Bác sĩ cầm bệnh án đi qua, nói: "Bệnh nhân có tiền sử bị đau dạ dày, các vị không biết sao? Bình thường nên chú ý thói quen ăn uống một chút.
Lúc này đã mấy giờ rồi mà cơm trưa cũng chưa ăn, có thể không phát tác được sao?"Mặt Mục Cận Thần trầm xuống, không nói được một lời, Khải Đông vội vàng nói tiếp: "Vâng vâng, là lỗi của chúng tôi, hiện tại tình hình bệnh nhân thế nào rồi bác sĩ?""Sau khi thực hiện các biện pháp điều trị cấp tính, cơn co thắt dạ dày khá nghiêm trọng, bây giờ vẫn đang truyền dịch.
Hai ngày tới chỉ có thể ăn thức ăn lỏng, bình thường chú ý chăm sóc, các cô cậu còn trẻ đừng giày vò sức khỏe mình..."Bác sĩ vẫn tiếp tục thao thao bất tuyệt.Khải Đông thấy sắc mặt cậu chủ nhà mình ngày càng trầm xuống, cảm thấy nên cắt ngang rồi: "Bây giờ chúng tôi có thể vào thăm cô ấy chứ?""Đi đi.""Cảm ơn bác sĩ."Lúc Mục Cận Thần và Khải Đông đi vào phòng bệnh, Vô Song đang yếu ớt nằm trên giường bệnh, trên tay cắm một ống, chai dịch đang treo ngược nhỏ từng giọt một vào trong mạch máu của cô.Sắc mặt cô lúc này trắng bệch như tờ giấy, nhìn thấy họ, cả người run run, xấu hổ cười nói: "Thật ngại quá! Lại gây thềm phiền phức cho các anh rồi."Mục Cận Thần đi qua, di chuyển gối ra sau lưng cô rồi nói: "Phiền cái gì mà phiền, nằm cho ngay ngắn đi! Dạ dày cô không khỏe sao cô không nói?"Vừa rồi anh nghe bác sĩ nói cô bị đau dạ dày đã cảm thấy không vui rồi.Trước đây Quân Tường nói, cô uống rượu đến chảy máu dạ dày vì Đường Dạ Bạch, có khi nguồn gốc bệnh phát sinh từ đó."Bệnh cũ, vốn tưởng rằng không việc gì, ai ngờ...!Tóm lại, thật ngại quá, ngài Mục bận gì thì cứ làm đi, nơi này có y tá sẽ chăm sóc tôi.
Chắc chắn hai vị còn rất nhiều việc phải làm, xin đừng chậm trễ vì tôi."Dạ dày cô luôn không tốt, nhưng không ngờ sẽ nghiêm trọng như vậy, cứ tưởng rằng lên cơn đau ăn gì đó vào sẽ ổn, ai ngờ lại thành ra như vậy.Mục Cận Thần nghĩ một người đàn ông như mình cũng không biết chăm sóc người khác, liền căn dặn Khải Đông: "Cậu đi gọi Mẹ Ngô đến đây, thuận tiền mang ít đồ bệnh dạ dày có thể ăn qua đây luôn."Khải Đông đáp lại ‘Vâng’ rồi liền đi ra ngoài sắp xếp.Mẹ Ngô là người hầu nhà họ Mục, từ nhà cũ điều qua chuyên để chăm sóc việc ăn uống sinh hoạt ngày thường của anh, đã nhìn ăn lớn lên từ nhỏ, lúc Mục Cận Thần ở nước ngoài vẫn luôn chịu trách nhiệm giải quyết việc nhà cửa của Mục Cận Thần."Thực sự không cần phiền phức vậy đâu, ở đây có y tá rồi." Vô Song là người rất sợ gây phiền phức cho người khác, có lẽ từ nhỏ đến lớn, bất cứ chuyện gì đều hoàn thành một cách độc lập, trừ khi là bạn tốt Tô Nhiễm, nếu không thì rất ít làm phiền người khác."Cô vẫn cậy mạnh vậy sao?” Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt nhưng vẫn rất kiên quyết của cô, không biết sao, đáy lòng anh có một cảm giác rất kỳ lạ, giọng điệu không vui.Anh cho rằng, các cô gái lúc bị ốm là thời điểm cần dựa dẫm ỷ lại nhất, nhưng cô thì không, trừ khi thật sự không thể di chuyển mới cần người khác giúp đỡ.
Dù bất cứ thời điểm nào, biểu hiện của cô đều rất chịu đựng, theo lý thì một cô gái có vẻ ngoài mỏng manh yếu đuối như cô không nên như vậy.Rốt cuộc cô đã phải trải qua những gì mới rèn luyện bản thân trở nên kiên cường đến thế.Nghe anh nói xong, Vô Song có chút uất ức, có cô gái nào không muốn làm công chúa trong tòa lâu đài, ai không muốn không trải sự đời, lớn lên trong sự bảo bọc?Nhưng cô có thể sao?Nghĩ đi nghĩ lại, giọng điệu Vô Song lại càng trở nên xa cách: "Tôi thế nào hình như cũng không phải chuyện của ngài Mục, nhưng tôi vẫn phải cảm ơn anh, mời anh về cho.".
/50
|