Chương 14: Nam thần đến cửa
Nghe thấy giọng nói này, vốn dĩ Lạc Hâm đang mơ ngủ bỗng nhiên mở mắt, ngồi bật dậy.
“Anh là ai?”
Sắc mặt Kiều Tử Mặc đen lại, bầu không khí trong xe thật vất vả mới kéo lên được, nhất thời hạ xuống âm độ.
Cô gái đáng chết này còn dám hỏi anh là ai?
Giỏi!
Giỏi lắm!
“Kiều Tử Mặc?” Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói khiếp sợ.
Thật không may, lần này Trần Tĩnh cũng nghe thấy, cả người anh ta chấn động, lông tơ trên người đều dựng lên.
Cô nhóc này dám gọi thẳng tên của thủ trưởng? Trời ạ! Cô gái này không muốn sống nữa à!
Thế nhưng một giây sau, anh ta lại càng thêm khiếp sợ, bởi vì phản ứng trước tiên của thủ trưởng không phải là nổi giận, mà chính là hơi nhíu mày, sau đó giọng nói trêu tức vang lên: “Em còn nhớ rõ tên của chồng em cơ đấy!”
Trần Tĩnh khiếp sợ, cái cằm sắp rớt xuống đất rồi!
Làm sao lại như thế? Tại sao có thể như vậy?
Nghe thấy anh nói thế, Lạc Hâm giật mình: “Anh có chuyện gì không?”
Có chuyện gì không? Vẻ mặt Kiều Tử Mặc sững lại, cả người tản ra hơi thở lạnh lẽo: “Chẳng phải tôi dặn em tan làm thì chờ tôi ư?”
“Tan làm? Tôi bị đuổi việc rồi, còn có giờ tan làm gì nữa?” Lạc Hâm tức giận nói.
Cô vừa nói xong thì nghe thấy hình như bên kia truyền đến tiếng phanh xe, Trần Tĩnh vững vàng dừng xe lại, sau đó quay đầu nói: “Thủ trưởng, đến nơi rồi.”
Đúng lúc lời này bị Lạc Hâm nghe được, cô vui vẻ nói: “Anh bận việc rồi đúng không? Vậy tôi không quấy rầy anh nữa!”
Sau khi nói xong, cô đang vui vẻ muốn cúp máy, đối phương lại làm cho động tác của cô dừng lại.
“Tôi đến thăm hỏi cha mẹ vợ.”
“Anh nói gì?” Cô trừng to mắt.
“Là em tự ra mở cửa, hay là để tôi bấm chuông?”
Bấm chuông? Không, không thể, không thể để cho cha mẹ nhìn thấy bọn họ, mặc dù mẹ già đã nói cô đưa anh về, thế nhưng từ đầu đến cuối, cô không có dũng khí này.
Nghĩ đến đây, cô vội vàng nói: “Để tôi ra đón anh.”
Sau khi nói xong liền tranh thủ thời gian cúp máy.
Sau đó không lo đến quần áo trên người mình còn xộc xệch, tóc tai rối bời, dưới ánh mắt ngạc nhiên của mẹ, cô chạy thục mạng ra ngoài.
Rầm một tiếng, Lạc Hâm đóng cửa, tựa lên ván cửa thở hổn hển.
Đỉnh đầu vang lên một tiếng cười khẽ: “Em vội vàng ra đón tiếp tôi như thế ư?”
Giọng nói này… Lạc Hâm ngẩng đầu lên, gương mặt anh tuấn của Kiều Tử Mặc ở ngay trước mặt cô.
“Anh…” Cô không nhịn được, nuốt một ngụm nước bọt, làm sao con hàng này lại đến trước cửa nhà cô nhanh như thế?
Lúc nhìn thấy cô, Kiều Tử Mặc không nhịn được đánh giá qua cô, cô mặc áo ngủ chạy ra ngoài, hơn nữa hình như tóc vẫn chưa chải.
Nhớ đến lúc nãy nghe được giọng nói mơ hồ, lúc này anh mới hiểu được, cô vội vàng chạy đến.
Suy nghĩ một lúc, Lạc Hâm bỗng nhiên hung dữ nói: “Ai bảo anh không nói tiếng nào đã đến đây?”
Sau khi nói xong, cô mới chú ý đến phía sau anh còn có Trần Tĩnh đang xách theo rất nhiều túi đồ, anh ta hướng về phía cô, nở nụ cười chất phác: “Chị dâu.”
Xoạt!
Lúc này bỗng nhiên xảy ra biến cố.
Cánh cửa phía sau lưng Lạc Hâm bỗng nhiên mở ra.
Cho nên gương mặt ngạc nhiên của mẹ Lạc xuất hiện, còn Lạc Hâm, vốn dĩ cô vẫn luôn tựa trên ván cửa, sau lưng không còn thứ chống đỡ, trọng tâm của cô không vững, ngã nhào xuống.
Cô cho rằng mình sẽ tiếp xúc thân mật với mặt đất, nhưng lúc thời điểm sống còn, một bàn tay ôm lấy eo cô, dùng sức kéo cô, cả người cô lập tức đổi hướng, nhào vào ngực Kiều Tử Mặc.
Cảnh tượng sau đó chính là, cô bị Kiều Tử Mặc ôm vào trong ngực, còn mẹ Lạc thì mở to mắt đứng tại chỗ, Trần Tĩnh xách theo quà không biết làm sao.
Mười giây sau.
“Lạc Hâm, con lập tức cút vào giải thích rõ ràng cho mẹ.”
Năm phút sau.
Cha Lạc giả vờ cầm báo chắn trước mặt mình, ánh mắt lại lặng lẽ dừng trên người Kiều Tử Mặc, thỉnh thoảng đánh giá nghiên cứu.
Kiều Tử Mặc chỉ đứng đó, khí thế trên người đã rất mạnh mẽ.
Lúc đầu Lạc Hâm cho rằng, lấy tính cách của mẹ mình, nhất định là sẽ mắng một trận, lại không nghĩ tới, lúc bà ấy nhìn thấy Kiều Tử Mặc lại nói không nên lời.
Khí thế của người đàn ông này quá mạnh, có loại cảm giác mây đen ngập đầu, sau cùng mẹ Lạc đem chủ ý đánh lên người Lạc Hâm.
“Nói! Rốt cuộc chuyện này là như thế nào? Cậu ta là ai?”
/1598
|