc khiển trách hai người.
“Chủ nhiệm.” Hai người lập tức đứng thẳng người.
“Đường Tiểu Tuyết, không phải là tôi đã dặn rồi sao? Nhanh đi chăm sóc những bệnh nhân là bộ đội, miệng vết thương gì đó đều phải khử trùng sạch sẽ, cũng phải chăm sóc người ta thật tốt, nếu lần này có biểu hiện tốt, sẽ được chuyển lên làm chính thức trước.”
Cái gì? Chuyển lên chính thức trước sao? Thực tập cần ba tháng mà, bọn họ mới vào làm hơn một tháng, nếu lần này có thể chuyển lên chính thức trước, vậy chẳng phải là? Lạc Hâm kéo Đường Tiểu Tuyết, cung kính nói: “Dạ, chủ nhiệm, chúng tôi lập tức đi ngay.”
Làm y tá đơn giản là làm các công việc như chăm sóc người bệnh thật tốt, đo huyết áp, tiêm và truyền dịch...
Chỉ là Lạc Hâm tuyệt đối không ngờ tới vậy mà lần này cô được phân tới chỗ thiếu úy Lục, vừa vào phòng bệnh, Lạc Hâm liền thấy một người bệnh bị thương rất nặng nằm trên giường.
Cô cầm dụng cụ đi vào, sau khi đi vào mới phát hiện trong phòng bệnh còn có một người.
Nhất thời, cô dừng bước lại.
Người kia... Không phải là thượng tá mà mọi người hay bàn tán, Kiều Tử Mặc sao?
Ánh mắt anh đúng lúc nhìn tới, sắc bén giống như dao, mang theo tìm tòi nghiên cứu nhìn cơ thể cô.
Lạc Hâm đột nhiên hơi khẩn trương, ánh mắt người đàn ông này quá sắc bén, giống như có thể hiểu rõ lòng người. Nhưng khẩn trương thì khẩn trương, cô vẫn gật đầu với anh, sau đó đi về phía người bệnh.
Kiểm tra huyết áp, lại đo nhiệt độ, xác định không có gì khác thường xong, Lạc Hâm mới ra khỏi phòng bệnh.
Vừa ra khỏi phòng bệnh, cô mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, giơ tay lau mồ hôi lạnh chi chít trên trán.
Đúng là người đàn ông kỳ lạ, ngồi ở đằng kia rất giống một ngọn núi băng, biểu cảm lạnh lùng có thể đông chết người ta, đôi mắt thì luôn sắc bén, khí tràng còn cường đại như vậy.
Thực sự không hiểu nổi người đàn ông như vậy, sao có thể có nhiều phụ nữ thích như thế? Ở cùng một chỗ đều đã cảm thấy mệt mỏi rồi.
...
Đợi xử lý xong mọi việc về đến nhà, đã là hơn mười giờ tối rồi.
Vừa vào cửa thấy đèn đuốc trong nhà sáng trưng, mà cha mẹ mình thì đang ngồi ở phòng khách, thấy cô tiến vào, đôi mắt bọn họ sắc bén như dao.
Không cần nói nên lời Lạc Hâm cũng biết vì sao bọn họ lại như vậy, cô thở dài một hơi, nhận mệnh đi qua.
“Cha, mẹ, muộn như vậy rồi còn chưa ngủ sao? Có phải là đói bụng rồi không? Con làm bữa ăn khuya cho mọi người nhé?”
Mẹ Lạc nghiêm mặt, chỉ cô nói: “Con ngồi đó cho mẹ.”
Nghe vậy, Lạc Hâm hơi bất đắc dĩ đi qua ngồi xuống, vô tội hỏi: “Con ngồi rồi ạ.”
“Có phải là con rất không hài lòng việc mẹ tìm đối tượng cho con hay không? Cho nên mỗi lần xem mắt phải gây chuyện, con mới hài lòng?”
“Mẹ, con không có, hôm nay thật sự là bệnh viện có việc.”
“Có việc có việc, mỗi lần chỉ cần con xem mắt bệnh viện của con sẽ có chuyện gì đó, con nói cho mẹ nghe xem, hôm nay người con xem mắt thế nào, mẹ nghe dì Lý con nói Mộc Diệc Phàm rất tuấn tú lịch sự, gia thế không tệ, công việc cũng rất tốt. Nếu được thì con chấp nhận đi!”
Lạc Hâm hơi bất đắc dĩ nâng trán, cô là hoàng hoa khuê nữ*, hơn nữa mới 22 tuổi, cô luôn không rõ vì sao mẹ luôn sốt ruột như thế. Cha thì mở một mắt nhắm một mắt, không tỏ vẻ đồng ý cũng không tỏ vẻ phản đối.
*: Chỉ các cô gái còn trinh trắng chưa biết chuyện nam nữ.
Nhưng Lạc Hâm biết, ông ấy luôn đứng cùng chiến tuyến với mẹ.
Còn Mộc Diệc Phàm kia, diện mạo đúng là không thể ghét bỏ, nhưng nhân phẩm, nhất định có vấn đề.
/1598
|