Chương 19: Hơi nhớ cô
Sau mười lăm phút.
Trên bàn cơm, ông cụ chống quải trượng ngồi xuống, sau đó liền nhìn về phía Kiều Tử Mặc ngồi ở cách mình không xa.
Ánh mắt của hai người giao nhau, Kiều Tử Mặc nhìn ông cụ râu tóc đã hơi bạc ở trước mặt, lạnh nhạt gọi một tiếng: “Ông nội.”
“Ừ!” Ông cụ chỉ nói một chữ, không nói gì thêm.
Một bóng dáng màu hồng chạy về phía Kiều Tử Mặc.
“Anh, rốt cuộc anh cũng về rồi, Y Y rất nhớ anh!” Kiều Y Y vừa đi xuống cầu thang đã chạy nhào đến chỗ anh, trên mặt còn mang theo nụ cười mừng rỡ.
Năm năm rồi!
Cô ta đã năm năm không nhìn thấy anh trai, không nghĩ đến sau năm năm, anh trai càng thêm trở nên có khí thế anh hùng.
Đối với người em gái cùng cha khác mẹ này, Kiều Tử Mặc vẫn luôn không có thiện cảm gì, sau khi gật đầu tỏ vẻ chào hỏi, không có động tác gì.
Ông cụ ho một tiếng, Viên Liễu Liễu vội vàng kéo con gái ngồi xuống: “Được rồi, Y Y, con nhanh ngồi xuống ăn cơm đi.”
“Dạ!” Kiều Y Y có chút uể oải đi đến ghế ngồi xuống.
Rõ ràng cô ta đã ăn mặc rất đẹp, bộ trang phục này được mua từ nước ngoài về, còn cả những trang sức và đồ trang điểm trên mặt đều là độc nhất vô nhị.
Ban đầu cô ta cho rằng mình đã chủ chói lọi, thế nhưng không nghĩ đến Kiều Tử Mặc chỉ lạnh nhạt liếc thoáng qua cô ta một cái liền thu hồi ánh mắt, không tỏ vẻ gì.
Từng món ăn được mang lên, chỉ một lát sau, đồ ăn trên bàn đã đầy ắp, sau khi ông cụ động đũa, mọi người bắt đầu ăn.
Vừa mới ăn được mấy miếng, ông cụ bỗng nhiên ho một tiếng, sau đó liếc mắt ra hiệu với Viên Liễu Liễu.
Viên Liễu Liễu nhận được chỉ thị của ông, có chút khẩn trương, sau đó bỏ bát đũa trong tay xuống.
“Tử Mặc à, lần này con dự định ở lại bao lâu?”
“Sau khi giải quyết xong công việc sẽ quay lại bộ đội.” Kiều Tử Mặc tích chữ như vàng đáp lại, ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn bà ta lấy một lần.
“Vậy mấy ngày này, con hẳn là có thời gian chứ? Dì có một người bạn tốt, nghe nói con gái của bà ấy mới đi du học từ nước ngoài về, cô bé này học âm nhạc và vũ đạo, dáng dấp xinh đẹp, tuổi của con cũng không còn nhỏ nữa, thời gian dài ở trong quân đội, ý của ông nội là hy vọng con có thể sớm thành gia lập nghiệp, cho nên…”
Nghe đến đây, Kiều Tử Mặc nhíu mày, thì ra thúc giục anh về nhà ăn cơm là vì chuyện này.
“Sắp đến sinh nhật của ông nội con, đến lúc đó sẽ có rất nhiều danh viện tới tham dự tiệc mừng thọ của ông nội con, đến lúc đó, dì Liễu sẽ giới thiệu mấy cô gái ưu tú cho con biết.”
“Mẹ!” Nghe thấy mọi người muốn giới thiệu đối tượng cho anh trai mình, Kiều Y Y không thuận theo, chu môi nói: “Hôm nay không phải là gọi anh trai về ăn cơm ư? Sao phải nói chuyện này? Anh trai ưu tú lại đẹp trai như thế, chẳng lẽ còn sợ không cưới được vợ ư?” Sau khi nói xong, cô ta cúi đầu xuống, không tình nguyện chọc vào bát cơm của mình.
“Con im miệng cho mẹ!” Viên Liễu Liễu nhẹ giọng trách mắng.
Sau khi khiển trách xong, bà ta lại bày ra vẻ mặt vui cười: “Tử Mặc, con xem chuyện này…”
“Tôi còn có chút việc, tôi đi trước.” Kiều Tử Mặc trực tiếp đặt bát đũa xuống, sắc mặt không thay đổi đứng lên.
“Tử Mặc!”
“Anh!”
Kiều Y Y và Viên Liễu Liễu đều khẩn trương đứng lên.
Bịch! Ông cụ Kiều nặng nề gõ gậy xuống mặt đất, giọng vang dội: “Đứng lại cho ông!”
Quả nhiên ở nhà họ Kiều, chỉ có ông cụ mới nói được anh, Kiều Tử Mặc đứng yên tại chỗ.
“Cho dù cháu có đồng ý hay không, bữa tiệc mừng thọ của ông, cháu nhất định phải đến!”
Nghe thấy thế, Kiều Tử Mặc nở nụ cười tà mị: “Vâng, cháu sẽ đến đúng giờ.” Sau khi nói xong, anh nhanh chân đi ra ngoài.
Đã đạt được mục đích, anh muốn đi đâu, ông cụ Kiều không can thiệp nữa, chỉ liếc nhìn bóng lưng anh, giọng nói lạnh lùng: “Tùy nó đi, tất cả ngồi xuống ăn cơm.”
Kiều Tử Mặc đi vào không bao lâu lại đi ra, hơn nữa gương mặt lạnh lùng, Trần Tĩnh biết vừa rồi xảy ra chuyện không vui.
Anh ta đi lên trước mở cửa xe cho Kiều Tử Mặc ngồi vào, sau đó hỏi: “Thủ trưởng, chúng ta đi đâu đây?”
Đi đâu? Kiều Tử Mặc nheo mắt lại, trong đầu bỗng nhiên nhớ đến cô nhóc giương nanh múa vuốt kia, không khỏi khẽ cười một tiếng.
Lúc này, nhà họ Lạc.
“Ha ha ha, mẹ lại thua rồi!” Lạc Hâm ném ra quân bài cuối cùng, sau đó đưa tay về phía vợ chồng ông bà Lạc: “Nhanh đưa tiền cho con!”
“Con gái, tối hôm nay có phải thần bài nhập vào con không? Sao con luôn thắng thế?” Mẹ Lạc không tình nguyện bỏ tiền vào trong lòng bàn tay cô.
Cha Lạc thì bất đắc dĩ cười, sau đó cũng lấy tiền ra bỏ vào tay cô.
Lạc Hâm cầm 20 tệ này, cười rất vui vẻ, tuy mỗi ván thắng, cô chỉ thắng được của mỗi người 10 tệ. Thế nhưng sau khi ăn cơm xong đến bây giờ, cô đã liên tục thắng được mười mấy ván rồi.
“Tiếp tục, tiếp tục!”
“Đinh đông!”
“Để mẹ đi xem là ai đến, hai cha con chơi trước đi!” Mẹ Lạc thua sạch, nghe thấy tiếng chuông cửa liền chạy đi nhanh như chớp.
Lạc Hâm bĩu môi, sau đó nói với cha Lạc: “Cha, chúng ta chơi tiếp nhé!”
Lúc Kiều Tử Mặc vào đến cửa liền thấy Lạc Hâm đưa lưng về phía anh đang nhảy cẫng lên, cô vui vẻ hò hét, giống như một chú chim sẻ, mà cha Lạc ngồi ở đối diện cô thì bất đắc dĩ, nhưng mang theo cưng chiều.
/1598
|