Trâu già gặm cỏ non!
Khoé mắt Phượng Sở Ca có chút co lại.
Nàng nghiêng đầu đi, đưa tay phẩy nhẹ sợi tóc tán loạn trước ngực, đáy mắt lộ vài phần trêu tức nhìn Tử Lan.
"Nghe nói có gia đình đang tìm con dâu nuôi từ bé, Tử Lan đối với trâu già gặm cỏ non tựa hồ rất thích đấy, mai ta có thể đưa ngươi qua."
Tử Lan nghe vậy, thần sắc trên mặt cứng đờ, nàng cười hắc hắc: "Tiểu thư.. Tử Lan cũng chỉ là thuận miệng nói.. Thuận miệng nói thôi.."
Phượng Sở Ca quét mắt nhìn: "Lần sau lại nói bậy ta sẽ đá văng ngươi ra!"
Tử Lan che miệng lại: "Không nói bậy.. Không nói bậy.."
Nói xong vội thi theo sau lưng Phượng Sở Ca.
Chỉ là, vừa đi Tử Lan một bên nhẹ giọng nói thầm.
"Người ta vốn không nói quàng.. Rõ ràng là trâu già gặm cỏ non mà."
Hai người tiếp tục đi về phía trước, một bên có bước chân khác vội chạy đến.
"Tiểu thư, người trong cung đến."
* * *
Ở sảnh trước, Phượng Sở Ca vừa đến liền gặp Hách Liên Tử Liên một thân áo trắng.
Hách Liên Tử Hiên vừa thấy Phượng Sở Ca, trên mặt xuất hiện vài tia tươi cười.
"Biểu muội.."
"Ngũ vương gia tới nơi này có chuyện gì?" Phượng Sở Ca cũng không quanh co lòng vòng, trực tiếp hỏi.
Thấy thái độ nàng rât lạnh nhạt, Hách Liên Tử Hiên cũng không tức giận, chỉ đưa tay về phía người bên cạnh.
Người bên cạnh lên tiếng, bưng khay trong tay tiến lên.
"Đây là phụ hoàng mẫu hậu thưởng cho ngươi, vừa vặn ta rảnh rỗi tự đưa tới."
Trong khay đặt từng khỏa địa bảo thạch, còn có thượng đẳng nhân sâm và những đan dược khác.
"Thay ta cám ơn hoàng thượng hoàng hậu." Phượng Sở Ca nói. Có thứ tốt không nhận là người ngu.
"Tử Lan, nhận lấy tất cả những thứ này đi."
"Biểu muội, sau này ngươi có suy tính gì không?" Hách Liên Tử Hiên đột nhiên lên tiếng.
Tuy rằng Phượng Sở Ca không phải là phế vật nhưng ở Thiên Khải quốc, phàm là nữ tử bị lui hôn đều bị cho rằng là người mang điềm xấu, gia tộc bình thường tuyệt đối không dám muốn nàng vào cửa.
Thời điểm hắn nói tới đây, đôi mắt loé ra một tia quang mang.
Mấy ngày trước hắn đặc biệt hướng nha hoàn bên người thỉnh giáo phải làm thế nào mói có thể trong thời gian ngắn đạt được tâm của thiếu nữ. Nha hoàn bảo hắn chỉ cần trong thời điểm nàng nguy nan ra tay đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, nữ tử kia tất nhiên sẽ cảm động rồi tâm cũng sẽ động..
Hách Liên Tử Hiên tính toán rất khá.
Hắn nhận thức đúng Phượng Sở Ca không gả đi được rồi.
Đã như vậy, hiện tại hắn muốn kết hôn với nàng, nàng chẳng phải sẽ..
Hắn còn đang suy nghĩ, thanh âm trong trẻo lạnh lùng bên cạnh đã vang lên. "Làm phiền ngũ vương gia quan tâm, chỉ là việc của ta cũng không có quan hệ gì đến ngươi a?"
Hách Liên Tử Hiên vẫn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục đem chủ đề hướng đến ý đồ của mình. "Tam ca cũng thật là, trước mặt nhiều người lại làm biểu muội khó chịu, chủ tâm nói ra những lời kia là muốn làm cho biểu muội ngươi không gả ra được. Bất quá.. biểu muội ngươi yên tâm, còn có ta ở đây! Có ta ở đây, không ai có thể khi dễ ngươi được."
Rốt cuộc Phượng Sở Ca nâng nhẹ mí mắt, cao thấp đánh giá Hách Liên Tử Hiên.
Nàng cảm thấy cả người Hách Liên Tử Hiên là lạ ấy.
Lại xem xét Hách Liên Tử Hiên, chỉ thấy gương mặt của hắn vậy mà có chút hồng, quang mang trong mắt chợt loé.
Tướng mạo Hách Liên Tử Hiên ngây thơ, nghiễm nhiên giống một thiếu niên nhỏ tuổi..
Phượng Sở Ca khẽ nhăn mày, không biết Hách Liên Tử Hiên có ý gì.
Nàng đang muốn mở miệng, bên ngoài đã có một âm thanh non nớt truyền vào.
Khoé mắt Phượng Sở Ca có chút co lại.
Nàng nghiêng đầu đi, đưa tay phẩy nhẹ sợi tóc tán loạn trước ngực, đáy mắt lộ vài phần trêu tức nhìn Tử Lan.
"Nghe nói có gia đình đang tìm con dâu nuôi từ bé, Tử Lan đối với trâu già gặm cỏ non tựa hồ rất thích đấy, mai ta có thể đưa ngươi qua."
Tử Lan nghe vậy, thần sắc trên mặt cứng đờ, nàng cười hắc hắc: "Tiểu thư.. Tử Lan cũng chỉ là thuận miệng nói.. Thuận miệng nói thôi.."
Phượng Sở Ca quét mắt nhìn: "Lần sau lại nói bậy ta sẽ đá văng ngươi ra!"
Tử Lan che miệng lại: "Không nói bậy.. Không nói bậy.."
Nói xong vội thi theo sau lưng Phượng Sở Ca.
Chỉ là, vừa đi Tử Lan một bên nhẹ giọng nói thầm.
"Người ta vốn không nói quàng.. Rõ ràng là trâu già gặm cỏ non mà."
Hai người tiếp tục đi về phía trước, một bên có bước chân khác vội chạy đến.
"Tiểu thư, người trong cung đến."
* * *
Ở sảnh trước, Phượng Sở Ca vừa đến liền gặp Hách Liên Tử Liên một thân áo trắng.
Hách Liên Tử Hiên vừa thấy Phượng Sở Ca, trên mặt xuất hiện vài tia tươi cười.
"Biểu muội.."
"Ngũ vương gia tới nơi này có chuyện gì?" Phượng Sở Ca cũng không quanh co lòng vòng, trực tiếp hỏi.
Thấy thái độ nàng rât lạnh nhạt, Hách Liên Tử Hiên cũng không tức giận, chỉ đưa tay về phía người bên cạnh.
Người bên cạnh lên tiếng, bưng khay trong tay tiến lên.
"Đây là phụ hoàng mẫu hậu thưởng cho ngươi, vừa vặn ta rảnh rỗi tự đưa tới."
Trong khay đặt từng khỏa địa bảo thạch, còn có thượng đẳng nhân sâm và những đan dược khác.
"Thay ta cám ơn hoàng thượng hoàng hậu." Phượng Sở Ca nói. Có thứ tốt không nhận là người ngu.
"Tử Lan, nhận lấy tất cả những thứ này đi."
"Biểu muội, sau này ngươi có suy tính gì không?" Hách Liên Tử Hiên đột nhiên lên tiếng.
Tuy rằng Phượng Sở Ca không phải là phế vật nhưng ở Thiên Khải quốc, phàm là nữ tử bị lui hôn đều bị cho rằng là người mang điềm xấu, gia tộc bình thường tuyệt đối không dám muốn nàng vào cửa.
Thời điểm hắn nói tới đây, đôi mắt loé ra một tia quang mang.
Mấy ngày trước hắn đặc biệt hướng nha hoàn bên người thỉnh giáo phải làm thế nào mói có thể trong thời gian ngắn đạt được tâm của thiếu nữ. Nha hoàn bảo hắn chỉ cần trong thời điểm nàng nguy nan ra tay đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, nữ tử kia tất nhiên sẽ cảm động rồi tâm cũng sẽ động..
Hách Liên Tử Hiên tính toán rất khá.
Hắn nhận thức đúng Phượng Sở Ca không gả đi được rồi.
Đã như vậy, hiện tại hắn muốn kết hôn với nàng, nàng chẳng phải sẽ..
Hắn còn đang suy nghĩ, thanh âm trong trẻo lạnh lùng bên cạnh đã vang lên. "Làm phiền ngũ vương gia quan tâm, chỉ là việc của ta cũng không có quan hệ gì đến ngươi a?"
Hách Liên Tử Hiên vẫn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục đem chủ đề hướng đến ý đồ của mình. "Tam ca cũng thật là, trước mặt nhiều người lại làm biểu muội khó chịu, chủ tâm nói ra những lời kia là muốn làm cho biểu muội ngươi không gả ra được. Bất quá.. biểu muội ngươi yên tâm, còn có ta ở đây! Có ta ở đây, không ai có thể khi dễ ngươi được."
Rốt cuộc Phượng Sở Ca nâng nhẹ mí mắt, cao thấp đánh giá Hách Liên Tử Hiên.
Nàng cảm thấy cả người Hách Liên Tử Hiên là lạ ấy.
Lại xem xét Hách Liên Tử Hiên, chỉ thấy gương mặt của hắn vậy mà có chút hồng, quang mang trong mắt chợt loé.
Tướng mạo Hách Liên Tử Hiên ngây thơ, nghiễm nhiên giống một thiếu niên nhỏ tuổi..
Phượng Sở Ca khẽ nhăn mày, không biết Hách Liên Tử Hiên có ý gì.
Nàng đang muốn mở miệng, bên ngoài đã có một âm thanh non nớt truyền vào.
/118
|