Chương 16: Không tính là người xa lạ
Vốn dĩ phòng khách rất náo nhiệt, trong lúc nhất thời chỉ còn lại hai người Lạc Hâm và Kiều Tử Mặc, ngoài ra còn có một đống thuốc bổ ở trên mặt bàn.
Đây rõ ràng là cố ý.
Lạc Hâm gần như muốn tức đến mức nổ tung! Đây là cha mẹ kiểu gì thế, còn chưa đến mấy phút đã lâm trận phản chiến!
Từng người đều đẩy cô vào trong miệng sói.
Lúc này sắc mặt Kiều Tử Mặc cũng không dễ nhìn, không vì chuyện gì khác, chỉ vì câu người xa lạ kia của cô.
Xem ra đến bây giờ, cô vợ nhỏ của anh còn chưa biết rõ thân phận của mình? Vậy anh phải dạy dỗ cô cho tốt mới được.
Nghĩ đến đây, anh nghiêng đầu nhìn cô, lại phát hiện ra cô cũng đang nhìn mình.
Nhận được ánh mắt của anh, Lạc Hâm dừng một lúc, sau đó hỏi: “Làm gì?”
“Em vừa mới nói, tôi là người xa lạ?”
Nghe anh nói thế, Lạc Hâm hơi dừng lại, cô chỉ thuận miệng nói, chẳng lẽ người đàn ông này để ý? Nhưng cô đâu có nói sai: “Tôi không nói sai, chẳng cần biết anh là ai, cho dù thân phận của anh có bao nhiêu cao quý, nhưng đối với tôi mà nói, anh chính là một người xa lạ!”
Chỉ có đầu óc bị nước vào mới đi đăng ký kết hôn với một người đàn ông xa lạ!
Mà sự thật chứng minh, đầu óc của Lạc Hâm chính là bị nước vào.
“Chẳng qua, một mình đầu óc tôi bị nước vào còn chưa tính! Anh đường đường là thủ trưởng, làm sao đầu óc cũng bị nước vào thế?” Lạc Hâm ngoài cười nhưng trong không cười, hỏi.
Đầu óc bị nước vào? Khóe miệng Kiều Tử Mặc giật giật, anh thật sự không nghĩ đến cô sẽ dùng từ này.
“Trước đó chúng ta đã gặp qua mấy lần, em biết rõ thân phận và tên của tôi, tôi cũng biết rõ em, sao có thể tính là người xa lạ?”
“Không thể vì thế mà nói không phải là người xa lạ chứ? Được rồi!” Nhìn thấy sắc mặt anh sầm lại, Lạc Hâm vội vàng đổi giọng: “Cho dù không phải người xa lạ, cũng không thể tính là người quen đúng không?”
Cô vừa nói xong, Kiều Tử Mặc giơ tay lên.
Sợ anh động tay động chân với mình, Lạc Hâm lập tức làm xong phòng ngự, hai tay để ở trước ngực, cảnh giác nhìn anh: “Anh lại muốn làm gì?”
Nhìn dáng vẻ và ánh mắt cảnh giác của cô, cuối cùng Kiều Tử Mặc bất đắc dĩ thở dài, không cho cô cơ hội ra tay, trực tiếp giữ tay của cô, kéo vào trong ngực mình.
Gương mặt mềm mại của Lạc Hâm nặng nề đập vào ngực anh, đau đến mức nhe răng trợn mắt, lồng ngực của người đàn ông này là đá à? Cứng như thế!
Cô vừa ngẩng đầu lên, đúng lúc đối mắt với đôi mắt thâm thúy.
Kiều Tử Mặc đang cúi đầu, khoảng cách giữa hai người chỉ khoảng một centimet.
Hiển nhiên Lạc Hâm bị hơi thở mạnh mẽ nam tính này dọa sợ, đôi mắt mở to, vươn bàn tay nhỏ chống đỡ trước mặt anh, đề phòng anh đến gần.
“Nào ăn trái cây thôi!”
Theo giọng nói của mẹ Lạc vang lên, đĩa trái cây trong tay bà ấy rơi đầy đất, hoa quả vừa được cắt thành miếng nhỏ rơi xuống một chỗ, thế nhưng bà ấy không thu dọn gì mà chính là quay người đi thẳng vào nhà bếp, cuối cùng còn ném một câu: “Mẹ không nhìn thấy gì, hai đứa tiếp tục đi!”
Nhìn thấy mặt đất bừa bộn, Lạc Hâm muốn phát điên.
“Mẹ vợ nói chúng ta tiếp tục, vậy chúng ta có tiếp tục không?” Ánh mắt Kiều Tử Mặc ý tứ sâu xa hỏi thăm.
Tiếp tục, như vậy anh chỉ cần cúi đầu xuống là có thể hôn được cô.
Không tiếp tục, cô nhóc này lại nói anh là người xa lạ.
Rốt cuộc là tiếp tục hay không?
Lời anh nói khiến mặt Lạc Hâm đỏ lên, muốn dùng sức đẩy anh ra, anh lại không nhúc nhích gì, cô vừa tức giận, vừa hét: “Tiếp tục cái đầu anh ý! Nhanh thả tôi ra!”
Sau khi nói xong lại mạnh mẽ đẩy anh ra, nhưng không biết làm sao, lần này cô không khống chế tốt lực, cơ thể đụng ngược lại vào anh.
Bịch!
Lạc Hâm trừng to hai mắt, không thể tin nhìn gương mặt tuấn tú đang phóng đại ngay trước mắt mình.
Môi của hai người dán sát vào nhau.
Trời ơi, cô tạo nghiệt gì thế? Cô thế mà tự mình nhào đến?
Kiều Tử Mặc cũng ngây người, ngay từ đầu hai người kề sát nhau, mùi hương trên người cô khiến cho anh nghĩ đến chuyện khác, nhưng không làm thế, anh có thể khắc chế, thế nhưng lần này, đôi môi mềm mại dán vào môi anh, trong lúc nhất thời, lý trí kéo căng.
Ngay lúc Lạc Hâm mang theo vẻ mặt cầu xin muốn lùi lại, tay của Kiều Tử Mặc giữ lấy gáy cô, đôi môi mỏng mang theo hơi lạnh chủ động hôn lên.
/1598
|